Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã

Chương 65: Đường Mật



Buổi sáng bầu trời còn bay đầy hoa tuyết giống như đổ gạo, buổi chiều tuyết đã ngừng rồi, trời cao đất rộng ngược lại thuận tiện cho bọn họ xuất hành săn bắn.

Mấy người Chử Thanh Huy không mang cung nữ nội giám, chỉ do một đội thị vệ cùng ruổi ngựa chạy về phía cánh rừng.

Trong mấy người bọn họ, Diêm Mặc cùng Trương Chí Châu đương nhiên đều biết cưỡi ngựa. Ba đứa trẻ không cam tâm rớt lại phía sau, trừ Tần Trường Sinh động tác lưu loát một mình một ngựa ra, Chử Tuân và Lâm Trí Viễn đều do thị vệ dắt ngựa. Còn như nữ tử, Chử Thanh Huy từng cùng sư phó trong cung học qua, lên ngựa xuống ngựa, động tác tiến lên tuy không mấy thành thạo nhưng vô cùng quy tắc trông rất dọa người. Tần Hàm Quân thân làm nữ nhi nhà tướng, thuật cưỡi không cần phải nói. Chỉ có Lâm Chỉ Lan, cũng là từ tổ phụ của nàng học qua vài lần.

Một hàng người ngựa cao to, động tác mạnh mẽ, rất uy phong anh khí.

Cánh rừng này nằm trong biệt trang, tuy cũng tính là rộng lớn nhưng vì gần kề nơi ở nên không có mãnh thú to lớn gì, ngược lại là thỏ thường thường nhảy ra vài con, thỉnh thoảng cũng có lẫn tránh ở phía sau bụi cây hoa mai.

Mấy người lớn đối với việc bắt thỏ không có hứng thú, chỉ có Chử Tuân nhấc cây cung nhỏ thở hổn hển bắn ra một cây tên. Bởi vì sức lực của nhóc không đủ, mũi tên đó cứ bay đến nửa đường thì rơi xuống, làm cho nhóc tức giận mím chặt miệng.

Hai đứa trẻ còn lại tuổi tuy không lớn nhưng cũng biết quân tâm đến lòng tự tôn của đệ đệ, nhìn thấy thân thủ của nhóc bèn hẹn ngầm rằng không ra tay ở trước mặt của đệ ấy.

Chử Thanh Huy nén cười, gọi Chử Tuân đến bên cạnh mình, “Tiểu Tuân như vậy đã làm rất tốt rồi, đệ không biết lúc a tỷ bốn năm tuổi đến cả cung nhỏ như trên tay đệ cũng kéo không được, càng đừng nói là bắn tên.”

Chử Tuân nhíu mày nhỏ, “A tỷ là nữ tử, trời sinh sức lực nhỏ, kéo cung không được rất bình thường.”

Chử Thanh Huy lập tức chọc chọc mặt hắn, “Thế nào, chẳng lẽ đệ xem thường nữ tử?”

Chử Tuân nói: “Không có xem thường, nhưng mà sức lực của a tỷ xác thực là nhỏ hơn Thái tử ca ca, sau này đệ trưởng thành sẽ cường tráng giống như Thái tử ca ca vậy.”

“Vậy thì đợi đến khi đệ trưởng thành đi rồi lại nói.” Chử Thanh Huy xoa đầu đệ đệ một cái rồi xoay đầu nói với Diêm Mặc: “Xung quanh cánh rừng không có thú săn nào, không thì tiên sinh và muội phu đi sâu vào rừng xem sao, bọn thiếp không đi cùng làm vướng bận đâu.”

Diêm Mặc quan sát xung quanh một phen xác định không có nguy hiểm gì, thấy quanh đây có nhiều thị vệ mới yên tâm gật đầu.

Chử Thanh Huy cười nói: “Hai người phải săn được một cái đầu hươu trở lại, buổi tối mới có thức ăn ngon.”

Trương Chí Châu cười chấp tay, “Công chúa đợi mà xem.” Nói xong nháy mắt với vợ hắn một cái rồi mới thúc bụng ngựa, hai con ngựa xông lên chạy đi.

Chử Thanh Huy cười nhạo nhìn Lâm Chỉ Lan, nói với Lâm Chí Viễn và Tần Trường Sinh: “Hai đệ cũng mang theo vài thị vệ, đi hơi xa một chút xem có thể mang về vài con thỏ không, Tiểu Tuân đi cùng tỷ nhé.”

Chử Tuân ngấm ngầm không vui bĩu môi, trái lại cũng không phản bác.

Lâm Trí Viễn nói: “Biểu ca bắt hai con thỏ cho đệ.”

Tần Trường Sinh không cam tâm rớt lại phía sau, vội nói: “Ta bắt cho ngươi một con hồ ly.”

Hai người bọn họ vội xum xoe, ngược lại chọc cười tỷ tỷ của mình.

Lâm Chỉ Lan không khách khí cười bảo: “Chớ khoa trương nói khoác như vậy, lát nữa nếu tay không trở lại, người mất mặt lại là tỷ.”

Hai đứa trẻ nhỏ tuổi đồng thanh không phục nói: “A tỷ đợi đó mà xem.” Nói xong cũng ruổi ngựa đi vào cánh rừng.

Mấy người Chử Thanh Huy cưỡi ngựa đi xung quanh từ từ tản bộ. Chử Tuân vẫn còn không cam tâm, chốc lát lại bắn ra một cây tên, ngược lại làm cho thị vệ bên cạnh bận rộn đi nhặt tên.

Chử Thanh Huy để mặc nhóc đi, nghiêng đầu cùng Lâm Chỉ Lan Tần Hàm Quân trò chuyện.

Ước chừng khoảng non nửa canh giờ sau bỗng nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng hoan hô, mấy người quay đầu lại nhìn thì ra là có một con thỏ thật xui xẻo, chạy đến trước móng ngựa của Chử Tuân, bị một tên của nhóc bắn trúng.

