Tôi là một đứa phản ứng rất chậm, thường hay không theo kịp xu hướng thời đại.
Đợt trước trên mạng nổi lên vụ giả dạng thành người già rồi ra ngoài quay video.
Lúc đó tôi từng xem qua vài video rồi, thấy vụ này quá là nhàm chán, mà giờ vụ này hết nổi rồi thì tôi lại đột nhiên muốn làm thử.
Thế là… tôi lén lấy quần áo bà nội để lại khi còn sống, đội bộ tóc giả giống người già, cải trang xong xuôi hết rồi thì tôi với cô bạn thân Tâm Thất tới quán bar gần nhà.
…
Diện tích của quán bar khá rộng, nghe nói đây là bar lớn nhất ở phía Đông thành phố chúng tôi.
Tôi đội bộ tóc giả, mặc áo hoa hòe, khom lưng bước từng bước khập khiễng, Tam Thất thì đi ngay cạnh để quay video.
Vì không muốn phải mất mặt, Tam Thất cũng trang bị cho mình rất đầy đủ, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, chỉ chừa lại một đôi mắt tròn xoe như nai con.
Cảnh tượng trước mắt chúng tôi thật xa hoa, trụy lạc và lãng phí.
Tôi khom lưng nên đi lại khá là vất vả, bắt đầu thấy hối hận vì không mang theo gậy chống.
Có lẽ mọi người cũng không thể ngờ rằng lại có thể gặp được một bà già lảo đảo bước đi ngay trước cửa quán bar, ngạc nhiên mất một lúc, sau đó bọn họ đều bất giác tách sang hai bên.
Tôi dễ dàng chen được vào giữa sàn nhảy, bắt đầu lắc đầu thành hình chữ “正”.
Tam Thất đứng cạnh đó vẫn cứ tập trung quay video.
Hai chúng tôi đã cược với nhau, rằng nếu video này đạt được số lượt xem cao hơn mười nghìn, tôi sẽ phải mời cậu ấy đi ăn khuya.
Tôi vẫn còn đang điên cuồng lắc đầu, trong cơn choáng váng thì bỗng một giọng nói vang lên…
“Ây da, này là bà nội nhà ai mà nổi loạn thế này?”
Giọng nói không những kiêu ngạo đầy ngả ngớn, mà nghe ra lại thấy hơi buồn cười.
Hơn nữa, còn rất quen tai.
Tôi quay đầu lại theo bản năng, bắt gặp một đôi mắt biết cười ngay dưới ánh đèn mờ ảo.
Là cậu ta?
2.
Tôi còn nhớ cậu ta, rất rõ.
Đó là vị đại ca ở trường cấp ba của chúng tôi, tên Tần Quy Lễ.
Cậu ta cực kỳ nổi tiếng.
Tuy rằng sở hữu cái tên hết sức văn nhã, nhưng hành động lại cực kỳ bá đạo, chỉ cần nói chuyện thấy không hợp ý là sẽ giải quyết bằng nắm đấm, nổi tiếng khắp nơi vì là một tên siêu cứng đầu.
Có điều thành tích của cậu ta lúc nào cũng rất tốt, thế nên người này đã khiến bố tôi cực kỳ đau đầu.
Tại sao ấy à?
Tại vì bố tôi khi đó là chủ nhiệm lớp cậu ta chứ sao.
Dưới ánh đèn đủ loại màu sắc, cậu dựa gần vào người tôi, giọng nói vang lên cùng với tiếng nhạc đinh tai nhức óc nhưng lại rất rõ ràng rành mạch.
“Bà à, hình như nếp nhăn trên mặt bà hơi ít thì phải?”
Tôi thoáng kinh ngạc, trong lúc hoảng loạn đã vô thức kéo khăn quàng trên cổ lên che đi nửa khuôn mặt, ậm ừ đáp lời:
“Không… không ít…”
Tôi vốn tưởng rằng Tần Quy Lễ chỉ thuận miệng chọc ghẹo mấy câu vậy thôi, ai mà ngờ hắn lại tỏ ra rất hứng thú, tiếp tục dựa người vào gần hơn, lải nhải: “Cháu nói và này, một bà già như bà sao lại chạy tới quán bar này vậy? Ngọn lửa cuối cùng cháy lập lòe dưới ánh hoàng hôn?”
