Sáng hôm sau thức giấc, dưới quầng mắt của Cố Nam Hề đã xuất hiện quầng thâm, cả người tiều tụy. Nhìn qua thì giống như là tối hôm qua mới đại chiến ba trăm hiệp xong.
Khuôn mặt này thật sự là không thể ra đường gặp người được.
Cố Nam Hề chán nản che mặt.
Tối hôm qua lúc cô về phòng, lăn đi lộn lại không ngủ được. Thế là tiếp tục xem tiếp bộ manga mà Dư Mạn Mạn gửi.
Không ngờ càng xem càng cuốn, xem một mạch đến tận năm giờ sáng.
Xem mấy loại truyện tranh đồi trụy như này cả đêm, đây lẽ nào là việc mà một thanh niên ba tốt của xã hội tiên tiến, phát triển này nên làm ư?
Icon khóc thét.
Cố Nam Hề chỉ còn cách vừa ngủ gà ngủ gật vừa gửi tin nhắn xin nghỉ cho Phó Dĩ Diệu.
[Bổn tiên đã qua đời: Tiểu Phó tổng! Hôm nay, em xin nghỉ nhé. Anh phê chuẩn cho em đi.]
[Anh trai Phó: Lý do?]
[Bổn tiên đã qua đời:??? Anh hỏi lại lần nữa xem.]
[Anh trai Phó: Lý do nghỉ phép. Còn phải nói rõ ra nữa à?]
Cái giọng điệu “Sao em thiểu năng thế?” của anh không sợ sẽ bị cô đánh chết ư?
[Anh trai Phó: Phải nói với bên bộ phận nhân sự nữa.]
Hay cho một tấm gương công trực liêm chính trong công việc.
Tối hôm qua còn ôm lấy cô thân thân thiết thiết, hôm nay lại trở mặt không nhận người quen.
Làm vợ của anh mà cũng không có chút đặc quyền nào. Đúng là điên thật!
[Bổn tiên đã qua đời: Bệnh công chúa!]
[Anh trai Phó:…]
“Tiểu Hề, mở cửa.” Sau một lúc Phó Dĩ Diệu đã gõ cửa phòng cô.
“Không được.” Bây giờ cô không có mắt mũi gặp người.
“Em sao thế?”
Sao á? Bời vì xem truyện đồi trụy suốt đêm, bây giờ đang khổ muốn chết.
Cố Nam Hề: “Anh cứ xem như hôm nay em nghỉ ngang đi, cứ trừ tiền lương của em ấy.”
Phó Dĩ Diệu: “Cố Nam Hề, trước tiên em mở cửa trước đã.”
Cố Nam Hề lấy một tay che mặt mình, tay kia mở cửa, sau đó lập tức trốn vào trong chăn.
Phó Dĩ Diệu dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô, bật cười nói: “Đây là sao thế?”
Cố Nam Hề buồn bực nói vọng ra từ trong chăn, ồm ồm nói: “Anh đừng có hỏi.”
Phó Dĩ Diệu ngồi xuống mép giường, muốn kéo chăn ra nhưng cô một mực nắm chặt không buông.
Trong ánh mắt của anh bắt đầu nổi lên ý cười khó hiểu: “Còn bộ dạng gì của em mà anh chưa thấy qua chứ.”
Thấy Phó Dĩ Diệu quyết tâm làm một tấm cao da chó bám mãi không buông, Cố Nam Hề cũng dứt khoát lợn chết không sợ nước sôi vén chăn ngồi dậy.
Phó Dĩ Diệu đánh giá mặt mộc của cô, thật sự cũng không hiểu ra cô che vì cái gì, nghiêm trang nói: “Vẫn là tiểu tiên nữ xinh đẹp như cũ mà.”
Cố Nam Hề chỉ chỉ dưới quầng thâm mắt của mình, nói với anh: “Mắt thâm như thế mà anh không thấy à?”
Phó Dĩ Diệu dịch lại gần, trầm giọng nói: “Không có mà.”
