Kiêu Hãnh Và Định Kiến - Mị Mị Miêu

Chương 24



“Anh thật là!” Mạc Mặc trừng mắt trách anh: “Đùa quá trớn sẽ không vui đâu! Cho anh xem tấm chụp nghiêng nè, rất giống Vương Lực Hoành(1) đúng không?”

(1) Vương Lực Hoành: Ca sĩ nổi tiếng TQ

Nhiều hình thật đấy! Chu Hầu nghĩ thầm. Nhưng không thể không thừa nhận thằng nhãi đó rất đẹp trai, chẳng những có mặt đẹp mà còn rất menly. Trong đám bạn của Chu Hầu, chỉ có cha mẹ của Tiếu Kiến Quân là cán bộ cao cấp của quân đội nên cậu ta cũng hơi có khí chất quân nhân.

“Em thấy anh cứ nghĩ xấu về Đường Vương!” Mạc Mặc nhíu mày: “Không hay đâu!”

Chu Hầu nghĩ thầm: Anh nghĩ xấu về cậu ta vì cậu ta có ý xấu với em! Nhưng anh không dám nói với cô. Nhìn Mạc Mặc nổi giận vì một thằng nhóc còn hôi mùi sữa, anh chỉ có thể rầu rĩ cúi đầu.

“Mệt chết đi được! Hai ngày nay em đi bộ khoảng 100km đấy!” Mắt Mạc Mặc như díu lại.

“Vậy em mau nghỉ ngơi đi.” Chu Hầu không thể nói gì nữa.

“Vâng.” Giọng nói của Mạc Mặc rất dịu dàng: “Lần sau gặp!”

“Lần sau gặp…” Chu Hầu cũng dịu dàng nói với cô, rồi lại lập tức khẩn trương hỏi: “Lần sau là khi nào?”

“Ha ha…” Mạc Mặc bật cười: “Nếu không có chuyện gì thì tối mai em sẽ online.”

“Hay quá! Anh chờ em.”

“Ừm, 88.”

“88.”

Nhìn hình đại diện của Mạc Mặc chuyển thành màu xám, tâm trạng của Chu Hầu cũng xám xịt theo. Thằng nhãi Đường Vương đó từ đâu chui ra vậy chứ? Vừa cao vừa đẹp trai, lại còn có khí chất nữa! Đã thế còn đang ở nơi phong cảnh hữu tình, có vô số cơ hội tiếp xúc nhau! Và cả chuyện anh hùng cứu mỹ nhân nữa chứ! Hơn nữa còn có sức khỏe siêu tốt. Quá hoàn hảo! Muốn thắng cậu ta cứ như thắng Đại Boss cuối cùng trong game vậy! May mắn là thằng nhãi ấy không có tiền! Nhưng không may là Mạc Mặc không cần tiền!

“Cô Mập! Cô Mập! Hở? Cô Mập ra ngoài lúc nào vậy kìa?” Chu Hầu gọi liền mấy tiếng nhưng không thấy ai đáp lại mới phát hiện Đường Nam Nam không có ở nhà liền gọi điện cho cô.

“Cô Mập, cô đi đâu thế? Sao ra ngoài mà không nói tiếng nào hết vậy?”

“Không phải cậu nói chuyện với Mạc Mặc sao?” Đường Nam Nam nói: “Tôi đang giúp cậu đấy! Nếu khi hai người chat video, lỡ cô ấy nhìn thấy tôi ở cùng cậu rồi hiểu lầm thì sao?”

“Sao cô không ở trong phòng ngủ?”

“Lỡ tôi muốn đi vệ sinh thì sao? Ai biết cậu nói bao lâu, tôi ra ngoài đi dạo còn hơn.”

“Cô mau về đi, tôi có chuyện muốn bàn với cô.” Giọng Chu Hầu đột nhiên dịu hẳn đi.

“Ừm, tôi về ngay, sẵn tiện mua trái cây ướp lạnh cho cậu ăn. Dưới lầu có người bán dứa, hai tệ một quả, vừa rồi tôi có ăn một quả, tuy hơi nhỏ nhưng rất ngọt.”

