Đôi mắt đen láy của Cố Nam Hề vì bất ngờ mà trừng lớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như mới từ lò nung ra. Vừa rồi hình như có chút xúc động mà muốn hôn anh.
Nhất định là do hơi cồn của Phó Dĩ Diệu khiến cho cô thần trí không rõ.
Cố Nam Hề rũ mắt. Càng nỗ lực suy nghĩ làm thế nào để giải trừ sự xấu hổ trước mắt thì trong đầu càng trở nên rỗng tuếch.
“Cam chịu sao?” Im lặng một lúc, giọng nói trầm trầm của Cố Dĩ Diệu lại vang lên bên tai cô.
Cố Nam Hề lại lần nữa ngẩng đầu, dùng giọng điệu tuyệt đối không nhượng bộ nói với anh: “Có phải anh tự mình đa tình quá rồi không? Anh cho rằng bản thân là nhân dân tệ mà người gặp người thích à? Vì cái gì mà nghĩ em muốn hôn anh chứ?”
Mặc dù gương mặt đã đỏ ửng, giọng nói run rẩy, tim đập liên hồi.
Nhưng mà Cố mạnh miệng Nam Hề sẽ không bao giờ thừa nhận, không bao giờ.
“À?” Phó Dĩ Diệu hơi cúi đầu, khoảng cách giữa hai người lại được rút ngắn một chút. Giọng nói từ tính giống như có thể thôi miên người của anh lại vang lên: “Không muốn sao?”
Cố Nam Hề nặng nề mà nuốt nước bọt.
Tên nam hồ ly này hôm nay là uống say rồi à?
Hành vi cũng thất thường lắm!
Nếu cứ dây dưa như thế này với anh, có khả năng sẽ hôn thật đấy.
Dù sao thì anh cũng là người đàn ông đẹp trai nhất trong số những người cô từng gặp.
Bây giờ bỗng nhiên nhiệt tình như lửa khiến cô có chút nhịn không nổi.
Cố Nam Hề bắt đầu giãy dụa, ngoài miệng vẫn lẩm bẩm: “Phó Dĩ Diệu! Nếu như anh muốn lợi dụng việc em nhận sai mà cố ý quấy rối thì em sẽ đi mách với mấy vị đại nhân trong nhà đấy.”
Phó Dĩ Diệu nở nụ cười nhạt. Có lẽ là do cồn đã phóng thích hết những cảm xúc mà anh đè nén bao lâu nay, cũng có thể do phản ứng này của Cố Nam Hề khiến anh rất hứng thú nên tiếp tục nói với cô:
“Là anh quấy rối em hay là em quấy rối anh đây?”
“Em…”
Cố Nam Hề lại nghẹn lời. Không phải là cô tự chạy đến phòng của anh vừa lôi kéo vừa ôm ấp, không cho anh đi đó à.
Nghĩ lại mấy hành động mất mặt này, Cố Nam Hề hận không thể một chưởng đánh chết mình.
Phó Dĩ Diệu nắm lấy cằm Cố Nam Hề, bắt cô ngẩng đầu lên. Linh tính mách bảo giữa cô và anh sắp xảy ra chuyện gì đó, hàng lông mi đen dày của cô chớp chớp.
Đây là biểu hiện của việc cô đang chột dạ.
Bàn tay Phó Dĩ Diệu chậm rãi vuốt ve đôi môi cô, ánh mắt sâu thẳm, trầm trầm nói: “Anh có thể tha thứ cho việc em hôn trộm anh một lần cũng có thể tha thứ cho lần thứ hai. Muốn không?”
Không phải là anh uống say, mà là chắc chắn uống phải rượu giả rồi!!
Nếu không Phó đại thiếu gia vốn thanh cao tự phụ sao lại có thể nói ra mấy lời mập mờ như thế chứ?
Dưới sự cố tình ám chỉ của anh, trong ánh mắt của Cố Nam hề chỉ còn lại đôi môi gợi cảm đang mấp máy!