Cố Nam Hề bạnh quai hàm, bất mãn nói: “Đồ tư bản độc ác! Anh là muốn dỗ em đi làm chứ gì?”
“Đúng thế! Anh thừa nhận. Lúc có em ở công ty, anh làm việc cũng thấy nhẹ nhàng hơn.”
Cố Nam Hề ngẩn ra một chút, đỏ mặt.
Người đàn ông này sao đột nhiên lại nói mấy câu ngọt ngào dỗ cô thế?
Cố Nam Hề: “Nể tình anh cầu xin em đấy.”
Giọng nói không hề che đậy sự đắc ý trong đó.
**
Nhưng mà trải qua một đêm không ngủ thì cô thật sự rất mất ngủ.
Trong một buổi sáng, cô đã uống đến ba cốc cà phê để nâng cao tinh thần rồi nhưng mà vẫn ngủ gật trong cuộc họp.
Phó Dĩ Diệu yên lặng một lúc, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh cô, ôm ngang người lên, rất đứng đắn mà mở miệng: “Hôm qua trợ lý Cố cùng tôi tăng ca đến rạng sáng nên bây giờ tinh thần có chút không tốt.”
Tiêu Mặc: Ông chủ cũng đâu cần giải thích với chúng tôi đâu.
Thư ký trưởng mặt không đổi sắc: “Chúng ta tạm dừng cuộc họp một chút.”
Phó Dĩ Diệu ôm lấy Cố Nam Hề đi vào phòng nghỉ của mình, nhìn ngắm khuôn mặt yêu tinh xinh đẹp của cô.
Khóe miệng cũng nở nụ cười nhạt.
Anh đặt nhẹ cô lên giường. Cố Nam Hề vừa tiếp xúc với giường đã xoay người ôm lấy chăn đắp lên.
Thật sự là ở đâu cũng có thể ngủ được.
Phó Dĩ Diệu thật sự hâm mộ điểm này ở cô.
Một lần nữa trở về phòng hội nghị, tất cả tiếng bàn tán xì xào đã im bặt lại.
Thần sắc của anh vẫn như cũ ngồi xuống ghế. Hội nghị tiếp tục. Nhưng tất cả cộng sự và trợ lý của anh ở đây lúc này, ai ai cũng cảm thấy tâm tình lúc này của ông chủ nhà mình thật sự không tồi.
Lúc Cố Nam Hề tỉnh lại đầu có có chút mơ hồ. Gian phòng xa lại có chút tối, cô không biết bây giờ đã là giờ nào rồi.
Cô xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra. Trên bầu trời đã bắt đầu đen kịp, dường như cơn mưa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
Cô bật đèn, đánh giá phong cách phòng ngủ, đại khái cũng có thể đoán được đây là nơi nào. Cô lập tức nhớ lại việc cô ngủ gật trong cuộc họp.
Ngủ gật trước mắt nhiều đồng nghiệp như thế. Thực sự là đủ mất mặt.
Mà tại sao bây giờ cô lại ở trong phòng nghỉ của Phó Dĩ Diệu thì không cần nói cũng biết.
Được lắm, một tuần tới cô không cần ngẩng đầu gặp người nữa đâu.
Quá xấu hổ.
Cố Nam Hề vặn nắm cửa, quan sát bên ngoài rất an tĩnh mới yên tâm đi ra.
Trên bàn làm việc cạnh cửa sổ sát đất, hình bóng người đàn ông đang chăm chú làm việc. Cho dù trên người anh chỉ là chiếc áo sơ mi đơn giản nhưng vẫn không thể nào chặn lại được khí tức tự phụ vốn có trên người anh.
Nghe thấy động tĩnh, Phó Dĩ Diệu cũng không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Tỉnh rồi à?”
Ở công ty, cô chính là cấp dưới, Cố Nam Hề rất tự giác mà nói: “Xin lỗi tiểu Phó tổng, em không nên ngủ gật trong cuộc họp.”
Còn ngủ lâu như thế nữa.
Phó Dĩ Diệu hững hờ hỏi: “Tối hôm qua làm gì?”