Mũi tên đó rất chính xác trúng ngay chân của con thỏ, mắt thấy con thỏ thất tha thất thểu còn muốn chạy, Chử Tuân vội kêu thị vệ ôm mình nhảy xuống khỏi lưng ngựa giống như thanh pháo nhỏ chạy nhanh vài bước, bắt lấy tai con thỏ đỏ xách lên, lớn giọng gọi: “A tỷ, đệ bắn được con thỏ rồi!”

Chử Thanh Huy xuống ngựa đi đến trước mặt Chử Tuân, sờ gương mặt đỏ bừng của hắn, khen ngợi: “Tỷ đã nóiTtiểu Tuân rất tài giỏi mà, con thỏ này tối nay bảo phòng bếp nướng cho đệ ăn.”

Chử Tuân tràn đầy hưng phấn: “Chia cho a tỷ một cái đùi sau.”

Vừa nói xong, Lâm Chỉ Lan và Tần Hàm Quân đi đến bên cạnh Chử Thanh Huy, Chử Tuân nhìn hai nàng, do dự một chút, nói: “Cũng cho hai vị biểu tỷ mỗi người một cái đùi.”

Chử Thanh Huy cố ý trêu đệ đệ, “Vậy của tỷ phu đâu?”

Chử Tuân ngơ ngác nói: “Cũng cho tỷ phu một cái.”

“Nhưng đệ có đến hai tỷ phu, cộng thêm ba tỷ tỷ chúng ta thì phải có năm cái đùi mà thỏ của đệ tổng cộng chỉ có bốn chiếc đùi, không đủ chia rồi.”

Chử Tuân triệt để ngơ ngác, sững sờ nhìn các nàng, lại nhìn con thỏ còn đang vùng vẫy trong tay mình, nhìn bọn họ lại tiếp tục nhìn con thỏ, méo miệng nói, “Vậy nên làm sao? Đệ bắt không được con thỏ thứ hai đâu.” Nhóc ngược lại biết bản thân hơn phân nửa nhờ vào vận may mới bắn được con thỏ này.

Lâm Chỉ Lan sợ hắn sắp khóc, vội nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng nghe a tỷ đệ nói, một mình biểu tỷ ăn không hết một cái đùi thỏ, để tỷ cùng tỷ phu đệ cùng ăn một cái là được rồi.”

Mắt Chử Tuân vụt sáng, ra sức chớp mắt, chớp hơi nước trong mắt biến mất, vạch ngón tay đếm: “A tỷ và tỷ phu một cái, biểu tỷ và biểu tỷ phu một cái, Tần biểu tỷ và Tần biểu ca một cái, đệ và Lâm biểu ca một cái, vừa đủ bốn cái!” Nhóc bỗng vui vẻ trở lại.

Mấy người Chử Thanh Huy nhịn không được bật cười ra tiếng.

Đang nói chuyện, trong cánh rừng truyền đến tiếng vó ngựa. Thì ra là Tần Trường Sinh và Lâm Trí Viễn mỗi người mang theo một con thú săn đã trở lại.

Chỉ thấy bên yên ngựa của Lâm Trí Viễn treo hai ba con thỏ hoang, cònyên ngựa của Tần Trường Sinh một con thú săn cũng không có nhưng thấy trong tay hắn lại bất ngờ xách một con bạch hồ nhỏ. Xem ra hai người đều giữ lời hứa của mình, mỗi người đều sự dụng bản lĩnh sở trường, may là không mất thể diện.

Ngựa còn chưa dừng hẳn, hai người ai nấy đã vội nhảy xuống.

Lâm Trí Viễn thả ba con thỏ hoang ở trước mặt Chử Tuân, ưỡn ngực nhỏ hào phóng nói: “Biểu ca cho đệ hết.”

Tần Trường Sinh vội nâng con hồ ly ra, “Con hồ ly này cũng cho ngươi, vẫn còn sống đó.”

Chử Tuân vốn thấy hai người bọn họ giỏi hơn mình, trong lòng vẫn có chút khó chịu, nhưng vừa nghe nói con hồ ly còn sống bèn vui vẻ trở lại, tiến lên một bước muốn nhận lấy.

Nào biết con hồ ly đó không hề bị thuần phục, rốt cuộc vẫn là dã thú ăn thịt không nghe lời giống như thỏ con, chỉ thấy miệng nhọn của nó mở ra, ra sức vung dài vuốt sắc chân trước muốn lưu lại vài vết máu trên người Chử Tuân, đúng lúc này có một người so với nó càng nhanh hơn.

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, con hồ ly đó mang theo vết máu loang lổ bị người đó bỏ ở trên mặt tuyết, mà Tần Hàm Quân đã kéo lấy Tần Trường Sinh quỳ xuống, “Duyệt đệ l.ỗ mãng khiến Nhị hoàng tử bị kinh sợ, mong công chúa cùng điện hạ trách phạt.”

Thì ra Tần Hàm Quân sớm đã cảm thấy con hồ ly còn sống trong lòng Tần Trường Sinh có chút không ổn, tiến lên muốn ngăn cản thì thấy tiểu đệ tặng hồ ly cho Chử Tuân. Mắt nàng luôn nhìn chăm chú trên người con hồ ly đó, luôn cảm thấy không thích hợp. Ngay lúc con hồ ly phát điên thì nhanh chóng ra tay cướp nó qua, đồng thời lấy trâm ngọc trên đầu xuống ra sức cắm vào trong mắt hồ ly giảo hai cái vứt qua một bên, sau đó kéo tiểu đệ quỳ xuống thỉnh tội.

Ngay cả thị vệ có mặt tại đây cũng không bắt kịp tốc độ của nàng, đừng nói chi người khác.

