Kiều Kiều Sư Nương

Chương 206: Chủ nhân



- Không biết như thế này có đủ hướng chủ nhân các ngươi ân cần thăm hỏi hay không?"
Chỉ nghe "Tu La Minh Vương" Cam Trọng Thiên lạnh lùng nói, lập tức vung tay một cái!
- Bốp!"
Cả tửu lâu đều nghe một tiếng tát tai trong trẻo! Nhìn về tiếng vang, chỉ thấy bên cạnh Đàm Uyển Phượng trên gương mặt đẹp của Trình Tiểu Diệp in dấu năm ngón tay đỏ hồng, nhìn rất bắt mắt!
Làm người ta ngạc nhiên chính là "Tu La Minh Vương" Cam Trọng Thiên căn bản cái mông vẫn ngồi yên không hề chuyển động! Ra một chiêu "Cách không đả ngưu" , trong lòng mọi người một hồi kinh sợ, chỉ có Lăng Phong trong lòng thản nhiên như không, cứ như hắn mà nói, loại công phu này thật là quá sức đơn giản!
Không nói Trình Tiểu Diệp tất nhiên là ủy khuất, đệ tử phái Hoa Sơn lại càng tức giận bất bình, nghĩ thầm ngươi Cam Trọng Thiên tốt xấu gì cũng là một vị tiền bối, cư nhiên lại có thể đối với một vãn bối, lại còn là một tiểu cô nương ôn nhu mà động thủ, thực đáng ghét. Toàn bộ sự việc đều diễn ra rỏ ràng dưới con mắt Lăng Phong, theo như lúc này hiện nay khả năng cùng võ nghệ của Lăng Phong, hoàn toàn có thể ngăn chận hành động của Cam Trọng Thiên đối phó với Trình Tiểu Diệp, nhưng mà hắn lại không có ra tay ngăn cản. Bởi vì hắn biết rỏ, Cam Trọng Thiên còn chưa đến tình trạng ra tay đả thương người, hắn chỉ là có ý triệt hạ uy phong của phái Hoa Sơn mà thôi.
Khó khăn lại dồn về trong tay Lục Thừa Thiên, lông mày hắn nhăn tít lại, phái Hoa Sơn cùng Thánh Anh giáo kết oán đã lâu, tư thế như nước với lửa, huống hồ từ xưa tới nay chính tà không thể đứng chung! Đối đầu là chuyện đương nhiên, chỉ là lực lượng hiện tại có khoảng cách, ai thắng ai thua chưa thể nói được, chỉ trách tự mình tiểu sư muội quá xúc động!
Chẳng chịu dừng lại, Trình Tiểu Diệp không chút yếu thế nói:
- Đường đường là phó môn chủ, khi dể ta là một nha đầu, nói ra không sợ người giang hồ chê cười?
Lăng Phong trong đáy lòng vì Trình Tiểu Diệp hô lên một tiếng, đúng vây, sư nương dạy ra đệ tử, đều là cương cường cứng rắn , bậc cân quắc không thua đấng mày râu. So sánh với Lục Thanh Phong dạy dỗ đệ tử, cho ra đủ thứ loại người. Chính là Cam Trọng Thiên có chỗ đuối lý, giờ đây không biết làm sao ra mặt, Tất Trọng lúc này đứng dậy bước nhanh vào trong trường, đi đến cách bàn Đàm Uyển Phượng mười bước đứng lại, lạnh lùng nói:
- Vậy thì ta không phải coi thường các ngươi nha! Chỉ cần phái Hoa Sơn các ngươi có người thắng được Tất mỗ ta, chúng ta cam đoan xoay người đi liền, định như thế nào?"
Trình Tiểu Diệp nhìn thấy Tất Trọng, giận hét một tiếng:
- Thật can đảm!"
Đang muốn tiến lên nghênh chiến, Đàm Uyển Phượng kéo lấy nàng.
Trong lúc toàn bộ người phái Hoa Sơn ồn ào phản đối.
Đây là Thánh Anh giáo khiêu chiến, khiêu chiến với phái Hoa Sơn tôn nghiêm cùng thực lực võ lâm chính phái. Việc này đối với một môn phái mà nói, thật là một sự đại sỉ nhục.
Lúc này, một thanh âm thô hào vang lên từ trong nhóm bàn rượu của phái Hoa Sơn, quát lên:
- Ta đến đây! Ngươi tính…"
Phía sau của chử "tính" còn chưa kịp nói ra, mọi người thấy hoa mắt một cái, nguyên lai Tất Trọng đang đứng giữa sân đột nhiên mất đi bóng dáng, ánh mắt mọi người vội đưa theo hướng đại hán vừa lên tiếng, chỉ thấy một thân ảnh như sợi khói rơi xuống trên bàn đại hán vừa lên tiếng, trên tay mờ ảo trùng trùng bóng kiếm, chớp nhoáng tới lui, bóng người từ một biến thành mấy cái, thoáng qua thoáng lại chẳng còn biết hướng nào, đột nhiên bóng người lại biến mất chẳng thấy nữa. Tất Trọng vừa mất đi bóng dáng lại trở về chỗ cũ.