Cố Nam Hề hơi hoảng. Chắc chắn không thể nói thật. Nếu mà nói mình đọc truyện cấm trẻ em xem cả đêm, nói không chừng sẽ đuổi cổ người cấp dưới không lo làm việc đàng hoàng là cô này ra khỏi cửa mất.
Cố Nam Hề đảo mắt, ra vẻ buồn rầu nói: “Suy nghĩ nhiều.”
Sau đó, phòng làm việc yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng cười của Phó Dĩ Diệu.
Rất trào phúng.
Cố Nam Hề mặt đỏ đến mang tai, nói nhỏ: “Tiểu Phó tổng không còn gì phân phó thì em ra ngoài làm việc đây.”
“Đợi đã.”
Cố Nam Hề: “Gì?”
“Lúc nãy điện thoại em vang lên mấy lần, anh tưởng chuyện gì gấp nên đã nghe giúp em.”
“Điện thoại của ai? Anh đừng nói là Dư Mạn Mạn nhé?”
Người bình thường có thể hiểu được đạo lý nếu gọi hai lần người ta không nhận thì sẽ không gọi nữa, nhưng mà Dư Mạn Mạn thì khác, không nhận thì cô ấy cũng sẽ không bỏ qua.
Phó Dĩ Diệu khẽ vuốt cằm “Cô ấy nói cô ấy lại gửi cho em mấy bộ, bảo em nhớ xem.”
Cố Nam Hề: “…”
Cái con người này!
Cố Nam Hề chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh bước lên, xòe tay ra nói: “Điện thoại của em đâu.”
“Cái gì vậy?”
“Ai mượn anh lo.”
Phó Dĩ Diệu cũng không hỏi nhiều nữa, rất dứt khoát đưa điện thoại cho cô.
Cố Nam Hề cầm lấy điện thoại của mình, kiểm tra xem Phó Dĩ Diệu đã đọc tin nhắn của bọn cô hay chưa. Nhưng cũng may, tất cả đều ở trạng thái chưa đọc.
Xem như anh là người chính trực.
Cố Nam Hề ra khỏi văn phòng Phó Dĩ Diệu, thư ký trưởng nói: “Tỉnh ngủ rồi à?”
Cố Nam Hề đỏ mặt ừ một tiếng.
Chưa ngồi được nóng mông đã có một số đồng nghiệp đi qua hỏi câu giống như thư ký trưởng hỏi.
Hay lắm! Vậy là mọi người đã biết việc cô ở trong phòng làm việc của Phó Dĩ Diệu ngủ cả một buổi chiều. Đã vậy còn không kinh ngạc tí nào hết!
Cô là một nhân viên ưu tú cần cù chăm chỉ thông minh đó!
Biết thế nhưng vẫn chỉ có thể đem hỏa khí nhét vào lại trong lồng ngực.
[Bổn tiên đã qua đời: Dư Mạn Mạn! Ra đây nhận cái chết đi!]
[Dư Tiểu Mạn: *Icon nhỏ yếu bất lực* Mình thật sự không cố ý nói cho tiểu Phó tổng đâu.]
[Bổn tiên đã qua đời:??? Cậu nói gì với anh ấy rồi?]
[Bổn tiên đã qua đời:??]
[Dư Tiểu Mạn: Hả? Không phải vì mình nói cho tiểu Phó tổng việc cậu xem truyện tranh không đứng đắn nên mới tức giận à? Chẳng lẽ mình sai rồi?]
[Bổn tiên đã qua đời:…]
[Dư Tiểu Mạn: Tiểu Phó Tổng không nói cho cậu à? A a a a a, sao mình lại ngu xuẩn như vậy chứ? Chưa đánh đã khai.]
[Bổn tiên đã qua đời: Đến hôm nay cậu mới nhận thức được là mình ngu xuẩn à?]
Phó Dĩ Diệu, đồ đàn ông thối này! Rõ ràng là Dư Mạn Mạn đã nói cho anh biết đó là link gì rồi mà anh còn giả vờ làm bộ rửa tai lắng nghe mà hỏi cô.
