☆ Chương 26:
Dù dùng cái từ âu yếm này thì có hơi buồn nôn, nhưng nó đúng là suy nghĩ hiện lên trong đầu Kiều Cầu khi đó, chờ đến lúc hết giờ nghỉ ngơi, phải quay trở lại trường quay, mặt cậu vẫn còn hơi nong nóng.
May là cảnh diễn ngắn đó Kiều Cầu chỉ cần quay một lần đã qua.
Khi Tây Môn Xuy Tuyết "giật mình", không phải là cau mày, thậm chí biểu cảm khuôn mặt cũng không thay đổi, vẫn là vẻ hờ hững dù núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc. Từ lúc nghe thấy tâm ý của Tôn cô nương với mình, lông mi Tây Môn Xuy Tuyết chỉ khẽ động, rất khẽ, gần như không thấy được.
Từ Giao quan sát cẩn thận biểu hiện trên mặt của Kiều Cầu thông qua máy theo dõi, gật đầu, hô ngừng, sau đó nói mấy câu rồi để nhân viên công tác kết thúc công việc.
Quay như vậy hơn một tháng thì đến lượt nhóm thứ ba tới trường quay, trong đó có A Lăng, bạn tốt của Kiều Cầu. A Lăng vô cùng hưng phấn, mặc dù đất diễn của cậu gộp lại cũng không bằng cảnh diễn trong một tập của Tây Môn Xuy Tuyết.
A Lăng nhìn thấy Kiều Cầu liền ra sức ôm cậu, nên đụng phải những vết rôm vô cùng ngứa ngáy của Kiều Cầu, Kiều Cầu kêu "á" lên một tiếng rồi lùi về phía sau, nói với A Lăng:
"Đừng đụng vào lưng tớ."
"Sao vậy?" A Lăng nhìn xung quanh, cởi áo Kiều Cầu ra, cực kỳ hưng phấn nói, "Ôi, tớ kích động quá."
Kiều Cầu không tránh, để A Lăng nhìn đống rôm chi chít sau lưng mình.
"..." A Lăng ngỡ ngàng, "Sao bị đến mức độ này vậy."
"Ừ. May là không mọc ở trên cổ, không là phải hoá trang che đi nữa."
A Lăng vỗ vai Kiều Cầu, ánh mắt nhìn đoàn phim liền thay đổi, giọng điệu có vẻ bi tráng: "Thanh niên trai tráng, phải học được cách chịu khổ. Cậu cứ nghĩ tới chuyện một tập phim được tận bốn trăm ngàn longka đi."
Đối với các nghệ sĩ ký hợp đồng với phòng làm việc Lê Thượng, dù Kiều Cầu chỉ là người mới chưa nổi tiếng thì cũng chẳng ai dám trả thù lao cho cậu quá thấp.
Kiều Cầu cười, gật đầu đồng ý.
Lúc này Từ Giao đang cầm micro lớn tiếng quát nữ chính Chu Thư Dao. Dù Chu Thư Dao còn trẻ đã nhận được danh hiệu ảnh hậu, nhưng danh hiệu này chẳng có tí cân nặng nào trước mặt Từ Giao, cần mắng cứ mắng, không chút lưu tình.
Tính cách A Lăng thật ra không hợp vai Cung Cửu, A Lăng có dáng vẻ tươi trẻ, hoạt bát, đôi mắt như biết cười mọi lúc mọi nơi, chẳng có nét vào giống Cung Cửu, một kẻ lạnh lẽo, chỉ biết ngược đãi thân thể, dùng thống khổ để xả ra ngoài.
Mà đối với một diễn viên, có thể diễn một nhân vật không hợp với hình tượng của bản thân là yêu cầu cơ bản. Ở phương diện này, dù là Kiều Cầu hay là A Lăng, đều có thể làm rất tốt.
Ngày đó, Kiều Cầu tranh thủ thời gian nghỉ ngơi gọi điện thoại cho Giang Triển Tâm, bởi vì khí trời nóng bức, nên lúc này cậu đang ngửa cổ uống nước, khóe mắt nhìn thấy một cô gái cắm đầu đi tới, chờ tới khi thấy mặt "cô nương" này rồi, liền bị sặc nước.
"Khục... Anh, một lát nữa em gọi lại cho anh nhé." Kiều Cầu ho khù khụ, cảm thấy khí quản sắp nổ tung, cậu đi lên trước nhìn "cô nương" kia, cũng chính là A Lăng, đánh giá y phục của A Lăng, cười hỏi: "Tiểu thư từ đâu tới vậy, sao lại xinh đẹp nhường này."
