Kiều Kiều Sư Nương

Chương 201: Đại hôn



Tại hiện trường hôn lễ, tứ đại mỹ nữ cùng nhau tụ lại như mây, điều này tạo thành tình hình là nam nhân đều sẽ điên cuồng mà nữ nhân thì thật là xấu hổ, xấu hổ, Lăng Phong cũng chẳng nghĩ nhiều, tâm lý hắn là phải nhớ kỹ đến tân nương hôm nay là Tây Môn Đình Đình. Phải biết, như tại hiện trường hôn lễ, cứ chú mục vào nữ nhân không phải là tân nương, thì tân nương kia bị biết bao đả kích đến lòng tự tin.
Hôm nay tại hiện trường thu hút sự chú ý, nhất định không phải là tân nương Tây Môn Đình Đình. Lăng Phong trong lòng hận không được nguyền rủa, tên Nam Cung Vũ này làm gì có cái bản sự lớn như vậy, tự nhiên được tứ đại mỹ nữ cùng ra mặt, Nam Cung Vân thì không nói. Tự hỏi Đàm Uyễn Phượng, Tĩnh Du, Đường Vũ Vi, các nàng tới xem náo nhiệt ư? Tuy nói như thế mà Tĩnh Du đến thì đã đến rồi, như vậy là nàng không nhân nhượng vai nữ chính.
Đích xác, Tĩnh Du là không thể dùng câu nữ nhân mỹ lệ để hình dung tiên tử, hết thảy văn tự dùng để tán tụng vẻ đẹp trên đời này, cũng không thể miêu tả được vẻ mỹ lệ của tiên tử. Tĩnh Du chẳng những mỹ lệ siêu quần, càng là trí tuệ siêu quần, võ nghệ siêu quần, nàng đã không cần chứng minh gì cả, chỉ cần nàng xuất hiện, những người ở đó sẽ vì nàng mà cuối đầu, không nói vẽ đẹp mà còn là khí chất. Dung nhan tuyệt thế, tú lệ thanh thuần, óng ánh như ngọc, đường nét trên khuôn mặt tràn đầy mỹ cảm, nhấp nháy đôi mi sáng ngời đôi mắt, cong cong mày liễu, mũi như chén ngọc, hồng nhuận mà mềm mại. cổ thon dài như cổ thiên nga ưu mỹ.
Mái tóc như dòng thác đen tuyền buông xỏa đến giữa eo. Eo thon vai mảnh, hòa hợp, vóc người cao ráo yểu điệu, thon thả ưu mỹ, tay chân mảnh khảnh mềm mại, tròn trịa như đỉnh núi cao, khiến lay động con tim, khiến người ta chỉ muốn đoạt lấy. Đây chỉ là cái nhìn nông cạn, nhưng mổi người lại có nhận xét riêng cho mình. Tán thán, tuyệt đối chỉ có ca tụng, cũng chỉ có ca ngợi mới có thể giải tỏa tâm lý xung động tình cảm. Như Hồng hoang tuôn chảy, như nhìn xuyên qua nội kỳ kinh bát mạch.
Dưới ánh mặt trời màu da nàng óng ánh như ngọc, nàng lại càng hiện thể thái nhẹ nhàng, tư dung tuyệt đẹp, xuất trần thoát tục. Nàng như một bài thơ, một bản thơ trời! Tĩnh Du thần tình chân ngọc khiết giống như không cốc u lan. Thật động lòng người. Nhưng lại khêu lên người ta hai cái cảm giác bất đồng. Hoặc là bất nhẫn thương hại nàng, yêu thương dịu dàng. Lại có cảm giác muốn hung hăng giày vò nàng, hành hạ nàng, muốn nhìn thấy bộ dáng thống khổ của nàng.
