Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã

Chương 35: Gặp Nhau



Lúc Chử Thanh Huy trở về cung, còn mang về mười mấy tượng người nhỏ mới làm.

Chất liệu của những tượng gỗ này không giống nhau, có loại quý giá dùng ngọc thạch chạm trổ mà thành, cũng có loại bình thường là dùng đá cuội có thể thấy ở khắp nơi, nhưng chúng giống nhau ở một điểm mỗi một tượng đều được làm vô cùng tinh xảo sống động như thật, có thể thấy người làm ra nó rất dụng tâm.

Nàng dường như có thể thông qua chúng nhìn thấy mỗi một nơi mà mười mấy ngày qua Diêm Mặc đã đi, mỗi một nơi hắn hoặc là bẽ gãy một cành cây hoặc là nhặt lên một hòn đá, sau đó đến đêm khuya yên tĩnh sẽ ngồi ở trước đèn chuyên tâm khắc ra dáng vẻ của mình.

Những thứ này chẳng qua chỉ là tượng gỗ lạnh lùng, nhưng dường như bởi vì một phần tâm ý này mà mang theo hơi ấm khiến người ta thoải mái.

Qua vài ngày, cuối cùng Diêm Mặc cũng đến cấm vệ doanh báo trình diện.

Tuy Chử Thanh Huy không thể tiếp tục đưa cơm hộp cho Diêm Mặc giống như ở Hàm Chương điện, nhưng hai người đều ở trong hoàng cung cho dù không gặp mặt, tâm tình một người ở trong cung, một người ở ngoài cung lại không giống nhau.

Ngày hôm nay, Chử Thanh Huy từ Hàm Chương điện trở vềđang đi bộ ở trên đường ngoài cùg đình, bỗng như có linh cảm ngẩng đầu nhìn về phía tường cung.

Trên tường cung, một người mặc y phục đen ung dung gập chân ngồi đó, không phải là Diêm Mặc thì là ai?

Tử Tô cũng phát hiện, dừng chân ra hiệu cho các cung nữ lùi lại mười mấy bước.

Chử Thanh Huy nhìn Diêm Mặc đến thất thần, không hiểu vì sao nàng cảm thấy màn này có chút quen thuộc, dường như rất lâu trước kia đã từng xuất hiện qua. Nhưng nghĩ lại thì thấy không thể nào, tiên sinh đến kinh thành là việc của ba bốn năm nay, trong thời gian đó nàng không hề gặp hắn.

Diêm Mặc nhảy từ trên mái tường xuống, đến gần nàng, “Làm sao?”

Chử Thanh Huy hơi nhíu mày, nghi hoặc nói: “Ta cảm thấy hình như lúc trước từng thấy tiên sinh giống như vừa rồi vậy, ngồi xổm trên mái tường, nhưng mà…… chắc là ta hoa mắt.”

Diêm Mặc nghe xong im lặng một lúc, chậm chạp lấy trong ngực ra hai chiếc hà bao.

“Ơ?” Chử Thanh Huy vừa nhìn, lập tức kinh ngạc nói: “Đây là hà bao Liễu cô cô đặc biệt may cho ta đựng kẹo hoa hồng, sao tiên sinh có hai chiếc?”

Nàng nhớ không lâu trước đó đưa kẹo hoa hồng cho Diêm Mặc, lúc đó chỉ dùng một chiếc hà bao để đựng, chiếc còn lại từ đâu mà có?

Trong lòng nàng khó hiểu, không khỏi kéo lấy tay Diêm Mặc tỉ mỉ đánh giá hai chiếc hà bao đó. Từ hình dáng, hoa văn, phối màu đều không có gì khác biệt, điều duy nhất không giống là một chiếc thì mới tinh, chiếc còn lại trông có vẻ đã cũ rồi.

Chiếc mới là nàng đưa, chiếc còn lại……

Diêm Mặc chậm rãi nói: “Mười năm trước, ta theo sư phụ vào kinh, từng ở ngoài tường cung này đợi ông ấy.”

Đôi mắt Chử Thanh Huy từ từ trừng to.

Diêm Mặc lại nói: “Có một tiểu cô nương đi qua, đưa hà bao cho ta.”

Chử Thanh Huy ngẩn ngơ.

“Nàng ấy nói, trong hà bao là kẹo hoa hồng nàng ấy thích nhất.” Cuối cùng Diêm Mặc nói.

Chử Thanh Huy đã hoàn toàn ngẩn ra rồi, ngơ ngác nói: “Đó là ta……”

Nghe giọng điệu, không đây là câu hỏi mà là lời khẳng định.

Diêm Mặc khẽ gật đầu xác định, “Ta nghe người khác gọi công chúa, nên chính là nàng.”

Chử Thanh Huy ngu người nhìn hắn, bỗng dưng phản ứng lại giậm chân lên án nói: “Thì ra tiên sinh sớm đã nhận ra ta rồi, cố ý không nói!”

Trong mắt Diêm Mặc như có ý cười, nhưng lại nghiêm mặt nói: “Không hề có ý che giấu.”

Chử Thanh Huy gật đầu, nghe tiên sinh miêu tả, mười năm trước lúc đó nàng mới ba bốn tuổi, đến nay sớm đã quên mất việc xảy ra năm đó rồi. Một người ghi nhớ, trong đầu người còn lại là một mảnh trắng xóa, lúc này nếu người ghi nhớ đó nhắc lại cũng không có gì thú vị, hơn nữa trước giờ tiên sinh không phải là người nhiều lời.