“Không cần dứa đâu.” Giọng nói của Chu Hầu cũng rất ngọt: “Cô về là được.”

Đường Nam Nam mở cửa lập tức thấy gương mặt tươi cười nịnh hót của Chu Hầu: “Cô có nóng không? Tôi quạt cho cô nhé? Uống nước không? Trong tủ lạnh có nước đá đấy, để tôi lấy cho cô, hay là cô muốn uống trà? Trà xanh mật ong nhé…”

“Cậu cần bao nhiêu tiền?” Đường Nam Nam đột nhiên hỏi.

“Năm ngàn!” Chu Hầu lập tức trả lời.

“Ừ hứ… Cậu muốn tự nằm ra đất hay chờ tôi đánh ngã xuống đất?” Đường Nam Nam cười lạnh.

“Cô Mập… Ha ha ha, đừng kích động, tôi không phải cần tiền để tiêu xài phung phí đâu… Tôi muốn… Ha ha… Cô nói xem, bây giờ tôi mua vé máy bay đến thăm Mạc Mặc có được không? Tôi bất ngờ đến đó chắc chắn sẽ làm cô ấy vui mừng, đúng không?”

“Không tệ, thông não rồi đấy! Đó là cách tốt!” Đường Nam Nam gật đầu khen ngợi: “Chờ Tiếu Kiến Quân liên lạc rồi cậu đến đó đi.”

“Ha ha ha ha… Chuyện này… có thể đi ngay bây giờ được không? Còn có mấy ngày nữa là hết một tháng rồi, cô cho tôi mượn tiền nhé, tôi sẽ trả lại nhanh thôi.”

“Giấc mơ của bạn quyết định tương lai của bạn!” Đường Nam Nam nói: “Vậy nên cậu mau đi ngủ đi!”

“Hai ngàn nhé! Hai ngàn cũng được, tôi lên mạng tìm vé giá rẻ, chỉ khoảng hơn một ngàn thôi. Cô chỉ cần cho tôi mượn tiền bay chuyến đi, rồi đợi Tiếu Kiến Quân liên lạc để lo chuyến về, nhé!”

“Hai ngàn tôi cũng không có!”

“Cô Mập, đừng vậy mà! Thật sự tôi rất cần tiền! Nó quyết định hạnh phúc cả đời của tôi đó!”

“Tôi rất thông cảm cho cậu!” Đường Nam Nam nói: “Nhưng nếu hạnh phúc cả đời của cậu cần phải dùng tiền của tôi thì… cậu đừng nghĩ tới chuyện này nữa!”

“Cô Mập, tiền quan trọng với cô như vậy sao?” Rốt cuộc Chu Hầu cũng không cười nổi nữa, anh luôn muốn chứng thực một chuyện. Vì thế, anh không cười đùa được nữa.

Giọng nói của anh bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Đường Nam Nam, tôi không cần tiền của cô! Cô nghĩ tôi là trai bao đấy à? Tôi chỉ mượn ít tiền thôi! Chẳng lẽ tôi không đáng để mượn cô hai ngàn ư? Tôi không thể được coi là bạn của cô sao? Cô có nhiều tiền như vậy mà không thể cho bạn bè mượn hai ngàn ư?”

“Tôi có tiền khi nào chứ?” Đường Nam Nam trừng mắt: “Cậu ăn của tôi, ở của tôi, dùng của tôi, những thứ đó không phải là tiền sao? Tiền của tôi đã bay sạch rồi! Tôi vẫn đang chờ cậu trả tiền cho ngân hàng đấy!” Cô đổi giọng: “Nhị sư huynh à, không phải là tôi không giúp cậu, mà là tôi không có tiền! Thật đấy! Bây giờ nếu tôi móc ra được năm ngàn thì tôi sẽ là cháu trai của cậu!”

“Cháu trai xấu xa…” Khóe mắt Chu Hầu liếc qua tủ quần áo một cái, trong lòng thầm mắng một câu.