- Keng!"
Kiếm chui vào trong vỏ.
Đại hán mở miệng chỉ trích của phái Hoa Sơn cầm theo một thanh trường kiếm còn chưa có cơ hội vung lên, toàn thân quần áo trong ngoài rách toạt ra, sắc mặt như tro tàn, thật là khó coi, bổng dưng phẫn nộ kêu lên một tiếng, rời tiệc chạy trốn, chớp mắt đã đi xa. Cũng không quản các huynh đệ đồng môn, hắn tự biết tại Hoa Sơn phái là không xong rồi!
Chúng đệ tử phái Hoa Sơn lúc này lại hít ngược vào một hơi khí lạnh!
Lục Thừa Thiên cũng không nghĩ ra được là đối phương lại cao cường như thế, khó trách dám một mình khiêu chiến phái Hoa Sơn, chỉ sợ tự mình ra tay cũng không dễ dàng nắm chắc phần thắng.
Trình Tiểu Diệp nhìn thấy kiến thức được sự lợi hại của Thánh Anh giáo, trong mắt cũng hiện lên vẽ kinh hoàng thần sắc bất an.
Tất Trọng vừa ra tay trấn áp toàn trường.
Phái Hoa Sơn ở hiện trường cũng chỉ có Đàm Uyển Phượng một người ngồi yên vị! Chỉ thấy nàng hờ hửng tự nhiên, chẳng thấy có gì lay động. Bởi thế có thể nhìn ra được, võ công của nàng trong phái Hoa Sơn, đích xác là số một số hai, chỉ sợ Lục Thừa Thiên so với nàng còn cách vài đẳng cấp.
Trong lúc này, Tất Trọng nhìn thoáng qua mọi người phái Hoa Sơn, lạnh lùng nói:
- Còn có ai muốn lên?"
Lục Thừa Thiên nhướng mày nói:
- Tất công tử không hổ là thân phận bảo tiêu số một trong Thánh Anh giáo, Thừa Thiên càng nhìn càng ao ước, mong được lãnh giáo cao minh."
Mọi người nhốn nháo một hồi, Lục Thừa Thiên rốt cuộc muốn xuất thủ.
Lăng Phong hiểu tâm tình của Lục Thừa Thiên. Lục Thừa Thiên có ý với Đàm Uyển Phượng, sự việc này người giang hồ đều biết. Tình hình như thế này thì không thể không ra tay hộ hoa, nếu không thì sẽ mất đi vĩnh viễn cơ hội cạnh tranh người ngọc. Càng lúc đám người Thánh Anh giáo càng khinh rẻ đến nước này, lại không có người đứng ra, phái Hoa Sơn như vậy còn gì mặt mũi. Điều này lan truyền ra, Hoa Sơn đại sư huynh hắn cũng có thể rời bỏ giang hồ, tựa như vừa rồi người kia bị Tất Trọng dạy cho một trận cùng một dạng, không còn mặt mũi ngây dại xuống khỏi Hoa Sơn.
Lục Thừa Thiên trong lòng cũng thừa nhận là áp lực thật lớn, trận quyết đấu này tự mình là không thể thua được, kết quả thua chính là đem mình chôn sống thanh danh!
Tất Trọng thấy Lục Thừa Thiên đứng ra, không khỏi biến sắc, đôi mắt lộ hung quang, nổi lên sát khí, đối mặt khiếu chiến, hắn có vẻ rất cẩn thận. Phải biết danh hiệu Hoa Sơn Lục Thừa Thiên cũng không phải nổi lên là do thổi phồng, là minh chủ võ lâm đích truyền đại đệ tử, võ công của Lục Thừa Thiên cũng không phải chỉ là hư danh, bởi vậy hắn không thể không cẩn thận đề phòng.
Lúc này, Trình Tiểu Diệp giận dữ hướng về Tất Trọng lớn tiếng nói:
- Khinh người quá đáng, sư huynh, đối phó với hạng cuồng vọng này, có thể để cho ta lên!
Mọi người một lần nữa lại im lặng hẳn xuống, bởi vì ai cũng nhận ra rằng nếu như Tất Trọng mà ra tay thì tiểu sư muội chắc chắn tính mệnh như treo tơ mành.
