Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã

Chương 4: Tướng quân



Lời này thốt ra cả võ trường yên tĩnh lại, vốn dĩ thấy Chử Thanh Huy đi đến chỗ Diêm Mặc vì hiếu kì mà các thiếu niên đều cố ý nhìn sang bên này, ai cũng kinh ngạc há to miệng, ngay cả vẻ mặt Thái tử ổn định như mặt nạ cũng có vết nứt nhỏ rồi.

Động tác chùi chủy thủ của Diêm Mặc hơi dừng lại đến không thể quan sát được sau đó làm như không có việc gì, tựa như hắn căn bản không hề nghe thấy lời của Chử Thanh Huy như mọi người dự đoán, bản thân hắn cũng không phải là người đó trong lời của nàng.

Kỳ thật nếu nói là đẹp thì hắn xếp không tới. Ngũ quan của hắn quá sắc nét, vẻ mặt quá lạnh, ánh mắt ác liệt quá mức đường nét quá rõ ràng những điều này làm cho gương mặt vốn được coi là anh tuấn uy vũ của hắn trở nên sắc bén lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng, người bên cạnh nhìn hắn chỉ có thể cảm nhận khí thế bức người đó mà không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.

Không nói đâu xa chỉ nói trong võ trường này, khôi ngô vững vàng như Thái tử Chử Hằng, người tuấn mỹ tao nhã có Cố Hành Vân, còn có Vương Húc Đông vừa rồi to gan dám nói vười với Chử Thanh Huy lại là loại tự nhiên không bị ràng buộc khác, những thiếu niên này tuy còn chưa trưởng thành nhưng đã có phong thái riêng từng người, luận tướng mạo đều xuất sắc không kém Diêm Mặc?

Nhưng Chử Thanh Huy chưa bao giờ khen ngợi bọn họ đẹp bao giờ mà cứ chăm chăm phát ra lời cảm thán đối với Diêm Mặc mới gặp lần đầu như vậy, làm sao không khiến người kinh ngạc cho được?

Nhưng lời Chử Thanh Huy nói xác thực là suy nghĩ chân thật xuất phát từ nội tâm.

Thái tử với Cố Hành Vân rất anh tuấn là điều nàng biết rõ, từ nhỏ đến lớn nàng cùng bọn họ gần như là cùng nhau lớn lên, gặp quá nhiều nên nhìn cũng đã quen rồi, người khác nhìn thấy thì tán thưởng không thôi, nhưng theo nàng thấy thì nó bình thường giống như việc ăn cơm uống nước hàng ngày vậy.

Nhưng Diêm Mặc thì khác, trước khi gặp hắn trong lòng nàng tưởng tượng hình tượng đó là một người đàn ông cao lớn thô kệch, gương mặt dữ tợn, mắt như chuông đồng, miệng như cái vạc, cho nên nếu nói Diêm Mặc trông giống như một con gấu lớn ngược lại nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên. Nhưng hắn chẳng những không giống gấu mà còn là người bình thường, thậm chí còn mạnh hơn so với người bình thường hơn rất nhiều, đàn ông anh tuấn nghiêm nghị lạnh lùng tương phản rất lớn như vậy vả chăng khiến nàng cảm thấy cực anh tuấn rồi?

Buột miệng nói ra lời thán phục, nàng lại ngẩn ra một lúc lâu mới tỉnh táo trở lại lập tức liền đỏ mặt tai hồng, xoắn tay một cách đáng thương trông mong quay đầu nhìn đi.

Đám người vừa rồi như bị ai điểm huyệt lập tức nhìn sang người bên đây, sau đó kẻ trông trời thì trông trời, nhìn đất thì nhìn đất, ăn đồ ăn thì ăn đồ ăn, đến Nhị Hoàng tử không hiểu gì cả muốn chạy qua cũng bị Thái tử ngăn cản lại.

Chử Thanh Huy thở phào một hơi, thầm nghĩ bọn họ chắc không nghe thấy đâu.

