Kiệt Ngạo Khó Thuần - Dư Cáp Lợi

Chương 18



Phương Kính Dực đã ngủ thiếp đi trên đường về rồi.

Ngồi trên ghế phụ rộng rãi của xe việt dã, điều hòa trong xe bật vừa phải, mát mẻ vô cùng, bao mệt mỏi của một ngày làm việc như tan biến hoàn toàn trong một giấc ngủ nhẹ. Vì còn có đèn giao thông nên xe lúc đi lúc dừng, giữa lúc ấy, Phương Kính Dực có thể cảm thấy một bàn tay ấm áp lạ thường đặt trên đỉnh đầu mình, khe khẽ an ủi cậu, và an ủi cả buổi tối mùa hè có phần oi bức này.

Khi thấy Nghiêm Minh Du đứng đó, Phương Kính Dực không hề kích động như cậu tưởng tượng.

Trái tim vụng về đập nhanh hơn chút rồi chợt bình tĩnh lại. Cậu không chạy tới nhào vào lòng anh, mà chỉ đứng nguyên tại chỗ, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm rồi thả lỏng toàn thân bước tới. Ngước nhìn Nghiêm Minh Du, thấy anh có vẻ đen hơn một chút, sau đó cậu mới nói: "Anh về rồi." Tiếp theo thì vô cùng tự nhiên mở ghế phụ của xe việt dã ngồi vào, bỏ lại chiếc Audi kia của mình rồi ngủ quên giữa mùi hương linh sam quen thuộc ấy.

Khi xe việt dã lái vào gara, Phương Kính Dực liền tỉnh. Cậu mở mắt, nhanh chóng thích ứng với ánh đèn nhợt nhạt trong gara, nghe thấy tiếng Nghiêm Minh Du tháo dây an toàn, rút chìa khoá rồi chuẩn bị mở cửa xuống xe. Phương Kính Dực đột nhiên hoảng sợ kéo Nghiêm Minh Du lại, ngơ ngác nhìn anh.

Cậu vội vã tháo dây an toàn của mình rồi rướn người qua sờ Nghiêm Minh Du, từ đường cong trên khuôn mặt cương nghị đến yết hầu mẫn cảm, nửa thân trên săn chắc, rồi đến tuyến thể yếu ớt. Nghiêm Minh Du cau mày chịu đựng Phương Kính Dực sờ loạn, đến khi tay Phương Kính Dực rời khỏi tuyến thể của mình mới giữ tay cậu lại, khàn giọng hỏi: "Em làm gì vậy?"

Có vẻ như đang không vui. Phương Kính Dực nhìn đôi mắt đen kịt của Nghiêm Minh Du cùng đôi mày gắt gao nhíu chặt của anh, tưởng anh không thích mình động tay động chân, ngón tay cậu giật giật, ngoan ngoãn cuộn trong lòng bàn tay. Tay bị anh giữ lại cũng không dám tránh, chỉ cúi đầu không nhìn Nghiêm Minh Du.

Ngay sau đó, Nghiêm Minh Du có chút hung ác kéo Phương Kính Dực qua, nắm cằm cậu rồi hôn mạnh lên đôi môi ấy.

Đôi môi Phương Kính Dực đã không còn mềm mại ấm áp như trước khi anh rời đi, mà đã trở nên thô ráp hơn nhiều. Đầu lưỡi anh đẩy mạnh vào quai hàm của Phương Kính Dực vẫn còn đang ngơ ngác, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại nóng bỏng của cậu. Đầu lưỡi Phương Kính Dực không hề thô ráp, nó nho nhỏ mềm mại, ngay cả mặt lưỡi cũng mềm, có hơi thẹn thùng co rút vào bên trong. Động tác kháng cự này khiến Nghiêm Minh Du lại càng giận dỗi, anh túm gáy Phương Kính Dực đè lại rồi hôn sâu hơn, hoàn toàn cuốn lấy đầu lưỡi cậu. Phương Kính Dực bị Nghiêm Minh Du hôn đến phát sợ, anh chưa từng hôn cậu hung ác như thế, cho dù là lúc cậu phát tình, Nghiêm Minh Du cũng chỉ hơi bá đạo mà thôi. Nhưng lúc này, Phương Kính Dực cảm thấy Nghiêm Minh Du đang cường thế cắn cắn môi mình, hàm răng sắc nhọn cắn đôi môi mềm đến muốn rách da, hơi hơi chảy máu. Phương Kính Dực đau, cậu đẩy Nghiêm Minh Du. Nghiêm Minh Du thở hổn hển buông cậu ra.