Muốn nhào lên hôn một một cái!
Trong đầu cô đang có một cuộc giao chiến giữa thiện và ác đang rất căng thẳng.
Một bên cổ vũ Cố Nam Hề muốn hôn thì hôn, nghe theo con tim.
Một bên lại bảo Cố Nam Hề không thể hôn, giữa hai người không có quan hệ gì cả. Nếu hôn sẽ cực kỳ xấu hổ, phải nghe theo lý trí!
“Anh đếm đến ba. Sau tiếng thứ ba, lời hứa sẽ không còn hiệu lực nữa.” Phó Dĩ Diệu thúc dục cô.
Cố Nam Hề ngạc nhiên đến nghẹn họng sau đó trân trối nhìn anh, nào có ai như vậy chứ? Ép cô cưỡi lên lưng cọp giờ đây không thể leo xuống.
“Một.”
“Hai.”
“Ba…”
Thừa dịp âm thứ ba vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, Cố Nam Hề đã dùng tay bịt kín miệng anh.
Sau khi bịt miệng anh lại, thế giới rơi vào yên lặng.
Nhưng động tác này của cô còn nhanh hơn não.
Vì vậy…
Cũng không biết làm thế nào cho phải.
Trong đầu vừa xoẹt qua một suy nghĩ, mũi chân đã nhích đến, hôn chụt vào bàn tay mình đang đặt trên môi anh, bất đắc dĩ mà nói: “Thỏa mãn anh đó! Đại ma vương.”
Không khí lại trở nên cực an tĩnh.
Cô vừa nói gì đó? Cô vừa làm cái quái gì vậy? Có phải đầu cô bị úng nước rồi không hả?
Đôi mắt đen như mực của Phó Dĩ Diệu không hề gợn sóng, chọt chọt tay cô ý bảo buông ra.
Cố Nam Hề chột dạ mà buông tay ra. Lòng bàn tay còn lưu lại cảm giác mềm mại của bờ môi anh, ẩm ướt, ấm áp.
Vì thế giấu đầu hở đuôi mà xoa xoa tay vào vạt áo giống như ghét bỏ.
Phó Dĩ Diệu: “Sợ em còn không thỏa mãn.”
Cố Nam Hề: “…”
Hôm nay anh nói nhiều như vậy có cảm thấy phiền không?
Đúng lúc này, Cố Nam Hề như chớp được thời cơ, nhanh nhẹn tránh khỏi vòng tay của Phó Dĩ Diệu.
Không khí cuối cùng cũng trở nên trong lành.
Cô sống lại rồi.
Phó Dĩ Diệu không chỉ có khí thế áp bức mà đến hơi thở cũng khiến người ta hồi hộp bất an.
Phó Dĩ Diệu thu lại khí thế của mình. Một tay đút túi, bộ dáng lại trở về lạnh nhạt như trước.
Cố Nam Hề lại không dễ dàng bình tĩnh lại như thế, cô giống như là chạy trốn trở về phòng mình.
Cô nhà vào trong ổ chăn, lấy chăn che kín khuôn mặt nhưng vẫn có thể cảm giác được đầu cô như muốn bốc cháy đến nơi.
Vì sao một người cơ trí như cô lại có thể làm ra loại chuyện này trước mặt Phó Dĩ Diệu cơ chứ?
Từ nay về sau cô làm gì có mặt mũi mà xuất hiện trước mặt Phó Dĩ Diệu nữa?
Trong lúc Cố Nam Hề đang hối hận vật lộn chui vào trong chăn, mồ hôi đầy đầu thì Dư Mạn Mạn lại gọi điện đến.
Cố Nam Hề bây giờ chỉ muốn làm một tiểu tiên nữ trốn khỏi chốn hồng trần xô bồ chứ không muốn nhận bất cứ một sự quấy rầy nào từ thế tục nữa.