Tĩnh Du vừa hiện thân, lập tức đẩy toàn bộ mỹ nữ tại hiện trường đi xuống. Một vẻ đẹp tuyệt trần mặc cho trăm hoa ganh tỵ. Nếu như phải so sánh Tĩnh Du với các mỹ nữ ở đây, đúng là so sánh giửa trăng sáng với muôn sao cùng đom đóm. Tĩnh Du là trăng sáng, Đàm Uyển Phượng cùng Nam Cung Vân chỉ có thể là những ánh sao, còn Đường Vũ Vi chỉ có thể là đom đóm của nhân gian. Còn về các mỹ nữ dưới Đường Vũ Vi còn không được là ánh đèn leo lét. Lăng Phong lẳng lặng thưởng thức vẻ siêu phàm mỹ lệ của nàng, đúng là vẻ đẹp thế gian. Tĩnh Du tuy hiện thân tại phàm trần, lại dường như không nên đưa thân vào trần tục. Lăng Phong nghĩ vì cái gì thế nhân đem nàng liệt vào thiên hạ đệ nhất mỹ nhân?
Thử hỏi thiên hạ, ngoại trừ nàng ra ai có thể có được cùng thiên địa một loại tiên thiên linh khí. Khi nàng xuất hiện dường như cả thiên địa tầng tầng hương thơm nồng nặc mờ mịt bao vây, khiến người ta không cách nào ra khỏi, càng không tình nguyện ly khai. Sâu thẳm trong vẻ bình tĩnh cùng lạnh lùng, đôi mắt nàng chứa đựng cảm tình như muốn làm cho thế tục nhiệt luyến theo đuổi. Lăng Phong rõ ràng nhớ được, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tĩnh Du cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy sư nương một cách, tự mình chọn lấy hai mục tiêu trong cuộc đời đó là sư nương Bạch Quân Nghi là cái thứ nhất, Tĩnh Du là cái thứ hai, một nữ nhân không thuộc về trần thế, Lăng Phong khát vọng muốn có được nàng, khiến nàng thuộc về mình. Đây là mục tiêu mà một đời hắn phấn đấu. Thề chí không dời.
Tĩnh Du dáng vẻ thản nhiên, ánh mắt không nhìn chúng nhân, nhanh bước đến trước Lăng Phong, ôn nhu chúc mừng:
- Chúc mừng thế tử!" Rồi đưa lên một cái lể hạp, nói:
- Đây là một ít quà mọn của gia sư cùng ta gữi cho ngươi, thật là không đủ thành ý!" "Đa tạ tiên tử, làm phiền người một phen cực khổ!" Lăng Phong ứng tiếng nói, nhẹ nhàng tiếp lể thái hạp. Có thể được Ngọc Nguyệt hồ chưởng môn Thanh Du cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đưa quà tặng, trên giang hồ tuyệt đối là lần đầu tiên. Lăng Phong tự hiểu, đây là do sự tình hôm trước trên vách núi, Tĩnh Du đặc biệt có ý tốt với hắn. Chẳng qua bất kể như thế nào, Tĩnh Du xuất hiện tại hôn lễ, cũng là trước giờ chưa bao giờ xảy ra. "Tiên tử, xin mời ngồi!" Nam Cung Hiên lúc này cũng tiến lên chào hỏi, Tĩnh Du ngồi bên cạnh Vân Thanh sư thái. Được đãi ngộ tương đương với chưởng môn, không phải ai cũng có thể thụ hưởng như vậy.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện thăm hỏi nhau, người xướng ngôn đột nhiên lớn tiếng tuyên bố:
- Giờ lành đã đến!" "Tân nương mời ra…" Người xướng ngôn nói xong, chỉ thấy Tần Thục Phân cùng Liễu Thi Vân hai người đi ra, Liễu Thi Vân là bên đàng gái đưa dâu, hộ tống Tây Môn Đình Đình, mà Tần Thục Phân là mẫu thân của Nam Cung Vũ, muốn chính mình đón dâu. Theo lý thì đón tân nương thì nên do phu nhân của Nam Cung Tuấn, cũng là đại tẫu của Nam Cung Vũ tới làm, nhưng Tần Thuc Phân ai nói gì thì nói cũng nhất định tự mình đến. Kỳ thật nàng làm như vậy là tâm lý hy vọng chính mình mặc lể phục tân nương cùng Lăng Phong cùng đứng tại lễ đường.