Chử Tuân vẫn duy trì động tác duỗi tay muốn đón lấy con hồ ly vừa rồi, lúc này còn chưa phản ứng được đã xảy ra chuyện gì.

Tần Trường Sinh tuy quỳ ở trên đất, nhưng mặt vẫn còn nửa ngơ ngác nửa kinh sợ.

Đợi nàng thỉnh tội xong Chử Thanh Huy mới tỉnh táo lại, vừa muốn nói chuyện lại nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa. Âm thanh này không phải phát ra từ trong rừng, mà từ phía biệt viện truyền đến.

Mọi người vô thức ngẩng đầu nhìn đi chỉ thấy mấy con tuấn mã lao nhanh mà đến, bóng người dẫn đầu càng thẳng tắp, diện mạo anh tuấn, chính là Thái tử và tùy tùng của hắn.

Chử Thanh Huy tiến lên đỡ Tần Hàm Quân dậy, nhỏ giọng nói: “Đứng lên đã, lát nữa lại nói.”

Tần Hàm Quân nhỏ giọng đáp một tiếng, cúi đầu kéo Tần Trường Sinh lui về phía sau.

Đúng lúc này mấy người Thái tử đã đến trước mặt, ngoại trừ Chử Thanh Huy cùng Chử Tuân, những người còn lại đều quỳ xuống hành lễ.

Thái tử nhảy xuống ngựa còn chưa mở miệng Chử Thanh Huy tiến tới nghênh đón, vui vẻ nói: “Ca ca đến rồi!”

Thái tử sờ đầu Chử Tuân, khóe mắt nhìn thấy con hồ ly vẫn đang co giật và cây trâm ngọc trên tuyết còn dính máu, sắc mặt không đổi: “Chơi còn chưa tận hứng sao? Ca ca đến muộn rồi.”

Đối với Thái tử, Chử Tuân trước giờ không dám làm nũng càn rỡ, việc vừa rồi đối với một đứa trẻ bốn năm tuổi mà nói thực có chút kinh sợ, nhất thời ngập ngừng ấp úng nói không nên lời.

Đương lúc mọi người đang im lặng, chỉ nghe “phịch” một tiếng, Tần Trường Sinh lại quỳ xuống, đỏ mặt kìm nén, “Mong Thái tử điện hạ trách phạt!”

Tần Hàm Quân cũng quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu, trán chống ở trên đất tuyết tê buốt: “Thần nữ không biết cách dạy tiểu đệ khiến Nhị hoàng tử bị kinh sợ, mong Thái tử giáng tội.”

“A tỷ……” Tần Trường Sinh bất an nhìn tỷ tỷ, hốc mắt đỏ lên.

Nền tuyết sâu cả thước, cách một lớp đế giày dày nặng còn cảm thấy tuyết lạnh thấu xương, hai người bọn họ quỳ như vậy chớp mắt đầu gối đã bị thấm ướt.

Mọi người nom nớp lo sợ, không có một ai dám mở miệng lúc này.

Chử Thanh Huy nhịn không được khẽ kéo tay áo Thái tử, “Ca ca……”

Việc này quả thực là Tần Trường Sinh l.ỗ mãng nhưng hắn chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, có thể có ác tâm gì? Chẳng qua là vì làm cho Chử Tuân vui vẻ mà thôi. Huống chi là có kinh sợ không có nguy hiểm gì, việc này không lớn cũng chẳng nhỏ, đang muốn xem Thái tử cư xử thế nào.

Thái tử nhìn Chử Thanh Huy một cái, mặt nhìn không ra suy nghĩ gì, miệng lại nói: “Không phải nói muốn săn bắn sao, tụ lại ở đây làm gì? Tản ra đi.” Lại hỏi Chử Thanh Huy: “Phò mã ở chỗ nào?”

Chử Thanh Huy vội nói: “Quanh đây không có thú săn, tiên sinh và muội phu ở sâu trong rừng.”

Thái tử bèn xoay ngượi trèo lên ngựa, khẽ nâng roi ngựa: “Huynh cũng đi thử vận khí, nếu may mắn, tối nay trở lại thêm món ăn.”

Nói xong, mang theo thị vệ vào rừng.

Những người ở lại vẫn còn ngơ ngác. Chử Thanh Huy vội cho người đỡ Tần Hàm Quân và Tần Trường Sinh lên.

“Thái tử……” Tần Hàm Quân sắc mặt trắng bệch, kinh hồn không thôi, nắm chặt tay duyệt đệ.

“Không sao đâu, ca ca không phải là người không nói lý.” Chử Thanh Huy khẽ giọng vỗ về.

Tần Hàm Quân nhếch môi, “Trường sinh và muội quả thực có tội, mong công chúa trách phạt.”

Chử Thanh Huy xua tay, “Chẳng qua là chuyện giữa trẻ con với nhau, cần gì nói nghiêm trọng như vậy. Nếu không muội hỏi Tiểu Tuân xem, xem đệ ấy có muốn phạt Trường Sinh không.”

Mọi người không khỏi cúi đầu nhìn Chử Tuân.

Chử Tuân liên tục lắc đầu, lúc này mới biết có vài phần nghiêm trọng, mặt gấp đến mức đỏ lên, “Đừng phạt Trường Sinh biểu ca!”

Tần Hàm Quân luôn nín thở bây giờ mới dám thở ra, Tần Trường Sinh thì ra sức lau mắt.

Trải qua bước nhạc đệm này, mọi người không còn tâm trạng chơi đùa nữa đều trở về thôn trang.

Mấy người Diêm Mặc đến chạng vạng mới trở lại, hắn săn được một cái đầu hươu đực, trên lưng ngựa Trương Chí Châu là một đầu hươu bào, Thái tử tuy đến muộn nhưng cũng săn được một con hồ ly lớn màu lông trắng tuyền, mũi tên sắc bén xuyên qua mắt hồ ly, cả thân da lông đều hoàn hảo, dùng để làm khăn choàng cổ vẫn còn rất tốt.