Phương Kính Dực bị hôn tới mức sắp khóc, cái mũi nhíu lại, mắt cũng rưng rưng. Nhưng Nghiêm Minh Du chẳng thương cậu, còn ngang ngược kéo tay Phương Kính Dực dán lên đũng quần quân đội đang căng phồng của mình. Dưới bàn tay là dương vật đã cương cứng hoàn toàn, quy đầu kiêu ngạo đâm vào lòng bàn tay Phương Kính Dực cách một lớp vải, đã cảm thấy hơi ẩm ướt rồi. Yết hầu Nghiêm Minh Du căng chặt, anh khàn giọng nói ra những lời thô tục: "Em có biết không, vì nhớ em nên ngày nào nơi này cũng rất đau."

Một bàn tay Nghiêm Minh Du đè chặt lại cổ tay mảnh khảnh của Phương Kính Dực để cậu thủ dâm cho mình, tay kia sờ soạng vào trong quần áo rộng thùng thình của Phương Kính Dực, sờ lên bụng nhỏ bằng phẳng, chạm tới xương sườn hơi nhô lên rồi tóm lấy đầu vú hồng nhạt trên ngực. Quầng vú mềm mại, ở giữa khảm một hạt đậu đỏ bé nhỏ xinh đẹp, giờ đã hơi dựng lên vì nụ hôn vừa rồi. Nghiêm Minh Du lại phóng thích chất dẫn dụ khiến Phương Kính Dực bị mùi hương càng lúc càng nồng nàn ấy bao vây. Thân thể cậu nhũn ra, bắt đầu thở hổn hển, tay dán chặt vào dương vật cứng rắn nóng bỏng của Nghiêm Minh Du, khẽ chuyển động lên xuống. Đốt ngón tay cái thô to của Nghiêm Minh Du bắt đầu véo lên đầu nhũ bé nhỏ đáng thương của Phương Kính Dực rồi hung hăng mài. Cổ họng Phương Kính Dực phát ra tiếng rên rỉ như mèo kêu. Cậu cắn chặt môi, nhưng lại cắn đúng nơi vừa bị Nghiêm Minh Du hôn đến rách da, cảm giác đau đớn truyền lên đại não.

Nghiêm Minh Du thật hung dữ.

Đau quá. Phương Kính Dực nén nước mắt, khẽ sụt sịt, nhưng Nghiêm Minh Du vẫn nghe thấy. Anh nhìn thoáng qua Phương Kính Dực, vừa bất lực vừa tức giận, rút bàn tay đang vân vê đầu vú của cậu lại, cũng kéo tay Phương Kính Dực đang nắm dương vật mình ra rồi thở hổn hển mở cửa xe. Chân dài bước xuống, rầu rĩ đóng cửa xe lại, cũng không đợi Phương Kính Dực mà tự lên lầu trước.

Sao lại càng giận vậy?

Phương Kính Dực không kịp nghĩ nhiều, cậu không biết vì sao cảm xúc của Nghiêm Minh Du lại không ổn, chỉ đành tủi thân xuống xe đuổi theo. Nhưng Nghiêm Minh Du đi quá nhanh, cậu khó khăn lắm mới đuổi kịp bước chân anh. Phương Kính Dực bĩu môi kéo tay Nghiêm Minh Du, nức nở nói: "Anh đừng đi...đi nhanh như thế..." Nhưng dường như Nghiêm Minh Du quyết tâm mặc kệ cậu, anh vừa lấy chìa khoá trong túi quần ra mở cửa vừa giãy khỏi tay Phương Kính Dực. Phương Kính Dực vừa vội vừa tủi thân, cậu đi theo Nghiêm Minh Du vào cửa, vội vàng tháo giày ra. Nhưng ngẩng đầu lên đã thấy bóng dáng Nghiêm Minh Du về phòng mình, cậu sụp đổ khóc thành tiếng.

Tiếng khóc khiến Nghiêm Minh Du dừng bước, anh đứng trên cầu thang, xoay người nhìn Phương Kính Dực.