Tần Thục Phân mặc một bộ lễ phục màu đỏ, cả người hiền thục kiều diễm vui vẻ, nàng nguyên là một đại mỹ nhân, lúc này nhìn lên một dạng như tân nương tử mỹ lệ động lòng người, đến nổi khách nhân tại hiện trường nhìn thấy, cũng nhịn không được mà kinh thán, trong nơi này là mẫu thân của Nam Cung Vũ, nhìn ra là một mỹ kiều nương hai mươi tám tuổi. Cạnh bên là Liễu Thi Vân cũng là vận hồng sắc lễ phục, nàng cũng mỹ lệ không kém Tần Thục Phân, thậm chí còn khiến hai mắt Lăng Phong sáng lên. Liễu Thi Vân năm nay đúng hai mươi bốn tuổi, chính là tuổi đời đẹp nhất của nữ nhân, tha thướt thướt tha, vóc người mờ ảo, tư thái ưu nhã như đóa hoa tươi trân quý, phong tư như khiêu khích người ta, nhìn thấy người nào đều lộ ra vẻ mỹ lệ mĩm cười, đôi mắt nhìn hắn như ân cần thăm hỏi. Liễu Thi Vân là nguyên nhân làm đôi mắt Lăng Phong tỏa sáng, chỉ thấy nàng ngọc khiết băng thanh cao quý động nhân khí chất…
Cùng Tần Thục Phân sóng vai tiếu lập, thật là hoa lan thu cúc, mổi người một vẻ mười phân vẹn mười. Liễu Thi Vân phát giác Lăng Phong nhìn nàng không nháy mắt, khuôn mặt đỏ lên, cúi đầu dấu mặt, mà trong lòng lại cảm thấy vui. Một mùi u hương đặc trưng của thiếu phụ, truyền vào mũi Lăng Phong làm hắn nhịn không được phải hắt hơi một cái. "
Mời tân lang bước ra!" Đây là lần đầu tiên Lăng Phong nghe tiếng gọi như thế này, đây cũng là lần đầu tiên chân chính ý nghĩa việc thành hôn.
Trong lúc mọi người nhìn đồng nam đồng nữ nâng ra năm vị tân nương, thân là lão gia Nam Cung Hiên cùng Tây Môn Tiếu đều kinh ngạc ngây ngốc, sao lại có đến năm vị tân nương?! Nam Cung Hiên càng là nhịn không được kêu một tiếng. "Khoan đã!" Hôm nay tân nương là chỉ có một người là Tây Môn Đình Đình, đâu ra thêm bốn tân nương nữa? Nam Cung Hiên kéo Lăng Phong qua một bên, Tây Môn Tiếu cũng cùng tiến lên theo, Nam Cung Hiên hỏi:
- Vũ nhi, ngươi làm cái gì mà lại có thêm bốn vị tân nương?!" Lăng Phong mĩm cười nói:
- Cha, bởi vì sự việc khẩn cấp, không có cùng người thương lượng, việc này con đã được mẫu thân cùng Đình Đình đồng ý, là lấy thân phận thiếp thị tham gia bái đường, hài nhi nghĩ chỉ là cho các nàng một cái danh phận."
Nam Cung Hiên vừa nghe liền hỏi gấp:
- Nhưng các nàng là ai?" Lăng Phong nói:
- Đó là Xuân Cầm, Hạ Kỳ, Thu Thi, Đông Mai, cha, kỳ thực là hài nhi đã sớm cùng các nàng thân mật…"
- Ngươi…" Nam Cung Hiên trong lòng thầm mắng Lăng Phong. Nhưng lấy tiểu thiếp tại hào môn thế gia căn bản là chuyện bình thường, nhi tử của mình cũng chẳng có làm sai điều gì, chỉ là ngay trước mặt Tây Môn Tiếu cũng làm cho người ta khó kham. May là Tây Môn Tiếu cũng không phải là loại người so đo hơn thiệt, mĩm cười nói:
- Kỳ thật nam nhân tam thê, tứ thiếp là chuyện bình thường, Vũ nhi đối đãi với tỳ nữ như thế là trọng tình trọng nghĩa, ta càng thêm yên tâm đem Đình Đình giao cho ngươi." Nam Cung Hiên nghe được Tây Môn Tiếu nói như vậy, tâm lý như bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng, nói:
- Vậy thôi, không dây dưa nữa mau bái đường đi."
