Editor: hungtuquy
Vào lúc côn th*t thật lớn cắm vào trong cơ thể, cơn đau đớn đã chiếm cứ toàn bộ dây thần kinh của cô.
Trướng đau tới cực điểm, còn không có động tác, cô cũng đã đau đến không dậy nổi hai chân, khụt khịt kêu Lạc Già: "Lạc.. Già... Đau quá......"
Lạc Già thấy thế cũng nhanh chóng biến thành người, ôm lấy Mộc Lan Nguyệt: "Không làm, không làm, chờ về sau lại làm." Trong giọng nói tràn đầy thương tiếc, lại làm Mộc Lan Nguyệt hung hăng cào hắn một chút.
"Không... Không được... Đều nói rồi, sinh hài tử, anh thế nào lại biến thành hình người." Mộc Lan Nguyệt một bên nức nở, một bên oán giận.
Ngón tay thon dài phất qua tóc dài, than nhẹ một tiếng: "Em rất đau, chờ một chút, không nóng nảy."
Mộc Lan Nguyệt ninh mi, dẩu miệng nhìn hắn: "Em chờ không được, Lạc Già, hiện tại liền làm đi. Chẳng sợ một hồi kêu đau, một chút cũng sẽ hết."
Nếu như cô hô đau Lạc Già liền dừng lại, vậy cái gì cũng đều làm không nổi nữa. Tuy rằng lời này lại nói tiếp có chút tự luyến, nhưng cô biết chính mình đối với Lạc Già có lực ảnh hưởng rất lớn.
Thái độ kiên quyết bày ra tới, Lạc Già bất đắc dĩ, một lần nữa hóa thân thành sói, vì không cho chính mình mềm lòng, thừa dịp Mộc Lan Nguyệt còn không có phản ứng lại, trực tiếp cắm tới chỗ sâu nhất.
"A ——" cô lớn tiếng thở ra, ngón tay gắt gao nắm chặt trường mao xám trắng.
Lạc Già gầm nhẹ một tiếng, mị thịt tầng tầng chồng lên nhau, đem côn th*t kẹp thật chặt, rồi lại giống như muôn vàn cái lưỡi đang không ngừng liếm láp.
Hắn bắt đầu trừu động, mỗi động một lần đều làm Mộc Lan Nguyệt yêu kiều rên rỉ không thôi.
hoa huy*t đã bị chống đến cực hạn, dường như giây tiếp theo là có thể bị xé rách. Mộc Lan Nguyệt nỗ lực thả lỏng thân thể của mình, hai chân quấn quanh ở trên thân thể hắn, thân mình theo hắn đong đưa.
"Lạc Già... ha a... Đau.. ha... Mau một chút..." Tại cơn đau thật lớn, chỉ có thời điểm thọc vào rút ra, mới có một cổ khuây khoả.
côn th*t cực đại dữ tợn giống như đóng cọc, không ngừng va chạm, tốc độ kinh người.
"A a...... A ha......" hai chân cô mở rộng ra, gương mặt ửng đỏ, nước mắt rơi vào da thú, như là nụ hoa bị mưa to đánh qua, uể oải lại có phong tình.
Lạc Già gầm nhẹ rất nhiều lần, tiểu huyệt của cô thật chặt, làm hắn không thể tiết chế. Trước tách ra mông vểnh, dường như như vậy là có thể làm cô thả lỏng vài phần.
Chính là trên thực tế lại vẫn chặt chẽ như cũ, Mộc Lan Nguyệt rất đau, chính là chỉ cần nghĩ đến Lạc Già, đau đớn này vẫn có thể khắc phục.
Lạc Già rốt cuộc vẫn không bỏ được cô, tốc độ chậm lại, ôn nhu cúi đầu liếm láp điểm mẫn cảm khác.
Mộc Lan Nguyệt bị hắn liếm hôn trầm trầm, mật hoa đã ươn ướt thông đạo toàn bộ, làm hắn ra vào thuận lợi một ít, Lạc Già được sưu ủng hộ, càng thêm ra sức.
Bạch nhũ mềm mại kiều nộn bị liếm thành thủy oa oa, Lạc Già vươn chi trước cùng tuyết trắng ở bên nhau, xúc cảm tràn đầy kỳ quái.
Mộc Lan Nguyệt duỗi tay sờ sờ chi sói, tay sói có bốn ngón, móng bén nhọn dấu trong lông, cô mệt mỏi đổ mồ hôi đầm đìa, lại cùng hắn tương nắm.
Ngón út câu lấy thịt lót non mềm, khiến Lạc Già run lên.
Mộc Lan Nguyệt lại như là tìm được thú vui, giơ lên một tat không ngừng trêu đùa, nhìn Lạc Già phản ứng liền nhịn không được cười.
Lạc Già thẹn quá thành giận, hắn cũng không biết lòng bàn tay thế nhưng có thể mẫn cảm như thế, tránh thoát tay cô, cúi đầu dùng đại lưỡi liếm lên gương mặt xinh đẹp.
Hắn tựa hồ thật sự bực, trong bóng đêm, răng nanh có thể dễ như trở bàn tay kết thúc sinh mệnh một người ngay lúc này lại nhắm ngay cổ Mộc Lan Nguyệt, đầu lưỡi thô lệ làm như gặm cắn, lại dùng sức nhỏ, mang theo áp lực làm người khủng hoảng.
Nếu không phải người trên người là Lạc Già, Mộc Lan Nguyệt chỉ sợ đã thét thành tiếng.