Phương Kính Dực khóc nức nở, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại, đôi mắt hạnh xinh đẹp nheo nheo, nước mắt trong suốt nóng bỏng không ngừng chảy ra, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ cũng mím lại. Nghiêm Minh Du đau lòng không chịu nổi, vội bước qua ôm cậu vào lòng.

Đó là cái ôm đầu tiên của họ sau một thời gian dài xa cách.

Phương Kính Dực đang khóc như sắp tan thành nước ngoan ngoãn vùi mặt vào ngực Nghiêm Minh Du, cậu cố nén tiếng khóc nức nở, đứt quãng nói: "Em...em không...không từ chối mà..."

Vừa rồi cậu biết Nghiêm Minh Du muốn làm tình, tuy anh có hơi hung bạo chút, làm cậu đau, nhưng cậu nhịn chút là được mà. Rõ ràng cậu không hề từ chối, sao nm lại giận? Sao lại đi nhanh như vậy rồi bỏ cậu lại phía sau? Sao lại giãy tay cậu ra nữa? Phương Kính Dực rất buồn, cậu sợ Nghiêm Minh Du sẽ thực sự không để ý tới mình, sợ đến mức hoảng loạn khóc thành tiếng.

"Từ chối cái gì?" Nghiêm Minh Du vỗ nhè nhẹ lên lưng Phương Kính Dực, phóng thích chất dẫn dụ trấn an Omega đang hoảng sợ trong ngực mình, còn duỗi tay vén mái tóc xoăn mềm mại trên trán Phương Kính Dực rồi thơm lên mặt cậu. Phương Kính Dực vẫn đang nấc, nhưng tiếng khóc đã dần nhỏ lại: "Từ chối làm tình đó... em đồng ý, chúng ta... làm tình..."

Nhóc ngốc này, còn tưởng mình giận vì em ấy từ chối làm tình nữa. Nghiêm Minh Du hơi buồn cười, anh giận là vì Phương Kính Dực nhìn thấy anh mà chẳng hề có phản ứng gì cả, thậm chí ôm một cái cũng không, giận quá đi ấy chứ. Rốt cuộc Phương Kính Dực có nhớ anh không? Không phải trước lúc anh đi còn nói yêu anh sao? Thế tại sao thấy anh về lại không phản ứng. Nghiêm Minh Du ảo não suy nghĩ cả đường, nhưng anh còn biết phải làm sao đây. Dù sao cũng không thể hỏi thẳng, Phương Kính Dực, rốt cuộc em có nhớ anh không chứ? Vì sao thấy anh về, em lại không ôm không hôn anh? Nghiêm Minh Du không tài nào hỏi ra miệng được, chỉ đành tự mình hờn dỗi, đến lúc thấy Phương Kính Dực không hề phòng bị mà ngủ quên, anh lại càng giận.

Nhưng Phương Kính Dực đã nói đồng ý làm tình với mình, đây chứng tỏ em ấy đã tiếp nhận mình rồi phải không? Chỉ lát sau, Nghiêm Minh Du đã nghĩ thông, lại thấy người trong lòng mình đang khóc nức nở, sớm đã không còn dáng vẻ cao ngạo như ở bên ngoài. Giờ Phương Kính Dực đang ngoan ngoãn để mặc anh ôm, thậm chí còn gián tiếp mời mọc làm tình.

Nghiêm Minh Du cũng không phải một quý ông gì cả. Từ ngày ở bệnh viện, ngửi mùi chất dẫn dụ của Phương Kính Dực rồi thủ dâm là anh đã bắt đầu thường xuyên nghĩ tới cậu rồi ý dâm trong đầu rồi. Anh đã ảo tưởng mình bắn lên mặt Phương Kính Dực vô số lần, giờ nghe thấy người mình ngày nhớ đêm mong mời gọi, anh lại một lần nữa cứng lên. Chất dẫn dụ của Nghiêm Minh Du lại bắt đầu bay tán loạn, người trong ngực vừa thơm vừa mềm, còn tản mát mùi đại dương thật dễ chịu. Anh buông Phương Kính Dực ra, nước mắt cậu đã ngừng chảy, chỉ còn hơi nức nở. Cậu không hiểu nguyên do, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Minh Du, lại nhạy bén cảm nhận được nồng độ chất dẫn dụ bất thường trong không khí, liền vô thức cúi đầu nhìn giữa hai chân anh, quả nhiên lại phồng to một đống.

