Lúc Chử Thanh Huy tỉnh lại chỉ cảm thấy uể oải cả người, nàng khép mắt duỗi tay chân vươn vai, trong khoang mũi phát ra tiếng hừ nhẹ đầy lười biếng.
“Tỉnh rồi?”
Bên tai bỗng truyền đến một giọng nói trầm thấp, giọng nói đó quá gần lại quá quen thuộc vốn không nên xuất hiện ở đây khiến Chử Thanh Huy lập tức kinh ngạc mở to mắt.
Nhìn gương mặt của Diêm Mặc ở phía trên nàng ngẩn ngơ nói: “Sao tiên sinh ở đây?” nói ra rồi mới nhớ lại chuyện xảy ra buổi chiều, lúc này nàng đang ở trong phủ của tiên sinh, trước đó tiên sinh ôm nàng bay rất lâu, sau đó hai người ngồi trên mái nhà ngắm phong cảnh không lâu sao thì nàng ngủ mất.
Nghĩ đến đấy, Chử Thanh Huy quay đầu nhìn. Lúc này hai người đã xuống khỏi mái nhà, tiên sinh ôm nàng ngồi bên giá vũ khí nàng nằm trên chân tiên sinh, trên người đắp một ngoại bào màu đen, không cần nói đây hẳn là y phục của tiên sinh.
Nàng xoay đầu nhìn Diêm Mặc, lại thấy y phục của đối phương còn mặc nguyên vẹn, không biết y phục trên người nàng là từ đâu mà đến.
Mặt trời đã có chút ngả về Tây, gió nhẹ thổi đến mang theo chút se lạnh.
“Lạnh hay không?” Diêm Mặc hỏi nàng.
Chử Thanh Huy lắc đầu, “Không lạnh chút nào ngược lại rất ấm áp nữa, trong lòng tiên sinh thật ấm áp.”
“Đói không?” Diêm Mặc lại hỏi.
“Cũng không đói, tiên sinh ôm ta như vậy có mệt không?”
Diêm Mặc lắc đầu, “Không mệt.”
Chử Thanh Huy liền híp mắt lại, gò má khẽ cọ trên ngoại bào, mặt đỏ ửng do ngủ nhiều vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, “Vậy để ta nằm thêm một lát nữa nhé, không muốn dậy.”
“Được.” Diêm Mặc đương nhiên là cho phép.
Chử Thanh Huy nằm trên chân hắn nhìn hắn, nàng chưa từng quan sát Diêm Mặc từ góc độ này, không khỏi cảm thấy vô cùng mới lạ, nhìn mãi nhìn mãi bỗng cười ra tiếng.
Diêm Mặc cúi đầu, ánh mắt như đang hỏi, nhìn gì?
Chử Thanh Huy cười nói: “Lúc tiên sinh nói chuyện, quả đó trên cổ họng trượt lên trượt xuống, trông thật vui.” Nàng nói xong, duỗi tay ra sờ một chút.
Nàng cảm thấy chơi vui mà không biết hành động như vậy, theo góc nhìn của một người đàn ông trưởng thành là có ý.
Diêm Mặc cảm nhận bàn tay nhỏ mềm mại hơi lạnh đó ở trên cổ họng mình, cảm thấy bàn tay đó dường như không chỉ sờ trên cổ họng mà giống như đang ở trong lòng hắn trêu chọc từng hồi.
Hắn hơi híp mắt ưng, cúi đầu nhìn Chử Thanh Huy một cách chăm chú.
Chử Thanh Huy mảy may không nhận thấy nguy hiểm, bởi vì Diêm Mặc cúi đầu tay nàng thuận lợi trượt đến cằm của đối phương, sờ đến một mảng râu ngắn ngủn, vô ý thức gãi một cái, cười khanh khách nói: “Thật vui.”
Cổ họng của Diêm Mặc nhịn không được run mạnh một cái.
Chử Thanh Huy sờ cằm hắn rồi tự sờ của mình, lấy làm lạ: “Cằm của tiên sinh sờ lên không giống của ta chút nào.”
Nàng vốn không trông chờ Diêm Mặc trả lời nàng, đang chuẩn bị sờ tiếp thì nghe Diêm Mặc hỏi: “Không giống thế nào?”
“Ơ? Ừm....... sờ của tiên sinh thì sàn sạt như cát, của ta thì trơn nhẵn.” Chử Thanh Huy nghiêm túc trả lời.
Giọng nói vừa dứt thì thấy Diêm Mặc duỗi tay ra, đầu ngón tay thô ráp ở trên cằm nàng ma sát qua lại, sau đó ngón cái cùng ngón trỏ vân vê một chút tựa như đang ghi nhớ xúc cảm đó, nửa ngày sau mới nói: “Đúng là trơn nhẵn thật.”
