Kiều Kiều Mỗi Ngày Tại Mạt Thế Đều Gian Nan Đi Tìm Chết

Chương 18



Lầu hai cũng có một con tang thi mặc đồng phục bảo vệ đang lảo đảo du đãng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn ông lão run run rẩy rẩy theo sau lưng mình, nhắc nhở nói: "Ông ơi, chạy nhanh lên, tang thi tới kìa!"

"Cháu bị cảm à? Vậy thì mặc thêm nhiều quần áo một chút! Ai nha, tại sao ông lại chạy đến chỗ này được nhỉ?"

Ông cụ không chỉ có lỗ tai không tốt, còn có gián tiếp chứng lão niên si ngốc, sau đó ánh mắt tựa hồ cũng không tốt lắm.

Tang thi đã đến gần trong gang tấc, "Rống rống rống.."

Ông cụ chào hỏi: "A? Cậu muốn tới chơi à? Được được đi chơi."

Tang thi, "Rống rống rống.."

Ông cụ: "A? Cậu nói lão à, thôi chắc lão về nhà ăn cơm đây.'

Tô Nhuyễn Nhuyễn kéo ông cụ đang chuẩn bị muốn về nhà ăn cơm tiến vào một tiệm bán đồ chơi trên tầng hai.

Lần này số lượng mồi nhử có rất nhiều.

Có người lại muốn tránh bên cạnh Trịnh Thụ, ý đồ bảo vệ mạng sống.

Có người lại nỗ lực khắc phục sợ hãi, tìm kiếm vật tư tại thương trường, ý đồ có được một tia cơ hội sinh tồn.

Người đàn ông không thể hiểu được nhìn qua thân thể đều vô cùng gầy yếu, là loại dễ dàng chể nhất chết, giờ đây lại lên tầng hai, sau đó vào trong cửa hàng bán đồ chơi.

Cửa hàng hàng bán đồ chơi!

Vào đây thì được lợi gì sao?

Lục Thời Minh nhét một con búp bê Barbie xinh xắn vào trong tay Tô Nhuyễn Nhuyễn.

" Em cầm tạm mà chơi. "

Mọi người: .

Nghê Dương: Tập mãi thành thói quen JPG. Đoàn người các ngươi chỉ là bọn phàm nhân chưa hiểu việc đời.

Đối mặt với sự hoài nghi của Tô Nhuyễn Nhuyễn, Lục Thời Minh đột nhiên nghiêng mắt, một tay bóp chặt thịt trên khuôn mặt cô, nhẹ nhàng véo véo.

" Mấy tháng trước Nhuyễn Nhuyễn quá đói bụng, lỡ uống nửa bình thuốc ngủ, may mắn đấy là thuốc giả. "

Dừng một chút, vẻ mặt Lục Thời Minh buồn rầu:" Nhưng mà tôi nghe rằng thuốc giả cũng làm hỏng đầu óc người khác. "

Tức khắc, tầm mắt mọi người xung quanh đột nhiên cổ quái.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: ? Các người cho rằng đầu tôi là đồ trang trí hay sao? Cảnh cáo mấy ngươi, lại dùng cái loại này ánh mắt như thế xem tôi, tôi liền cắn chết các người!

Lục Thời Minh giữ chặt Tô Nhuyễn Nhuyễn đang chuẩn bị nổi bão:" Tới đây nào, uống nước. "

Được thôi, trước uống nước đã, uống xong tôi lại thu thập các người.

Cửa hàng bán đồ chơi rất lớn, mười mấy người chen chúc bên nhau, đóng lại cửa kính cùng giằng co với con tang thi bảo vệ bên ngoài kia.

Mọi người đang nói chuyện phiếm cùng nó.

Ông nói gà bà nói vịt, vô cùng vui vẻ.

Lục Thời Minh chọn một con gà đồ chơi biết thét to, mở một khe nhỏ của cửa kính sau đó ném ra ngoài.

Con gà thét cực kì chói tai kia rơi xuống tầng một, phát ra tiếng kêu thê thảm.

Bước chân con tang thi bảo vệ cứng đờ cương tại chỗ, không động đậy mà lăn lộn xuống dưới bằng cầu thang máy điện.

