Chử Thanh Huy mải lo cùng Diêm Mặc nói chuyện, lúc vô ý ngẩng đầu lên mới phát hiện cậu thiếu niên vừa rồi, trên mặt là một đôi mắt tròn long lanh đang trợn mắt nhìn bọn họ với vẻ không dám tin.
Nàng có chút không tự nhiên, lại không nỡ rời khỏi vòng ôm của Diêm mặc, liền hỏi hắn: “Vị này là?”
Nhìn gương mặt ngốc đần của Phùng Trọng Thanh, Diêm Mặc không muốn nhìn lâu, chỉ liếc một cái rồi nói: “Sư đệ.”
Chử Thành Huy “ồ” một tiếng, nàng cũng nghe thấy tin tức Thượng Thanh Tông đưa sính lễ đến kinh thành nhưng không ngờ sư đệ của Diêm Mặc là một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy, trông còn không lớn bằng nàng nữa.
Nghĩ đây là người trong sư môn của hắn, nàng không khỏi đẩy Diêm Mặc một cái nhỏ giọng nói: “Sao tiên sinh không giới thiệu cho hai người bọn ta biết một chút?”
Diêm Mặc nghe vậy mới đưa mắt nhìn Phùng Trọng Thanh, dùng mắt ra hiệu bảo cậu qua đây.
Đầu óc Phùng Trọng Thanh rối loan. Một lúc nghĩ đại sư huynh với sư đệ mới này rốt cuộc là có quan hệ gì? Một lúc lại nghĩ, cho dù là sư huynh đệ hình như cũng không có thói quen kéo kéo ôm ôm còn thân mật như vậy nhỉ! Cậu thử tưởng tượng cảnh tượng các sư huynh đối với mình như vậy, cả người chịu không được run rẩy một trận cả người nổi đầy da gà.
Tuy là như vậy, nhìn thấy đại sư huynh gọi cậu, đôi chân cậu không theo sai khiến của chủ nhân, đã đi qua đó rồi.
Diêm Mặc giới thiệu cậu với Chử Thanh Huy trước, “Phùng Trọng Thanh.”
Tầm mắt Diêm Mặc quét qua cậu: “Còn không gặp qua tẩu của ngươi?”
Phùng Trọng Thanh rụt cổ một cái, vô ý thức nói: “Chào tẩu------ tẩu?!!!”
Chử Thanh Huy vừa bị cách gọi của Diêm Mặc làm cho nóng mặt, lại bị tiếng hô lớn bất ngờ của cậu làm cho giật mình nhảy dựng.
Diêm Mặc vỗ nhẹ vai của nàng để nàng yên tâm, mắt ưng nhìn về phía Phùng Trọng Thanh, trong lời nói mang ý nhắc nhở: “Sư đệ.”
Phùng Trọng Thanh lại rụt cổ, gương mặt nhanh chóng rụt vào trong vạt áo, đón lấy ánh mắt lạnh như đao của sư huynh trong lòng cậu vẫn không nén được sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói: “Hắn, hắn là tẩu tẩu, vậy……. công chúa đâu?”
Thấy cậu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, rõ ràng thịt trên má đều đang run rẩy nhưng vẫn muốn truy hỏi đến cùng, Chử Thanh Huy cảm thấy buồn cười, lại tò mò cậu vì sao lại có nghi vấn như vậy bèn mỉm cười nói: “Ta chính là công chúa đây.”
Vừa nói xong, nàng mới nhớ ra hôm nay mình xuất cung phải giả nam trang, vội giải thích: “Mặc bộ y phục này là để thuận tiện xuất hành.”
Nghe xong lời này, Phùng Trọng Thanh nhìn chăm chú đánh giá gương mặt nàng, nhìn đến mức Chử Thanh Huy cảm thấy không được tự nhiên còn Diêm Mặc cảm thấy ngứa tay. Lúc này cậu mới thở phào một hơi, cả người mềm nhũn dựa ở trên tường giống như sống sót sau tai nạn tự lẩm bẩm một mình: “Còn may, còn may, dọa chết đệ rồi, dọa chết đệ rồi……”
Diêm Mặc không vui: “Đây chính là lễ tiết của đệ?”
Chử Thanh Huy đè chặt tay của Diêm Mặc lắc đầu, “Không sao, ta thấy sư đệ vội lên đường nhiều ngày chắc mệt rồi.”
Nhưng Diêm Mặc lại không thấy vậy, nếu mệt rồi sao vừa đến liền quấn lấy hắn tìm đòn? Nghĩ đến vừa rồi còn một trận đấu chưa đánh xong, hắn thấp giọng nói với Chử Thanh Huy vài câu, đỡ nàng đi đến bên cạnh ngồi xuống còn một tay xách cổ áo Phùng Trọng Thanh trở về võ trường, lời ít ý nhiều: “Tiếp tục.”