"Sao... sao, mới một lát... đã lại cứng lên vậy..." Phương Kính Dực lau nước mắt, mặt đỏ tưng bừng, nhưng vẫn rũ mắt sờ dương vật căng phồng của Nghiêm Minh Du. Bàn tay vốn chỉ cầm dao phẫu thuật ấy giờ lại đang nhẹ nhàng ấn lên dương vật anh, sau đó lại từ từ cởi bỏ thắt lưng, kéo khoá quần quân phục ra. Nghiêm Minh Du cúi đầu nhìn động tác tay của Phương Kính Dực, bàn tay trắng nõn kéo quần sẫm màu ra, cách quần lót mân mê một chút rồi chậm rãi kéo quần lót của anh xuống. Dương vật tím đỏ nhảy ra, đập vào mu bàn tay trắng nõn của Phương Kính Dực, để lại một vệt nước ái muội. Quy đầu no đủ đã hoàn toàn cương lên, da bóng loáng, mã mắt đang khép mở, dịch nhầy trong suốt tràn ra rồi chảy xuống. Phương Kính Dực không chần chừ, bàn tay nhỏ ngoan ngoãn bao lấy quy đầu mẫn cảm. Nghiêm Minh Du hít một hơi thật sâu, dương vật anh lại phình to hơn chút. Anh túm eo Phương Kính Dực, đè sát eo cậu vào dương vật mình rồi cọ xát dương vật dữ tợn trên bụng nhỏ của cậu, vừa lúc đâm tới rốn. Môi Nghiêm Minh Du kề sát lên vành tai Phương Kính Dực, thở ra hơi nóng theo từng động tác của cậu, hơi nóng ấy phả lên vành tai mẫn cảm. Phương Kính Dực nghe tiếng Nghiêm Minh Du thở hổn hển bên tai mình, cảm thấy ham muốn của mình cũng bị đốt lên. Cậu kề eo mình lên sát lại với Nghiêm Minh Du, ngón tay chà sát từng đường gân trên dương vật anh, rồi lại duỗi tay xuống xoa lên trứng dái no đủ. Nghiêm Minh Du nghiêng đầu mút lên cổ Phương Kính Dực, ngậm một chút da cổ nho nhỏ, đầu lưỡi sắc tình hoạt động, tay cũng không nhàn rỗi mà mò vào vạt áo. Nhưng lần này anh không tấn công bên trên, mà lần theo đường cong duyên dáng nơi xương sống, tiến vào phần mông cong cong để tìm kiếm cái miệng nhỏ bị giam giữa hai cánh mông kia.

Lỗ nhỏ đã hơi ướt át, ngón giữa của Nghiêm Minh Du nhẹ nhàng xoa nắn khe hẹp, từ từ chạm tới từng nếp uốn nhỏ. Đây là lần đầu tiên Phương Kính Dực bị người khác chạm tới nơi riêng tư nhất của mình, nhưng cảm giác tê dại ngứa ngáy đã khiến cậu vứt bỏ sự xấu hổ, mềm mại nhếch mông lên, để lỗ nhỏ càng dán chặt vào ngón tay Nghiêm Minh Du. Chất dẫn dụ bắt đầu không tiết tấu lan tràn trong cơ thể, lỗ nhỏ cũng bắt đầu không biết xấu hổ mấp máy, còn trào ra một lượng lớn dâm dịch, làm ướt ngón tay Nghiêm Minh Du.

"Em yêu," Nghiêm Minh Du thu tay lại, giơ ngón giữa ướt đẫm cho Phương Kính Dực xem rồi nhướn mày, "Em ướt quá."