A Lăng đắc ý ưỡn ngực lên chút, tay phải đưa ra tóc sau gáy, bày ra dáng vẻ xinh đẹp.
Kiều Cầu liền câm nín, rồi trêu: "Hiện tại Tây Môn Xuy Tuyết phải nôn ra đây."
Kiều Cầu và A Lăng chơi với nhau rất tốt, Từ Giao cũng biết. Mới đầu A Lăng diễn không được, Từ Giao liền gào lên với cậu chàng, nhưng không bao giờ nói mấy câu kiểu "Cậu nhìn Kiều Thu đi kìa, người ta diễn tốt hơn bao nhiêu", bởi Từ Giao cũng rõ, vì câu này tình cảm giữa A Lăng và Kiều Thu nhất định sẽ biến chất. Mới đầu là hâm mộ, dần biến thành đố kị, rồi thành oán hận, kỳ thật cũng chỉ cần một chất xúc tác nhỏ bé thôi. Từ Giao không muốn biến sự việc thành như vậy, cô không nói ra mà chỉ làm A Lăng tự phát hiện ra Kiều Cầu hơn cậu ta mức độ nào.
Dù Kiều Cầu và A Lăng đều là người mới, song thực lực không thể xem thường được, hai người bọn họ đều thuộc phái có năng lực, cùng diễn chung với những tiền bối nổi tiếng từ lâu như Vi Thần, Tưởng Tư Ý cũng không mất bình tĩnh. Đặc biệt là Kiều Thu, rất được diễn viên Tưởng Tư Ý đóng vai "Hoa Mãn Lâu" thích.
Có một ngày, lúc nghỉ ngơi ăn cơm, Tưởng Tư Ý hỏi Từ Giao: "Bộ phim này sắp đóng máy rồi, khi nào thì tuyên truyền vậy đạo diễn?"
Từ Giao bảo: "Nói sau đi. Có mấy người các cậu là được rồi."
"Vậy Kiều Thu thì sao?"
"Cậu ấy là người mới, chưa có đề tài thảo luận, không ai chú ý tới."
"Sao nào? Cậu muốn giúp cậu ta sao?" Từ Giao giương mắt lên, không nhịn được bật cười.
"Vâng," Tưởng Tư Ý cười giải thích, "Thằng bé này rất giỏi, lại hiểu chuyện. Em thấy đạo diễn Từ trông có vẻ rất thích cậu ấy.". KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc 𝐭𝒓uyện 𝐭ại [ Т𝒓U𝗆Т 𝒓uyện.vn ]
Từ Giao buông đũa xuống, dừng một chút, nói: "Kiều Thu là người của Hoàn Việt."
Tưởng Tư Ý "Vâng" một tiếng.
"Những người trực thuộc phòng làm việc của Lê Thượng." Từ Giao nói, "đều có bối cảnh không đơn giản."
Tưởng Tư Ý "ồ" một tiếng rõ dài. "Em còn đang nghĩ sao thấy đạo diễn Từ thích cậu ấy vậy mà còn chưa..."
Hai người lúc nói chuyện từ từ hạ thấp giọng, không ai nhắc lại chuyện của Kiều Thu. Bọn họ đều biết là chuyện nâng đỡ Kiều Thu nổi tiếng, bên phía Hoàn Việt khẳng định cũng đang nghĩ kế hoạch, nhất định sẽ chọn ra phương án tốt.
Không tới phiên bọn họ quơ tay múa chân.
Trên thực tế quả thật đúng là như vậy.
Trước khi tới phim trường, Kiều Thu bị gọi tới chỗ Tiền Du Yến, cậu được thông báo cho biết công ty sẽ nâng đỡ cho cậu trước khi đoàn phim đóng máy.
Tiền Du Yến là bà chủ của Hoàn Việt, lúc còn trẻ nhẹ dạ bị người ta lừa gạt, nhìn hết nhân tình ấm lạnh. Nghe nói dù không kết hôn nhưng Tiền Du Yến có một cậu con trai, nhưng đến giờ cũng chẳng ai biết đứa con Tiền Du Yến đẻ ra là ai.
Kiều Thu có một cảm giác sợ hãi không tên với Tiền Du Yến, bởi vậy Tiền Du Yến nói cái gì cậu cũng chỉ gật đầu gọi dạ bảo vâng.