Hiển nhiên Lăng Phong hận phái Hoa Sơn, hận Lục Thanh Phong, nhưng đối với sư nương cùng sư tỷ muội phái Hoa Sơn thì cảm tình lại tốt đẹp. Vì vậy Lăng Phong cười dài một tiếng, phá vở sự im lặng của tòa tửu lâu, lỗi lạc đứng dậy, làm cho người ta cảm thấy cao ngạo hiên ngang. Mọi người lúc này mới phát hiện trên lầu tòa tửu lâu nguyên lai là nơi tàng long ngọa hổ, Lăng Phong không để ý đến ánh mắt mọi người, cầm lấy bầu rượu trên bàn, uống một hơi cạn hết, vung tay lên, ném chiếc bầu không vào nơi xa xa, thật lâu sau mới truyền đến tiếng vang của bầu rượu rơi vào trong nước.
Tất Trọng lập tức chuyển ánh mắt sắc bén đến trên người Lăng Phong.
Cam Trọng Thiên, Thánh Anh giáo thiếu môn chủ Mục Thiên Bằng, Đường Tư Tư mọi người cùng là cả kinh, bọn họ lúc đến thì cũng biết Lăng Phong cùng Tây Môn Đình Đình là nhất lưu cao thủ, nhưng thật rất không ngờ Lăng Phong lại mạnh bạo đến như vậy! Chỉ là bọn hắn vẫn lặng yên không cải biến, cái này cũng giống như đem Tất Trọng trực tiếp đẩy đến trước mặt Lăng Phong chính diện giao phong vậy.
Lăng Phong nhìn thẳng vào ánh mắt của Tất Trọng, thản nhiên nói:
- Thường nghe thấy Thánh Anh giáo mới bồi đắp lên một số người, thực tế Thánh Anh kiếm pháp chính là loại kiếm pháp rất là tốt, hôm nay vừa mới thấy thì linh biến có thừa, trầm ổn lại không đủ, Tất Trọng nhà ngươi nhiều năm luyện tập, người cũng biến thành lòng dạ hẹp hòi, vui giận vô chừng, thành sự không có, bại sự có dư, ngươi cút đi, trở lại Thánh Anh giáo học thêm mười năm kiếm pháp, rồi hảy đến đây giương oai."
Tây Môn Đình Đình cũng âm thầm vì Lăng Phong mà lo vả mồ hôi, Lăng Phong dù võ công cao cường thế nào, mà một mình lại đi trêu chọc với Thánh Anh giáo lúc này. Nhưng Tây Môn Đình Đình nhìn thấy Lăng Phong thần sắc tiêu sái cùng khí thế bức người, trong lòng thấy rung động, không khỏi hơi bị mê say! Ai cũng sẽ tự hào khi tự mình có trượng phu hào hùng như thế, Chứng kiến sự tự tin của Lăng Phong, Tây Môn Đình Đình trong lòng cũng thôi mặc kệ, trở thành lẳng lặng hưởng thụ trò biểu diển hoàn mỹ của Lăng Phong!
- Ngươi là người phương nào? Thật không ngờ nói năng lỗ mãng?"

Tất Trọng rất là tức giận hỏi, bị người vạch ra võ công của mình còn không đủ, đây là chuyện không thể nào nuốt nổi. Đồng thời trong lòng Tất Trọng cũng thầm giật mình, rốt cuộc đối phương có thể nhìn thấu khiếm khuyết trong võ công của mình, tất nhiên nắm bắt được đầy đủ cách đối phó với mình, đây là chuyện đương nhiên.
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Ta là ai không trọng yếu, quan trọng là…Nơi đây là Hàng Châu, mà ta chính là chủ nhân của Hàng Châu. Ngươi nói, ta có thể để cho ngươi đang ở trên địa bàn của ta giương oai sao?
- Hàng Châu chủ nhân!"
Tất Trọng rất là ngạc nhiên, nằm mơ cũng không nghĩ ra có người dám nói chuyện như thế với hắn, phải biết điều này chẳng khác nào đối đầu cùng với Thánh Anh giáo. Lăng Phong vừa nói như vậy, khiến cho Tất Trọng không còn lên tiếng được.
- Tiểu nữ có một chuyện muốn hỏi!"
Tiếng nói này là tiếng nói của Đàm Uyển Phượng, thanh âm của nàng ôn nhu mềm mại, làm cho người nghe thoải mái đến tận tâm khảm.
Lăng Phong nhìn về phía Đàm Uyển Phượng, mơ hồ nói:
- Nếu có thể không hỏi, tốt nhất hôm nay không nên hỏi, hoặc giả là ta đã đến lầm rồi."