Dư Mạn Mạn vẫn kiên trì mà gọi tới, tiếng chuông điện thoại đòi mạng cứ như vậy vang lên không ngừng.
Cố Nam Hề đứng dậy nghe điện thoại, loa ngoài mở ra mang theo giọng nói cẩn thận mà lấy lòng của Dư Mạn Mạn: “Hề Hề, cậu không sao chứ?”
Á! Đừng như thế. Dẫu biết cô không có tâm tình nhận điện thoại nhưng vẫn gọi. Xin! Đừng! Cúp! Máy!
Nhưng mà vì vé vào cửa, cô sẵn sàng đánh thêm một đòn vào mối quan hệ tình cảm chị em plastic này.
“Vé xem biểu diễn của cậu không có đâu.”
Cô không thể chịu đả kích tinh thần một mình được, cô phải kéo người chị em tốt Dư Mạn Mạn này chôn cùng.
Đầu bên kia điện thoại rơi vào yên tĩnh. Trong lúc Cố Nam Hề đang hoài nghi có phải Dư Mạn Mạn đang bị thất vọng bủa vây mà định làm chuyện gì đó khác người không thì Dư Mạn Mạn ở bên kia cực kỳ hèn hạ mà đưa ra một chủ ý: “Nếu như cậu chịu hy sinh thân thể một chút. Đem sự xinh đẹp của cậu ra mà nói, đại đa số đàn ông trên thế giới này đều không thể cưỡng lại được.”
Cố Nam Hề: “…”
Cố Nam Hề: “Tạm biệt!”
Nó thể nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo kiểu này, bảo cô đi hy sinh cơ thể xinh đẹp này chỉ vì hai tấm vé vào cửa? Nhan sắc xinh đẹp này của cô chỉ đáng giá hai tấm vé biểu diễn thôi sao?
Đã vậy đối tượng còn là Phó Dĩ Diệu!
Dư Mạn Mạn không biết Phó Dĩ Diệu không nằm trong số đại đa số đàn ông đó à? Anh không muốn ăn người có mỹ mạo xinh đẹp như cô mà!
Thật sự dùng cách này đi quyến rũ Phó Dĩ Diệu để lấy hai tấm vé biểu diễn. Nếu như không thành công thì chả phải chứng minh khuôn mặt này của cô còn không bằng cả hai tấm vé xem biểu diễn à?
“Đừng đừng đừng! Đừng tắt điện thoại. Mình sai rồi! Nữ vương tha mạng.”
Cố Nam Hề hừ lạnh một tiếng. Cuối cùng vẫn không cúp máy.
Đừng tưởng rằng cô không biết trong đầu Dư Mạn Mạn bây giờ đang tự động phác họa ra một hình ảnh cấm trẻ con xem, giống như đang nói: “Lấy tình trạng sức khỏe của Phó Dĩ Diệu mà nói. Thời gian chắc chắn không thể ngắn như vậy được.”
“Dư Mạn Mạn! Mình cho dù có ném vé biểu diễn xuống biển cũng sẽ không đưa cho cậu.”
“Mình biết công chúa Hề Hề của chúng ta không thể nào không lấy được hai tấm vé vào cửa mà. Cảm ơn thân ái của tớ nhé.”
Cố Nam Hề: “…”
Tình chị em cây khế của hai người kết thúc tại đây. Trong đầu lúc nào cũng chỉ có vé biểu diễn thôi.
**
Hôm sau tỉnh dậy, Cố Nam Hề nằm vạ trên giường không chịu dậy.
Mặc kệ Phó Dĩ Diệu đã gõ cửa ba lần.
Cô vẫn giả vờ câm điếc như cũ, không tin anh dám đẩy cửa tiến vào.
Đợi đến chín rưỡi. Khi chắc chắn tiểu Phó tổng đã an tọa nơi phòng làm việc của công ty, cô mới chậm rì rì mà thức dậy.