Trong rừng dã thú ít ỏi, khó cho bọn họ có thể tìm được những thú săn này.

Có thêm Thái tử, bữa tối không thể giống như bữa trưa mọi người tùy ý vây quanh bàn cùng ăn cơm mà là dùng bàn nhỏ giống như trong tiệc rượu thường dùng, cứ hai người một bàn, Thái tử một mình ngồi ở vị trí chủ vị.

Trước bữa ăn, Tần Hàm Quân vội vội vàng vàng đến tìm Chử Thanh Huy thỉnh tội, thì ra buổi chiều sau khi Tần Trường Sinh trở về phòng cả người lúc lạnh lúc nóng, lúc này đã phát sốt đến mức mơ mơ hồ hồ rồi, không thể đến đây cùng mọi người dùng bữa.

Chử Thanh Huy vừa nghe, vội nói: “Đã là lúc nào còn câu nệ việc này, mau để đại phu đi cùng xem sao. Nếu thiếu thuốc gì, chỉ cần đến nói với ta, trên núi không có thì cho người xuống núi lấy.”

Tần Hàm Quân cảm kích không thôi, vội dẫn theo đại phu trở về viện.

Chử Thanh Huy không yên tâm, cho người bên cạnh mình cùng đi, xem có cần gì nữa không.

Cũng may thân thể Tần Trường Sinh luôn khỏe mạnh, buổi chiều chẳng qua bị một chút kinh sợ tâm trạng xao động nên mới phát sốt. Đại phu chẩn bệnh xác định không có gì đáng ngại, chỉ cần đêm nay cẩn thận chăm sóc, ngày mai nếu không có gì thất thường thì ổn rồi.

Chử Thanh Huy nghe cung nữ hồi báo, lúc này mới hơi yên tâm xong rồi để phòng bếp đưa bữa tối của tỷ đệ hai người đến phòng bọn họ.

Nàng phân phó xong, xoay đầu nhìn lại, liền thấy Thái tử đứng ở sau lưng.

“Ca ca sao không đi nghỉ ngơi, chốc nữa là dùng bữa tối rồi.” Chử Thanh Huy nói.

“Noãn Noãn cùng Nhị đệ có bị kinh sợ không?” Thái tử hỏi. Hắn không cần nghe ngóng, tự có người đến bẩm báo đầu đuôi gốc ngọn sự việc buổi chiều với hắn.

Chử Thanh Huy nói: “Muội không sao, Tiểu Tuân vẫn tốt đó thôi, kỳ thực đệ ấy từ đầu đến cuối đều không biết con hồ ly đó muốn làm gì, cũng không thấy rõ Hàm Quân làm gì. Ngược lại là ca ca, dọa Trường Sinh đến mức phát sốt rồi.”

Thái tử hơi nhíu mày: “Huynh không làm gì cả.”

“Chính vì huynh không làm cũng không nói, chỉ cần một gương mặt không có biểu tình gì, vậy mới dọa người đó.” Chử Thanh Huy nhớ lại biểu hiện lúc chiều của Thái tử, đến nàng cũng cả thấy ca ca lúc đó không giống với ngày thường, nhìn kỹ lại có chút giống phụ hoàng.

Thái tử không nói nữa, một lúc sau lại hỏi: “Tần tiểu công tử có trở ngại gì không?”

Chử Thanh Huy lắc đầu, “Đại phu nói đệ ấy thân thể tốt, trông chừng qua đêm này sẽ không sao nữa.”

Thái tử nói: “A Thập hiểu chút y thuật, bảo hắn đi lần nữa xem sao.” A Thập là thị tùng tùy hành của hắn.

“Vậy thì còn gì bằng,” Chử Thanh Huy nói, “Thái tử ca ca mang theo người đi thăm bệnh, Hàm Quân và Trường Sinh biết huynh không có tức giận, mới có thể thật sự an tâm.”

Thái tử nghiêm túc nói: “Huynh không có tức giận.”

Chử Thanh Huy nghiêng mắt nhìn hắn, “Muội tin huynh cũng vô dụng, được người ta tin mới được.”

Sau khi A Thập đến xem qua, kết quả đạt được không khác đại phu trước đó đã nói, mọi người càng thêm yên tâm.

Trước khi đi ngủ, Chử Thanh Huy phái người đi hỏi thăm tình hình của Tần Trường Sinh.

“Tần công tử uống thuốc xong, đã ngủ rồi, nghe Tần cô nương nói thân thể công tử đã không còn nóng giống như lúc chiều, đỡ nhiều rồi.”

Chử Thanh Huy gật đầu, nói: “Điều thêm hai người đi qua viện đó, đêm nay phải có người trông chừng Tần công tử thâu đêm mới được.”

Cung nữ lĩnh mệnh lui xuống.

Chử Thanh Huy tắm rửa xong nằm trong lòng Diêm Mặc, hồi tưởng lại việc buổi chiều, khẽ giọng cảm khái: “Trước thiếp chỉ biết Hàm Quân là nữ nhi của Tần tướng quân nhất định sẽ có chút võ nghệ, nhưng không ngờ thân thủ của muội ấy lại đẹp đẽ nhanh nhẹn như thế, rất nhiều thị vệ cũng sánh không được, nếu muội ấy là một đấng nam nhi nhất định có thể làm nên nghiệp lớn, nhưng hận là nay đến cả con trai của một bố chính tham nghị nhỏ nhoi cũng dám ngấp nghé muội ấy nữa.”

Diêm Mặc chỉ nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng.

Chử Thanh Huy lại trằn trọc rất lâu, mới bắt đầu ngủ.