Chỉ có cô còn nghĩ rằng may mà chưa cho anh xem lịch sử tin nhắn của hai cô. Hóa ra là anh biết hết rồi.
[Dư Tiểu Mạn: Là anh ấy bảo sẽ nói lại cho cậu nên mình bảo anh ấy chuyển lời là bảo cậu đọc tin nhắn.]
[Bổn tiên đã qua đời: Anh ấy nói với mình là cậu gửi link cho mình, bảo mình nhớ xem, cũng không nói là link gì!]
[Dư Tiểu Mạn: Thật xảo trá! Bày bẫy ở đó đợi người tự nhảy hố.]
[Bổn tiên đã qua đời: Cậu còn nói anh ấy? Cậu mới là kẻ đầu sỏ đó.]
[Dư Tiểu Mạn: Còn không phải do cậu thích à.]
[Bổn tiên đã qua đời: …]
[Dư Tiểu Mạn: Tiểu Phó tổng là người lớn, đối với việc cậu xem truyện tranh không đứng đắn sẽ không có phản ứng gì đâu ha. Giải sầu thôi.]
[Bổn tiên đã qua đời: Sầu cái đầu cậu đấy.]
Ở khoảng thời gian nhạy cảm này mà xem mấy loại truyện tranh như thế, Phó Dĩ Diệu chắc sẽ không nghĩ cô đang ám chỉ thứ gì đó đâu nhỉ?
Cô thật sự không có mà.
Nếu như bị anh hiểu lầm thì thật là oan uổng.
**
Hôm nay là thứ 7 cuối cùng của tháng, tổng giám đốc theo lệ cũ tổ chức liên hoan cho toàn thể nhân viên.
Lúc thư ký trưởng hỏi cô có đi hay không, cô đang định từ chối nhưng thấy Phó Dĩ Diệu từ văn phòng đi ra, cô lại lập tức đồng ý đi.
Phó Dĩ Diệu xưa nay không tham gia loại tiệc tùng dành cho nhân viên này, cô trước tiên cứ tránh anh một lúc vậy.
Cô bây giờ vẫn chưa chuẩn bị xong tinh thần đối mặt với việc bị chồng mình bắt quả tang xem mấy loại truyện tranh không đứng đắn.
Phó Dĩ Diệu: “Tôi cũng đi.”
Cố Nam Hề: “Anh đi làm gì?”
Phó Dĩ Diệu ung dung trả lời: “Khao nhân viên của anh trong thời gian qua đã vất vả làm việc, không được à?”
Không được.
Thư ký trưởng suy nghĩ mất mấy giây hỏi: “Cần đổi địa điểm không ạ?”
Bình thường liên hoan đều là ở một nhà hàng gần công ty. Thứ nhất là gần, thứ hai là ăn cơm xong có thể ca hát, đánh bài gì đấy luôn.
Nhưng mà thân phận của Phó Dĩ Diệu cũng chưa đến mấy nơi như thế này bao giờ.
Phó Dĩ Diệu: “Không cần.”
Cố Nam Hề yếu ớt nói: “Chị Văn! Em bỗng nhiên thấy trong người không khỏe. Hay là em không đi nữa đâu.”
Thư ký trưởng lườm cô một cái: “Em đi xin chỉ thị của ông chủ đi.”
Sau đó lướt qua trước mặt cô như một áng mây lả lướt.
Cố Nam Hề: “…”
Bởi vì phải liên hoan nên vừa hết giờ là mọi người lần lượt đứng dậy quẹt thẻ ra về.
Mới tan làm có năm phút mà tầng làm việc của tổng giám đốc đã trống trơn.
Phó Dĩ Diệu đi đến, cụp mắt nhìn cô: “Đi thôi.”
“Em không khỏe, không đi đâu.”
“Cổ không thoải mái à? Nhìn thấy anh liền cúi thấp đầu hay là mặt không thoải mái, không cách nào gặp người?”
Cố Nam Hề bỗng nhiên ngẩng mặt lên quát: “Anh nói cái gì đó?”