Nhưng bây giờ nàng phảng phất nhớ ra có chuyện này nhưng nhớ không rõ từng chi tiết, không khỏi cảm thấy tò mò, “Qua lâu quá rồi, lúc đó ta còn nhỏ đều nhớ không rõ nữa, tiên sinh nói tỉ mỉ tình huống cho ta đi? Ta chỉ nhớ, lúc đó tiên sinh cũng mặc y phục đen ngồi xổm ở trên mái nhà, ngày đó…… hình như có tuyết?”

“Không sai, ngày đó tuyết lớn.”

Diêm Mặc nhớ rất rõ, khi ấy tuyết rơi đã hai ngày rồi, trên đất tuyết tụ rất dày. Hắn ngồi ở trên mái tường nhìn cung điện trắng xóa đợi sư phụ đến tìm hắn, bỗng nhiên nghe được giọng nói non nớt mềm mại, hai bóng hình nhỏ tròn vo từ xa loạng choạng đi đến, trong đó có một tiểu cô nương mặc trên người áo khoác ngân hồ quấn lại giống như quả cầu tuyết vậy. Tuyết tụ rất nhiều, chân hai người lại ngắn, từ xa nhìn đến cảm giác giống như quả cầu tuyết đang lăn đến.

Lúc đầu Diêm Mặc không hề chú ý, ngồi ở trên mái tường không nhúc nhích.

Quả cầu tuyết đó lăn đến gần ngừng ở dưới chân tường hắn đang ngồi, ngẩng đầu lên lộ ra gương mặt nhỏ giống như bông tuyết.

Lúc đó trên mặt hắn rất bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi muốn nhìn nhiều thêm vài lần, trong sư môn gặp đến đều là các sư đệ lăn lộn trong bùn đất, khó trách khi nhìn thấy một tiểu cô nương còn là phấn điêu ngọc trác, xinh đẹp đáng yêu giống như băng tuyết xếp thành.

Cầu tuyết đó ngẩng quả đầu nhỏ nhìn hắn một lúc, mềm mại mở miệng gọi hắn là đại ca ca, hỏi hắn có lạnh hay không muốn đưa lò giữ ấm cho hắn mượn.

Hắn không trả lời chỉ nghe nàng lẩm bẩm, nói y phục hắn mặc ít như vậy sẽ sinh bệnh, sinh bệnh phải uống thuốc mà thuốc rất đắng rất đắng. Lại nói nàng có kẹo hoa hồng, mỗi lần lúc uống thuốc đều ăn một viên như vậy sẽ không đắng nữa, còn muốn đưa kẹo hoa hồng cho hắn.

Hắn chưa từng gặp tình huống như vậy không biết ứng phó như thế nào, vẫn cứ im lặng không nói, cũng không cử động.

Cầu tuyết đợi một lúc hình như còn có việc khác, chỉ đặt kẹo hoa hồng dưới chân tường, nói tạm biệt với hắn.

Hắn nhìn theo nàng lắc lư lảo đảo đi xa, lại nhìn chăm chú tiểu hà bao dưới chân tường một lúc, cho đến khi nó sắp bị tuyết rơi phủ kín, mới phi thân vút xuống, nhặt hà bao lên.

Hắn không thích ăn đ ngọt, kẹo bỏ ở trong lòng rất lâu, hỏng rồi, chỉ có thể vứt bỏ, còn chiếc hà bao luôn được hắn mang theo bên người cho đến tận bây giờ.

Chử Thanh Huy nghe hắn nói vứt kẹo bỏ, bĩu môi một cái như nghĩ đến điều gì, lại vui vẻ lên, “Thì ra lúc ta còn nhỏ đã gặp tiên sinh, còn đưa kẹo hoa hồng ra, đó nhất định là ta đang đánh dấu lên người tiên sinh bây giờ ta trưởng thành rồi, tiên sinh chính là của ta.”

Nhìn mặt nàng đầy vẻ tự đắc, còn nói gì mà đánh với không đánh dấu, Diêm Mặc nói: “Chẳng lẽ là chó con?”

Chử Thanh Huy hừ một tiếng, “Nếu ta là chó con, ta sẽ cắn ngươi một cái.”

Nàng nhìn Diêm Mặc, bỗng nhiên lại cười vui vẻ nói: “Tiên sinh mau nói xem, ngươi lúc đó không phải đã thích ta rồi chứ? Vô cùng vô cùng thích ta, nếu không, sao có thể giữ chiếc hà bao này lâu như vậy?”

Lời này chỉ là nói đùa, lúc đó nàng mới ba bốn tuổi Diêm Mặc cũng mới mười bốn mười lăm tuổi, thiếu niên đó chỉ biết một lòng luyện võ, hiểu chuyện muộn hơn so với người khác rất nhiều, nào biết gì là thích với không thích.

Nhưng mà hắn nhìn Chử Thanh Huy, vừa giống như là trần thuật vừa giống như thừa nhận, “Luôn nhớ đến nàng, không thể quên được.”

Chử Thanh Huy vốn đang cười nhạo hắn thì bị đôi mắt của hắn khóa chặt trịnh trọng nói ra một câu như vậy, ngược lại khiến bản thân không được tự nhiên chỉ có thể giận dữ nhìn hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngươi, ngươi sao có thể như vậy chứ……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.