Thấy bản thân mình trong gương. Cố Nam Hề rũ đầu xuống, thật sự muốn tìm một nơi không ai biết cô để trốn tránh một thời gian.
Cố Nam Hề gửi tin nhắn cho thư ký Thủ nói rằng cô không khỏe. Hôm nay muốn xin nghỉ.
Không ngờ thư ký Thủ trả lời lại cô. Phó Dĩ Diệu đã nói với cô ấy rằng hôm nay cô mệt nên nghỉ ngơi.
Rơi lệ~ing.
Thật đúng là nên cảm ơn anh nhỉ.
Đêm qua cô ngủ không ngon, trong giấc mơ còn bị Phó Dĩ Diệu quấy rầy. Anh cứ như cái bóng dính lấy cô mà hỏi có muốn hôn không, có muốn hôn không, có muốn hôn không?
Cuối cùng cô tức quá mà chặn miệng anh lại.
Dùng miệng cô chặn lại.
Trong mộng tất nhiên cô không thể biết nụ hôn đó có cảm giác gì nhưng càng khiến cô muốn ngừng mà không ngừng được.
Trở về nhà mình, người giúp việc thấy cô đang trong giờ làm việc mà về nhà, lo lắng hỏi cô có phải cảm thấy trong người không khỏe hay không.
Cố Nam Hề tìm một cái cớ, sau đó đi vào phòng mình.
Ngày ngày đền làm ở Phó thị, trừ công việc đó ra hình như cô chả có việc gì để làm cả.
Lần cô có cảm giác phiền não như lúc này chính là lần đầu tiên cô hôn trộm Phó Dĩ Diệu.
Sao cô lúc nào cũng thua anh mấy chuyện vặt vãnh đời thường này chứ?
Nhớ lại chuyện lần đó. Vẫn là Phó Dĩ Diệu thản nhiên bình tĩnh không để chuyện này trong lòng, dùng chuyến du lịch nửa tháng để dỗ cô. Cô còn phá lệ mua cho anh một chiếc đồng hồ đeo tay. Chuyện dừng lại ở đó.
Cố tiểu thư đã tu luyện được bản lĩnh chỉ uống sương sớm cũng có thể có đủ dưỡng chất duy trì sức sống cơ thể trong một ngày. Vì vậy mà ngày hôm nay, cửa phòng chưa mở ra một lần nào cả.
Đến giờ cơm chiều, người làm trong nhà thật sự bắt đầu lo lắng trạng thái của cô. Gõ cửa bảo tối nay đã làm món xương sườn hầm nấm hương và tôm kho muối tiêu mà cô thích nhất, mời cô ra dùng thử.
Cố Nam Hề nhịn đói cả ngày, lập tức bật dậy.
Chỉ là vừa đi xuống tầng thì cửa lớn cũng mở ra.
Ánh mắt cô đập vào dáng người thẳng tắp của Phó Dĩ Diệu.
Cố Nam Hề dưới chân như bôi mỡ, lập tức muốn chạy lên lầu. Nhưng lại nghĩ làm như thế không phải chứng minh mình đang chột dạ sao?
Vì thế mà cô ngẩng cao đầu ưỡn ngực, yên lặng đi xuống ngồi trước bàn ăn.
Đoạn hội thoại của Phó Dĩ Diệu và người làm lọt vào tai cô.
“Dì đem hai tấm vé này cho Hề Hề.”
“Có muốn ở lại ăn cơm không? Phó tiên sinh và Phó phu nhân không phải không ở nhà sao? Trong nhà cũng chỉ có Tiểu Hề. Hôm nay không biết bảo bối làm sao nữa, cứ buồn thui thủi nguyên một ngày, cả ngày nay cũng không ăn gì. Buổi tối gì đành làm một bàn đồ ăn. Một mình nó cũng không ăn hết, vừa hay bây giờ cháu đến, hai đứa cùng nhau ăn cơm cho vui.”