Thái tử sự vụ bận rộn, ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng tỏ đã mang theo người xuống núi.

Hắn đi không bao lâu, Tần Hàm Quân phái nha đầu bên cạnh đến bẩm báo với Chử Thanh Huy, Tần Trường Sinh đã hoàn toàn hết sốt rồi.

Mọi người lại ở trong núi thêm một ngày, sau đó xuống núi ai nấy hồi phủ của mình.

Cửa ải cuối năm đến gần, các nước xung quanh Đại Diễn dồn dập phái sứ thần đến đây triều cống.

Kim thượng tại vị hơn hai mươi năm, tận tụy chăm lo việc nước, lúc tiên đế còn tại vị các nước biên cương trước đây thường gây rối đều đã bị đánh dẹp an phận trở lại, ngoại trừ man tộc Nam Cương thường thường có vài trận ẩu đả nhỏ, không đáng sợ hãi.

Trong cung bày tiệc rượu, chiêu đãi sứ thần các nước. Chử Thanh Huy cùng Diêm Mặc cũng có mặt, ngoài ra còn có các võ tướng trong kinh gần như ai nấy đều khoác áo giáp vào cung, một là vì để uy hiếp khiến các nước bọn họ sau này không dám đến đây xâm phạm nữa, cũng là vì ứng phó có lúc không cẩn thận ở trên tiệc rượu xuất ngôn khiêu khích, mạo phạm quốc uy Đại Diễn.

Những nước đến đây cống nạp tuy ngoài mặt là với Đại Diễn nghị hòa, nhưng trên thực tế lòng lang dạ sói lại há có thể dễ dàng tiêu tan được? Chẳng qua là nhất thời ẩn nấp, đợi khi có thời cơ thích hợp xông ra cắn một cái lên lãnh thổ to lớn này mà thôi.

Chử Thanh Huy cùng Diêm Mặc ngồi cùng một bàn thu được không ít ánh nhìn chăm chú, nàng chuyển mắt nhìn, ánh mắt những người của nước khác nhìn Diêm Mặc, ai cũng vừa hận vừa sợ, nghĩ lại đều là bị hắn ở trên chiến trường giáo huấn qua.

Trong các vị sứ thần, dễ làm người khác chú ý nhất là sư thần Nam Cương, người dẫn đầu lại một nữ tử xinh đẹp, trời lạnh như vậy lại lộ một đoạn cánh tay một đoạn eo, khiến người khác nhìn nàng ta nhiều một chút đều cảm thấy lạnh thay.

Sau khi kính rượu, quả nhiên có người lấy thỉnh giáo làm lý do, phao tin muốn mở mang kiến thức uy lực của các vị tướng quân triểu Đại Diễn.

Điều các vị tướng sĩ đợi chính là giây phút này, há có thể sợ hắn ta? Bất kể người đến là ai cũng không có không bằng lòng, cho dù bản lĩnh không bằng ai có thua đi nữa quyết không làm rùa rụt cổ.

Kỳ lạ là, những sứ thần nhìn Diêm Mặc nhiều nhất, nhưng từ đầu đên cuối vẫn không có ai dám khiêu chiến với hắn.

Mắt thấy yến tiệc đã sắp kết thúc, mọi người cũng đã đánh đủ rồi, tướng sĩ Đại Diễn có thua có thắng, nhưng thắng nhiều hơn so với thua, cũng thắng rất đẹp. Trong lòng hoàng đế khá hài lòng, vừa chuẩn bị đứng dậy rời tiệc thì thấy nữ tử Nam Cương đó đứng dậy, mở miệng đó là một câu miêu ngữ giòn tan trong trẻo.

Được người phiên dịch, mới biết nàng ta lại muốn khiêu chiến Thần võ Đại tướng quân.

Diêm Mặc nay tuy đã là phò mã của Xương Hoa công chúa, nhưng theo những sứ thần ngoại lai thấy, danh tiếng của hắn rất vang dội, danh tiếng đó vẫn khiến bọn họ sợ hãi. Bọn họ cừu hận Thần võ Đại tướng quân nhưng càng sợ hãi Thần võ Đại tướng quân, cũng biết bản thân ở dưới tay hắn tuyệt đối không có mẹo thắng cho nên mới không đi chuốc khổ. Không ngờ trước mắt lại có người đứng ra, còn là một gương mặt xa lạ trước giờ chưa từng thấy qua.

Hoàng đế nghe xong, xoay đầu nhìn Diêm Mặc, “Phò mã có muốn ứng chiến?”

Tuy tin tưởng vào thực lực của Diêm Mặc, Chử Thanh Huy vẫn lo lắng nhìn hắn.

Diêm Mặc ở dưới án bàn khẽ vỗ tay nàng, sau đó đứng dậy, “Thần lĩnh mệnh.”

Hắn từ chỗ ngồi nhảy lên, mọi người chỉ nghe thấy tiếng vạt áo tung bay, khi nhìn kỹ lại thấy hắn đã đứng ở trên võ đài.

Nữ tử Miêu Cương đó nhìn hắn, không biết nói ra câu gì.

Diêm Mặc ước chừng cũng nghe không hiểu, không chút biểu tình đứng ở đó.

Nữ tử đó nhíu mày khẽ mắng một tiếng, không tiếp tục nhiều lời vô ích, nhào người tấn công.

Động tác của nàng ta cực kỳ nhanh nhẹn, võ công chiêu thức lại không giống võ công Trung Nguyên, người bên cạnh chưa hề nghe nói, thấy cũng chưa hề thấy qua.

Dưới đài các vị tướng sĩ vốn đối với Thần võ Đại tướng quân bọn họ tràn đầy lòng tin, lúc này nhìn không hiểu lai lịch của nữ tử đó, trong lòng không khỏi lo lắng. Thầm tự hỏi, nếu hiện tại người ở trên đài là mình, có thể tiếp được chiêu thức của sứ thần Nam Cương đó không? Nghĩ như vậy dù là tướng lĩnh lão luyện nhất, lúc này cũng không dám kết luận.