Cậu ta nói xong còn giơ ngón tay cái ngay trước mặt tôi: “Quyến rũ.”
Tôi không nói thành lời.
Cả hai đang đứng rất gần nhau, thậm chí tôi còn cảm nhận được sự ấm áp từ hơi thở phả ra mỗi lúc cậu ta lên tiếng nói chuyện.
Trộn lẫn mùi rượu nồng nặc.
Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện cậu ta đã lơ mơ, mắt nhắm mắt mở, không được tỉnh táo.
Cậu ta say rồi.
Tôi không đáp lại, chỉ lặng lẽ xoay người lảng sang chỗ khác.
Cứ ngỡ rằng Tần Quy Lễ sẽ buông tha cho mình, ai ngờ…
Chỉ mấy giây sau, gương mặt xinh đẹp say khướt của cậu lại xuất hiện ngay trước mặt tôi lần nữa.
Cậu ta nở nụ cười, giọng nói cực kỳ êm tai, có điều vì mang theo men rượu nên có hơi sỗ sàng.
“Bà à, để cháu khuyên bà một câu, chỗ này lúc nào cũng hỗn loạn, vừa chật hẹp vừa ồn ào, bà cẩn thận đừng để bị ngã.”
Nói xong, cậu ta còn tỏ vẻ nghiêm túc mà nắm chặt lấy cổ tay tôi: “Đi nào, để cháu trai này đưa bà về nhà.”
Tôi gần như muốn khóc.
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này.
3.
Tôi bị Tần Quy Lễ kéo ra khỏi quán bar.
Lúc đi ngang qua Tam Thất, tôi còn khẩn thiết trưng ra ánh mắt cầu xin mong được giúp đỡ, nhưng ai ngờ con nhỏ này vẫn tiếp tục giơ điện thoại lên quay video, hoàn toàn không buồn để tâm tới sống chết của tôi.
Ra khỏi quán bar, tôi dùng sức lắc tay: “Cháu trai à, bà cảm ơn cháu, bà có thể tự về nhà được mà…”
Có điều tôi không thể nào vùng tay ra được.
Sức của Tần Quy Lễ không hề nhỏ, cậu ta chỉ dùng một tay đã có thể giữ chặt lấy tôi, dù đã uống say nhưng mỗi bước chân lại rất vững vàng.
“Bà cháu với nhau, cần gì phải nói thế.”
Rõ ràng cậu ta đã uống say quá rồi, nói năng linh tinh, bàn tay vẫn cứ giữ chặt lấy tôi.
“Bà, nhà bà ở đâu vậy?”
Tôi không trả lời, thế là cậu ta lại càng dựa sát vào tôi hơn.
Cậu ta vốn đã cao hơn tôi nhiều rồi, lúc cúi đầu xuống lại vừa hay che khuất ánh đèn phía sau, tạo thành một bóng đen dài bao phủ lấy tôi.
Mùi hương cơ thể xa lạ mà mát lạnh xộc thẳng vào khoang mũi, kèm theo đó là chút hơi rượu nồng, thật sự khiến người ta thấy hốt hoảng.
Bộ đồ in hoa này của bà nội không thể tránh gió, khiến tôi theo bản năng mà rùng mình một cái.
Tần Quy Lễ dù đang say mèm nhưng vẫn rất cẩn trọng, lập tức phát hiện ra động tĩnh nhỏ này của tôi.
Cậu ta cười nói: “Bà à, bà xem bà đã lớn tuổi rồi, vậy mà còn học theo mấy cô gái chưa lớn, ăn mặc mỏng tới mức người khác nhìn thôi cũng thấy lạnh theo rồi.”
Cậu ta nói xong, tiện tay cởi áo khoác ra, đắp lên vai tôi.
Áo khoác vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của cậu, áp sát vào vai cực kỳ ấm áp.
