Kiếp Sống Giới Giải Trí Của Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 17: Cách xử lý của Lâm hầu gia.



Edit: Cơ Hoàng

“Người ở phòng may vá dám ám hại chủ tử, đánh một trăm trượng, nếu chưa chết thì ném ra khỏi phủ. Nhốt tứ nha đầu lại, phái hai ma ma đến dạy dỗ nó, chưa lấy chồng thì chưa được ra ngoài. Đưa Hồng thị vào từ đường.” Lâm Quân Hạo ra quyết định.

“Chuyện này...” Lâm phu nhân ra vẻ do dự, “Dù sao thì Hồng di nương cũng là người Hoàng Thượng ban, làm vậy liệu Hầu gia có khó ăn nói với Hoàng Thượng không?”

Lâm Quân Hạo nói: “Có mấy chục cung nữ được Hoàng Thượng ban. Trừ mấy đại cung nữ là có phẩm cấp ra, tất cả đều là cung nữ đã đủ tuổi xuất cung của các cung khác. Sao Hoàng Thượng có thể nhớ rõ những người này được? Bảo nàng đưa thì cứ đưa đi, Hoàng Thượng sẽ không trách tội đâu.”

Vốn dĩ Lâm phu nhân cũng chỉ ra vẻ một chút, sợ Lâm Quân Hạo sẽ lấy lý do Hồng di nương là người Hoàng Thượng ban để giữ ả lại. Bây giờ nghe Lâm Quân Hạo nói như vậy, Lâm phu nhân cực kỳ vui sướng, lập tức đáp ứng.

Lâm Quân Hạo nhớ tới những lời Lâm phu nhân vừa nói, nghi ngờ hỏi: “Sao chỉ có tam nha đầu trúng chiêu, trên quần áo đại nha đầu bị động tay động chân? Nhị nha đầu thì thế nào? Hồng thị buông tha cho nó sao? Hay là nó hợp tác với Hồng thị?”

Lâm phu nhân nói: “Đương nhiên Hồng di nương cũng sẽ không bỏ qua cho nhị nha đầu. Có điều nhị nha đầu khá may mắn, lúc ấy nha hoàn của nó bị phong hàn, phải nấu một bát canh gừng để uống. Ai ngờ nha hoàn kia vụng về, đánh đổ cả bát canh gừng vào trên quần áo, lại trùng hợp giải trừ dược tính của Lam Huỳnh Thảo.”

Lâm phu nhân cũng từng nghi ngờ Lâm Bạch Dư đã biết kế sách của Hồng di nương. Nhưng ngẫm lại hoàn cảnh sinh hoạt của Lâm Bạch Dư, cảm thấy nàng không có khả năng học được những thủ đoạn riêng tư ở hậu trạch đó nên cũng buông sự hoài nghi, chỉ cho rằng Lâm Bạch Dư may mắn.

Lâm hầu gia cũng cho là Lâm Bạch Dư may mắn, nói: “Không ngờ nhị nha đầu cũng là một người có phúc, nàng để ý tới nó một chút, nói không chừng về sau nó còn có thể giúp đỡ phủ ta nữa.”

“Vâng, thiếp sẽ sắp xếp.” Lâm phu nhân đáp. Cũng chỉ là một tiểu nha đầu thôi, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài. Sao Lâm phu nhân có thể vì nàng mà làm phật lòng Hầu gia được, chi bằng cứ thể hiện một chút khí độ phu nhân đương gia của mình ra. Lâm phu nhân trong lòng tính cấp thêm cho Lâm Bạch Dư mấy nha hoàn nữa. Không cần ma ma, tính tình của nhị nha đầu không trấn áp nổi mấy ma ma đầy kinh nghiệm kia.