Diêm Mặc chỉ phòng thủ không tấn công, theo người ngoài thấy, rất có thể lần này có xu hướng thất bại.

Lúc này ngay cả người không biết võ công cũng nhìn ra không ổn, người có mặt tại đây tim đều muốn nhấc lên.

Chỉ có nử tử Miêu Cương đó mày càng nhíu càng chặt. Lúc bắt đầu nàng ta cũng cho rằng Thần võ Đại tướng quân này chỉ là kẻ hư danh, ra tay lại không hề nhẹ, từng bước ép chặt. Nhưng hai người đã so hơn trăm chiêu, nàng ta lại không có lần nào đến gần người của đối phương. Người này trông chỉ lo phòng thủ, vô lực phản công, thực tế cả người từ trên xuống dưới ngay cả nước cũng hắt không vào. Nàng ta bỗng nhiên ý thức được, đối phương không phải không bằng nàng ta chỉ có thể phòng thủ, mà là đang tìm hiểu chiêu số của nàng ta!

Nghĩ đến điểm này, nữ tử ra tay càng trở nên tàn nhẫn, một lòng muốn đánh nhanh thắng nhanh.

Song lúc này đã muộn rồi, với hơn trăm chiêu này đã đủ để Diêm Mặc tìm hiểu rõ ràng lai lịch loại võ công trước giờ chưa từng thấy này, chỉ trong nháy mắt đã nghĩ ra chiêu thức ứng phó.

Mọi người tuy nhìn đến không dám chớp mắt, chăm chú nhìn lên võ đài, nhưng không có ai thấy rõ nữ tử Miêu Cương đó rốt cuộc bị đánh xuống đài như thế nào. Chỉ biết khi bọn họ nhìn kỹ lại thì đã thấy Thần võ Đại tướng quân ở trên đài, sứ thần Miêu Cương ở dưới đài, phân rõ thắng thua.

Trong đại điện an tĩnh một lúc, sau đó đột nhiên vỡ ra từng tiếng hoan hô.

Diêm Mặc không nói một lời quay trở lại chỗ ngồi của mình, Chử Thanh Huy lập tức nắm chặt tay hắn.

Khóe miệng hoàng đế hơi cong lên, giơ tay ra hiệu, trong điện lập tức an tĩnh lại. Hắn nói vài câu mang tính hình thức, trận yến tiệc này bèn kết thúc viên mãn.

Cho đến khi về đến phủ công chúa, quả tim nhấc lên của Chử Thanh Huy lúc này mới buông xuống.

Tuy nàng không biết võ công nhưng nhìn thấy nhiều năm như vậy, cũng có năng lực phân biệt, thấy rõ bản lĩnh Miêu Cương nữ tử đó vừa hận vừa độc giống như có huyết hải thâm cừu gì với đối phương, không khiến người đó chết thì không được, nếu lúc đó đổi thành tướng lĩnh bình thường lên đài e rằng lúc này sớm đã không chết cũng bị thương.

Nàng im lặng dựa vào lòng Diêm Mặc một lát, lúc ngẩng đầu lên nhìn hắn, khẽ giọng nói: “Đêm nay có phải rất mệt không? Chút nữa tắm rửa, đi nghỉ ngơi sớm.”

Diêm Mặc sờ gương mặt nàng, cúi đầu hôn lên chiếc trán trắng nõn đó, “Không sao.”

Thực ra vừa rồi khi so chiêu với người của Miêu Cương, nếu muốn đánh bại nàng ta ngược lại rất dễ dàng, tục ngữ nói một người có sức lực lớn có thể chiến thắng mười người có võ nghệ, thực lực của hai người cách biệt không ít, Diêm Mặc trong năm mươi chiêu có thể hạ gục nàng ta. Cho nên muốn kéo dài lâu như vậy là muốn tìm hiểu chiêu số võ công của người đó, để sau này dùng nó huấn luyện sư đệ.

Miêu Cương mấy năm nay luôn không an phận, cùng với Đại Diễn sớm muộn sẽ có ngày giao chiến, việc này rất nhiều người đều biết rõ, chỉ là muốn xem trận chiến này là sớm hay muộn mà thôi. Nếu đã muốn đánh, vậy hắn càng muốn trước khi đánh, tìm hiểu nội tình quân địch.

Vì để đạt được mục đích, nhất thời tỏ ra yếu kém thì có ngại gì? Chỉ cần kết quả cuối cùng là điều bản thân muốn là được rồi.

Chớp mắt đã đến đêm trừ tịch, bách quan theo lệ tiến cung dự tiệc, sau đó mới hồi phủ đoàn tụ cùng người nhà.

Trong cung hoàng hậu cũng có bày tiệc, đương nhiên có mặt đều là người nhà kể cả nữ tế Diêm Mặc.

Đế hậu ngồi ở hàng đầu, Thái tử cùng Nhị hoàng tử ngồi bên cạnh hoàng đế, Chử Thanh Huy và Diêm Mặc thì ngồi ngay dưới hoàng hậu.

Từ lúc Chử Thanh Huy xuất giá, Tê Phượng Cung đã lâu không có tề tựu náo nhiệt như vậy. Hoàng đế tuy ngoài mặt không lộ rõ nhưng trong lòng rất vui vẻ. Hơn nữa Diêm Mặc nữ tế này mấy ngày trước đã cho hắn nở mặt nở mày ở trước mặt sứ thần các nước nay không còn thấy ngứa mắt nữa.

Chỉ cần hoàng đế không làm loạn, hoàng hậu đương nhiên có thể để buổi gia yến này mỹ mãn rồi. Ăn xong bữa ăn đoàn viên, hoàng đế còn cho tiểu bối phong bì đỏ mừng tuổi, đến Diêm Mặc cũng có phần.

