Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã

Chương 77: Ta Ở Đây



Trong phòng ngủ cũng thắp một ngọn đèn, Diêm Mặc vén màn giường ra, Chử Thanh Huy nằm nghiêng mặt quay về vách tường, không biết đã ngủ hay chưa.

Hắn cởi ngoại bào xong lên giường, quan sát thấy hô hấp đều đặn kéo dài của nàng bèn thả nhẹ động tác ôm người đến trong lòng mình.

Chử Thanh Huy quả thật đã ngủ rồi, cho dù là đang trong giấc mơ mày của nàng cũng hơi nhíu lại, khóe mắt dính một ít giọt nước mắt óng ánh, đâm vào khiến ngực Diêm Mặc sinh đau.

Hắn nhìn nàng rất lâu, khép mắt lạp điều chỉnh hô hấp, vận nội lực trong kinh mạch tụ lại ở trên tay, một tay bảo vệ lưng Chử Thanh Huy, tay còn lại đặt dưới eo nàng chầm chậm đưa nội lực chuyển vào người nàng.

Nhưng vừa thâm nhập vào trong người nàng lập tức có một loại nội lực lạnh lẽo khác cuộn trào về phía hắn. Diêm Mặc vô thức muốn ngăn chặn nhưng lại sợ thương tổn đến người trong lòng, chỉ do dự trong nháy mắt, loại nội lực dâng trào đó đã tan ra tiến vào tĩnh mạch hắn, loại nội lực này lại tương đồng với hắn!

Còn chưa kịp kinh ngạc trong đầu đột nhiên đau nhói, như có hàng vạn cây kim châm cùng lúc đâm vào trong đầu hắn, còn chưa kịp đề phòng khóe miệng hắn đã tràn ra vài tiếng rên khó chịu, giây tiếp theo hắn cắn chặt ra cố gắng kiềm chế.

Chử Thanh Huy vốn đang ngủ sâu bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh thấu xướng, rùng mình một cái chui vào vòng ôm ấm áp bên cạnh.

Tiếng bấc đèn kêu lách tách, ánh đèn lập lòe, không xa thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng pháo nổ, trong phòng ngủ yên tĩnh duy có Diêm Mặc kiềm nén tiếng thở hổn hển.

Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt âm u, ngay cả ánh nến cũng chiếu rọi không vào, chỉ còn lại một mảnh tăm tối.

Chử Thanh Huy càng ngủ càng lạnh, cơn lạnh đó dường như là từ trong xương thẩm thấu ra ngoài, dù cho nàng chui chặt vào lòng Diêm Mặc thế nào cũng vô dụng, cuối cùng nàng bị lạnh mà tỉnh.

“…… Tiên sinh?”

Một câu nói dường như làm Diêm Mặc thức tỉnh, hắn xoay đầu nhìn gương mặt Chử Thanh Huy, từ từ dựa đến gần dán môi lên môi nàng.

Cùng lúc đó, Chử Thanh Huy cảm nhận được hơi ấm liên tục không dứt, từ trên người hắn truyền vào cơ thể mình, dần dần xua đi ý lạnh còn xót lại.

Qua hồi lâu, Diêm Mặc mới hơi lui ra, trán hai người dựa vào nhau.

Chử Thanh Huy muốn nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng bởi cách quá gần nên không cách nào nhìn rõ. Nàng hỏi ra nghi vấn đã quanh quẩn trong lòng mình rất lâu: “Tiên sinh vì thiếp làm gì rồi đúng không? Đối với thân thể chàng có tổn hại gì không?”

“Chỉ truyền chút nội lực, không sao cả.” Diêm Mặc ôm chặt nàng thêm một chút, nhẹ nhàng xoa lưng nàng.

“Nếu có việc gì, tiên sinh đừng giấu thiếp càng đừng vì thiếp mà tổn hại bản thân.” Chử Thanh Huy im lặng chốc lát, khẽ giọng nói.

Diêm Mặc hôn trán nàng, “Được.” Thoáng ngừng lại, hỏi nàng: “Còn tức giận sao?”

Chử Thanh Huy ngơ ngác một hồi, mới biết hắn hỏi là việc không vui lúc đón giao thừa. Khi đó nàng xác thực cảm thấy có chút thất vọng, nhưng mà nay vừa tỉnh lại thì quên hết rồi, mà trước mắt động tác hôn nàng của Diêm Mặc cũng đủ làm tan đi nỗi bất an trong lòng nàng.

“Không giận nữa, thiếp cũng có chỗ không đúng, nên thông cảm với tiên sinh.”

“Là lỗi của ta.” Diêm Mặc hôn lên môi nàng, dường như cảm thấy không đủ hôn thêm lần nữa.