Thân thủ Phùng Trọng Thanh không tồi, tuy ở sư môn bị các sư huynh đè thành đối tượng để đánh nhưng ở ngoài sư môn là cậu đè người khác lại đánh. Lần này trước lúc đến kinh thành cậu đánh bại các sư huynh, lòng tin không khỏi tăng cao cho nên vừa đặt chân vào phủ đã quấn lấy Diêm Mặc muốn giao đấu.
Tuy vừa rồi trải qua một phen hú vía, nhưng vừa về đến võ trường cậu lập tức tỉnh táo lại, bày thế trận chờ quân địch.
Sau đó với mười mấy hiệp đã bị đại sư huynh đánh đến tự mình biết mình, lại qua mười mấy hiệp cậu bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Theo Diêm Mặc thấy, tuy không thường đánh nhau với sư đệ nhưng trong đoạn thời gian này đây lại là đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp, không khỏi bị kí.ch thích ý chí chiến đấu, đánh người nằm bò về phía sau bị ném ở một bên, còn mình ở trong sân tiếp tục uy vũ mạnh mẽ.
Phùng Trọng Thanh giống như sợi vải bị đứt nằm ở trên đất, rối ren hoa mắt, ngôi sao xoay đầy đầu.
Chử Thanh Huy đi qua ngồi xổm xuống ở bên cạnh hắn, lo lắng hỏi: “Sư đệ?”
Phùng Trọng Thanh chớp chớp mắt, nhớ đến hiểu lầm trước đó lập tức đỏ mặt, vội bò lên ngồi dậy, lắp bắp: “Tẩu, tẩu tẩu.”
Chử Thanh Huy ngại ngùng đáp lại, chỉ đáp qua loa một tiếng nhìn thấy trên mặt cậu có vết bầm, lại hỏi: “Đệ cảm thấy thế nào? Có cần gọi đại phu đến xem không? Tiên sinh xuống tay quá không nương tay rồi.”
“Không không không cần đâu, không đau, không đau chút nào.” Phùng Trọng Thanh sờ sờ đầu, nhếch môi cười, không cẩn thận kéo căng vết thương trên mặt, lại nhe răng trợn mắt.
Tuy tuổi tác hai người gần bằng nhau, nhưng Chử Thanh Huy nghe cậu gọi một tiếng tẩu thì cảm thấy rằng cậu nhỏ hơn mình rất nhiều giống như đệ đệ vậy, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác gần gũi.
Nhìn cậu tùy tiện ngồi trên mặt đất, Chử Thanh Huy nghĩ ngợi xong cũng thử ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống mới phát hiện, hành động này tuy không hợp lễ nghi nhưng cảm giác không tệ.
Nàng mò trong tay áo, mò được một túi kẹo quýt nhỏ vừa rồi mua ở trên đường, mở ra rồi đưa đến trước mặt Phùng Trọng Thanh, “Nếm thử không? Rất ngon đó.”
Hương thơm của kẹo quýt bay vào trong khoang mũi, Phùng Trọng Thanh nuốt một ngụp nươc bọt, trong lòng đang giao chiến một bên nói bản thân đã lớn như vậy rồi không thể ăn kẹo nữa, bên còn lại phản bác đây là tẩu tẩu tặng, sao có thể từ chối?
Tất cả những giằng co đều bại dưới động tác đưa kẹo quýt đến gần hơn chút nữa của Chử Thanh Huy, hóa thành mây bay.
Cậu vội bỏ viên kẹo quýt vào trong miệng, mùi vị chua ngọt vừa tan ra, đến mắt cũng sáng lên.
Phùng Trọng Thanh lại cầm thêm vài viên, biến gò má đầy thịt phồng ra như cái trống, mặt đầy thỏa mãn: “Cám ơn tẩu!”
Chử Thanh Huy nhìn dáng vẻ đó của cậu, càng nhìn càng thấy giống đệ đệ Tiểu Tuân.
Hai người cứ ngồi trên mặt đất như vậy, cậu một viên tôi một viên, chia sẻ kẹo quýt.
Kẹo ăn xong hơn nửa, Diêm Mặc còn chưa có dấu hiệu dừng lại, Chử Thanh Huy chống cằm nhìn hắn một lúc, không khỏi thở dài: “Tiên sinh thật là dồi dào tinh lực.”
Phùng Trọng Thanh vội gật đầu, trong miệng đầy kẹo gò má phình ra, giọng nói mơ hồ: “Đại sư huynh nếu có thể đánh, tất cả các sư huynh đều đánh không lại huynh ấy!” Nói xong, lại bày ra vẻ mặt ước ao: “Không biết đến khi nào đệ có thể làm đại sư huynh một lần.”
Chử Thanh Huy tò mò: “Xếp hạng chẳng lẽ không có số lượng xác định?”
“Không có không có, mỗi năm mọi người sẽ đánh một lần, đọ ra người đánh giỏi nhất là đại sư huynh, đứng thứ hai là nhị sư huynh, thứ ba là tam sư huynh, cứ như vậy xếp tới.”