Chu Hầu rất khó chịu, không phải vì không lấy được tiền, mà là vì trong thời gian này, anh đã đối xử với Cô Mập như… như… như người bạn thân nhất! Anh còn chuyên tâm tính toán cho cô nữa. Không phải Cô Mập thích tiền nhất sao? Vậy sẽ dùng mười vạn của cô để đầu tư. Đợi khi liên lạc được với Tiêu Kiến Quân thì anh sẽ giúp Cô Mập góp cổ phần vào nhà máy xử lý khí của Tiêu Kiến Quân. Nhà máy đó phải có ít nhất một trăm vạn mới góp được cổ phần, hơn nữa ba năm trước đã sắp xếp xong việc góp cổ phần, bây giờ đã đưa vào hoạt động, không nhận góp cổ phần nữa. Hiện tại, nhà máy đó là máy đẻ ra trứng vàng nên nếu góp một trăm vạn thì hoa hồng hàng năm là khoảng mười vạn. Chu Hầu phải dùng tên tuổi của mình mới có thể góp cổ phần, anh còn định lặng lẽ bổ sung giúp cô chín mươi vạn còn lại, như vậy sau này hằng năm cô có thể thu vào ít nhất mười vạn, không cần phải thức đêm thức hôm viết bản thảo chỉ vì mấy trăm tệ ít ỏi kia nữa. Đây là tính toán lâu dài, đây là thật lòng tính toán lâu dài cho cô đấy!

Cô là bạn anh nên anh rất muốn giúp đỡ bạn bè một chút! Anh muốn hết lòng giúp đỡ cô mà không chạm vào tự ái của cô! Nhưng cô thì sao? Chỉ có hai ngàn mà cũng không muốn cho anh mượn. Dù thái độ của hai người với đồng tiền rất khác nhau, có lẽ Đường Nam Nam coi trọng tiền bạc hơn anh coi trọng nó gấp trăm lần, nhưng cô lại không coi trọng anh bằng một phần năm anh coi trọng cô.

Chu Hầu rất bức bối! Thật sự rất bức bối! Anh không hiểu vì sao mình lại khó chịu như vậy, nhưng anh biết chưa bao giờ mình khó chịu như bây giờ.

Đột nhiên bả vai bị huých, ngay sau đó lại thấy môi ngọt ngọt, Chu Hầu không phản kháng mà ngậm lấy nó, để nước bọt của mình hòa tan cùng nó, mút lấy hương vị ngọt ngào của nó. Hành động này vô cùng quen thuộc, không cần nhìn cũng biết Đường Nam Nam vừa đút kẹo mút cho anh.

Chu Hầu đứng đó y như con chó cô nuôi khi còn bé, hơn nữa vẻ mặt lại càng giống, khi còn nhỏ, mỗi lần nó muốn chơi với cô mà cô không có thời gian chơi cùng nó, đành nói “Đi chỗ khác chơi” thì nó cũng trưng ra vẻ mặt này. Đường Nam Nam thấy hơi bứt rứt nên lặng lẽ đưa cho anh cây kẹo mút, cũng như hồi nhỏ cô xoa lên đầu con chó hai cái để an ủi.

“Cậu… đừng nản.” Đường Nam Nam nói: “Cậu chờ tôi nghĩ cách… Bây giờ internet rất phát triển, trước khi cậu bay đến đó, hãy tiếp động lực cho cô ấy! Gửi thiệp điện tử, quà điện tử, vân vân… Nếu không được nữa thì chúng ta gửi qua đường bưu điện, mấy món quà nhỏ này không tốn bao nhiêu tiền, dù sao cũng gần hết một tháng rồi. Có khi cậu làm vậy rồi mới bay đến chỗ cô ấy sẽ có hiệu quả tốt hơn đó.”

“Cô… có thể bỏ ra bao nhiêu tiền?” Chu Hầu ngậm kẹo, ai oán nhìn cô.