“Có nàng ta rất yên tâm.” Lâm hầu gia vỗ mu bàn tay của Lâm phu nhân, cực kỳ hài lòng về Lâm phu nhân, hài lòng hơn cả vợ đầu. Lâm phu nhân không những sinh hạ cho ông hai đứa con trai, năng lực quản lý hậu viện cũng mạnh hơn nhiều so với vợ đầu. Nếu Lâm phu nhân là vợ đầu của ông, có lẽ sẽ không có chuyện hai nữ nhi bị đánh tráo như bây giờ.

Trong mắt Lâm phu nhân lóe lên một sự đắc ý, thái độ lại càng dịu dàng hiền huệ hơn: “Hầu gia, hôm nay tiên sinh cũng khen ngợi Bạch Lang với Bạch Hổ, nói hai đứa nó có cơ sở vững chắc, có thể thử tham gia kỳ thi cử ngày hôm nay, dù không thể trúng tú tài cũng có thể thi đậu đồng sinh*.”
(*Cách gọi các học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài ở thời Minh Thanh)

“Ồ? Vậy hả?” Nghe Lâm phu nhân nhắc tới hai đứa con trai, tâm trạng của Lâm hầu gia cũng tốt lên. Người cổ đại rất coi trọng việc nối dõi tông đường, ai ai cũng muốn có con trai. Nhưng trước khi Lâm phu nhân được gả vào Bảo Lăng hầu phủ, Lâm Quân Hạo chỉ có bốn đứa con gái, sau đó cũng không có trẻ con được sinh ra nữa. Lâm hầu gia từng vô cùng buồn phiền vì không có con trai. Sau khi Lâm phu nhân gả vào Hầu phủ đã sinh được hai đứa con trai liên tiếp, khiến cho hương khói của Hầu phủ được duy trì, thế nên Lâm Quân Hạo cực kỳ coi trọng hai đứa con trai này.

“Hiện giờ hai đứa nó đang làm gì thế? Nàng sai người gọi chúng nó về đây, bốn người chúng ta cùng ăn một bữa cơm.”

Không đề cập tới chuyện Lâm phu nhân, Lâm hầu gia cùng hai đứa con trai thể hiện tình cảm gia đình thắm thiết nữa, màn hình của chúng ta tạm chuyển tới Hạ vương phủ. Hạ vương phủ là phủ của Ngũ hoàng tử Lê Bân Úy, nhưng vì chưa có nữ chủ nhân nên hạ nhân ở trong phủ cũng không nhiều, khá dễ quản lý. Tại Chính đường, mặt Thái Tử đen xì, sắc mặt của Thái Tử Phi cùng Văn An trưởng công chúa cũng không tốt.

“Làm phiền cô cô tự mình đến thăm.” Lê Bân Úy cảm ơn Văn An trưởng công chúa. Vết thương trên người hắn đã được băng bó, nhưng do bị mất một ít máu, sắc mặt tái nhợt. Điều này khiến mấy người đến thăm hắn đau lòng không thôi.

“Là lỗi của cô cô, sơn trang chưa được canh phòng một cách cẩn thận, mới để cho kẻ khác trà trộn vào làm cháu bị thương.” Văn An trưởng công chúa áy náy nói. Bà vốn có ý tốt, triệu tập nam nữ trẻ tuổi toàn kinh thành tới tham gia tiệc ngắm hoa do chính bà tổ chức, nhân cơ hội tìm vợ cho Ngũ hoàng tử, ai ngờ lại khiến kẻ khác trà trộn vào tấn công Ngũ hoàng tử. May là Ngũ hoàng tử chỉ bị thương nhẹ, nếu Ngũ hoàng tử xảy ra chuyện gì thật, bà biết phải ăn nói thế nào với Hoàng Thượng và Thái Tử?

“Chuyện này không liên quan tới cô cô, những người đó muốn giết cháu, dù không có tiệc ngắm hoa lần này thì bọn chúng cũng sẽ tìm cơ hội khác để ra tay.” Ngũ hoàng tử vội vàng an ủi Văn An trưởng công chúa. Văn An trưởng công chúa được Lê Bân Úy nói trấn an, nhưng vẫn chưa nguôi giận. Dám tấn công cháu trai của bà ngay trên địa bàn của bà, đám người kia coi trưởng công chúa như bà là giấy sao?

