Kiều Kiều Sư Nương

Chương 216: Tam nương



Lăng Phong không chảy máu mũi, nhưng mà đầu óc bắt đầu có phần mê mẩn rồi, trước mắt nhìn về phía bóng dáng sau lưng tuyệt đẹp kia, vô cùng nõn nà mịn màng tinh tế như tuyết trắng, thật đúng là một luồng kích thích, muốn xông lên mặc kệ mọi sự, đúng lúc cảnh đẹp trước mắt mau chóng làm mất lý trí, Nam Cung Tình lại ngồi xổm trở xuống, lúc này mới ngăn trở xúc động liều lĩnh của Lăng Phong.
Mới vừa nhịn được, lại nghe hai cô gái đùa giởn một hồi, lại khiến hắn bị đoạt mất hồn, cảnh đẹp đánh mất lý trí lại xuất hiện, nguyên do là Nam Cung Tình bắt đầu phản công, khiến cho Nam Cung Vân chịu không được phải đứng lên.
Ah, Lăng Phong không thể nín được rên lên một tiếng, thanh âm cực thấp, tại trong phòng tiếng đùa giởn của hai nàng vang trời đương nhiên chẳng thể nghe thấy được. Nguyên lai so với vừa rồi cảnh đẹp trước mắt còn làm cho hắn kích động thiếu chút nữa điên cuồng xông lên, Nam Cung Vân lúc này thân thể phía trước hiện ra ở trước mặt hắn, đây là thân thể biết bao mỹ diệu a. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên trông thấy thân thể của Nam Cung Vân, nhưng là không thể phủ nhận trong hoàn cảnh và trường hợp đặc biệt trên, loại xinh đẹp dể thương thường thường lại càng làm cho người ta thêm rung động!
Thân thể Nam Cung Vân thì thon thả yểu điệu, các tỉ lệ kèm theo rất là hài hòa, dưới chiếc cổ mảnh khảnh đang nâng đở khuôn mặt mỹ miều, là đường cong mềm mại của hai vai, không to không nhỏ, chính là cặp thỏ trắng như tuyết, thập phần hoàn mỹ, đôi thỏ đang phô ra màu trắng nhạt bởi vì bị nhìn xem mà nghịch ngợm đứng vểnh lên, đưa hai quả anh đào hồng làm cho người ta nhịn không được muốn cắn lên một cái. Hướng xuống dưới là chiếc eo uyển chuyển, đường cong hoàn mỹ hướng xuống bờ hông non trắng hình thành hai vòng cung xinh đẹp, trên chiếc bụng trơn láng là vết lỏm ở giửa thật đáng yêu, xuống chút nữa giữa hai chân khiến người ta phải phun máu mũi, cánh hoa làm mê người lúc này đây như ẩn như hiện, thẹn thùng ẩn núp giữa hoa viên mỹ lệ.
Lúc này những đường cong thân thể quá đẹp đó của Nam Cung Vân lẻ ra phải là trắng như tuyết. Nhưng cũng vì hơi nước tỏa ra từ nước nóng đã xoa lên toàn thân tạo nên một màu hồng không tự nhiên, như loại phấn hồng của trân châu phát ra vầng sáng của phấn hồng.
Không thể phủ nhận, Nam Cung Vân thật là càng nhìn lại càng giống như một bức tượng tiên nữ xuống trần băng cơ ngọc cốt, siêu phàm xuất trần, thân thể ngọc ngà đứng ở đó thay đổi như không có thật càng khiến cho người ta có cảm giác một giác mơ mà khi tỉnh giác thì tiên nữ đã trở lại cỏi trời, suốt đời khó còn gặp lại.
Lăng Phong nghĩ đến chổ thích ý, không khỏi hiện lên nét cười tủm tỉm, hắn lại quên mất bước tiếp theo của mình là gì, thời cơ trôi qua tức thì, đột nhiên nghe được từ bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, biết có người đến, trong lòng thầm mắng minh vừa rồi không nên đứng ngây ra đó. Nhưng hiện tại cũng chẳng thể nghĩ nhiều, vội vàng giải khai hôn huyệt của Nhược Lan, đở nàng ngay ngắn, thuận tay cố bóp nhẹ bộ ngực của nàng một cái, lúc này mới vội vàng rời đi.
Chỉ một chốc, là thấy vài người thị nữ thoáng cái đã vội vàng đi tới rồi.