“Khoảng một hai trăm gì đó, tôi sẽ mua một hộp sô cô la…” Đường Nam Nam tính toán: “Cậu thấy sao?”

“Một phần một trăm!” Chu Hầu thầm tính. Được lắm, trong lòng người nào đó anh chỉ đáng có nhiêu đó thôi. Anh tình nguyện bỏ ra một trăm vạn vì cô, còn cô chỉ cho anh một hai trăm tệ!

Nhưng mà… Chu Hầu thừa nhận sau khi so sánh thì tâm trạng thoải mái hơn một chút, một hai trăm tệ đó chính là vắt cổ chày ra nước! Ít nhất chứng minh Cô Mập xem trọng anh! Ừ… thì là… hơi xem trọng!

“Không được!” Đường Nam Nam bỗng nhiên vung tay lên: “Mua sôcôla không tốt, mua thuốc cảm đi, có thể để lâu!”

“Đừng!” Chu Hầu suýt nuốt luôn cả que kẹo. Ngay cả sôcôla mà cũng thấy tiếc? Anh còn không đáng giá một trăm tệ! Mua thuốc cảm đấy! Chỉ có cô dám nghĩ vậy thôi! Ai lại gửi cho bạn gái ở xa một túi thuốc cảm?

“Cô cứ giữ lại tiền để đi khám thần kinh đi!” Chu Hầu vừa đau thương vừa phẫn nộ nói: “Tôi không cần tiền của cô nữa! Tôi ra ghế đá công viên ngủ còn hơn! Dù sao cũng chưa tới một tuần nữa! Cùng lắm là tôi ra trạm xe điện ngầm làm xiếc! Tôi không tin tôi sẽ chết đói!”

Đường Nam Nam kéo anh lại: “Ây da, Nhị sư huynh, sao cậu thiếu kiên nhẫn thế? Cậu biết bây giờ đang có dịch gì không?”

“Dịch quỷ keo kiệt!” Chu Hầu hét: “Cô là người dẫn dắt, là đấng tối cao, là lãnh tụ tinh thần của quỷ keo kiệt trên toàn cầu! Cô là tấm gương của hành tinh yêu tiền như mạng! Được chưa?”

“Cái gì thế?” Đường Nam Nam cười: “Hiện tại đang có dịch cảm cúm! Cảm cúm xuyên biên giới! Người, gà, heo đều bị!”

“Đúng! Tôi gửi cho cô ấy một hộp thuốc cảm, sau đó nói, Mạc Mặc, để phòng ngừa em bị cúm heo thì cũng có thuốc mà uống!” Chu Hầu hét: “Cô vẫn nên đến khoa thần kinh đi!”

“Tôi đâu có nói chỉ gửi một hộp!” Đường Nam Nam xoa đầu anh cứ như đang an ủi thú cưng: “Thuốc tây có hiệu quả rất nhanh! Hơn nữa cô ấy ở Nyingchi rất dễ bị bệnh! Cậu nghĩ xem, quan hệ của Mạc Mặc với học sinh rất tốt, lỡ như trong nhà học sinh có người bị bệnh thì cô ấy cũng có thuốc mà đưa cho người ta, đó cũng coi là ủng hộ tinh thần, đúng không? Đúng rồi, phải mua thêm thuốc tiêu chảy và thuốc kháng viêm nữa. Chúng ta sẽ gửi cho Mạc Mặc hai trăm tệ tiền thuốc. Mỗi lần cô ấy nhìn hộp thuốc là sẽ nhớ đến cậu! Hai tăm tệ thuốc chắc cũng lâu hết! Tôi sẽ giúp cậu viết một lá thư nói rõ công dụng của từng loại thuốc vô cùng cảm động và chân thành! Cậu nghĩ đi, biết đi đâu tìm một người đàn ông tỉ mỉ, tốt bụng, chân thành, đáng tin cậy như vậy? Chẳng phải như thế sẽ càng làm người ta cảm động hơn mấy món quà xa xỉ à?”

