Trước khi tiến vào siêu thị, Lục Thời Minh đột nhiên giữ chặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn, vào trong đó em phải tự biết bảo vệ bản thân mình thật tốt."
Sau đó hắn đưa cho cô một cái.. Dao phay? Hình như lại còn không được mài sắc?
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy bản thân từ trong ánh mắt của nam chính thấy được con đường dẫn chính mình về với đất trời.
Nam chính vì muốn tìm con đường đưa cô đi chết, thật là hết lòng hết sức, vắt óc tìm mưu kế a.
Vẻ mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm động ôm lấy con dao phay kia, bảo đảm nói: "Ừm."
Cô nhất định sẽ chết sớm siêu sinh sớm.
Vương Căn cười nhạo một tiếng: "Nhuyễn Nhuyễn, em đi theo anh đi, anh đây sẽ bảo vệ em."
Lập tức Tô Nhuyễn Nhuyễn liền cầm dao phay trốn phía sau Lục Thời Minh.
Bộ dáng nhút nhát sợ sệt của cô thành công kích khởi suy nghĩ muốn bảo vệ của người đàn ông kia.
Vương Căn đỏ mắt nhìn thẳng vào Lục Thời Minh.
Âm thanh Lục Thời Minh nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Nhuyễn Nhuyễn là bạn gái của tôi."
Vương Căn khinh khỉnh đáp: "Rất nhanh sẽ không phải nữa."
Hắn đã nghĩ tốt phương pháp giải quyết người này như thế nào, sau đó sẽ đem mỹ nhân chiếm làm của riêng mình.
* * *
Bên ngoài cửa siêu thị có mấy chiếc xe đỗ lại, cái ổ khóa của siêu thị cũng bị đập hỏng, bên trong cánh cửa lấp kín đồ vật không thể vào được.
Xem ra đã có người đi vào tìm vật tư.
Nghê Dương nói: "Cửa chính vào không được, vậy chúng ta trèo tường đi."
Một đám người thân cao chân dài trèo tường qua bên kia.
Tô Nhuyễn Nhuyễn gian nan kéo cái chân ngắn của mình bò tường.
Nhích nhích, nhích nhích.
Làn da hơi bị trầy xước.
Nhưng người cô vẫn còn ở chỗ cũ.
Lục Thời Minh đứng bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, thong thả ung dung mở cổ tay áo của mình, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn xinh đẹp.
"Nhuyễn Nhuyễn, để anh giúp em."
"Em không.. A!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị Lục Thời Minh đẩy xuống phía dưới.
Cái đầu nghiêng ngả lảo đảo ngã chúi xuống đất.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: . Cô, cô còn chưa có chết, thật kiên cường mà.
Cho bản thân một tràng vỗ tay.
* * *
Siêu thị thật sự rất lớn.
Nghê Dương nhắc nhở nói: "Đây là mạt thế." Giọng điệu của cô vô cùng trầm thấp lại ãnh khốc, "Những người hiện giờ đang sống tại mạt thế này, chưa chắc có ai đã phải là người tốt. Hiện tại đã có những kẻ dùng trẻ nhỏ, người già, động vật làm mồi dụ, tới cướp đoạt vật tư.."
"Ai nha, chó con kìa!"
Nghê Dương còn chưa dứt lời, đột nhiên Tô Nhuyễn Nhuyễn đang đứng bên cạnh Lục Thời Minh giống như bị tiêm máu, phát điên chạy ra ngoài.
Nghê Dương ôm súng, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Con chó mập mạp như vậy, vừa nhìn liền biết là mồi dụ rồi, cô không hiểu sao?
Rốt cuộc cô gái này là cái loại cực phẩm ngốc bạch ngọt gì vậy?
Tô Nhuyễn Nhuyễn tin tưởng vững chắc, chỉ cần bản thân mình chạy đủ nhanh, Tử Thần liền có thể ôm cô vào lòng.
Vẻ mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn hạnh phúc ôm lấy chó con.
Đến đây, đến đây nào, cô bị dụ ra rồi đó, mau giết cô đi.
Thần sắc Lục Thời Minh không rõ đứng ở nơi đó.
"Nhuyễn Nhuyễn cô ấy luôn luôn, tràn đầy tình yêu."
Đời trước Tô Nhuyễn Nhuyễn đúng thật là một đóa bạch liên hoa tuyệt thế.
Thà rằng đem bản thân đói chết, à không, đem Lục Thời Minh đói chết cũng muốn đi cứu tế giúp những người già bệnh tật đầy mình.
Kết quả chính là mấy người già mang trong mình đầy bệnh tật đó thấy không ép được thứ gì từ hai người, cảm thấy chẳng khác nào uống phải nước luộc rau, cuối cùng ngược lại đem bọn họ đuổi đi.
Sau đó Tô Nhuyễn Nhuyễn còn oán trách Lục Thời Minh tay trói gà không chặt, chỉ một chút đồ ăn cũng tìm không thấy.
Chung quanh cũng không có tí động tĩnh gì.
Vẻ mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn tiếc nuối đem chó con ôm trở về, ngửa đầu nói với Lục Thời Minh: "Có thể nuôi nó sao?"
Lục Thời Minh ôn nhu đem con chó ném xuống.
Nói: "Trong nhà chỉ có thể có nuôi một con vật không làm biết việc."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: .
Cuối cùng, Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn ôm khư khư chó con quay trở lại.
Bởi vì cô đã đảm bảo rằng về sau chó con nhất định sẽ làm việc thật tốt.
Chó con tung ta tung tăng đi theo phía sau Tô Nhuyễn Nhuyễn, cùng nhau đi vào siêu thị.
* * *
Siêu thị không có điện, rất tối. Ngay khi Tô Nhuyễn Nhuyễn phản ứng lại, đột nhiên cô phát hiện xung quanh chỉ còn lại có mỗi bản thân mình, à, không phải, còn có một con chó.
Đối mặt với sự sắp đặt tỉ mỉ của nam chính, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẫm nghĩ, hình như nhóm tang thi bên ngoài siêu thị lâu rồi chưa được ăn ngụm cơm nào.
"Ngoan, mau đi tìm người phụ nữ trông cực kì hung dữ vừa nãy phía bên kia đi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn xùa xùa đẩy chó con đi, sau đó cô hoạt động thân thể, duỗi duỗi tay chân của mình, quyết định xả thân vì tang thi.
Không nghĩ tới còn chưa bước ra khỏi cửa siêu thị, thì bỗng nhiên cô lại đụng phải một con tang thi khuyển.
Nó bị buộc chặt tại một cây cột gần đó, hình thể khổng lồ, trông vô cùng hung tàn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn yên lặng lấy con dao phay ra, giằng co với con tang thi khuyển này.
Nước miếng của con tang thi khuyển giàn giụa kéo dài 3000 thước.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn hàm răng sắc nhọn cùng thân thể tráng kiện của con tang thi khuyển kia, yên lặng nuốt nuốt nước miếng.
Cô nghĩ, không bằng liền ở ngay chỗ này tự kết liễu chính mình.