Nàng buồn cười nói: “Ai đúng ai sai, tiên sinh cũng muốn tranh với thiếp sao?” Mắt thấy Diêm Mặc lại muốn hôn, nàng đành phải che miệng, “Tiên sinh làm sao vậy? Trở nên dính người thế này.”

Diêm Mặc hôn lên mu bàn tay nàng, Chử Thanh Huy nâng mắt đối mắt với hắn, tâm tình trong đôi mắt đó cuộn trào mãnh liệt mà lộ ra ngoài khiến lòng người run rẩy. Nàng bỗng nhiên có chút áy náy, trước đó sao có thể hoài nghi cảm tình giữa bọn họ lạnh nhạt chứ?

Nàng rút tay ra ôm chặt cổ Diêm Mặc, chủ động dâng môi lên, lúc môi lưỡi tiếp xúc, hai người đều không nhịn được trong lòng khẽ run lên. Chử Thanh Huy giống như lẩm bẩm một mình: “Hiện tại thiếp mới cảm thấy, tiên sinh trở lại thật rồi……”

Diêm Mặc không nói chuyện, chỉ ôm nàng càng chặt hơn, áp cả người nàng vào lòng mình.

Đang cảm thấy ấm áp, Chử Thanh Huy đột nhiên hô một tiếng, nhăn mày cắn chặt môi.

“Lại đá nàng sao?” Diêm Mặc vuốt chiếc bụng tròn xoe của nàng.

Chử Thanh Huy kiềm chế một lúc, thở ra một hơi, khó khăn nói: “Không phải con đá thiếp, có thể…… con muốn ra rồi.”

Cả người Diêm Mặc phút chốc cứng đờ, máu huyết lui sạch sẽ, tứ chi lập tức lạnh lẽo.

Chử Thanh Huy chịu thêm một cơn đau, thấy hắn như vậy, vừa đau lòng vừa buồn cười, đành phải an ủi ngược lại hắn: “Không sao đâu, thiếp nghe ma ma nói, cơn đau bắt đầu cho đến lúc con sinh ra, còn phải rất lâu. Tiên sinh đi gọi Tử Tô vào đây, trong phủ sớm đã an bày tốt rồi, Tử Tô biết nên làm sao.”

Lúc này Diêm Mặc mới hơi tỉnh táo lại, thất hồn lạc phách bò dậy, ngoại bào cũng không mặc, để chân trần chạy ra ngoài. Hắn nhanh chóng quay lại, trông giữ bên giường không nhúc nhích, chăm chú nhìn Chử Thanh Huy.

Chử Thanh Huy không biết làm sao: “Tiên sinh mau mặc y phục giày tất lên, đừng để cảm lạnh sẽ khiến thiếp lo lắng.”

Diêm Mặc giống như con rối giật dây, nàng nói gì làm nấy, làm xong lại ở đó trông chừng.

Thêm một cơn đau ập tới, Chử Thanh Huy nhất thời không có thời gian quan tâm hắn.

Diêm Mặc luống cuống, mở rộng tay tiến lên ôm chặt nàng, chỉ lo truyền nội lực của mình cho nàng.

Ngoài phòng truyền đến một trận ồn ào, Tử Tô cho người đi mời bà đỡ cùng Thái y đến, lại để phòng bếp chuẩn bị nước nóng, còn sai người vào cung truyền tin. Chỉ thị đâu vào đấy xong, nàng mới dẫn theo vài cung nữ hầu hạ bên người tiến vào phòng ngủ. Thấy công chúa cùng phò mã ở cùng nhau, mấy người liếc mắt nhìn nhau rồi tiến lên mời phò mã dời bước.

Diêm Mặc mắt điếc tai ngơ.

Vẫn là Chử Thanh Huy kiềm nén cơn đau, đẩy tay hắn ra, lắc đầu nói: “Thiếp không sao, Thái ý nói thân thể thiếp nay rất tốt, khẳng định có thể sinh lợi sinh con, tiên sinh đừng lo lắng cũng đừng truyền nội lực lên người thiếp nữa.”

Đôi môi Diêm Mặc chặt chẽ nhếch thành một đường, bình tĩnh nhìn nàng, nửa ngày sau mới khàn họng nói: “Ta ở đây cùng nàng.”

Chử Thanh Huy khẽ cười, “Có nam tử nào cùng vào nơi sinh chứ? Hơn nữa tiên sinh ở đây sẽ khiến bà đỡ và Tử Tô các nàng khẩn trương, không bằng đi ra ngoài đợi, thiếp biết chàng đang ở ngoài phòng cũng cảm thấy yên tâm.”

Vài bà đỡ cùng Thái y đều vội vàng đến, Thái y hầu ở gian ngoài, bà đỡ vào trong thấy Diêm Mặc còn ở trong phòng, cùng tiến lên khuyên nhủ, cuối cùng khuyên được hắn ra ngoài.

