Nửa năm trước khi trở về kinh, ta đã mơ một giấc mơ.
Giấc mơ đó rất dài, xuyên suốt hai kiếp.
Ở kiếp đầu tiên, ta và Đồng Đồng gặp lại nhau, không phải vào năm nàng tròn mười lăm tuổi trong lễ săn bắn mùa thu, mà là ba năm sau đó.
Khi đó, ta đã là Thái tử, trong chuyến tuần du phương Nam, ta bị sát thủ bao vây, trong lúc nguy cấp, ta được một nhóm hiệp sĩ đi ngang qua cứu thoát.
Người đứng đầu nhóm hiệp sĩ đó là một nữ tử.
"Tại hạ là Mạnh Kiều Đồng." Nàng nói với khí phách của một người con gái giang hồ.
"Là người đến tiêu diệt sơn tặc. Quan phủ nơi này vô dụng, ta liền chiêu mộ vài người."
Sau khi biết ta là Thái tử, nàng kinh ngạc:
"Ngươi là Thái tử đương triều?"
Ta nghe nàng thì thầm:
"Sao lại đẹp trai đến vậy."
Khi người khác khen ta đẹp, ta chỉ thấy chán ghét, nhưng khi nàng nói câu này, ta lại thấy trong lòng thật ấm áp.
"Người dưới trướng ngươi c.h.ế.t nhiều quá, nếu còn gặp sát thủ nữa thì rất nguy hiểm. Ta sẽ bảo vệ ngươi một đoạn."
Ta hỏi nàng tại sao biết nguy hiểm mà vẫn giúp ta, nàng đáp:
"Ta nghe nói ngươi đã làm nhiều điều tốt cho bách tính. Thà để ngươi làm Thái tử còn hơn để những kẻ ăn hại khác làm."
Nói xong, nàng vội nhắc nhở nhỏ:
"Chỉ nói với ngươi thôi, đừng để lộ ra, không thì đầu ta sẽ không còn trên cổ nữa."
Ta cảm thấy nàng rất thú vị. Quả nhiên, từ đó trở đi, trong cuộc sống xám xịt của ta, dường như có một ánh sáng rực rỡ.
Chỉ cần có nàng bên cạnh, ta không thể ngừng cười.
Quen biết nàng lâu rồi ta mới biết, nàng chính là cháu gái đích tôn của Tả Đô Ngự Sử, cũng là cô bé từng cứu mạng ta nhiều năm trước.
Vì đã liên quan đến ta nên nàng không thể trở về nhà.
Thục phi quyền thế lớn mạnh, bà ta chắc chắn đã điều tra ra ai là người phá hỏng kế hoạch của mình.
Chuyện này không cần truyền ra ngoài, chỉ cần một chút ám hiệu, nhà Mạnh gia và phụ thân nàng sẽ đẩy nàng đi thật xa.
Ta nói với Đồng Đồng rằng nàng bị ta liên lụy. Nàng ngạc nhiên nhưng không trách ta lấy một lời, chỉ cười và nói:
"Chúng ta thật có duyên, nếu ngươi không phải là Thái tử, ta đã nghĩ ngươi nên lấy thân báo đáp rồi.”
"Ta phải cảm ơn ngươi mới đúng, nếu ở lại cái nhà đó chắc ta c.h.ế.t vì chán nản, chỉ có khi theo ngoại tổ phụ ta mới có thể tự do tự tại!"
Ta và nàng có chung sở thích, chẳng bao lâu sau đã nảy sinh tình cảm.
Thân phận ta đặc biệt, vẫn chưa thành gia lập thất, ta liền thẳng thắn cầu hôn nàng.
Nàng đồng ý nhưng đưa ra ba điều kiện:
"Không được nạp thiếp, dù ngươi là Thái tử cũng không được! Nếu không, ta sẽ bỏ ngươi."
Ta yêu nàng vì sự tự tin và quả cảm, yêu nàng vì dám yêu dám hận. Sau khi trở về kinh thành, ta đã tâu lên Hoàng thượng, cầu hôn Đồng Đồng từ phủ Tả Đô Ngự Sử.
Thấy ta chọn một cô gái lớn lên trong dân gian, bất kể là Hoàng thượng, Hoàng hậu hay các huynh đệ của ta đều không gây khó dễ.
Sau khi thành thân, ta và nàng sống hòa hợp, đối mặt với mọi sóng gió đều cùng nhau vượt qua.
Điều duy nhất khiến ta lo lắng là sức khỏe của nàng bị tổn thương từ nhỏ do cuộc sống phiêu bạt.
Thái y nói rằng cần phải dưỡng sức thật tốt để không ảnh hưởng đến tuổi thọ, việc mang thai cũng sẽ gặp nhiều khó khăn.
Đồng Đồng có chút lo lắng, nhưng ta không vội. Ta không quá coi trọng việc có con. Phụ hoàng của ta có đến hai mươi Hoàng tử và hơn mười Công chúa, nhưng điều đó có ích gì? Hậu cung vẫn mãi không yên bình.
Nếu cần, sau này ta có thể chọn con thừa tự.
Điều cần đề phòng là những gia tộc muốn lợi dụng ta để thăng tiến, phòng ngừa họ hại đến Đồng Đồng. Nhưng ta không ngờ, dù đã đề phòng kỹ lưỡng Hoàng hậu và các triều thần, ta lại không thể ngăn chặn được cái gọi là "người xuyên không" Tưởng Nhàn Quân!
Nàng ta vốn chỉ là con gái của một quan chức bình thường, đã kết hôn và sinh con, nhưng không biết tại sao, năm hai mươi hai tuổi, nàng ta đột nhiên thay đổi tính tình, hòa ly với phu quân, và có quan hệ trong cung đình. Sau khi nhiều lần cố gắng tiếp cận ta nhưng không thành, nàng ta lại tiếp cận được phụ hoàng của ta.
Đồng Đồng bị hại c.h.ế.t trong cung, khi đó nàng mới hai mươi ba tuổi, vừa mang thai, ta đã chuẩn bị sẵn hơn chục cái tên cho đứa trẻ chưa kịp ra đời, nhưng nàng vẫn chưa kịp chọn.
Cũng trong năm đó, ta tàn sát cung đình, g.i.ế.t c.h.ế.t Tưởng Nhàn Quân, ép phụ hoàng niệm không chút tình thân phải tự sát trở thành kẻ đoạt ngôi.
Ta không tái hôn, chọn đại một người trong dòng họ làm Thái tử.
Sau này mọi việc diễn ra suôn sẻ như đã được định sẵn, ta đã tạo ra một thời kỳ thịnh vượng, nhưng cũng phải gánh chịu tiếng xấu suốt đời.