Tiền Du Yến khá là kiêu ngạo. Nguyên nhân cũng bởi lúc trẻ thành công sớm, gia thế lại tốt. Dẫu thời còn son trẻ có đi đường vòng, nhưng trong cách cư xử vẫn có chút kiêu kỳ, nhìn không vừa mắt kiểu người chỉ biết dạ vâng như Kiều Thu, nởi vậy chỉ nói mấy câu liền thấy bực mình, vung tay lên, bảo: "Đi đi. Tôi sẽ bàn với người đại diện của cậu."
Chuyện này liền được định đoạt.
Không lâu sau đó, công ty sắp xếp cho Kiều Cầu một luật sư chuyên phụ trách vấn đề tài chính của hắn. Ký hợp đồng phim Lục Tiểu Phụng, thù lao một tập là bốn trăm ngàn, trừ đi phần tiền nộp cho phòng làm việc và công ty, gộp chỗ còn lại, một mình Kiều Cầu được nhận bốn triệu tám trăm ngàn. Tính cả phần tiền lì xì nhận được từ "Hợp đồng bốn điều khoản", tài sản riêng của Kiều Cầu cũng có tới năm triệu.
Cậu bây giờ còn là một ngôi sao bé tí hạng bốn, năm, sáu, bảy, tám... đã ra mắt bao lâu đâu, vậy mà đã có tài sản kha khá rồi. Huống chi, sau này lại càng được nhiều hơn.
Thù lao cao, nhưng việc quay phim cũng rất cực khổ, thường phải tăng ca quay xuyên đêm. Một thanh niên hai mươi tuổi như Kiều Cầu cũng mệt không chịu nổi, đồng thời cũng cảm thấy áp lực vô cùng.
Tổng thời gian quay Lục Tiểu Phụng kéo dài đến bốn tháng, phần diễn của Kiều Cầu lại phân tán, thành thử phải quay trong một thời gian khá dài.
Trong lúc quay phim, Giang Triển Tâm từng theo Lê Thượng đến thăm cậu một lần. Khi đó Lê Thượng mới trở về từ Liên hoan phim Bạch Sâm, đồng thời đạt được một giải cao, người trong nghề vừa nhìn thấy Lê Thượng liền dồn dập tiến đến chào hỏi.
Lê Thượng bận rộn xã giao, Giang Triển Tâm thì đang nhớ Kiều Cầu nên liền im lặng rời đi.
Khi Giang Triển Tâm tìm tới chỗ Kiều Cầu, cậu đang bị buộc bằng dây cáp trên không. Chỉ thấy Kiều Cầu mặc quần áo màu trắng, trên vải thêu hoa văn màu bạc. Kiều Cầu cầm kiếm bằng tay phải, vấn tóc đội quan, bị treo ngược, đang múa kiếm. Ba màu sắc rõ ràng, màu đen như nước sơn, màu trắng như hạt tuyết, màu bạc chính là bạc. Thanh kiếm dài bên tay phải múa chầm chậm, mà kín kẽ không một lỗ hổng.
Dây cáp quấn trên người Kiều Cầu rất nhỏ, nhìn bằng mắt thường rất khó nhận ra, theo hướng Giang Triển Tâm nhìn lên, chỉ cảm thấy một giây sau Kiều Cầu sẽ từ trên trời rơi xuống.
Giang Triển Tâm cảm thấy cuống họng rút nhanh lại, không nhịn được mà bước lên phía trước muốn bảo vệ cho Kiều Cầu. Nhưng khi nhìn thấy đống dây điện vướng víu trên mặt đất, Giang Triển Tâm liền chậm rãi thở phào, trở lại vẻ yên lặng như trước.
Kiều Cầu vừa hạ xuống, trợ lý Tống liền xông lên trước, đưa một ly nước trái cây mát lạnh cho cậu, sau đó xốc quần áo Kiều Cầu lên quạt gió cho cậu. Mặt Kiều Cầu đã trắng bệch. Trời nóng như vậy, lại diễn cảnh rơi từ chỗ cao xuống, bị phơi nắng trong thời gian dài, mùi vị khẳng định chẳng dễ chịu gì. Mà khiến người ta khó chịu nhất, chính là dây cáp quấn vào giữa hai ch@n. Treo người trên dây cáp rất đau, Kiều Cầu vừa uống nước vừa để nhân viên tháo cáp trên người xuống. Lúc đứng, chân cậu cứ bải hoải hết ra. Kiều Cầu ngửa đầu uống nước, vô tình đảo mắt qua thì thấy Giang Triển Tâm đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn về hướng này.
Kiều Cầu sững sờ, "Ôi?"
Hết chương 26