Phó Dĩ Diệu cười: “Cũng đâu phải chuyện lớn gì đâu, sao em cứ tránh anh như tránh rắn thế?”
“Anh còn nói nữa.” Vừa nhắc đến chuyện này trong bụng cô như có một đống lửa “Anh biết rõ Dư Mạn Mạn gửi cho em cái gì, còn ở trước mặt em giả ngu. Nhìn bộ dáng âm thầm cảm thấy may mắn của em, anh nhất định đang cười thầm em đúng không?”
“Cũng đâu phải lần đầu anh biết em có xem những thứ này.”
Cái giọng điệu nhẹ nhàng này là sao?
Cố Nam Hề đột nhiên nhớ tới cái lần mà Dư Mạn Mạn dùng máy tính của cô đọc truyện sau đó bị Phó Dĩ Diệu phát hiện, chẳng lẽ anh đem cái nồi này úp luôn lên đầu cô à?
“Lần trước không phải là em xem.” Cố Nam Hề nghiêm túc giải thích.
“Lần trước không phải vậy lần này phải?”
Cố Nam Hề: “…”
Phó Dĩ Diệu xoa xoa đầu Cố Nam Hề, bình tĩnh nói: “Hiếu học là tốt.”
Hiếu học cái rắm ấy! Đừng có tự cho là đúng thế được không hả? Anh cho rằng cô xem mấy thứ này là để học tập sau đó ứng dụng vào thực tế à?
Thật là tức mà!
Đêm qua cô không nên xúc động mà. Thật là hối hận không kịp.
**
Những người trong phỏng tổng giám đốc là những người thường xuyên tiếp xúc với Phó Dĩ Diệu cho nên so với những bộ phận khác cũng không quá câu nệ.
Nhưng chung quy thì anh vẫn là người lãnh đạo nên có sự xuất hiện của anh thì trên bàn rượu vẫn có chút yên tĩnh.
Nghĩ đến bản thân là nguồn cơn gây ra sự yên lặng này, Cố Nam Hề lên tiếng hòa hoãn bầu không khí: “Đây là lần đầu tiên em tham gia tụ tập. Lúc bình thường mọi người chơi như thế nào vậy? Em cũng muốn chơi.”
“Thì ăn cơm, ca hát hoặc là đánh bài thả lỏng một chút ấy mà.”
“Đánh bài được đấy. Tiểu Phó tổng bảo hôm nay đến khao mọi người. Đợi lát nữa mọi người đừng khách khí nha.”
Nói bóng nói gió là mọi người cứ thoải mái hợp sức lại làm thịt anh luôn đi.
Mọi người trên bàn không hẹn mà cùng đổ ánh mắt về phía Phó Dĩ Diệu, anh ung dung trả lời: “Để xem thực lực của mọi người ra sao.”
Bởi vì người lãnh đạo trực tiếp cũng “bình dị gần gũi” nên không khí trên bàn ăn bắt đầu dễ thở hơn nhiều.
Sau bữa cơm, mọi người di chuyển lên phòng bao tầng hai. Lúc này, ai cũng có chút chếnh choáng, trong mắt cũng không còn có ý muốn che giấu gì nữa.
Hôm nay, chính là đánh mạt chược. Đánh qua đánh lại mấy ván, tiền của mọi người cũng đã bắt đầu đổ vào túi Phó Dĩ Diệu.
Người đàn ông này sao phương diện nào cũng giỏi thế?
Có vào người trên mặt đã bắt đầu thể hiện sự nôn nóng, sao bảo khao bọn họ cơ mà?
Đây là đem số tiền lương bọn họ vất vả đi làm kiếm được vắt kiệt bỏ lại vào túi anh đấy chứ?
Cố Nam Hề cũng có chút lo lắng. Đây không phải khiến người khác càng thêm phiền à? Lúc nào cũng muốn vắt kiệt cấp dưới thế kia.
Cô đẩy đẩy Phó Dĩ Diệu, nói: “Anh tránh ra đi! Để em.”
