Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô

Chương 12



Mãi về sau ta mới biết rằng, Tề Tuyên đã nói với Công chúa rằng nếu nàng muốn thích Tề Tuyên, thì phải có được sự đồng ý của ta. Và nếu muốn ta đồng ý thì phải khiến ta thích nàng trước. Vì thế, nàng Công chúa này rõ ràng là thích Tề Tuyên nhưng chẳng bao giờ bám lấy hắn, mà mỗi lần thấy ta thì lại đòi ở cạnh ta.

Triệu Nhiên bước thêm một bước, kéo tay ta: “Lương Vân Kiều, mau nào, đi ngồi với bổn Công chúa.”

Ta lắc đầu: “Công chúa, hôm nay không được rồi, ta phải ở lại với Khanh Khanh.”

Mặc dù nắm tay ta, nhưng ánh mắt Triệu Nhiên vẫn không ngừng lướt qua người Nguyên Niệm Khanh, đánh giá từ đầu đến chân, sự ngưỡng mộ lộ rõ trên mặt. Rồi như nhận ra điều gì, nàng lập tức đổi sang vẻ mặt căm ghét, buông tay ta, chỉ thẳng vào mũi mỹ nhân: “Ngươi chính là con hồ ly tinh đang ở trong phủ Tướng quân!”

Bị Triệu Nhiên Công chúa chỉ thẳng mặt mắng là “hồ ly tinh” trước mặt mọi người, Nguyên Niệm Khanh chỉ nhấc mi lên liếc nàng một cái, không hề để tâm. Triệu Nhiên rõ ràng chưa từng chịu cảnh bị phớt lờ thế này, đôi môi nhỏ mím chặt, gương mặt càng thêm giận dữ, giơ tay định tát Nguyên Niệm Khanh. Ta ngồi bên cạnh, không kịp suy nghĩ liền đứng bật dậy, nắm lấy cổ tay Triệu Nhiên. Sức nàng lớn, ta suýt không giữ nổi, loạng choạng một chút mới đứng vững.

Ta kéo tay nàng xuống, toàn thân run lên, mấy lần mở miệng mới bật ra được thành tiếng: “Công chúa, chúng ta sang chỗ khác ngồi nhé?”

“Lương Vân Kiều!” Gương mặt Triệu Nhiên thay đổi, nàng giật mạnh cánh tay khỏi tay ta, định đẩy ta ra nhưng rồi lại ngừng lại, lo sợ ta sẽ ngã, ánh mắt trở nên lo lắng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, đôi mắt tròn xoe: “Ngươi che chở cho nàng ta làm gì?”

Thực ra ta cũng có chút sợ Triệu Nhiên Công chúa, nàng thường bất ngờ nựng má ta, có lúc còn vén cổ áo ta lên để nhìn cổ, động tác chẳng dịu dàng chút nào. Nhưng vì là ta đã mời mỹ nhân đến, nên đương nhiên ta phải có trách nhiệm. Ta chỉ có thể gắng gượng đáp: “Công chúa, Khanh Khanh là khách của Tề Tuyên ca ca, người không thể nói nàng như vậy.”

Tề Tuyên chưa từng nạp Nguyên Niệm Khanh làm thiếp, cũng chưa từng thân thiết với nàng. Nàng chỉ đơn giản ở trong phủ, giống như các vị khách khác mà cha chồng ta từng mời về khi ông còn sống. Họ ở một góc khác trong phủ Tướng quân, ta chưa từng gặp qua. Khương Đan nói đó là những người được cha chồng mời về làm khách. Ta nghĩ Nguyên Niệm Khanh chắc cũng là khách của Tề Tuyên ca ca, chỉ khác là vì nàng là nữ nên ở khu vực hậu viện.



Ta giấu một tay sau lưng, khẽ vẫy với Nguyên Niệm Khanh, không biết nàng có thấy không. Đằng sau chỉ vang lên một tiếng cười khẽ, nhẹ nhàng nhưng rất dễ nghe.

Tiếng cười vừa vang lên, Triệu Nhiên Công chúa như bùng nổ, nhất quyết muốn cho người bắt Nguyên Niệm Khanh trói lại rồi ném xuống sông cho cá ăn mới hả giận.

Thấy tình thế khó mà ngăn cản được nữa, hai tỷ tỷ nhà họ Hoa bước đến. Cặp song sinh yêu kiều đứng đó trong bộ váy xanh lục, tóc vấn như mây, dáng người yểu điệu. Dù khuôn mặt đều dịu dàng kiều diễm, nhưng khí chất lại đằm thắm trầm tĩnh. Hoa Từ Kính là người bước lên trước, rồi cả hai cùng đi tới, đồng thanh lên tiếng: “Công chúa điện hạ đang làm gì vậy?”

Có lẽ do Hoa Thái phó từng dạy Công chúa học, nên Triệu Nhiên Công chúa luôn có chút sợ hãi với ông, mà hai vị tỷ tỷ nhà họ Hoa cũng khiến nàng e dè theo. Mọi người đều biết Công chúa có phần nhút nhát trước họ, nhưng nàng nhất quyết không chịu thừa nhận. Lúc này, trước đôi mắt dịu dàng của hai tỷ tỷ nhà họ Hoa, Triệu Nhiên khẽ giật giật khóe miệng, nói lắp bắp: “Bổn Công chúa… chỉ đang nói chuyện với Lương Vân Kiều thôi, có… có gì đâu?”

Hoa Từ Kính mỉm cười với ta, tiếp tục trò chuyện với Triệu Nhiên, còn Hoa Từ Thụ đứng bên cạnh liền tiếp lời tỷ tỷ, giọng điệu mềm mại, đồng điệu như một: “Phải đó, phụ thân chúng ta gần đây thường nhắc đến Công chúa, không biết điện hạ còn nhớ bài Tập Tân Tư Phú không?”

Triệu Nhiên lùi lại một bước, gương mặt đầy giận dữ chợt biến thành vẻ kinh hãi: “Các người… các người là ma quỷ sao?”

Việc nàng lùi lại cũng không đáng lo, chỉ đáng ngại là ta đang đứng ngay sau nàng, bị nàng va vào đến mức chao đảo ngã ngửa và ngồi bệt vào lòng Nguyên Niệm Khanh.

Nguyên Niệm Khanh vòng nhẹ một tay qua eo ta, tay còn lại giữ lấy cánh tay ta, chưa để ta kịp phản ứng, nàng đã đỡ ta đứng lên. Dựa vào nàng, ta không khỏi cảm thán, đúng là cao thật! Vừa đỡ ta đứng dậy, mỹ nhân đã thả ta ra. Đôi mắt sắc sảo của nàng liếc qua hai vị tỷ tỷ nhà họ Hoa, cuối cùng dừng trên gương mặt Triệu Nhiên, rồi khẽ hừ lạnh một tiếng.

Không gian xung quanh yên ắng. Dù có rất nhiều tiểu thư quyền quý hiện diện, nhưng trước uy quyền của Triệu Nhiên Công chúa, chẳng ai dám lên tiếng. Tiếng cười khẩy của Nguyên Niệm Khanh vang lên lại càng rõ rệt, khiến gương mặt Triệu Nhiên tối sầm lại, như thể nhỏ được cả mực ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.