Tôi liếc nhìn chiếc áo hoodie đơn giản trên người cậu ta, vội vàng từ chối, vậy mà lại bị cậu ngắt lời.
“Được rồi mà, bà lớn tuổi vậy rồi, đừng khách sáo với cháu làm gì.”
Tôi: “...”
4.
Sau khi đi qua một con phố, tôi quay đầu lại nhìn.
…Tam Thất vẫn đang đi theo chúng tôi, giữ khoảng cách không gần cũng chẳng xa, còn không quên giơ cao điện thoại.
Cậu ấy thấy tôi ngoái đầu lại nhìn còn cố ý nghiêng mặt qua, chớp chớp đôi mắt vô tội.
Sắp tới trước cửa khu nhà của tôi rồi.
Tôi bắt đầu lo sợ.
Tầm này, hẳn là bố tôi cũng vừa về nhà, nếu cứ thế mà về thì không phải sẽ gặp nhau à?
Thế là tôi vội vàng nói với cậu ta tới đây là được rồi, quãng còn lại tôi có thể tự đi về.
Nhưng Tần Quy Lễ một mực không chịu.
Cái tên này, uống rượu vào là trở nên ngang ngược, vô lý hết sức, cứ sống chết đòi đưa tôi về tới tận nhà.
Đúng lúc này… tôi nhìn thấy một con ngõ nhỏ ở ngay phía trước, trong ngõ không có chút ánh sáng, một màu tối đen.
Thấy thời cơ đã tới, tôi vội vàng hất tay cậu ta ra, dồn sức chạy về phía ngõ nhỏ đó!
Tần Quy Lễ hết sức ngạc nhiên, “chậc” một tiếng, đồng thời tiếng cười của Tam Thất cũng vang lên phía xa.
Tôi còn chưa chạy được hai bước đã cảm nhận được eo mình bị người khác siết chặt.
Ngay sau đó, trời đất đột nhiên đảo lộn.
Đến khi tôi kêu lên như một phản xạ tự nhiên rồi ôm chặt lấy người bên cạnh thì mới kịp nhận ra, tôi đã bị cậu ta… vác lên vai.
“Tần Quy Lễ!”
Trong cơn hoảng sợ, nhất thời tôi hét ầm tên cậu ta: “Mau thả tôi xuống ngay!”
Tần Quy Lễ sững người mất chừng hai giây.
Có điều, một kẻ đang say bí tỉ như cậu ta tất nhiên không có kiên nhẫn mà suy nghĩ nhiều.
Cậu ta cười hỏi: “Cháu nổi tiếng tới mức bà cũng biết đến ạ?”
Tôi bị cậu ta vác trên vai, đầu rũ xuống, vừa tầm đối diện với đôi mắt Tần Quy Lễ.
Cậu thiếu niên có đôi mắt màu nâu nhạt, khi cười lên sẽ cong lên hình bán nguyệt, ánh đèn chiếu lên gương mặt, vô tình lộ ra vẻ mờ mịt lúc say.
Tôi nhìn tới ngơ ngác luôn.
Nhưng dường như Tần Quy Lễ lại không để ý lắm tới việc tôi đang ngơ người, vẫn cứ khiêng tôi trên vai, bước đi như bay.
Vừa quẹo qua góc đường, cậu ta đột nhiên nhẹ giọng hỏi tôi: “Bà ơi, bà xem xem, cháu làm như này có được tính là làm người tốt việc tốt không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, cậu ta đã nói tiếp: “Cháu có thích một cô gái, nhưng cậu ấy lại không thích cháu, vì cháu không làm người tốt việc tốt.”
Tôi ngớ người.
Rốt cuộc này là lý do từ chối quái lạ gì đây?
Hơn nữa… hóa ra cậu ta cũng có người trong lòng rồi.
Sự thật này khiến tim tôi đột nhiên nhói đau.
Tần Quy Lễ trước nay có lẽ còn chẳng nhớ tôi là ai, nhưng tôi thì lại yêu thầm cậu ta từ rất lâu rồi.