Chử Thanh Huy trông dáng vẻ mặt không biểu tình nhận lấy phong bì đỏ, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.

Người một nhà ngồi trò chuyện một lát, nói mãi nói mãi, hoàng đế muốn mang Thái tử đến thiên điện, lần này cũng dẫn Diêm Mặc theo.

Hoàng hậu biết hắn lại muốn bày ra uy nghiêm gia trưởng để giáo huấn, không biết làm sao chỉ nói: “Năm mới đến rồi, bệ hạ nói ít hai câu.”

Hoàng đế gật đầu, “Ta có chừng mực.”

Nghe hắn nói vậy, hoàng hậu càng không có cách nào.

Sau khi ba người bọn họ đi, Chử Tuân nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực, nhóc vừa rồi sợ phụ hoàng cũng muốn tóm nhóc đi cùng.

Hoàng hậu nhìn thấy, liền cười nói: “Con còn sớm, còn phải đợi thêm một hai năm nữa.”

Chử Tuân lập tức đau khổ mặt mày, chỉ có một một hai năm thôi.

Chử Thanh Huy có phần kinh ngạc, nhìn hoàng hậu nói: “Phụ hoàng sao còn gọi tiên sinh đi, con cho rằng người……”

“Con cho rằng phụ hoàng con không thích phò mã, đúng không?” Hoàng hậu hỏi ngược lại.

Chử Thanh Huy thành thực gật đầu. Không trách nàng nghĩ như vậy, hoàng đế bình thường biểu hiện trước mặt bọn họ chính là dáng vẻ nhìn phò mã không quá thuận mắt.

Hoàng hậu khẽ cười: “Phụ hoàng con, con còn không biết sao? Miệng hắn nói không hài lòng, trong lòng chưa chắc đã không thích. Miệng khen ngợi nhưng không nhất định đã hài lòng. Nhưng mặc kệ như thế nào, người mình hay là người ngoài, hắn phân rõ hơn ai hết. Phò mã là phò mã của con, cho dù miệng phụ hoàng con luôn ghét bỏ nhưng ở trong lòng hắn, phò mã đã là người mình rồi.”

Hoàng đế trong lòng hoàng hậu, hoàn toàn không giống với hoàng đế mà mọi người thường thấy, giống như là một đứa trẻ khó tính, Chử Thanh Huy nghe xong buồn cười nhưng nhiều hơn chính là cảm động.

Thế gian này có thể tiếp nhận toàn bộ tình cảm như vậy, e rằng cũng chỉ có tình yêu thương của phụ mẫu đối với nhi tử của mình.

Lúc hai người nói chuyện, Chử Tuân đã nằm sấp trên đầu gối hoàng hậu mệt mỏi muốn ngủ.

Vú nương hầu hạ hắn muốn tiến lên ôm nhóc đi, hoàng hậu lại không tiếng động dùng tay ra hiệu, lệnh cho vú nương lấy thảm đến đây cứ để Chử Tuân gối lên mình ngủ mất.

Hoàng hậu cúi đầu vuốt ve gương mặt non nớt của ấu tử, lúc ngẩng đầu lên thấy nữ nhi đang nhìn mình, bèn duỗi tay ra cùng lúc ôm vai nàng.

Khóe miệng Chử Thanh Huy mang theo ý cười thỏa mãn, lại nói: “Qua đêm nay con đã mười sáu rồi, sau này không thể được dựa vào mẫu hậu như vậy nữa.”

Hoàng hậu khẽ cười: “Cho dù là mười sáu tuổi, con vẫn là con của mẫu hậu, muốn lúc nào đến dựa thì cứ đến.”

Chử Thanh Huy ngửi mùi hương nhàn nhạt quen thuộc trên người hoàng hậu, bỗng cười ra tiếng.

“Làm sao lại cười ngốc nữa rồi?”

“Con đang nghĩ, nếu Thái tử ca ca cũng dính người giống như con, đến lúc sáu mươi tuổi vẫn muốn dựa vào lòng mẫu hậu, vậy thì thật thú vị nhỉ.”

Hoàng hậu khẽ gõ lên trán nàng, “Thì ra con cũng biết bản thân dính người.” Rồi khẽ thở dài nói: “Thái tử ca ca con từ khi Tuân Nhi mới chào đời đã không còn dựa vào lòng mẫu hậu nữa rồi, bên cạnh cũng không cần vú nương hầu hạ nữa.”

Lúc đó hoàng hậu còn cảm thấy hoàng đế đối với Thái tử quá nghiêm khắc, nhưng lý trí lại rất rõ cách làm của hoàng đế là đúng.

Chử Thanh Huy có phần kính phục, nàng tuy thường nói Thái tử chỉ lớn hơn mình có một khắc, nhưng trên thực tế một khắc này lại có rất nhiều rất nhiều ý nghĩa hàm xúc. Người kế vị của một nước, đã định trước là không giống với bất kỳ ai.

Hoàng hậu lại nói: “Những ngày qua cùng phò mã sống chung với nhau như thế nào, có từng tranh cãi gì không?”

“Không có, một chút cãi nhau cũng không có.” Chử Thanh Huy lập tức nói.

Hoàng hậu nghe xong chỉ cười, nữ nhi của mình còn không rõ sao? Đại thể là có vẻ hiểu chuyện, chỉ là thỉnh thoảng có chút tính trẻ con, may là phò mã trông cũng là một người có thể bao dung, thế này là đủ rồi. Nếu hai người bạn đời sống qua ngày, đối đãi nhau tương kính như tân, một cơn sóng nhỏ một chút xung đột cũng không, ngược lại mới có vấn đề.

Khi hoàng đế giáo huấn xong mới chịu thả người trở lại, Chử Thanh Huy cùng Diêm Mặc lập tức xuất cung.