Diêm Mặc ra khỏi phòng, cũng không đi xa, chỉ đứng ở ngoài phòng như môn thần đứng yên bất động.

Người ngoài thấy hắn trấn định trầm ổn, thực tế chỉ có Chử Thanh Huy cùng bản thân hắn biết, trong đầu hắn lúc này đã trống rỗng.

Không lâu sau người trong cung cũng đến, đế hậu không thể dễ dàng xuất cung, phái Thái tử đến trước trấn giữ.

Thái tử vội vội vàng vàng ra đi, không còn vẻ bình tĩnh ngày thường, vừa bước vào nội viện liền liên giọng hỏi tình hình của Chử Thanh Huy, sau khi được Thái y đáp lời mới bình tĩnh lại.

Cung nhân mang ghế đến mời Thái tử và phò mã vào ngồi. Thái tử ngồi xuống, thấy Diêm Mặc vẫn còn đứng ở đó tỉ mỉ nhìn sắc mặt của hắn có thể trong sắc mặt đen của hắn nhìn ra chút trắng bệch.

Người hầu hạ đi qua đi lại, nước nóng, kéo, thuốc cầm máu, vải gạt, điểm tâm, thậm chí là tham phiến cứu mệnh, đều liên tục không dứt đưa vào phòng.

Từ đêm khuya đến rạng sáng, cho đến chính ngọ mặt trời chiếu rọi, Chử Thanh Huy luôn kiềm nén kêu đau, chỉ thỉnh thoảng nhịn không được cố gắng mím chặt môi, đợi đến ngày ngả về Tây cơn đau càng trở nên dồn dập, cũng càng thêm kịch liệt, nàng mới thấp giọng kêu ra tiếng.

Lần đợi này phải đợi đến màn đêm buông xuống. Trong cung đã phái người đến hỏi rất nhiều lần, người bên cạnh Thái tử cũng thỉnh hắn đi nghỉ ngơi, nhưng đều bị cự tuyệt. Diêm Mặc càng không cần nói, một ngày một đêm luôn duy trì động tác đó không đổi.

Mỗi lần nghe tiếng kêu đau cách một bức tường, đều khiến tim người chờ bên ngoài nhấc lên.

Thái tử cuối cùng ngồi không yên, đứng dậy nôn nóng ở trong phòng đi qua đi lại, đột nhiên dừng bước, xoay đầu nói với Phúc Hỷ: “Ngươi đi hỏi xem công chúa thế nào, còn phải bao lâu.”

Phúc Hỷ lĩnh mệnh, đi đến ngoài cửa phòng thì bị Thái tử gọi lại, “Bỏ đi, đừng đi làm phiền, đợi thêm chút nữa……”

Hắn xoay đầu nhìn Diêm Mặc, thấy ngay cả môi hắn cũng trắng bệch rồi, bèn khuyên nhủ: “Phò mã không bằng ngồi xuống đợi.”

Không biết Diêm Mặc có nghe thấy hay không, lúc này hắn cứ như một pho tượng gỗ, chỉ có đôi mắt thỉnh thoảng chớp chớp để người ta biết, đây vẫn là một người sống.

Trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét cao vút, trong lòng Thái tử đập mãnh liệt, khi cơn hoa mắt qua đi đã không thấy bóng hình Diêm Mặc đâu nữa, hắn vô thức cũng muốn cùng xông vào phòng thì bị Phúc Hỷ cùng hai tiểu nội giám liều mình ngăn lại.

Mùi tanh trong phòng dày đặc, bà đỡ đang khẽ vỗ mông đứa bé mới sinh, muốn đứa bé khóc ra thì đột nhiên có người xông vào phòng dọa phải.

Diêm Mặc không nhìn đến bất kỳ điều gì, trong mắt chỉ có gương mặt Chử Thanh Huy đang khép chặt đôi mắt, toàn thân run rẩy, rất lâu sau mới duỗi tay ra, giống như sợ hãi điều gì, cẩn thận dè dặt rơi trên má nàng.

Mi mắt Chử Thanh Huy khẽ run, dần dần mở ra nhìn thấy hắn, mệt mỏi mỉm cười, “Tiên sinh……”

Diêm Mặc ra sức khép chặt mắt, ngửa đầu lên, hai hàng lệ lăn vào thái dương, giọng nói khàn khàn, “Ta ở đây.”

Đúng lúc này đứa trẻ nỉ non khóc ra tiếng, lấn át lời của hắn, hắn cúi đầu nhìn về phía Chử Thanh Huy, trong lòng lại nói một lần nữa.

Ta ở đây, vĩnh viễn không rời khỏi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.