Tận sâu trong lòng Cố Nam Hề đang gào thét: Không thấy là cháu không chào đón anh ấy sao?
Đáng tiếc người làm lại không nghe được tiếng lòng của Cố Nam Hề tiếp tục nói: “Tối hôm qua, nó còn nhìn chằm chằm dì nấu trà giải rượu rồi bản thân lại tự tay múc mang qua. Còn hỏi dì cách nấu, chắc là lần tới muốn tự mình làm. Nhưng cũng không dám để nó tự làm, thiêu cháy phòng bếp là chuyện nhỏ nhưng nhỡ người mà xảy ra chuyện gì thì không hay.”
Cố Nam Hề: “…”
Không chỉ xóa sạch công lao nấu canh giải rượu của cô mà còn tự đoán luôn dự định sau này của cô. Đđã vậy còn dùng giọng điệu khẳng định chắc nịch mà nói.
Dì à, cảm ơn người!
Phó Dĩ Diệu: “Cô ấy rất có tâm.”
Cố Nam Hề:??
Cũng không phải không biết cô làm như vậy để lấy lòng anh. Anh còn cố nói dối cái gì chứ?
“Được! Vậy nhanh đến ăn cơm đi, nếu không sẽ nguội bây giờ.”
“Thôi ạ. Cháu về ăn mì là được.”
“Ăn mì thì lấy đâu ra dinh dưỡng? Cháu một ngày làm bao nhiêu việc như thế, không thể ăn uống qua loa được. Mau đến đây để dì lấy thêm bát đũa cho cháu.”
Người giúp việc không ngừng lôi kéo cưỡng ép Phó Dĩ Diệu ngồi xuống dùng bữa.
Vị này là người làm lâu năm ở nhà họ Cố. Có thể nói là bà cũng là nhìn hai người lớn lên, thời gian ở với bà còn lâu hơn là ở với cha mẹ nên bà đối với hai người cũng như đối với chính con đẻ của mình.
Nếu như bà đã giữ Phó Dĩ Diệu ở lại ăn cơm thì cô cũng không thể đuổi anh đi được. Nói đi nói lại thì cũng chỉ có một mình cô quậy phá thôi, Phó Dĩ Diệu cũng không làm gì sai.
Phó Dĩ Diệu ngồi xuống đối diện với Cố Nam Hề. Cô cúi đầu, cũng không nhìn anh thêm một chút.
Trong lòng có chút khó hiểu vô lý.
Phó Dĩ Diệu đưa vé biểu diễn đến trước mặt cô, mở miệng nói: “Có phải cái này không?”
Cố Nam Hề cũng chưa thấy vé biểu diễn bao giờ, nghĩ thầm chắc Phó Dĩ Diệu không lấy sai đâu nên nhanh chóng nhận lấy, thất thần nói: “Cảm ơn.”
“Ngày mai đi làm không?”
Cố Nam Hề cúi đầu ăn cơm không. Cô không đụng đến món xương sườn hầm nấm, cũng không ăn món tôm kho tiêu mà mình thích. Cơm trong miệng căn bản cũng nuốt không xuống, mơ màng nói: “Cơ thể của em còn phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày.”
Phó Dĩ Diệu: “Bây giờ không có mặt mũi gặp người liền nói không nói rõ ràng?”
Anh mới không có mặt mũi gặp người ý.
Thân thể và khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô, loại đàn ông khắc nghiệt như anh có thể vũ nhục sao?
Cố Nam Hề tức giận ngẩng mặt lên. Không hoảng không loạn mà gặp một miếng xương sườn bỏ vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm, sau đó mới nở nụ cười lộ lúm đồng tiền: “Em gần đây làm việc vất vả. Muốn nghỉ dưỡng thêm một thời gian nữa.”
“Nếu không anh bảo phòng nhân sự bên kia làm thủ tục nghỉ việc cho em luôn nhé! Để em mỗi ngày đều có thể ở nhà nghỉ dưỡng.”