Đêm khuya mọi nhà đèn đuốc sáng trưng, phủ công chúa cũng không ngoại lệ. Trước khi vào cung, Chử Thanh Huy phát tiền thưởng cho người trong phủ, còn đặc biệt cho phép một số người có người nhà ở trong kinh được về nhà đón tết, nay trong phủ có phần im ắng.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên không ở trong cung đón giao thừa, tâm tình nàng khó tránh có chút phức tạp.

Diêm Mặc cùng nàng ngồi trước ngọn nến, Chử Thanh Huy ngồi chốc lát, dần dần tựa đầu lên bả vai của hắn.

“Đây là năm đầu tiên, thiếp với tiên sinh cùng đón giao thừa.” Nàng nói.

Diêm Mặc đáp một tiếng, lát sau mới nói: “Sau này mỗi năm đều sẽ cùng nhau.”

Chử Thanh Huy khẽ cười, “Vừa rồi thiếp nhìn chăm chú cây nến này, trong lòng nghĩ, phải đợi hoa nến hiện ra mấy lần tiên sinh mới mở miệng, cũng may không để thiếp đợi quá lâu.”

Diêm Mặc nghiêng đầu hôn đỉnh đầu nàng.

Chử Thanh Huy hỏi: “Vừa rồi phụ hoàng gọi ca ca và tiên sinh đi đã nói những gì?”

Diêm Mặc dừng trong chốc lát, bèn nói: “Đọc một lần gia quy.”

Là gia quy thật, trên bìa ngoài viết là gia pháp Chử Thị.

Chử Thanh Huy phì cười ra tiếng, lại hỏi: “Là phụ hoàng đọc hay là ca ca và tiên sinh đọc?”

“Ta cùng Thái tử đọc.”

Chử Thanh Huy càng vui vẻ không thôi, xem ra đêm nay phụ hoàng quả thật như bản thân người nói, tự có chừng mực. Bởi vì người không nói một câu giáo huấn nào, đã để tiên sinh và ca ca tự mình mở miệng rồi.

“Tiên sinh không biết gia quy đó đã có bao nhiêu tuổi rồi đâu. Năm đó khi lão tổ tông còn chưa làm hoàng đế thì đã có gia pháp rồi, lúc còn nhỏ thiếp còn chép qua một lần.”

Diêm Mặc cúi đầu nhìn nàng, “Nhất định là nàng nghịch ngợm.”

Chử Thanh Huy le lưỡi ngầm thừa nhận, nhưng ngoài miệng vẫn không phục: “Sao tiên sinh biết do thiếp nghịch ngợm? Vừa rồi mẫu hậu còn hỏi thiếp, những ngày qua cùng tiên sinh có từng tranh cãi gì không, tiên sinh nói xem, thiếp có tranh cãi cùng chàng sao?”

Lúc nàng nói luôn nhìn chăm chú Diêm Mặc, trong mắt có ý uy hiếp vô cùng rõ ràng. Hiển nhiên nàng cũng biết tính trẻ con của mình, nhưng lại muốn người khác thừa nhận mình không có tính trẻ con.

Lần này thời gian Diêm Mặc im lặng hơi dài. Nếu nói thật nhất định sẽ khiến người trong lòng giở thói trẻ con, nói nói dối thì hắn nói không được. Hắn cuối cùng chỉ có thẻ che giấu một phần chân tướng, thế là nói: “Là ta làm nàng không vui.”

Chử Thanh Huy nghe xong rất hài lòng, chẳng phải là như vậy sao, nếu tiên sinh không trêu chọc nàng làm sao nàng giở thói trẻ con được?

Trong lòng nàng vui vẻ, liền ngẩng đầu hôn lên môi Diêm Mặc một cái, lại hỏi: “Vậy tiên sinh có từng tức giận với thiếp không?”

Diêm Mặc lắc đầu, “Chưa từng.” Lời này không pha lẫn chút giả dối nào, cũng không có che giấu nửa phần thật.

Hắn sao có thể tức giận với cục bột được chứ? Ngay cả cảnh tượng đó hắn cũng chưa hề nghĩ đến.

Chử Thanh Huy bĩu môi nói: “Sao thiếp nhớ có vài lần, tiên sinh tức giận phạt thiếp.”

Chính là lần đó…… nghiêm phạt khiến nàng xấu hổ đến không có mặt mũi, nàng có nhớ rõ đó, ấn tượng khắc sâu, sau này không dám tái phạm.

“Nếu tức giận, cũng là tức giận ta, không liên quan đến nàng.” Diêm Mặc đáp.

Chử Thanh Huy chớp mắt nhìn hắn, bỗng nhiên dựa sát vào liếm lên môi hắn, lại vươn đầu lưỡi nhỏ tiến vào trong miệng hắn, tuần tra xung quanh một phen, sau đó lui ra một chút, miệng rì rầm, lúc trong tầm mắt Diêm Mặc đã có chút sâu thẳm, bỗng nhe răng cười nói: “Tiên sinh nhất định là lén ăn kẹo của thiếp, bằng không sao miệng có thể ngọt như vậy?”

Diêm Mặc không nói gì, chỉ ấn nàng về phía mình phủ môi lên môi hồng của nàng, giữa lúc răng môi giao nhau, mơ hồ nói: “Phải.”

Là ăn kẹo của nàng, mười mấy năm trước đã ăn rồi. Vị ngọt đó bắt đầu lên men, dường như đến hơn mười năm sau mới nở ra dày đặc, làm cho quả tim của hắn từ trong ra ngoài ngấm vào toàn bộ.

Đêm dài miên man, hai người đón giao thừa há không vô vị? Chi bằng làm chút chuyện có thú vị khác.

Phò mã gia nghĩ như vậy, còn thân thể thì nỗ lực thực hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.