Chử Thanh Huy càng tò mò, “Chẳng lẽ tiên sinh luôn là đại sư huynh?”
Phùng Trọng Thanh lại gật đầu, “Chỉ có đại sư hhuynh luôn là đại sư huynh, thứ tự của các sư huynh còn lại cứ đổi đến đổi đi, nhưng mà……”
Giọng điệu của cậu bỗng nhiên thấp xuống, “Đệ nghe nói rất lâu trước đó còn có một vị sư huynh, lúc huynh ấy còn từng cùng đại sư huynh không phân được cao thấp, hai người luôn luân phiên giành phần thắng, đáng tiếc đệ nhập môn quá muộn không gặp được huynh ấy.”
Chử Thanh Huy nghe xong không khỏi nhớ ra mẫu hậu từng nói, tiên sinh có một vị sư huynh đệ mất sớm, lúc này lại nghe người khác nhắc đến cũng cảm thấy đáng tiếc xót thương.
Hai người im lặng một lúc, Chử Thanh Huy lại nói: “Sư đệ, đệ kể cho ta nghe chuyện của sư môn bọn đệ đi, ta không biết dáng vẻ tiên sinh lúc trước là như thế nào?”
“Được được, đại sư huynh ở trước mặt bọn đệ rất là trầm lặng, đệ nghe các sư huynh lén lút nói, đại sư huynh có một biệt hiệu gọi là mặt than, cho nên bây giờ không có ai dám gọi……” Phùng Trọng Thanh phấn khởi lần nữa, ở trước mặt tẩu tẩu cậu bán đại sư huynh sạch sẽ.
Lúc Diêm Mặc thu thế thì thấy hai người ngồi ở bên sân nói chuyện rất hợp ý, không biết Phùng Trọng Thanh nói gì chọc Chử Thanh Huy liên tục cười ha ha.
Không biết sao, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút chướng mắt vị sư đệ này.
Phùng Trọng Thanh đang nói vui vẻ bỗng cảm thấy sau gáy có chút lạnh, ngẩng đầu nhìn thấy đại sư huynh đang đi về hướng bên này, nhớ lại những lời mình vừa nói với tẩu tẩu khó được một lần thông minh, vội vàng bò dậy.
“Đại sư huynh, tẩu, hai người cứ trò chuyện, đệ đi trước đây.” Bỏ lại câu này, chạy đi như một làn khói.
Diêm Mặc mặc kệ cậu, đi đến trước mặt Chử Thanh Huy.
Chử Thanh Huy còn ngồi ở trên đất, trong mắt chứa đầy ý cười giống như một cành hoa xuân bay rơi ở trên mặt nước, khua ra sóng nước trong vắt.
Nàng nói: “Tiên sinh mặt than?”
Diêm Mặc rõ ràng ngẩn người một lúc, duỗi tay kéo nàng lên.
Chử Thanh Huy vẫn không bỏ qua, lại cười nói: “Mặt than?”
Diêm Mặc không nói gì nhìn nàng, nhưng chỉ nói: “Quá tinh nghịch.” Lại dung túng cho nàng xưng hô với hắn như vậy.
Chử Thanh Huy ở trong lòng hắn phì cười một tiếng, giống như cành hoa đang run rẩy.
Diêm Mặc ôm lấy nàng để tránh té ngã, nhìn dáng vẻ hớn hở của nàng cũng bán đi sư đệ: “Trọng Thanh tên thật là Thanh Thanh.”
“A? Thanh Thanh, Phùng Thanh Thanh? Đó không phải là tên của nữ hài tử sao?”
“Không sai,” Diêm Mặc gật đầu, lại nói, “Lúc sư đệ mười tuổi luôn giả trang nữ tử, sau mười tuổi hiểu chuyện thì khóc nháo đòi đổi tên.”
Trong đầu Chử Thanh Huy xuất hiện một Phùng Trọng Thanh phiên bản nhỏ, phấn điêu ngọc trác hóa trang thành tiểu cô nương, mặc bộ váy nhỏ dáng vẻ khóc lóc nói mình muốn đổi tên, không khỏi càng vui vẻ, “Chẳng trách bây giờ gọi là Trọng Thanh, thì ra là hai chữ Thanh!”
Tiễn Chử Thanh Huy rời khỏi, Diêm Mặc đến phòng khách tóm lấy sư đệ đang thoa thuốc ra tiếp tục cùng cậu “rèn luyện” một phen.
Đêm khuya, Phùng Trọng Thanh nằm ở trên giường, không ngừng kê.u rên đau đớn cả người chỉ có mặt là động đậy được.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Kinh thành tốt thì tốt thật đó, tẩu tẩu cũng tốt nữ, nhưng đại sư huynh quá mạnh rồi, hừ……. lần sau vẫn nên để sư huynh khác đến thôi.”