Cố Nam Hề: “…”
Anh dùng khẩu khí mang ý “Anh biết kiểu tiểu thư nhà giàu như em sẽ bỏ giữa chừng mà” nói với cô khiến cô rất bực mình.
Cố Nam Hề nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Em nghỉ đông!”
“Còn có phép nghỉ đông nữa á! Anh đọc trong sổ tay công nhân viên không thấy thực tập sinh có đãi ngộ nghỉ đông đấy.”
“Em trừ vào tiền lương được chưa!”
“Không được. Xin nghỉ phải có lý do chính đáng. Nếu anh cảm thấy lý do này của em có thể nghỉ được, anh sẽ phê chuẩn cho em ở nhà tĩnh dưỡng.”
“Cơ thể không khỏe.”
“Có bệnh án không?”
Cố Nam Hề muốn nói dì cả đến để làm cái cớ nhưng cũng không được, anh biết thừa chu kỳ kinh nguyệt của cô trong lòng bàn tay ý.
Phó Dĩ Diệu cầm lấy đôi đũa, ung dung ăn cơm.
Nhưng sau khi nói đùa với cô mấy câu, Cố Nam Hề quả nhiên đã ném chuyện xấu hổ tối qua ra sau đầu.
Như được sống lại!
Cô vui vẻ như muốn bay lên.
Cả bàn đầy thức ăn đều bị vô xử lý sạch sẽ.
Trước khi đi, Phó Dĩ Diệu còn vô tình để lại một câu: “Ngày mai nhớ dậy đúng giờ cùng anh đi làm!”
Hừ! Cuối cùng đã trở lại bộ mặt độc ác của tư bản rồi đấy.
Thật! Không! Vui! Vẻ!
Nhưng mà là một cấp dưới tận tâm, co được duỗi được, cô ngọt ngào đáp lại: “Vâng ạ! Thưa Phó tổng kính mến.”
Phó Dĩ Diệu vừa bước được một chân ra khỏi cửa, Nghe thấy cô nói thế liền khựng lại, không chút để ý mà nói: “Còn nữa! Nhanh thu lại tạp niệm trong đầu em đi.”
Cố Nam Hề: …..
Ý trên mặt chữ, không phải là đang nói “Đừng mơ mộng đến sắc đẹp này của anh nữa. Em không xứng!” ư?
Ha ha. Đúng là khuôn mặt thì đẹp mà lời nói thật vô tình!
Đàn ông chó! Anh mới không xứng để bản công chúa hôn anh đâu.
**
Sau khi giúp Dư Mạn Mạn giải quyết xong chuyện này. Cô ấy lập tức nịnh bợ mà mời cô đi mua sắm và ăn cơm.
Còn đem từng sợi tóc đến móng chân của cô mà khen lấy khen để một lượt, thiếu chút nữa đã tâng bốc cô lên tận chín tầng mây rồi. Đã thế còn rất hưởng thụ.
Còn cô thì vì xin hai tấm vé biểu diễn cho cô ấy mà bị Phó Dĩ Diệu đánh cho một trận không còn manh giáp.
Nửa tháng qua đi trong chớp mắt, lượng công việc với tần suất lớn cuối cùng cũng đánh ngã tiểu công chúa của chúng ta.
Cố Nam Hề thức dậy cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, đầu váng mắt hoa.
Vừa đúng lúc điện thoại đánh thức của Phó Dĩ Diệu gọi tới. Cố Nam Hề dùng tay sờ soạng mấy lần mới tìm thấy điện thoại.
“Thức dậy.” Bên tai truyền đến giọng nói từ tính chậm rãi của Phó Dĩ Diệu.
“Ưm.” Cố nam Hề chần chờ một chút mới lên tiếng.
“Không thoải mái à?”