Tiếp theo, nghe thấy thanh âm kêu gọi Nhược Lan của mấy người thị nữ, sau khi Nhược Lan tỉnh lại, cũng chẳng hiểu tại sao mình đột nhiên lại ngủ thiếp đi, cũng chẳng nghĩ nhiều, liền nhìn vào cửa phòng tắm của tiểu thư hỏi tắm rửa xong chưa, Nam Cung Vân ở bên trong đáp lời đã tắm xong rồi, Nhược Lan mới cùng các thị nữ đi vào phục thị. Ngang qua gian phòng của Nam Cung Vân, đi vào hành lang non bộ, bên trái chính là khuê phòng của Hà Bích Tú mẹ Nam Cung Tình. Hà Bích Tú, bởi vì từ nhỏ đã phục thị Nam Cung Hiên, mà trở nên được tin cậy sủng ái, lại có dung mạo diễm lệ lại càng làm cho Nam Cung Hiên thêm vui lòng, về sau Hà Bích Tú vì Nam Cung Hiên mà sinh ra Nam Cung Tình, thì nàng đương nhiên trở thành Tam phu nhân của Nam Cung thế gia. Tuy nhiên Tam phu nhân thân phận địa vị so ra kém xa Đại nương Từ Diễm Quân, Nhị nương Tần Thục Phân thanh danh lừng lẩy đó. Nhưng đối với một nữ nhân xuất thân từ nữ tỳ mà nói, đây đã là vinh quang ít có. Huống chi Hà Bích Tú trong nhà này coi sóc từ trước ra sau, nàng đối với việc trên việc dưới trong trang đều tự mình ra sức, đối xử hiền hòa, lại càng thêm được mọi người yêu mến ủng hộ, bởi vậy địa vị của nàng trong mắt mọi người vô hình trung cũng đã được xác lập.
Bởi vì mọi người nghĩ đến, tuy rằng Hà Bích Tú không phải là con nhà danh giá xuất thân, nhưng thật là hiền thê lương mẫu, người giúp việc nhà khó kiếm, Từ Diễm Quân cùng Tần Thục Phân đối với nàng đều rất yên tâm, nhưng là hôm nay trong lúc vô tình, Lăng Phong chạm đến một việc đại bí mật.
Trong lúc Lăng Phong đi ngang qua khuê phòng của Hà Bích Tú, đột nhiên nhìn thấy Nam Cung Tuấn từ bên trong phòng bước ra, ngay vào lúc thời gian Lăng Phong giật mình, liền theo, Hà Bích Tú cũng đuổi thị nữ tùy thân rồi đi theo Nam Cung Tuấn rời đi. Lăng Phong cảm thấy có sự kỳ lạ, nên theo sát hành tung của họ, cuối cùng phát hiện Hà Bích Tú đi đên tận trong trang nơi ẩn náo, mà chỗ ở này chẳng ngờ lại ở cạnh bên mật thất nơi Nam Cung Hiên bế quan tu luyện, mật thất này cùng mật thất trang chủ bế quan cách nhau không xa, cũng là nơi thường ngày Nam Cung Hiên luyện thuốc.
Tuy là hai phòng cách nhau không xa, bất quá đã là mật thất, đương nhiên cách âm rất tốt, trong mật thất cho dù có gây ồn ào vang trời, thì ngưởi ở bên ngoài cũng không hề nghe thấy động tịnh gì.
Nam Cung Tuấn tiến vào mật thất trước, Hà Bích Tú nối tiếp tiến nhanh vào. Phản ứng đầu tiên của Lăng Phong là hai người nhất định có bí mật không thể cho người khác biết. Hai người này lại có thể chọn lựa chổ này để hẹn hò, Lăng Phong khỏi thầm khen hai người tâm tư linh xảo, trách không được Nam Cung Tuấn cùng Hà Bích Tú hai người quan hệ bí ẩn như thế mà không bị mọi người phát giác, nguyên lai bọn họ đúng là chọn nơi cấm địa như thế nên không ai có thể nhận ra.
Tuy nhiên hiệu quả cách âm của mật thất là tốt, nhưng mà chỉ là đối với người thường, Lăng Phong nào phải người thường, ngoài trăm bước con kiến bò đi hắn cũng có thể biết, huống hồ trong mật thất hai người đối mặt nói với nhau.
Duy nhất khiến Lăng Phong nghĩ không ra là Hà Bích Tú làm sao lại cùng Nam Cung Tuấn cấu kết lại như thế? Chẳng lẽ Nam Cung Tuấn có thủ đoạn hơn người hay sao? Nghĩ tới đây Lăng Phong không khỏi có chút đố kị, con người Nam Cung Tuấn chẳng ra làm sao, nhưng mà diễm phúc chẳng ít, hai cô vợ có dáng mê người, bây giờ lại còn quyến rũ lấy Hà Bích Tú. Bất quá nói đi nói lại, hiện tai Tống Ngọc Chi và Từ Tử San tất cả đã trở thành nữ nhân của mình, Nam Cung Tuấn hắn gặp gỡ mình cũng xem như là xui xẻo tận cùng.