“Minh Dương, chuyện này ta giao cho cháu. Cháu điều tra cho rõ là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám làm cháu trai ta bị thương ngay trong yến hội lần này.” Văn An trưởng công chúa dặn dò người trẻ tuổi đang đứng bên cạnh mình. Thanh niên này chỉ nhỏ hơn Lê Bân Úy hai tuổi, nhưng lại là cháu nội của Văn An trưởng công chúa, nên phải gọi Lê Bân Úy là cữu cữu.*
(*Cữu cữu là cách xưng hô trong văn cổ đại, tương đương với anh em họ của bố (cha) mình, được hiểu là cậu hoặc bác ở Việt Nam.
Chị em của cha được gọi là cô cô.
Trong truyện này thì Lê Bân Úy là cháu, phải tự xưng với Văn an Trưởng công chúa là "điệt". Tuy nhiên, tác giả chỉ cho các nhân vật xưng "ta", "ngươi" nên mình xin phép chuyển thành cô cháu, bà cháu cho dễ hiểu.)

“Vâng, nãi nãi, cháu nhất định sẽ tra ra manh mối.” Chử Minh Dương đáp. Thực ra, trong lòng hắn đã có đại khái một phạm vi hoài nghi. Ngoài mấy người trong hoàng gia ra thì còn ai vào đây nữa? Chỉ không biết trong mấy người nhị, tam, tứ hoàng tử kia, ai là người ngu xuẩn như vậy.

Thái Tử mở miệng: “Minh Dương, ta sẽ phái người cùng cùng điều tra với ngươi. Ta tuyệt đối sẽ không tha kẻ dám làm đệ đệ ta bị thương.”

Chử Minh Dương rất muốn phản bác, không chừng độc thủ phía sau màn cũng là đệ đệ của người đấy, nhưng hắn không có lá gan nói ra, chỉ đáp một câu 'Vâng'.

Văn An trưởng công chúa không còn trẻ nữa, sau khi hỏi thăm Lê Bân Úy rồi yên lòng thì tinh thần cũng mệt mỏi. Chử Minh Dương vội vàng xin từ biệt, đỡ Trưởng công chúa về phủ. Chính đường cũng chỉ còn lại ba người Thái Tử, Thái Tử Phi và Lê Bân Úy.

“Hoàng huynh...” Lê Bân Úy vừa mở miệng đã bị Thái Tử ngắt lời.

“Tiểu Ngũ, đệ nghỉ ngơi đi, ta với tẩu tử của đệ về cung trước.” Nói xong đứng lên đi nhanh ra ngoài.

Thái Tử Phi thở dài, nói với Lê Bân Úy: “Tiểu Ngũ, hoàng huynh của đệ đang thương xót đệ.”

“Đệ hiểu.” Lê Bân Úy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Thái Tử Phi cười: “Vậy đệ cứ dưỡng thương cho tốt, nghỉ ngơi một thời gian đi.”

“Được.” Thấy Lê Bân Úy đồng ý, Thái Tử Phi cũng vội bước nhanh ra cửa đuổi theo Thái Tử.

Lê Bân Úy đứng trong chính đường một hồi lâu rồi mới lắc đầu, ra khỏi chính đường. Quản gia Lại Thăng vội vàng tiếp đón: “Vương gia!”

Lại Thăng là thái giám từ nhỏ đã đi theo Lê Bân Úy. Đến khi Lê Bân Úy có phủ riêng, hắn thăng nhiệm lên làm quản gia, là một trong số những người Lê Bân Úy tin tưởng nhất.

Lê Bân Úy căn dặn: “Phái người tra xem trong số các thiên kim hôm nay đến tham gia thưởng mai yến, ai đã từng tiếp cận mai lâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.