Cũng không biết Phó Dĩ Diệu làm thế nào mà cô chỉ mới nói một tiếng mà anh đã đưa ra kết luận cô không khỏe. Nhưng cô thật sự cảm thấy trong người không ổn.
Cố Nam Hề sờ cái trán nóng bỏng của cô, trả lời: “Hình như em sốt rồi.”
“Anh đến bây giờ đây.”
Ý thức của Cố Nam Hề trở nên nửa tỉnh nửa mê, cơ thể trở nên lạnh toát. Mãi đến khi có một đôi tay áp lên trên trán cô.
“Tiểu Hề.”
Cố Nam Hề mờ hờ mắt, trước mắt chỉ có một hình bóng mơ hồ. Cô không chắc mà hỏi: “Phó Dĩ Diệu?”
“Sốt cao 39 độ. Anh đưa em đi bệnh viện.”
“Đều do anh áp bức em đến sinh bệnh đấy.” Giữa cơn mơ màng, cô còn không quên lên án ông chủ tư bản độc ác vô nhân tính là anh.
“Uống ly nước đi đã.”
“Không uống được. Anh tìm ống hút đến đây đút cho em đi.”
Phó Dĩ Diệu: “…”
Một lúc sau một ống hút được đặt trước môi cô. Cố Nam Hề lại mở to mắt, khuôn mặt tuấn tú của Phó Dĩ Diệu gần trong gang tấc. Anh đang nhíu mày thể hiện bản thân không vui.
Cố Nam Hề tủi thân nói: “Chỉ nhờ anh lấy cái ống hút thôi mà đã không vui rồi? Em một ngày 24 giờ làm tay chạy vặt cho anh. Bây giờ đổ bệnh luôn rồi.”
Phó Dĩ Diệu dùng bộ dáng “Em bệnh em là lớn nhất rồi.” bất đắc dĩ nói: “Tiểu tổ tông à, thực sự xin lỗi.”
“Hôm nay em có thể xin anh nghỉ rồi nhỉ? Có cần bệnh án không?” Cố Nam Hề giận dỗi nói.
Phó Dĩ Diệu: “Không cần bệnh án.”
Cố Nam Hề nhếch nhếch khóe miệng. Tuy bệnh rất khó chịu nhưng có thể sai bảo Phó Dĩ Diệu thì cũng không tồi.
“Đứng dậy mặc đồ. Anh đưa em đến bệnh viện.”
Cố Nam Hề bây giờ mới ý thức được mình đang mặc áo ngủ nhưng bộ dạng Phó Dĩ Diệu lại thờ ơ như thế, cô mà làm quá lên thì có chút phản ứng quá độ.
Lần trước người đàn ông này đã bảo cô thu lại tạp niệm.
Cố Nam Hề tỏ ra bình tĩnh mà nói: “Anh bảo dì lên giúp em đi.”
Phó Dĩ Diệu: “Em quên dì về quê nội chịu tang rồi à? Ít nhất phải một tuần sau mới về.”
Chuyện sao lại trùng hợp như vậy? Cố Nam Hề thương tâm muốn chết.
Vậy ai đến chăm sóc tấm thân bệnh tật này của cô đây?
“Anh ở ngoài cửa đợi em, nhanh một chút.”
Ô đã đổ bệnh rồi, anh còn vô tình như thế nữa chứ.
Nói nhanh là nhanh à, làm như vội đi đầu thai ấy.
Cố Nam Hề tức giận lắm.
Thật vất vả mới đứng lên được, trước mắt lại tối sầm, thiếu chút nữa ngã quỵ trên đất.
Nếu không phải tướng đi của loài bò sát rất khó coi thì cô thật sự không muốn đứng bằng hai chân đâu, cảm giác cả căn phòng đều xoay mòng mòng.
Rửa mặt xong, chân Cố Nam Hề không cẩn thận mà va vào nhau làm đầu gối đụng phải bồn rửa mặt, làn da trắng như sứ nổi lên một vệt xanh tím.