Phương Kính Dực xấu hổ quay mặt đi không chịu nhìn, nhưng lại cảm thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu nên cứ dán chặt lấy Nghiêm Minh Du, đầu nhũ cứng rắn cũng dán lên cơ ngực anh. Khoái cảm như sóng triều khiến Phương Kính Dực không khỏi rên rỉ. Yết hầu Nghiêm Minh Du căng chặt, anh bế Phương Kính Dực ném lên sofa. Đầu óc Phương Kính Dực choáng váng, khi định thần lại thì Nghiêm Minh Du đã cởi quần, đang giơ tay kéo nốt áo trên thân. Thân thể cơ bắp cường tráng lộ rõ, các thớ cơ nổi lên rõ ràng, chất dẫn dụ của Alpha cũng mãnh liệt xông về phía Phương Kính Dực. Phương Kính Dực không nhịn nổi kẹp chân cọ xát nhè nhẹ, bản thân cũng bắt đầu lôi kéo quần áo. Khi cậu vừa cởi áo xong thì tay Nghiêm Minh Du cũng đã đặt lên quần cậu, tụt mạnh cả quần ngoài cùng quần lót xuống. Dương vật thẳng tắp xinh đẹp của Phương Kính Dực cũng đã sớm nhếch lên, bên trên còn dính dịch nhầy trông rất dâm đãng, lúc cởi quần lót còn dính theo một sợi tơ sền sệt. Nghiêm Minh Du dùng ngón tay kéo đứt, nhẹ nhàng xoa xoa dâm dịch trên đầu ngón tay mình rồi trêu chọc xoa lên dương vật của Phương Kính Dực. Giọng anh trầm thấp gợi cảm: "Em yêu dâm quá, tự nhìn mình đi, thật nhiều nước."

Phương Kính Dực bị ngón tay có vết chai của anh xoa lên mã mắt, cậu banh thẳng chân, khẽ kêu lên hoảng hốt, rồi lại cảm thấy xấu hổ mà cố nén xuống. Nghiêm Minh Du không cho cậu nén tiếng rên rỉ lại, động tác trên tay anh lại càng thô bạo, ngón tay có vết chai cứ liên tục cọ xát trên mã mắt. Phương Kính Dực bị kích thích tới đỏ cả mắt, rên rỉ kêu lên, ngón chân cuộn tròn, cẳng chân như ngọc cũng đá loạn trong không trung. Nghiêm Minh Du cúi xuống ăn miệng cậu, nuốt tất cả tiếng rên rỉ của Phương Kính Dực vào bụng. Ánh mắt Phương Kính Dực mê ly, tay Nghiêm Minh Du vẫn còn đang làm loạn trên dương vật cậu. Cậu duỗi tay ôm chặt cổ Nghiêm Minh Du, há miệng để anh mút đầu lưỡi mình.

Sướng quá. Loại cảm giác da thịt kề nhau này thật khiến người ta nghiện mà.

Nghiêm Minh Du mút đủ lưỡi của Phương Kính Dực rồi thì nắm eo cậu lật người cậu lại, cặp mông cong vút đập vào mắt anh. Nghiêm Minh Du hơi nhấc Phương Kính Dực lên một chút, Phương Kính Dực cũng thuận theo quỳ trên sofa, chủ động hạ thấp eo xuống khiến cái mông nhìn dâm đãng vô cùng. Giữa hai bờ mông trắng hồng có một cái miệng đỏ mọng non nớt. Đây là lần đầu tiên Nghiêm Minh Du nhìn trực diện vào cái miệng nhỏ mà anh mơ ước đã lâu này, dường như sợ mình nhìn không kỹ, anh bẻ mông Phương Kính Dực ra rồi kề sát mặt mình vào, hơi thở nóng bỏng phả lên cái miệng nhỏ khi đóng khi mở kia.

Miệng lỗ nhỏ cảm nhận được khí nóng nên mẫn cảm co rút, lại từ từ mở ra, để lộ phần thịt đỏ mọng bên trong, rồi từ từ thụt vào trong huyệt theo nhịp thở.

Phương Kính Dực xấu hổ vô cùng, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Nghiêm Minh Du đang nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư nhất của mình. Phương Kính Dực xấu hổ tới phát khóc, muốn bò về phía trước nhưng lại bị Nghiêm Minh Du túm mắt cá chân kéo lại. Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống đùi trên của Phương Kính Dực, cái mũi cao thẳng của anh vuốt ve đỉnh mông phấn hồng, chóp mũi cũng cọ xát giữa khe mông. Sau đó, nụ hôn nóng bỏng dừng trên lỗ nhỏ, Phương Kính Dực suýt nữa đã thất thanh hét chói tai. Cậu không dám tưởng tượng, Nghiêm Minh Du sẽ nghiêm túc hôn lên nơi đó, cái nơi chuẩn bị ăn dương vật thô to của anh kia.

