Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô

Chương 30



Ta không rõ hôm nay vì cớ gì mà mẹ chồng lại đột nhiên tỏ vẻ không hài lòng với Tề Tuyên, trong lòng thoáng e dè, không dám rời đi. Nếu chỉ một hai câu nói không đúng ý, lỡ như Tề Tuyên bị mẹ chồng trách phạt thì phải làm sao đây?

Ta còn đang chần chừ thì đã bị mẹ chồng đuổi khéo, đành phải rời đi. Trước khi đi, Tề Tuyên vỗ nhẹ lên mu bàn tay ta, ra hiệu đừng lo lắng.

Khương Đan nhìn ta bước đi mà cứ một bước quay đầu ba lần, không nhịn được “phì” cười: “Phu nhân thật lòng lo lắng cho Tướng quân đấy nhỉ?”

Ta vô thức gật đầu. Đương nhiên ta lo cho Tề Tuyên rồi. Dù biết mẹ chồng chắc chắn không nỡ làm tổn thương con trai mình, nhưng lòng ta vẫn không khỏi bất an.

“Nếu là người khác, liệu phu nhân cũng sẽ lo lắng như vậy chăng?” Khương Đan khẽ nhấc vạt áo suýt bị ta giẫm lên, mỉm cười nhìn ta, “Phu nhân xưa nay nhân hậu, có lẽ sẽ lo cho tất cả mọi người phải không?”

Không phải thế.

Lời nói nghẹn lại trong cổ, ta chỉ lắc đầu nhìn Khương Đan, thấy nét mặt nàng từ thoáng buồn bã chuyển sang ánh lên niềm vui, lại không biết phải mở lời thế nào.

Nhưng không phải như thế, ta có thể lo cho từng người quen biết, nhưng Tề Tuyên mãi luôn là người đặc biệt.

Khương Đan hơi mấp máy môi, định hỏi thêm điều gì, nhưng lời ra đến miệng lại biến thành một tiếng “ôi trời”. Ta nhanh tay đỡ lấy Khương Đan, nàng vẫn đang xoa đầu, ngẩng lên thì bắt gặp bóng hai người đứng trước sân viện Noãn Kiều Các.

Mỹ nhân đứng cùng nha hoàn của nàng, tóc búi hai bên, cả hai đều cao ráo, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, tạo nên một vẻ hài hòa kỳ lạ. Dĩ nhiên, bỏ qua việc một người mặc y phục đỏ, người kia lại mặc áo xanh biếc, hai sắc màu này đứng cạnh nhau thật sự có phần lạc điệu.

Nha hoàn tóc búi hai bên khẽ liếc nhìn mỹ nhân một cái, rồi cất những thỏi vàng đang nghịch trong tay, sải bước thẳng về phía Khương Đan. Rõ ràng là dáng vẻ của thiếu nữ, nhưng bước đi lại mạnh mẽ như nam nhi, bước chân thoăn thoắt, nắm chặt lấy cổ tay của Khương Đan, không hiểu sao giọng nói ấy lại khàn đến lạ: “Đi, đi chơi với ta.”

Khương Đan giãy giụa nhưng không thoát, chỉ kịp nói với ta “Đừng lo lắng” rồi bị tiểu nha hoàn kia kéo đi mất.

Ta nhìn theo bóng họ rời xa, thầm than, quả đúng là chủ tớ trung thành, đến chiều cao cũng giống nhau.

Mỹ nhân đứng cách ta không xa, ánh mắt khóa chặt lên cổ ta, khiến ta có chút bối rối. Rồi nàng tiến đến trước mặt, nhẹ nhàng chạm vào cổ ta, khóe miệng càng lúc càng thu hẹp: “A Kiều, chỗ này của muội, sao lại đỏ thế này?”

Đó là dấu hôn, dấu hôn mà Tề Tuyên đã để lại.



Ta đỏ bừng cả mặt, không dám ngẩng lên nhìn vẻ mặt của nàng, thực sự vô cùng xấu hổ.

Tuy nhiên, cảm giác này cũng không kéo dài lâu. Khi theo mỹ nhân bước vào trong viện, ta mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Những người hầu thường ngày chăm sóc trong viện của ta bỗng nhiên không thấy đâu, thay vào đó là vài khuôn mặt xa lạ đứng lặng lẽ ở các góc.

Không hoàn toàn là người lạ, bởi vì trong số đó, có một nha hoàn dường như là người quét tước ở Thúy Trúc Uyển.

Nguyên Niệm Khanh nắm tay ta kéo vào trong phòng, rồi khép cửa lại phía sau. Động tác khép cửa của nàng khiến ta bất giác nhớ đến vụ ám sát hôm qua.

Đôi bàn tay từng khiến ta cảm thán vô số lần vì sự tinh tế hoàn mỹ, như tác phẩm của trời ban, đặt lên vai ta, đẩy ta ngồi xuống ghế. Ta mở miệng định nói, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.

“A Kiều, ta nói cho nàng một bí mật nhé?”

Giọng nói ấy là một giọng nam trầm ấm, chưa từng nghe qua, thấp và đầy sức hút. Tiếng cười trong trẻo ấy bên tai ta như sấm sét đánh tan mọi suy nghĩ.

Ta cúi đầu, lông mi khẽ run, bất giác nhắm mắt lại như muốn trốn tránh.

Làm sao có thể? Làm sao lại là giọng nam?

Có lẽ vì thấy hành động nhắm mắt không muốn nghe của ta quá đỗi ngây thơ, tự lừa mình dối người, giọng nam ấy càng thêm phần vui vẻ, chậm rãi thì thầm bên tai: “A Kiều, Tề Tuyên hẳn đã kể cho nàng nghe về câu chuyện của tiên hoàng và Công chúa Nguyên Di của Tư Lan rồi chứ?”

Vị Công chúa ấy tên là Nguyên Di sao?

Ta cố gắng kiềm chế sự run rẩy, nhưng vẫn vô thức mở mắt nhìn Nguyên Niệm Khanh. Một suy đoán chợt nảy sinh trong tâm trí, ngày càng lớn dần, cắm rễ sâu vào lòng.

“A Kiều, nàng hãy nhớ, ta tên là Huyền Khanh.”

Huyền là họ của hoàng gia Diêu Quốc. Như Triệu Nhiên Công chúa, Triệu Nhiên chỉ là phong hiệu, tên thật của nàng là Huyền Kỳ Nhiên. Ta từng nghe nói Nguyên là họ của hoàng tộc Tư Lan. Vị Vương tử năm xưa suýt hòa thân với Hoa Từ Kính được gọi là Nguyên Ỷ Chiêu, tính theo vai vế, Công chúa Nguyên Di của Tư Lan chí ít phải là cô cô của Vương tử ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.