Nàng lén lút ngó Diêm Mặc một cái, thấy hắn không ngẩng đầu còn đang chùi chủy thủ thì thầm lẩm bẩm trong lòng, hắn chắc...... cũng không nghe thấy đâu?

Tự lừa dối tự an ủi mình một hồi như vậy, nàng nghiêm gương mặt còn nóng bừng, hơi khụy gối phúc thân, cung kính nói: “Vừa rồi quấy rối giờ lên lớp, ta tới nhận lỗi với tiên sinh.”

Triều Đại Diễn xưa nay trọng hiếu đạo tôn kính bậc thầy, người tôn quý như Thái tử trước mặt sư phó ở Hàm Chương điện đều phải thực hiện nửa lễ học sinh là không cần quỳ xuống. Chử Thanh Huy nhiều năm qua thường chạy đến bên này nên lễ tiết với thầy đều học theo Thái tử.

Diêm Mặc cuối cùng cũng buông chủy thủ trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn vào thẳng nàng, hơi gật đầu: “Không có việc gì.”

Đây là lần đầu tiên Chử Thanh Huy nghe hắn mở miệng, giọng nói của hắn quả thật như nàng từng nghĩ, cũng như con người vừa lạnh lùng vừa cứng rắn không mang theo chút độ ấm của hắn dường như còn lạnh hơn của gió lạnh đầu đông.

Nhưng sự lạnh lùng của hắn giống như người không có chút tình cảm riêng nào lại có thể đặc biệt dừng việc ở trên tay nghiêm túc trả lời nàng, điều này đã khiến Chử Thanh Huy rất bất ngờ rồi.

Nàng bỗng cảm thấy bản thân đứng ở đối diện đối đáp với hắn, có thể lại làm phiền hắn khiến hắn không được an tâm tiếp tục việc trên tay.

Nghĩ như vậy nàng không dám chậm trễ, chỉ đem hai đĩa bánh ngọt trong hộp mang ra, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh cũng dùng một chút điểm tâm đi, đây là bánh hoa hồng với hoa sen nướng, vẫn còn nóng hổi đấy.”

Diêm Mặc nhìn sơ qua hai đĩa điểm còn hơi nóng đó, lại hơi gật đầu, “Đa tạ.”

Chử Thanh Huy không nói nhiều nữa cầm lấy hộp cơm bỉnh tĩnh rời đi, vừa mới xoay người lập tức vỗ vỗ ngực của mình thở dài một hơi nhớ tới vẻ quẫn bách vừa rồi của mình, lúc tay tuy mặt còn hơi nóng nhưng khi phát hiện vẻ che che giấu giấu của đám người trong võ trường đang nhìn về phía nàng, nàng lại lập tức ưỡn ngực lên làm như không có gì đi về phía bọn họ.

Nhị Hoàng tử giãy khỏi tay Thái tử chạy lại, tò mò hỏi: “A tỷ a tỷ, tỷ nói gì với tiên sinh vậy?”

Chử Thanh Huy dắt tay đệ đệ, vừa đi vừa nói: “Không nói gì cả, chỉ mời tiên sinh cùng dùng một chút điểm tâm thôi. Đúng rồi, mẫu hậu bảo đệ đừng ăn quá nhiều, tới bữa tối lại ăn không vào.”

Chử Tuân nghe xong, lén lút đem miếng bơ Dương Nãi trong tay giấu vào trong tay áo, giơ ra hai ngón tay, đáp: “Đệ mới ăn hai miếng thôi.”

Chử Thanh Huy cũng không vạch trần, dùng khăn tay lau đi vụn bánh ở khóe miệng của nhóc, “A tỷ phải trở về rồi, đệ phải nghe lời của tiên sinh luyện tập cho tốt. Nhưng nếu chạy không nổi cũng đừng gắng gượng, đệ vẫn còn nhỏ từ từ đến.”

Chử Tuân liên tục gật đầu, “Thái tử ca ca cũng nói như vậy. A tỷ, ngày mai tỷ còn đến thăm đệ không?”

“Ừm.....” Chử Thanh Huy cố ý nghĩ ngợi không nhất quyết.

