Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô

Chương 34



Thực ra nội dung của thánh chỉ này, ta cũng có thể đoán ra được, chẳng việc gì ngoài việc ra lệnh cho Tề Tuyên xuất chinh bình định biên cương.

Ta đứng sau lưng Tề Tuyên, siết chặt khăn tay trong lòng bàn tay, căng thẳng chưa từng có.

Có lẽ vì tình thế chiến sự cấp bách, cần sớm đưa Tướng quân lên đường, nên Tường công công cũng mắt nhắm mắt mở trước việc Tề Tuyên không quỳ nhận chỉ. Thánh chỉ đã đọc nhiều nên quen, giọng Tường công công trầm bổng dồn dập, tốc độ nhanh đến nỗi ta còn chưa phản ứng kịp đã nghe ông dõng dạc nói: “Tướng quân, tiếp chỉ đi.”

Tề Tuyên vẫn giữ nụ cười điềm đạm nhưng không đưa tay ra nhận, chỉ đứng trước mặt Tường công công, dáng người như tùng bách, vẻ mặt ôn hòa, bất động.

Tường công công sững người, đẩy thánh chỉ tới trước, nhướn mày, nụ cười cũng nhạt đi: “Tề Tuyên, tiếp chỉ đi, còn ngây ra làm gì?”

“Không tiếp.” Tề Tuyên khẽ liếc thánh chỉ trong tay Tường công công, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.

“Sao cơ?” Tường công công không tin nổi, người khẽ lảo đảo, suýt không cầm chắc thánh chỉ, nụ cười trên mặt vụt tắt, “Tề Tuyên, ngươi có biết tội kháng chỉ là tội gì không? Ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cho kỹ!”

Tề Tuyên không đáp, chỉ xoay người nắm lấy tay ta. Xung quanh, đám gia nhân đều quỳ sụp xuống đất, còn Tường công công phía sau cũng phản ứng lại, phẫn nộ ra lệnh cho thị vệ kéo hắn đi.

Kéo thì không kéo được, vì Tề Tuyên tự nguyện cùng Tường công công rời đi. Khi hắn bước qua cửa phủ, ta không kìm được nữa, phun ra ngụm m.á.u đã ngậm trong miệng bấy lâu, rồi túm lấy Khương Đan, nhắm mắt ngã về phía sau.

Ta nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên đỉnh màn. Hôm qua đã sai người đưa thư cho mẹ chồng, bảo bà tạm thời ở lại trong chùa, bất kể nghe được tin tức gì cũng không nên trở về. Người đưa tin là do Tề Tuyên sắp xếp, hẳn là không cần lo lắng gì. Tề Tuyên nói với ta rằng, ta chỉ cần chờ đợi.

Nhưng làm sao ta có thể ngồi yên đây?

Ngày Tề Tuyên bị giam vào đại lao vì tội kháng chỉ, Di Vương từ biên địa trở về kinh thành, trên tường thành có từng đàn chim hỉ thước đậu xuống.

Tin đồn lan truyền mạnh mẽ, nói rằng Di Vương là phúc tinh của Diêu Quốc, cũng nói rằng Tề tướng quân kháng chỉ vì Hoàng đế bất công, không trừng phạt Ung Vương phủ.



Hoàng đế hạ lệnh cấm đối với phủ Tướng quân, dùng Vũ Lâm Vệ bao vây kín, không cho bất kỳ ai ra ngoài.

Lăng Dực hai lần trèo tường vào gặp ta, lần thứ hai còn đưa cho ta miếng ngọc bội mà Tề Tuyên luôn mang bên mình, dặn ta an tâm.

Triệu Nhiên cũng đến thăm ta, mang theo đủ loại nhân sâm, yến sào và các loại thuốc bổ hỗn tạp. Nàng ngồi bên giường nắm tay ta nhưng không nói được lời nào.

Khi nghe tin Ung Vương được lệnh dẫn quân đi dẹp loạn, ta ngồi bật dậy, thở phào nhẹ nhõm, nhưng vì hai ngày không ăn uống gì nên lại ngã vật ra giường. Khương Đan và các nha hoàn đều bị nhốt ở khu vườn phía Tây của phủ Tướng quân, mỗi ngày đều có người đưa cơm đến Noãn Kiều Các cho ta, nhưng cũng chỉ đặt ngoài cửa.

Ta chưa từng động đến ba bữa mỗi ngày ấy. Tề Tuyên bảo ta đừng hà khắc với bản thân, nhưng một kẻ mang tội danh thực sự há có thể hưởng thụ mỗi ngày?

Trước mắt ta tối sầm, tay run run cố nắm lấy màn giường, phải nắm đến lần thứ hai mới bắt được. Ở bốn góc màn có treo chuông bạc xua đuổi tà ma, khi ta kéo màn, những chiếc chuông khẽ “leng keng” vang lên. Trong phòng tối đen như mực, mọi nơi có ánh sáng đều bị đóng đinh bằng tấm sắt, bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông ngân trong trẻo. Không nhịn được, ta lại kéo màn lần nữa, chuông bạc liền reo lên, càng thêm rõ ràng.

Tiếng chuông còn chưa dứt, cửa phòng bỗng bị đẩy ra. Ta vén màn lên, nhìn ngược sáng, ánh sáng chói lóa đến nỗi ta phải nhắm mắt, chỉ thấy một màu đỏ mờ ảo trước mắt.

Cửa phòng khép lại lần nữa, Huyền Khanh mang theo một chiếc đèn đứng bên giường ta, từ trên cao nhìn xuống, đôi môi mím chặt. Khi ta buông màn giường xuống, hắn nắm lấy tay ta, gương mặt lạnh lẽo: “Tại sao không chịu ăn?”

Huyền Khanh đã thay nữ trang, một thân áo đỏ vẫn rực rỡ như trước. Ta rời ánh mắt khỏi khuôn mặt hắn, mấp máy môi, chỉ nói ra được hai từ: “Di Vương.”

Dung mạo của người quen vẫn đẹp đẽ như xưa, nhưng gặp lại, tâm trạng ta đã hoàn toàn khác trước.

Huyền Khanh buông cổ tay ta ra, khiến ta ngã trở lại giường như chiếc lá khô cuối thu. Mặc kệ cảm giác đau ở cổ tay, ta co người, rúc vào sâu hơn trong giường.

Khi đã tựa sát vào góc trong cùng, Huyền Khanh bất ngờ nâng một chân lên giường, toàn thân áp sát về phía ta, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, khiến ta không thể nào nhúc nhích. Sau một hồi căng thẳng, hắn bất ngờ đưa tay nắm lấy cằm ta, khuôn mặt tuấn tú gần sát đến mức có phần hung hãn: “Theo ta đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.