Nghĩ tới đây, Lăng Phong trong lòng không khỏi thầm mắng, con mẹ nó, hôm nay cho lão tử đập vỡ gian tình của các ngươi, xem ta không cho mặt mũi các người còn có chỗ nhìn.
Lại nói, Hà Bích Tú tiến vào mật thất, hướng về Nam Cung Tuấn đối mặt cười một cái, nắm tay nhau đi vào bên trong đó.
Đến giờ phút này, chỉ còn hai người trong không gian bí ẩn độc lập, Hà Bích Tú rốt cuộc thở một hơi, nhìn vào Nam Cung Tuấn ở bên cạnh, trong ánh mắt ít nhiều tràn ngập cảm tình, thấy Nam Cung Tuấn thần tình có hơi ngơ ngác, cánh tay nhỏ bé không nhịn đẩy đối phương một cái, trong miệng nũng nịu nói: " Ngốc tử, ngươi làm gì ngẩn ra vậy, hôm nay thấy ngươi luôn là bộ dáng kẻ mất hồn, có phải là lo lắng chuyện Tử San hay không?"
Nam Cung Tuấn nghe nói trong ánh mắt trước tiên thoáng qua một tia khác lạ, lúc này mới đưa tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của Hà Bích Tú, kéo vào trong lòng, khiến hai người ngực bụng dán vào nhau, bên này cảm nhận đối phương bên kia, mười phần co dãn cùng thân thể của mình dán chặt vào nhau cảm giác thật là thích thú, bên này cảm thấy mùi hương bên kia tỏa ra khắp người mà say đắm, nói: " Từ Tử San chẳng cần phải sợ, cho dù nàng nhận tội, ta cũng có thể nói là nàng vu oan cho ta. Mấu chốt là Nam Cung Vũ, ta cảm giác hắn có chuẩn bị mới đến, đặc biệt dường như nhắm vào ta…"
" Việc gì ngươi phải sợ hắn? Hắn bất quá là một tên vũ sỉ, chơi mưu mô hắn làm thế nào là đối thủ của ngươi ?"
Hà Bích Tú nghe lời ngon ngọt khẻ cười, đưa ngón tay ngọc như búp măng, điểm một cái vào trán Nam Cung Tuấn, cười ha ha nói: "Mấu chốt trong lúc này là lão đầu tử, nhất định phải làm cho lão thay đổi quyết định để cho ngươi làm gia chủ, đây mới là chính đạo."
Nam Cung Tuấn nói: "Ta đã nghĩ đến, chuyện Từ Tử San đã bị bại lộ, tất cả mọi người sẽ không thể tưởng được chúng ta lại tái phát động đầu độc lần thứ hai, cho nên ta quyết định cho nàng ngày mai đến phòng bếp hạ độc. Cái này gọi là lập lại chiêu cũ, giết bọn họ một cái không kịp trở tay."
"Ngươi vì cái gì lại muốn đầu độc, chẳng lẽ chẳng có cách nào tốt hơn sao?"
Hà Bích Tú nghe nói chính mình phải đi đầu độc, trong lòng có chỗ không muốn, nói.
Nam Cung Tuấn nói: "Ta cũng không muốn, Bích Tú. Nói về võ công ta không phãi là đối thủ của Nam Cung Vũ, lại còn thêm Nam Cung Hiên, ta căn bản không có khả năng chống lại. Hiện tại Từ Tử San lại lọt vào tay bọn họ, nếu không hành động, chờ Nam Cung Vũ hoàn toàn nhìn thấu hết âm mưu của chúng ta, chỉ sợ là đã muộn!"
Hà Bích Tú do dự nói: "Như vậy hạ độc liệu ngươi có nắm chắc được không?"
Nam Cung Tuấn cười lạnh nói: "Loại này là độc dược thấm từ từ, sẽ khiến bọn chúng mất hết võ công, chỉ cần Nam Cung Vũ và Nam Cung Hiên không còn công lực, tất cả không ở trong lòng bàn tay của ta sao? Hơn nữa nếu như không dùng độc, cuối cùng ta cũng không thể dùng Phích Lịch hỏa dược cho nổ Nam Cung thế gia. Bích Tú, vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta về sau, nàng phải làm tạm đở một lần đi."
Nói xong, Nam Cung Tuấn không do dự lập tức nhoẻn miệng cười, đưa tay ôm chặc Hà Bích Tú vào trong lòng, kề sát vào tai, trước tiên là thở ra một hơi nóng, thổi vào trong lỗ tai, bởi hắn biết rõ Hà Bích Tú sợ nhất cái này, lần này cũng không ngoại lệ, Hà Bích Tú thân thể có chút căng cứng lập tức mềm xuống, hơn nữa ở trong lòng hắn vặn vẹo thân thể lại còn nũng nịu cười không thôi.