Phó Dĩ Diệu nghiêng mặt qua, cười như không cười nhìn cô: “Em biết à?”
“Sao em không biết được chứ? Anh mở to mắt ra mà xem.”
Phó Dĩ Diệu lui về phía sau, thẻ đánh bạc trước mặt Cố Nam Hề cứ như là nước, dần dần chảy ra ngoài.
Phó Dĩ Diệu cũng không để ý số tiền đó, chỉ chống tay đỡ đầu, không mặn không nhạt nói: “Đây chính là cái biết mà em nói à?”
Anh vừa lên tiếng thì tất cả mọi người đều dừng động tác lại.
Bọn họ quên mất đây là người lãnh đạo của bọn họ. Đừng nên đem ý muốn thắng đặt lên người anh.
Tiền của anh, nào có dễ lấy như vậy chứ?
Là bọn họ sơ ý rồi.
Cố Nam Hề cũng có chút ngượng, hình như cô diễn hơi quá đà rồi.
Mà đây cũng không phải là nghĩ cho anh à? Số tiền này cũng đâu có nhiều. Trên chiếu bạc cho họ chút lợi, trong công việc họ cũng sẽ nhiệt tình hơn, mà hiệu quả mang tới cũng vượt qua số tiền này đấy thôi.
Cố Nam Hề nhướng mày cười yếu ớt: “Hôm nay tại vận may của em không tốt thôi. Em thử lại lần nữa, nếu không được thì để anh chơi, được không?”
Phó Dĩ Diệu không nói gì, nụ cười mang theo ý vị sâu xa.
Vì Cố Nam Hề liên tục thua nên thẻ đánh bạc của Phó Dĩ Diệu cũng đã bị cô dâng hết cho người ta rồi, cô giả vờ ngại ngùng nói: “Xem ra hôm nay em cũng không có duyên với chiếu bạc rồi, haiz…”
Phó Dĩ Diệu: “Em rất hợp.”
Cố Nam Hề: “…”
Giả bộ nghe không hiểu anh đang ám chỉ cái gì.
Sau buổi liên hoan, ai cũng mang trên mình thắng lợi trở về, còn không quên cảm ơn Cố Nam Hề.
Cô còn xấu hổ nói tiền hôm nay là từ trong túi của Phó Dĩ Diệu móc ra, cô chỉ là mượn hoa dâng phật mà thôi.
Tiêu Mặc cũng đi cùng bọn họ. Trên xe bây giờ chỉ còn lại Phó Dĩ Diệu và Cố Nam Hề.
Cố Nam Hề cười nịnh nói: “Cảm ơn ông chủ.”
Phó Dĩ Diệu nhướng mày: “Bây giờ bọn họ ai ai cũng nghĩ em là người tốt.”
Nhắc tới cũng phải. Mặc dù Phó Dĩ Diệu ngồi ở vị trí này cũng không tính là lâu nhưng mà bằng thực lực của anh, sao anh lại không biết đối nhân xử thế được?
Chút đạo lý nông cạn mà cô hiểu, anh không thể không biết được.
“Mặc dù xét về mặt thân phận của em, bọn họ không dám làm việc gì quá trớn. Nhưng mà cùng nhau làm việc thì vẫn nên đặt mình vào vị trí bình đẳng với mọi người. Như vậy bọn họ sẽ không còn cảm giác xa cách nữa.”
Như Phó Dĩ Diệu nói. Thứ hai đi làm, mọi người thay vì gọi cô khách sáo là “Cố tiểu thư” như mọi khi thì bây giờ đã gọi cô là Nam Hề, làm việc chung với nhau cũng không còn câu nệ như lúc trước nữa.
Đúng là dễ chịu không ít.
Phó Dĩ Diệu đã nghĩ cho cô như vậy, cô cũng quyết định thưởng cho anh một chút.
Nghĩ đến việc lần trước nhìn thấy quần áo trong tủ của anh, không phải đen thì là trắng, kiểu dáng không khác nhau là mấy, Người đàn ông đẹp trai anh tuấn như thế, không nên giới hạn tạo hình chứ.