Cô tủi thân sắp khóc. Sao cô có thể thảm như vậy chứ?
Đổ bệnh thì thôi đi. Đã vậy còn bị thương nữa.
Phó Dĩ Diệu ở bên ngoài gõ cửa, hỏi: “Tiểu Hề, em có ổn không?”
“Không ổn. Đợi em chút.”
“Đã mười phút rồi đấy.”
Mười phút đánh răng rửa mặt đôi với đàn ông có thể là đủ nhưng đối với phụ nữ thì mới đến đoạn đổ sữa rửa mặt ra tay thôi.
Hôm nay cô còn không làm theo trình tự đâu đấy.
Đầu gối ẩn ẩn đau, Cố Nam Hề cảm thấy bản thân đi không nổi nữa.
“Anh có thể vào không?” Phó Dĩ Diệu hỏi.
“Vào đi.” Đến nước này thì kiêng kị cái gì nữa.
Phó Dĩ Diệu bước vào thấy bộ dạng của Cố Nam Hề so với lúc nãy không có gì thay đổi cả, day day mi tâm: “Mười phút trôi qua em rốt cuộc đã làm gì vậy?”
“Đánh răng rửa mặt, còn bị thương nữa.” Cố Nam Hề chỉ đầu gối đang bầm tím một mảng lớn của mình, “Đều tại anh giục em đấy, nếu không em sẽ không bị thương đâu.”
Cố Nam Hề không chút lương tâm mà đẩy mọi trách nhiệt lên người Phó Dĩ Diệu.
Phó Dĩ Diệu liếc mắt nhìn cô một cái: “Vậy nên vẫn muốn anh ôm em đi thay quần áo à?”
Cố Nam Hề: “…”
Cô đâu có ý này? Cô chỉ muốn cho anh có chút cảm giác tội lỗi thôi mà, có phải anh nghĩ nhiều rồi không?
Kết quả là anh đã đi đến trước tủ quần áo lấy quần áo cho cô.
Nhìn Phó Dĩ Diệu lấy bộ váy màu trắng gạo. Trong lòng Cố Nam Hề cười lạnh: “Quả nhiên bất cứ đàn ông ở độ tuổi nào cũng thích kiểu thanh thuần này.”
Phó Dĩ Diệu: “Mặc chiếc váy dài này, ít nhiều có thể che đi vết thương.”
Cố Nam Hề: “Anh có ý gì?”
Ánh mắt của anh căn bản là không thể nhìn ra cái gì mà thuần khiết xinh đẹp mà.
Nhận chiếc váy trên tay anh và sau đó, à không có sau đó nữa.
Phó Dĩ Diệu lại như vừa phát hiện điều gì đó, khuôn mặt trầm ổn có chút biến hóa.
Mà Cố Nam Hề bây giờ cảm thấy da đầu như tê dại. Cô quên rằng nam nữ thay đồ có chỗ không giống nhau.
Đó là cô phải mặc áo ngực trước.
Bảo Phó Dĩ Diệu chọn một cái áo ngực trong đám áo ngực màu sắc rực rỡ của cô, không bằng bảo cô sốt cao đến hôn mê luôn đi.
Sắc mặt Cố Nam Hề không đổi mà mở miệng: “Anh đi ra ngoài trước đi! Em sẽ thay xong nhanh thôi.”
Phó Dĩ Diệu đứng trước mặt cô. Giống như không nghe cô nói, anh đưa lưng về phía cô rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Lên đi.”
Tất nhiên, anh cũng không tin câu nói sẽ thay nhanh trong miệng cô.
Chuyện áo ngực xấu hổ còn lởn vởn trong đầu cô. Bây giờ lại nằm áp lên lưng anh. Còn không phải là cô dùng trạng thái trần trụi mà tiếp xúc thân mật với anh ư?
Không được!
Cố Nam Hề buột miệng nói ra: “Em thích anh ôm em cơ!”