Ánh mắt lại nhìn đến Tây Môn Đình Đình, trong ánh mắt lộ vẻ yêu thương, ân cần cùng chăm sóc. Tây Môn Đình Đình trong lòng nổi lên một hồi cảm động!
Đàm Uyển Phượng tự nhiên nhận ra Lăng Phong là "Nam Cung Vũ". Nhưng mà không có nghĩ là hắn cự tuyệt lại dùng câu trả lời mơ hồ ngăn chận, làm cho mình trong lòng trăm mối không có cách giải bày.
Tất Trọng quát lên một tiếng lớn, cắt đứt sự đối đáp của Lăng Phong và Đàm Uyển Phượng. Giọng nói lạnh lùng có thể biến nước thành băng nói:
- Các hạ hôm nay đúng là đến sai rồi."
Lăng Phong lấy thái độ thản nhiên, nhàn nhạt cười lạnh nói:
- Thật vậy chăng?"
Sự tự tin cùng khí chất ưu nhã không có gì so sánh nổi, làm cho người ta hâm mộ không thôi. Không chỉ nói Tây Môn Đình Đình lấy tình yêu sâu đậm đối với hắn. Chính là tấm lòng không gợn sóng của Đàm Uyển Phượng, trong con mắt của nàng cũng cảm thấy sự thu hút của Lăng Phong không cách nào ngăn cản. Mà những tiểu sư muội của phái Hoa Sơn lại càng nhìn hắn bằng ánh mắt kính ngưỡng và ái mộ.
Mà ngay cả Đường Tư Tư là ở phe đối nghịch, lúc này cũng bị cuốn hút bởi mị lực của Lăng Phong!
Có yêu có hận, trong lúc ngay tại hiện trường một đám nữ nhân bị Lăng Phong mê hoặc thất điên bát đảo, thì Tất Trọng sớm đã đối với Lăng Phong hận đến cắn răng nghiến lợi, chỉ còn thiếu một chút hận không được đem một kiếm chém hắn thành hai mảnh. Đương nhiên hận một cá nhân có rất nhiều nguyên nhân, là hai phe đối nghịch Tất Trọng hận Lăng Phong rất là dể dàng lý giải. Nhưng là làm cho Lục Thừa Thiên ở phái Hoa Sơn, lúc này hắn đối với sự ra tay giúp đở của Lăng Phong cũng sinh ra mạnh mẽ hận ý, cái này rất khó lý giải. Đương nhiên loại hận ý này của Lục Thừa Thiên là loại không thẳng thắng, hơn nữa nguyên nhân dấu kín trong lòng, cũng là bởi vì ánh mắt ái mộ của Đàm Uyển Phượng đối với Lăng Phong.
So sánh với loại oán hận trong lòng của Lục Thừa Thiên, Mục Thiên Bằng thì tiêu sái rộng lượng hơn rất nhiều, hắn nhìn Lăng Phong trong ánh mắt, mang theo khen ngợi cùng mỉm cười, với hắn mà nói, kỳ phùng địch thủ gặp được lương tài (người hay gặp kẻ giỏi), chính là trong đời gặp được điều may mắn lớn. Đường đường nam tử hán, nếu chỉ vì một cô gái đẹp mà tranh giành ghen tuông oán hận, vậy thì làm sao mà thành công việc lớn?
Sự rộng lượng của Mục Thiên Bằng, chính là phản ánh ra Lục Thừa Thiên lòng dạ hẹp hòi, tấm lòng lớn bao nhiêu, thì vũ đài lớn bấy nhiêu. Tấm lòng rộng bao nhiêu, thành tựu cao bấy nhiêu. Bởi vậy có thể thấy được, Mục Thiên Bằng võ công tài nghệ ở xa phía trên Lục Thừa Thiên thì không có gì là quái lạ cả!
Chỉ là giờ phút này, đối mặt với Tất Trọng đang toàn lực ra đòn, Lăng Phong đối phó như thế nào? Chẳng lẻ Thánh Anh giáo là Hồ Điệp môn thứ hai? Mục Thiên Bằng cũng theo gót của Trang Thượng Khanh?
Lăng Phong ưu nhã đứng yên, giống như thiên thần xuống trần, quay mặt nhìn về hướng Tất Trọng đang toàn lực ra đòn, trong lòng hoàn toàn xem thường, ánh mắt của hắn là nhìn về Tây Môn Đình Đình ở một bên đang lo lắng khẩn trương, ánh mắt Lăng Phong và Tây Môn Đình Đình gặp nhau, lập tức mang đến cho Tây Môn Đình Đình vô vàn ấm áp và tự tin.
Nơi đây, Hàng Châu, Túy Tiên Lâu, là địa bàn của Lăng Phong. Trong lúc này hắn tuyệt đối là chủ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.