Chử Thanh Huy bởi vì động tác của hắn giống như sợ nhột mà rút cằm lại, mặt lại không hiểu vì sao càng nóng lên.
Nàng theo bản năng kéo ngoại bào đắp trên người xuống, lộ ra cả gương mặt mềm mại như hoa mùa xuân và cái cổ mảnh khảnh trắng nõn, vì để che đậy vẻ hoảng loạn không rõ nguyên do còn tự lẩm bẩm, “Sao bỗng thấy hơi nóng......”
Diêm Mặc chỉ chăm chú nhìn nàng, lúc sau lại duỗi tay ra gãi nhẹ trên má nàng.
Chử Thanh Huy lập tức che kín mặt, đôi mắt hạnh long lanh nhìn hắn, miệng giận dỗi nói: “Tiên sinh đừng sờ nữa, càng sờ càng nóng.”
Nàng lại không biết, chỉ một câu nói này, đã khiến Diêm Mặc khàn cả giọng.
Hắn nói: “Trong lúc ngủ, nghe nàng nói mớ.”
Chử Thanh Huy không biết hắn vì sao bỗng nhiên nói điều này, tò mò hỏi: “Ta nói gì?”
Diêm Mặc chậm rãi nói: “Nàng nói ngày đó ngồi trên đình nghỉ mát, nhìn thấy ta......”
Chử Thanh Huy kinh ngạc, khi phản ứng lại đã thò người ra bịt kín miệng của Diêm Mặc, mặt đỏ bừng, “Tiên sinh đừng nói!”
Chử Thanh Huy bị hắn nhìn đến cả người nóng ran căn bản không dám đối mắt với hắn vội dời mắt đi, vừa ngại vừa hoảng cực kỳ xấu hổ lại không có chỗ để trốn, liền nổi tính nóng nảy cắn môi tức giận nói: “Còn không phải là tiên sinh không tốt, dọa ta một trận.....”
“Là ta không tốt.” Diêm Mặc gật đầu nuông chiều.
Nghe hắn sảng khoái nhận sai, ngược lại Chử Thanh Huy không khỏi ngại ngùng lại phiền muộn, gục mặt rầu rĩ nửa ngày lúc ngẩng đầu lên mang theo vẻ sợ hãi nhìn hắn mặt cái, gương mặt đỏ ửng mềm mại, một đôi mắt mang theo ánh nước, dù là người ý chí sắt đá cũng bị nàng nhìn cho mềm đi.
Nàng cắn môi hồng, lắp bắp nói: “Kỳ thực, kỳ thực cũng không phải là lỗi của tiên sinh, chỉ là...... sau này tiên sinh nên cẩn thận một chút, đừng để bị cảm lạnh.”
Diêm Mặc gật đầu, “Nàng nói phải.”
Thấy việc này cứ thế trôi qua, Chử Thanh Huy thả lỏng một hơi, hơi thở còn chưa thở ra hết, đã nghe Diêm Mặc lại nói: “Nhưng mà......”
Chử Thanh Huy vội hỏi: “Nhưng mà sao?”
“Dọa phải nàng, ta nên bồi thường.” Diêm Mặc nghiêm mặt nói.
Lòng Chử Thanh Huy vừa nhấc lên lại buông xuống, xua tay nói: “Tiên sinh đã tặng cho ta nhiều quà như vậy, không cần bồi thường đâu.”
Nàng vạch ngón tay nói: “Chỗ ta có một con diều giấy lớn mà tiên sinh tặng, mười mấy tượng gỗ lớn nhỏ khác nhau, vừa rồi tiên sinh còn ôm ta bay lâu như vậy nữa, đã đủ rồi.”
Nàng vốn nằm trên đầu gối Diêm Mặc ngủ, lúc này đã ngồi dậy dựa trên bả vai của hắn, vừa đếm rõ ràng vừa vui vẻ lắc lư đôi chân.
Dáng người nàng xinh xắn nhỏ nhắn trông rất mảnh mai, ôm vào trong lòng mới biết cả người từ đầu tới chân đều rất mềm mại, chạm tay vào là một mảnh thịt non mềm mại.
Diêm Mặc nhìn cục bột tươi ngon mềm mại trong lòng, bất kể nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, hắn may mắn cỡ nào mới có thể khiến cho nàng rơi vào trong tay hắn.
Hắn kiềm chế kích động muốn dùng đôi tay vò toàn thân cục bột một lần, nói: “Quà lần này không giống với lúc trước.”
“Sao lại không giống?” Chử Thanh Huy dừng vạch ngón tay, ngẩng đầu tò mò hỏi.
Diêm Mặc ngưng mắt nhìn môi hồng mềm như nước của nàng, nín thở chầm chậm cúi xuống.