Hà Bích Tú thâm tình nói ra: " Những điều này ta cũng biết, thật ra ngoại trừ biện pháp này, ta muốn nhất chính là cùng với ngươi xa chạy cao bay, rời bỏ nơi này, cùng chung sống với nhau. Ngươi muốn cho ta hạ độc hại trang chủ, thật ra trong lòng ta có chổ khó chịu, thứ nhất suy cho cùng lão cũng là cha ngươi, thứ hai cha ngươi đối với ta không sai, ta từ nhỏ ở nơi này, nhiều năm như vậy, đối với ở đây cũng là rất có cảm tình, ta không thể quá tuyệt tình, Tuấn lang, ngươi có hiểu tâm tình của ta không?"
Nam Cung Tuấn nghe xong lời chân tình của Hà Bích Tú, trong lòng cũng không cho là đúng, với hắn mà nói, Hà Bích Tú giá trị lớn nhất là giúp hắn thực hiện mộng tưởng, về phần cao chạy xa bay, Nam Cung Tuấn hắn sẽ chẳng chịu làm. Phải như đổi là những người khác, sớm đã bị chân tình của Hà Bích Tú làm cho cảm động, nhưng Nam Cung Tuấn lúc này chưa tính là con người, hắn quả thực không bằng.
" Bích Tú, chúng ta còn có thể đi đâu? Thiên hạ lại rộng lớn, nếu như không có thể giải quyết Nam Cung Vũ, trong lòng ta cũng cảm thấy không yên, vì hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
Nam Cung Tuấn giữ nữ nhân trong ngực ôm thật chặt, tiếp tục giả vờ thâm tình nói: " Bích Tú, ta hiểu nổi khổ tâm riêng tư của nàng, nhưng là nàng có nghĩ tới hay không , sau khi rời khỏi nơi này rồi thì sao, chẳng lẻ chúng ta muốn lang thang cả đời sao? Chỉ cần ta lên làm gia chủ, nàng có nghĩ tất cả hạnh phúc đều tiến đến! Đến lúc đó chúng ta không cần phải lén lúc nữa."
Hà Bích Tú thấy Nam Cung Tuấn tâm ý đã quyết, thì không thể cố chấp, không khỏi lấy đầu vùi vào trong ngực Nam Cung Tuấn nói: "Tuấn lang, ngươi đã quyết tâm làm như vậy, ta nhất định đi theo ngươi."
Nam Cung Tuấn mừng rỡ như điên, ôm chặc lấy nữ nhân trong ngực, hai tay trên lớp quần áo phần nở nang trơn láng nơi người của nữ nhân dùng sức xoa nhẹ hai cái, lại còn vỗ vỗ lên chổ nhô cao của nàng, nói: "Nàng có phải muốn gấp không, chi bằng chúng ta tắm rữa trước đi?"
Hà Bích Tú cười ha ha nói: "Được, tất cả nghe theo ngươi."
"Nàng trước đi, ta lập tức sẽ theo."
Nam Cung Tuấn lại nắn nót đôi thỏ mũm mĩm của Hà Bích Tu hai cái.
Hà Bích Tú cho rằng Nam Cung Tuấn muốn chuẩn bị cái gì mới mẽ đa dạng, để cho hai người bọn họ thêm vui thú, vì vậy kiều mỵ cười: " Được, ta cởi đồ trước đây."
Mặc dù trước mặt đối vói dáng dấp thân thể người đàn bà xinh đẹp này không hề lạ lẫm, hơn nữa còn rất quen thuộc, nhưng trước cảnh đẹp này khó lấy mắt đi chổ khác, chính mình cũng theo động tác của đối phương từ từ lộ ra, cũng đã dần dần bốc lên.
Đang lúc Nam Cung Tuân sôi trào lên, "Bành" một tiếng, đại môn bị người mở ra, Nam Cung Tuấn cùng Hà Bích Tú đồng thời kinh hãi, nhìn cữa ra vào xem xét, trong lòng lập tức lạnh xuống.
Nam Cung Vũ! Không, đáng nên là Lăng Phong. Biến hóa thật là bất ngờ, khiến cho Nam Cung Tuấn và Hà Bích Tú đều hoa mắt đờ người, tại sao mình lại không nghĩ đến là bên ngoài sẽ có người? Lăng Phong hắn từ nơi nào mà hiện ra vậy? !
Lăng Phong đang cười, đối với hắn mà nói, cá đã rơi vào lưới, chuyện tiếp theo sau, cũng là xem hắn bắt cá mổ cá như thế nào thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.