Giải quyết con tang thi bảo vệ kia xong, Lục Thời Minh mở cửa của cửa hàng bán đồ chơi, tiếp tục đi lên trên tầng.

Lầu ba là khu bán quần áo cho trẻ em.

Lục Thời Minh cầm vài bộ váy nhỏ xinh xắn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Không nghĩ tới cư nhiên anh còn có loại đam mê này.

Lục Thời Minh nói:" Về sau cho con gái chúng ta mặc. "

Tô Nhuyễn Nhuyễn: !

Tô Nhuyễn Nhuyễn mở cánh cửa sổ bên người, mặt vô biểu tình dò hơn nửa cái đầu ra ngoài.

Cao quá a, hình như cô có hơi hơi sợ độ cao.

Loại thao tác nhảy lầu như thế này yêu cầu phải đến một nơi cực kì cao.

Tô Nhuyễn Nhuyễn yên lặng rụt đầu trở về.

Chuẩn bị lại tìm cách chết khác nhẹ nhàng hơn.

Lầu bốn là khu bán quần áo cho nữ giới.

Lục Thời Minh chọn cho Tô Nhuyễn Nhuyễn vài cái áo lông vũ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn kiên định cự tuyệt, nhìn trúng một mặt hàng khác tại cửa hàng gần đó.

Nghê Dương đè nặng thanh âm mắng:" Cô muốn làm gì? "

" Tôi muốn mặc áo lông chồn. "

" Mùa hè nóng nực thế này cô còn muốn mặc cái gì chồn! "

Sau khi mạt thế đến, thời tiết trở nên rất quái dị.

Không phân chia thành bốn mùa.

Chỉ có hai đợt.

Bếp lò và trời đông giá rét.

Hiện tại đúng là mùa bếp lò.

Nhưng mà mọi người vì tránh không để bản thân bị cảm nhiễm và gặp tang thi, họ đều lựa chọn áo dài quần dài.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm áo chồn không bỏ:" Tôi muốn mặc áo lông chồn, tôi muốn mặc áo lông chồn! "

" Đây là áo lông chồn giả! "

" Tôi vẫn muốn, tôi vẫn muốn, tôi vẫn muốn mặc! "

" Mặc đồ dày như thế này, nếu tang thi đuổi tới thì cô chạy đi kểu gì? "

Thì lí dó chính là vì không thể chạy đó.

Tô Nhuyễn Nhuyễn chớp chớp đôi mắt to, không chịu bỏ áo chồn xuống.

" Tang thi tới! "

Đột nhiên, không biết ai thất kinh kêu lên một tiếng.

Chỉ thấy trong nhà vệ sinh cách đó không xa có một bác gái tang thi đang lung lay ra ngoài.

Nghê Dương cầm súng lên, sau đó đột nhiên phát hiện cư nhiên súng của mình lại báo hỏng.

Hỏng rồi? Sao có thể!

Nghê Dương duỗi tay, móc ra mấy căn dây đằng màu xanh lục từ súng ống.

Dây đằng.. Là Trịnh Thụ làm!

Mọi người hỗn loạn chạy tứ phía.

Mọi người xung quanh cứ đi ba bước lại lùi hai bước, bước bước, hoạt động tại chỗ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đi qua túm lấy.

Bác gái tang thi nhắm chuẩn Tô Nhuyễn Nhuyễn trắng nõn, cúi đầu liền cắn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm giác được áp lực trên cánh tay mình, hưng phấn run rẩy.

Rốt cuộc sắp đến lúc cô chết rồi!

" Tô Nhuyễn Nhuyễn!"

Nghê Dương la lên một tiếng, giơ chân đá bay con tang thi kia.

Tô Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ cúi đầu, sau đó phát hiện trông bác gái tang thi đó tuổi cũng còn trẻ thế mà lại đã bắt đầu đi dùng răng giả.

Chất lượng cũng không tốt, ngất ngưởng treo trên áo lông chồn yêu quý của cô, ngay cả một vết rách nhỏ cũng không có.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Siêu không vui.

Chung quanh trầm mặc nửa khắc, đột nhiên bắt đầu điên cuồng cướp đoạt áo khoác.

Nghê Dương lặng im nửa khắc, cũng theo chân bọn họ đi chọn một kiện.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: . Mấy người tôn trọng tôi một chút đi mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.