"Anh rất thích nơi này." Nghiêm Minh Du lại hôn vài lần lên lỗ nhỏ đang thẹn thùng, "Xinh đẹp và dễ thương, giống như em yêu vậy."

"Không... anh đừng hôn... xấu hổ lắm... a..." Phương Kính Dực cảm thấy lỗ nhỏ của mình sắp bị hôn đến tan chảy liền khóc nức nở van xin Nghiêm Minh Du. Nghiêm Minh Du không khỏi bật cười, ngón giữa vừa xoa xoa lỗ nhỏ vừa thấp giọng an ủi, "Không sao, nơi nào của em anh cũng thích."

Miệng lỗ nhỏ bị xoa nắn đến càng lúc càng mềm, nếp uốn đã hoàn toàn thả lỏng, thoải mái đóng mở. Nghiêm Minh Du ấn một ngón tay vào, lỗ nhỏ chật hẹp lập tức cuốn lấy ngón tay anh, không cho anh tiếp tục vào nữa. Phương Kính Dực quá căng thẳng. Nghiêm Minh Du khom lưng đặt một chuỗi những nụ hôn lên xương bướm của cậu, lại vuốt ve vòng eo căng chặt, kiên nhẫn chờ cậu thả lỏng mới tiếp tục xâm nhập. Cái miệng nhỏ hồng nộn tham lam mút ngón tay Nghiêm Minh Du. Ngón cái của anh xoa xoa chỗ tiếp giáp giữa ngón tay và huyệt thịt mềm mại, không hề bủn xỉn khen ngợi: "Cái miệng nhỏ nhắn của vợ anh mút thật giỏi, phải không?"

"Đừng... anh đừng, không cho anh... nói ra đâu..." Phương Kính Dực bị cảm giác kỳ quái trong lỗ nhỏ dày vò. Cậu không biết Nghiêm Minh Du học ở đâu những lời nói thô tục như vậy, câu nào cũng khiến thân thể cậu nóng lên, từng tế bào đều đang kêu gào, muốn thứ đồ nóng bỏng của Nghiêm Minh Du tiến vào. Nghiêm Minh Du lại đâm thêm một ngón tay vào lỗ nhỏ, anh nhìn cái miệng nhỏ dâm đãng kia mà thích không chịu được, độc ác hôn mút vài lần lên đùi cậu rồi lại bắt đầu nói những lời thô tục: "Ăn hết vào rồi nay, xem ra còn có thể ăn được thứ lớn hơn đây."

Lối vào đã đẫm nước, xung quanh như sáng bóng lên, Nghiêm Minh Du rút ngón tay ra, thấp giọng mắng một từ "đ*". Anh đang muốn tìm bao cao su, Phương Kính Dực cố chịu đựng cảm giác ngứa ngáy trong lỗ nhỏ, lật người run rẩy hỏi Nghiêm Minh Du: "Anh làm gì vậy?"

"Tìm bao cao su," Nghiêm Minh Du mở ngăn kéo, "Em yêu không muốn mang thai đúng không?"

Phương Kính Dực mở rộng hai chân, lỗ nhỏ ướt đẫm bại lộ trong không khí, cậu banh mông cầu xin Nghiêm Minh Du: "Anh vào đi, làm xong lại... lại uống thuốc."

Ý kiến hay. Nghiêm Minh Du nhìn chăm chú Phương Kính Dực toàn thân đỏ rực trên sofa. Lỗ nhỏ của cậu bị anh chơi tới mức đáng thương cực kỳ, đầu vú cũng bị anh hành hạ đến sưng lên, nhưng biểu cảm vẫn cứ ngây thơ như vậy. Cậu là thiên sứ dâm đãng chỉ thuộc về một mình Nghiêm Minh Du anh, thiên sứ chủ động khoe ra nơi riêng tư xinh đẹp nhất của mình với Nghiêm Minh Du, giang hai chân cầu xin Nghiêm Minh Du xâm phạm mình, mỗi tấc da thịt trên người thiên sứ đều bị Nghiêm Minh Du thành kính liếm hôn, cậu còn ở dưới thân Nghiêm Minh Du phát ra âm thanh rên rỉ vừa dâm đãng vừa thánh khiết.