Chử Tuân nhìn nàng vừa mong đợi vừa căng thẳng.

Chử Thanh Huy cười nói: “Đến, a tỷ ngày mai lại đến xem xem Tiểu Tuân có khóc nhè hay không.”

Chử Tuân không chịu thua: “Mới không đâu! Hôm nay đệ cũng không khóc!”

Chử Thanh Huy nói trong lòng, không biết buổi sáng là ai nước mắt ròng ròng kéo lấy tay nàng nữa à.

Nhưng mà nàng hình như cũng đã quên việc buổi sáng bản thân vừa nghe đến tên của thần võ Đại tướng quân cũng bị dọa đến nhũn cả chân rồi.

Không đợi Chử Thanh Huy rời khỏi thì thời gian nghỉ ngơi của lớp võ đã kết thúc rồi, tất cả mọi người trở về vị trí ban đầu.

Chử Thanh Huy quay đầu nhìn một cái, Diêm Mặc không còn ở bên bàn đá nhưng hai đĩa điểm tâm vẫn còn ở đó, cách có chút xa nên nàng không nhìn rõ còn thừa lại bao nhiêu cũng không biết rốt cuộc hắn đã ăn hay chưa.

Ngày mai đến vẫn mang bánh hoa hồng cho vị tướng quân này vậy, hoặc là có thể mang kẹo hoa hồng mà nàng thích nhất.

Kẹo hoa hồng đó là trò vui sở trường của Liễu cô cô bên cạnh mẫu hậu, trong cung cũng chỉ có bà làm ngon nhất, có điều một viên kẹo chỉ lớn bằng đầu ngón tay cái vậy, dùng khuôn đúc làm thành hình hoa hồng, bên trong còn có nhiều cánh hoa tươi tươi đẹp, vừa thơm vừa ngọt.

Nàng ăn từ nhỏ đến lớn ăn tới bây giờ cũng không ngán, bởi vì lúc nhỏ mẫu hậu sợ nàng ăn hư răng chỉ hứa cho nàng mỗi ngày ăn năm viên, bây giờ lớn như vậy cũng chưa từng ăn nhiều thêm một chút.

Trong cung này có thể khiến nàng không tiếc dâng tặng đường hoa hồng yêu quý cho người khác còn chưa được vài người, cho nên trước mắt không tiếc như vậy vẫn là bởi lúc trước hiểu lầm vị tướng quân này, trong lòng áy náy lại không biết nên nhận lỗi với hắn thế nào, nên chỉ có thể âm thầm đền bù.

Ra khỏi Hàm Chương điện, Tử Tô luôn im lặng cũng không kiềm được cơn tò tò, hỏi: “Công chúa, thần võ Đại tướng quân đó rốt cuộc có dáng vẻ gì?”

Nhắc đến vấn đề này, Chử Thanh Huy liến nhớ đến bản thân mới vừa rồi ngốc nghếch như thế nào, không muốn nói nhiều chỉ chỉnh lại lông nhung trên mũ, qua loa đáp: “Cũng khá được.”

“Ơ?” Tử Tô thật thà nói: “Nhưng mà vừa rồi không phải công chúa nói hắn rất đẹp sao?”

Mắt Chử Thanh Huy trợn tròn, giả vờ không được nữa rồi, “Ngươi ngươi ngươi...... ngươi nghe thấy rồi?”

Tử Tô gật đầu đáp: “Không chỉ nô tì thôi mà mọi người đều nghe thấy rồi, Vương công tử còn nói công chúa không hổ là công chúa, không giống với đn thường chúng ta.”

Chử Thanh Huy thét một tiếng, kéo vòng mũ rộng xuống giấu cả gương mặt vào trong mũ lông mềm mại.

Tử Tô vội đỡ lấy nàng, “Công chúa sao rồi? Người như vậy nhìn không thấy đường đâu, cẩn thận kẻo ngã.”

Chử Thanh Huy dựa vào vòng ôm của nàng ấy, không còn hơi sức nói nhỏ: “Ngã thì ngã thôi, dù sao cũng không mặt mũi gặp người khác nữa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.