Thế là người xướng ngôn theo tám đội đồng nam đồng nữ hát lên :
- Đào chi yêu yêu…." Trong lúc, Lăng Phong cùng năm vị tân nương đứng trước bài vị tổ tông, cùng bái lể, cùng uống rươu giao bôi. Chúng nhân yêu cầu tân lang mở khăn che mặt tân nương. Theo cổ lệ thì mở khăn che mặt là tại trong phòng tân hôn, nhưng là tại chốn võ lâm giang hồ, tân nương sẽ mở khăn che mặt tại lể phòng để tân khách kính rượu. Giang hồ vốn chính là không câu nệ lể số địa phương, người võ lâm tất không giống như người bình thường. làm người hành tẩu giang hồ, trọng yếu nhất vẫn là gương mặt, nếu không thì giống như nước ngập miếu Long Vương gặp người quen không biết, do vậy để ngăn ngừa sai lầm do sau này tương kiến nên phải biết mặt nhau.
Xuân Cầm, Hạ Kỳ, Thu Thi, Đông Mai, các nàng hai đôi loan sinh tỷ muội, được Lăng Phong theo thứ tự mở khăn che mặt, mỗi lần giở khăn là mọi người lại hô lên. Dưới khăn che mặt là bốn gương mặt Xuân Cầm, Hạ Kỳ, Thu Thi, Đông Mai tươi cười tràn đầy hạnh phúc, bốn khuôn mặt nỏn nà, cư nhiên là hai cái cùng tương đồng mô dạng, thật là mỹ lệ kỳ quan, trong ánh mắt của các nàng có cùng một ánh quang huy, ngọt ngào hàm ẩn tình cảm nồng nàn nhìn vào Lăng Phong. Đợi đến phiên Tây Môn Đình Đình. Lăng Phong có ý ngừng một lúc, nhỏ giọng nói:
- Đình Đình, nương tử của ta, cuối cùng hôm nay ta cũng thực hiện được lời hứa lúc ban sơ khi mới gặp nàng."

Thổi nhẹ một hơi, hé lộ một góc mặt, Lăng Phong dị thường quen thuộc chiếc cằm xinh xắn tròn trịa, chỉ là ngưng trên khuôn mặt óng ánh một giọt nước mắt. Lăng Phong vươn tay lau khô giọt nước mắt kia đi, cười nói:
- Nha đầu ngốc, nàng nên cao hứng mới phải." Một câu nói lại khiến Tây Môn Đình Đình không thể khống chế tình cảm của chính mình, ngã đầu vào trong ngực của Lăng Phong mà nức nở. Tây Môn Đình Đình cuối cùng ngẩng đầu lên, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của nữ nhân, sau cùng đem gương mặt xinh đẹp nhất, nhu tình nhất phơi bày trước mọi người! Toàn trường không nhịn được lại một trận trầm trồ khen ngợi!
Đúng vậy, Tây Môn Đình Đình không phải là thập đại mỹ nữ, càng không phải là đệ nhất mỹ nhân, nhưng lúc này trên mặt nàng tán phát ra nổi vui sướng hạnh phúc, nàng mang nổi hạnh phút đầy nước mắt, loại nhu tình này, lấp lánh trong niềm hạnh phúc của tân nương, dù cho tứ đại mỹ nữ họp lại cũng không thể che lấp được tia sáng hạnh phúc từ nàng. Tia sáng hạnh phúc của nữ nhân, đích xác là không ai có thể so sánh được. "
Đình Đình, nàng là tân nương tử đẹp nhất trên đời." Lăng Phong từ đáy lòng cảm thán, toàn trường lại một lần nữa vang lên hoan hô cùng chúc phúc!
Nam Cung Hiên cùng Tây Môn Tiếu bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thán nói:
- Kết thúc một trang tâm sự!" Nam Cung Hiên đồng thời hô lên một tiếng:
- Khai yến!" Đồ ăn sơn trân, hải vị lập tức mang lên. Nam Cung Hiên thật là chu đáo, Tĩnh Du, Vân Thanh sư thái, trước mặt các nàng một bàn đều là thức ăn chay… Rượu đã qua ba tuần, ăn đã qua năm món. Lăng Phong nâng cốc kính lể toàn lể đường, liền mang theo tân nhân hướng động phòng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.