Bây giờ, anh sẽ xâm phạm thiên sứ của mình.

Nghiêm Minh Du lại gần kéo mở hai chân Phương Kính Dực, để chúng quấn lên eo mình. Anh cúi đầu liếm láp trên bắp đùi trắng nõn, tạo ra mấy vết đỏ. Dương vật anh áp vào miệng lỗ nhỏ kia, độ ấm khiến miệng lỗ nhỏ co rụt lại, rồi lại bị quy đầu tàn bạo đâm mở. Quy đầu to như quả trứng gà dần dần đâm vào bên trong. Phương Kính Dực thẳng người lên theo phản xạ, lại bị Nghiêm Minh Du hung hăng ấn trở lại. Ham muốn chinh phục trong bản năng của một Alpha bắt đầu vô thức khống chế Nghiêm Minh Du. Anh ấn chặt phần bụng dưới bằng phẳng của Phương Kính Dực, dương vật thong thả lại kiên định tiến vào lút cán trong lỗ nhỏ ẩm ướt. Dâm dịch chảy làm ướt phần lông mu xoăn cứng, khiến những sợi lông mu ấy ướt đẫm, thậm chí nước còn nhỏ tới tận trứng dái.

Khi Nghiêm Minh Du thô bạo ưỡn thẳng lưng, dương vật anh hoàn toàn vùi sâu vào thân thể Phương Kính Dực, hung hăng cọ vào điểm mẫn cảm. Phương Kính Dực không nhịn được nước mắt, cậu nức nở khóc thành tiếng, lỗ nhỏ bị kéo căng hết cỡ mà còn chưa thoả mãn muốn nuốt hết gốc rễ của Nghiêm Minh Du. Phương Kính Dực vừa khóc vừa duỗi tay sờ vào nơi hai người kết hợp, không ngừng nức nở: "Vào...vào hết toàn bộ...rồi..."

Nghiêm Minh Du cúi người hôn lên nước mắt của Phương Kính Dực, dịu dàng hôn mí mắt đã khóc tới sưng đỏ của cậu, "Ừ, ăn hết vào rồi, em yêu giỏi lắm."

Phương Kính Dực thất thần ngước nhìn Nghiêm Minh Du, cảm giác tồn tại của dương vật thô to trong cơ thể quá mức mãnh liệt, khiến người ta không cách nào xem nhẹ. Giờ họ đã hoà hợp thành một thể rồi.

Nghiêm Minh Du bắt đầu ra vào, trứng dái nặng nề đập lên đùi Phương Kính Dực, xương hông cứng rắn cũng đánh vào mông cậu. Phương Kính Dực cảm thấy lỗ nhỏ của mình như bị bỏng. Nghiêm Minh Du cũng không chịu nổi. Lỗ nhỏ của Phương Kính Dực thực sự quá nóng, dòng nước ấm áp không ngừng tưới lên dương vật anh. Thịt huyệt mềm mại quấn người như vô số cái miệng đang mút chặt lấy dương vật của Nghiêm Minh Du. Anh chỉ có thể tăng tốc, không ngừng đâm vào Phương Kính Dực, để miệng nhỏ kia mềm mại ra thêm chút.

Quy đầu hung ác đâm vào điểm mẫn cảm, Phương Kính Dực bị đâm tới mức không nói được nên lời, chỉ có thể phát ra một vài âm tiết đơn độc không rõ nghĩa. Gậy thịt kia chẳng hề thương tiếc cậu, cứ đảo loạn không ngừng, nhưng lại chẳng hề đau mà chỉ thấy sướng. Cơn sướng từ xương cụt lan đến từng dây thần kinh. Phía trước đã sớm bị Nghiêm Minh Du đâm tới mức bắn ra một lần trên bụng nhỏ, dâm đãng muốn chết. Nghiêm Minh Du lau vết tinh dịch đi, nhưng dưới thân lại đâm càng lúc càng mạnh, mãi tới khi quy đầu chạm vào một cái miệng nhỏ đang hé mở.

Phương Kính Dực lập tức luống cuống, cậu ôm cổ Nghiêm Minh Du, cố gắng vít xuống, hoảng loạn ôm anh đòi hôn. Nghiêm Minh Du biết khoang sinh sản bị đâm tới khiến Phương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.