Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô

Chương 20



Môi hắn ghé sát, lời lẽ không rõ ràng, nhưng động tác không hề chậm lại.

“Kiều Kiều, Kiều Kiều của ta.”

Ta chưa kịp phản ứng, những nụ hôn của Tề Tuyên lại tiếp tục phủ xuống, đầu óc ta sắp bị nhấn chìm trong cơn mê đắm thì một tiếng hí của chiến mã từ ngoài kéo ta trở về thực tại.

Ngay sau đó, cánh cửa bị mở tung ra, một thiếu niên khoác áo bào màu xanh ngọc xông vào, vung roi ngựa trong tay nhắm thẳng về phía Tề Tuyên. Dù đang trong cơn mê loạn, Tề Tuyên vẫn dựa vào bản năng, kéo ta lăn sang một bên để tránh đòn.

Lần lăn tránh ấy, nếu không làm cũng chẳng sao, nhưng vừa lăn, Tề Tuyên chưa kịp bảo vệ sau đầu ta, đầu ta liền đập mạnh vào góc bàn sắc nhọn, cơn đau ập đến như sóng tràn và trước khi ngất đi, ý nghĩ duy nhất trong đầu ta là: con kỳ lân thêu trên n.g.ự.c thiếu niên này lớn thật đấy.

Khi tỉnh dậy, Tề Tuyên đang ngồi bên cạnh giường, nắm lấy cổ tay ta, cúi đầu không biết suy nghĩ điều gì. Ánh mắt ta lướt qua và chợt thấy một chiếc mũ miện bằng vàng gắn đá quý tinh xảo nhô lên bên cạnh giường, khiến ta giật mình lùi lại.

Tề Tuyên đang nắm lấy tay ta, thấy ta cử động liền ngước lên nhìn, khẽ gọi “Kiều Kiều,” hoàn toàn không có ý định buông tay.

Ta cũng chẳng kịp đáp lại lời hắn, chớp mắt nhìn kỹ chiếc mũ miện, nhận ra đó chính là của thiếu niên, trên n.g.ự.c áo có thêu kỳ lân lớn ban nãy. Thiếu niên có đôi môi đỏ răng trắng, nét mặt vẫn còn non nớt, vẻ mặt đầy uất ức quỳ bên giường. Vừa bắt gặp ánh mắt ta, hắn mừng rỡ nhảy dựng lên, nét phiền muộn biến mất, hớn hở nói: “Tề Tuyên, nhìn này, tiểu phu nhân của huynh tỉnh rồi!”

Thiếu niên bị Tề Tuyên lườm một cái liền rụt lại, cúi đầu đầy ấm ức.

Tề Tuyên thu lại ánh mắt, đưa tay chạm nhẹ khóe mắt ta, ngón tay thoảng mùi thuốc nhè nhẹ, giọng nói dịu dàng: “Kiều Kiều, mắt nàng không thoải mái sao?”

“Huynh đúng là thay đổi sắc mặt nhanh quá! Lúc nãy hung dữ với ta như thế!” Thiếu niên cúi đầu lên tiếng, hai tay bám vào mép giường, đôi mắt tròn xoe đầy giận dỗi.

Tề Tuyên chỉnh lại góc chăn cho ta, quay sang thiếu niên, giọng lạnh đi vài phần: “Lăng Dực, ồn ào quá.”



Ta khẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y Tề Tuyên, cảm giác đau nhức ở sau đầu vẫn còn: “Tề Tuyên ca ca, đau quá.”

Ta có lý do để nghi ngờ rằng mình thật sự rất xui xẻo. Ra ngoài thì đập đầu gối, đến vườn thì trật cổ tay, về phòng lại đập đầu. Nước mắt bắt đầu trào lên, còn chưa kịp rơi xuống thì ngay lập tức thấy thiếu niên bị một bàn tay thanh tú kéo cổ áo sau lưng ném sang bên cạnh, nhường chỗ cho một bóng dáng đỏ rực, ngang nhiên chiếm lấy vị trí của hắn.

Thiếu niên ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt đầy uất ức, ngón tay run rẩy chỉ vào mỹ nhân một lúc, mặt bỗng nhiên đỏ ửng, rồi vội rụt tay lại, đặt lên n.g.ự.c: “Xinh đẹp là giỏi lắm sao?”

Ta ngẩng lên nhìn Nguyên Niệm Khanh, nhếch miệng cười với nàng. Mỹ nhân khoanh tay trước n.g.ự.c, gương mặt lộ rõ vẻ khinh thường và phiền phức, nhìn ta rồi lại nhìn Tề Tuyên, cuối cùng đá một cú vào Lăng Dực vừa mới nhổm dậy, khiến hắn lại ngã ngửa ra sau.

Nằm lâu có chút mỏi lưng, ta cử động rồi đưa tay lên nắm lấy ngón út của Tề Tuyên. Đốt tay hắn có một lớp chai mỏng, ta không kìm được mà xoa nhẹ vài cái. Ánh mắt Tề Tuyên vẫn dịu dàng đặt trên khuôn mặt ta, ngón út khẽ run lên khi cảm nhận động tác của ta nhưng vẫn không rút lại, hắn đỡ ta ngồi dậy.

Ta tựa vào lòng hắn, nhìn vẻ mặt của Lăng Dực, không nhịn được cười thành tiếng.

Ta đã từng gặp Lăng Dực, nhưng chuyện đó là từ rất lâu rồi. Nếu không phải vừa rồi Tề Tuyên gọi tên hắn, ta chắc chắn sẽ không nhận ra thiếu niên này chính là cậu bé mũm mĩm từng đến phủ Tướng quân làm khách, leo lên cây rồi không xuống được.

Hầu gia của phủ Vĩnh Tín sinh được cậu quý tử muộn màng, ông cưng chiều Lăng Dực như ngọc như ngà, thật sự là nâng niu chiều chuộng. Hồi nhỏ hắn như một cục bột nhỏ trắng trẻo, nay lại gầy đi rất nhiều.

“Còn cười được, xem ra là không bị thương nặng lắm.” Nguyên Niệm Khanh nghe tiếng cười của ta, nhướng mày, từ kẽ răng nhả ra một câu. Hôm nay hiếm khi thấy mái tóc của mỹ nhân được chải chuốt gọn gàng, trên đầu còn cài trâm cài của ta, lộ ra đường nét cằm sắc bén và góc cạnh. Ta luôn cảm thấy đường nét của con gái nên mềm mại hơn, gầy quá thì làm sao chịu nổi gió sương?

Thấy ta chỉ cười ngơ ngác mà không đáp lại, Nguyên Niệm Khanh thở dài, quay người định bước đi. Ta nhất thời phản ứng không kịp, buột miệng nói: “Khanh Khanh nhớ ăn nhiều cơm vào nhé!”

Bước chân của Nguyên Niệm Khanh thoáng dừng lại, nàng đáp lại câu "biết rồi" một cách không kiên nhẫn, rồi bước nhanh ra khỏi cửa. Không hiểu vì sao, nhìn bóng lưng mỹ nhân, ta cứ cảm thấy nàng có chút căng thẳng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.