“Đúng!” Chu Hầu bất giác gật đầu, Cô Mập rất có tiềm chất làm thuyết khách, nghe cô nói chuyện rất dễ bị thôi miên. Từ một con mèo xù lông, Chu Hầu nghe cô nói xong thì biến thành chú chó ngoan ngoãn. Nếu có đuôi thì chắc chắn anh cũng sẽ nhiệt liệt vung vẫy.

Cô Mập nói rất đúng! Mấy thứ như sô cô la hay hoa tươi gì đó đã được anh dùng không biết bao nhiêu lần để theo đuổi Mạc Mặc, anh không thiếu sự lãng mạn, cũng không thiếu tiền, cái anh thiếu là sự đáng tin cậy! Gửi thuốc tuyệt đối là cách hay nhất! Cô Mập, cô quả là thiên tài!

“Khó trách lại dám lấy bút danh là Đông Phương Bất Bại! Cô Mập, cô giảo hoạt quá đấy! Bản chất yêu tiền của cô quả nhiên có thể đem tiền phát huy tác dụng hết mức có thể!” Anh vui ra mặt: “Hừ hừ… Đường Vương, xem cậu có bản lĩnh này không?”

“Đương nhiên, không nhìn xem hậu thuẫn vững chắc của cậu là ai à? Ha ha!” Đường Nam Nam cũng cười đắc ý, sau đó đột nhiên dừng lại. “Ha ha ha” bị biến thành “ha ha” hết sức không tự nhiên.

“Cậu vừa nói… Đường Vương?” Đường Nam Nam khó nhọc nói.

“Ừm, chính là thằng nhóc bám lấy Mạc Mặc mà tôi đã kể với cô. Tên cậu ta là Đường Vương.” Chu Hầu mở máy tính: “Nhân tiện cô cho tôi ý kiến. Cô nhìn đi, Đường Vương đó, thật lòng mà nói thì ngoại hình của thằng nhóc đó cũng không tệ. Trước tình địch mạnh như vậy, tôi vô cùng cần sự trợ giúp của người anh em là cô.”

“Thằng lớn…” Vẻ mặt Đường Nam Nam nhìn màn hình như đưa đám: “Thật sự là thằng lớn!”

“Tên cậu ta là Đường Vương, cô không cần phải gọi là Thằng Lớn đâu!” Chu Hầu bất mãn nói: “Có cần hô vạn tuế không?”

Đường Nam Nam ngơ ngác nhìn máy tính, giống như lạc vào cõi mê.

“Này! Tôi muốn cô nghĩ biện pháp chứ không phải ngắm trai! Chẳng lẽ tên khốn kiếp đó có sức hấp dẫn như vậy?” Trong lòng Chu Hầu cực kỳ khó chịu.

“Cậu mới khốn kiếp!” Đường Nam Nam đột nhiên nhảy dựng lên, hung dữ mắng: “Đó là em trai tôi!”

“Hả? Em trai cô?”

“Đúng! Em trai của tôi!”

“… Em ruột?” Chu Hầu khó nhọc nói.

“Đúng vậy! Tôi đã nói với cậu là tôi có hai em trai, đây là thằng lớn nhà tôi!”

“Cùng cha cùng mẹ?” Chu Hầu vẫn ngớ ra.

“Cậu nói thử xem?” Đường Nam Nam nghiến răng nhìn anh.

Chu Hầu nhìn màn hình rồi nhìn Đường Nam Nam, một lúc lâu sau mà vẫn chưa tiếp nhận được sự thật này. Anh thở dài, nói: “Ngũ quan giống nhau thật, sao lúc trước tôi lại không nhìn ra nhỉ?” Rốt cuộc anh cũng nghĩ ra nguyên nhân, nói: “Không ngờ cũng đường nét đó mà để trên hai khuôn mặt khác nhau lại tạo ra hiệu quả thị giác khác biệt như vậy!”

“Ầm!” Trước mắt sao bay đầy trời. Tối rồi, Nhị sư huynh ngủ đi! Đăng bởi: admin


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.