Kiều Kiều Vô Song

Chương 150: Đệ Nhất Mỹ Nam Bắc Địa Thôi Huyền



Edit: Frenalis

Mặc dù Cơ Việt chưa từng phá trận, nhưng nếu hắn nói thiên hạ này chỉ có một mình Khấu Khiêm Chi tinh thông thuật kỳ môn độn giáp, dùng điểm này tới khảo hạch mình, rõ ràng là muốn khó xử người, mọi người nghe xong, sẽ chỉ cảm thấy Cơ Việt là đang chột dạ lấy cớ.

Nhưng mà lúc này, Cơ Việt lấy loại phương thức kỳ diệu để phá trận pháp của Khấu Khiêm Chi, lại nói ra như vậy, mọi người sẽ cảm thấy Khấu Khiêm Chi này không phóng khoáng.

Cơ Việt mặc một bộ huyền y, cưỡi ngựa thong thả ung dung mà đến.

Diện mạo hắn vốn dĩ cực kỳ tuấn tú, giờ phút này lại chiến thắng vang dội, áp đảo hoàn toàn đối phương, càng là phong hoa vô cùng, trong khoảng thời gian ngắn có không ít tiểu cô đều si ngốc ngắm nhìn.

Trong nháy mắt, Cơ Việt liền cưỡi ngựa đi tới trước mặt Khấu Khiêm Chi, trên dưới nhìn thoáng qua vị quốc sư Bắc Nguỵ sâu không lường được này, Cơ Việt mỉm cười chắp tay trước ngực nói: "Tới mà không chào là phi lễ, mới vừa gặp mặt, quốc sư đã cấp cho Cơ mỗ một đề khó, hiện giờ, Cơ mỗ cũng nghĩ ra một đề bài muốn khảo nghiệm quốc sư, lại không biết quốc sư có dám nhận lời hay không?"

Khấu Khiêm Chi người này, phong độ tựa như thần tiên không gì sánh kịp, con ngươi hắn thâm thúy yên lặng nhìn Cơ Việt, cũng không biết hắn nghĩ tới điều gì, sau một lúc lâu khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: "Cơ quân cứ nói đừng ngại."

"Sảng khoái!" Cơ Việt cười cười, hắn nhìn chằm chằm Khấu Khiêm Chi từng câu từng chữ mà nói: "Đêm qua Cơ mỗ xem hiện tượng thiên văn, biết được tháng trước Bắc Nguỵ có xảy ra một biến cố, Cơ mỗ mong muốn quốc sư có thể nói cho ta biết đó là biến cố gì". Dừng lại một chút, Cơ Việt lộ ra hàm răng tuyết trắng chậm rì rì nói: "Vậy, ta cũng lấy thời gian ba ngày, thế nào?"

Vào thời điểm tháng trước Khấu Khiêm Chi đã tiến vào địa bàn Lưu Tống, hơn nữa thời đại này tin tức cực không linh thông. Cho nên Cơ Việt căn bản không lo lắng Khấu Khiêm Chi có thể từ miệng người khác biết được sự việc phát sinh ở Bắc Nguỵ vào tháng trước.

Mọi người không nghĩ tới Cơ Việt lại ra khảo đề này, ngay khi thanh âm hắn vừa dứt, mọi tiếng bàn tán nổi lên, từng âm thanh vang dội kêu lên: "Đoán trước quá khứ tương lai, đây mới đúng là công việc của quốc sư! Cơ sư ra đề này rất hợp lý."

"Đúng vậy, khảo đề này rất công bằng!"

"Dù có thổi phồng bản thân đến mức nào cũng không thể thay đổi được sự thật. Chỉ những ai có thể thể hiện bản lĩnh và tài năng thực sự trong việc lớn mới xứng đáng được gọi là cao nhân."

"Cơ sư thật công bằng!"

Nhìn Cơ Việt, trên gương mặt tuấn mỹ trẻ tuổi của Khấu Khiêm Chi cũng hiện lên sự kinh ngạc. Hắn thầm nghĩ: Chẳng lẽ tiểu lang trẻ tuổi này thực sự có năng lực? Sau đó hắn lại thầm nghĩ: Cơ Việt này tuy rằng diện mạo thâm tàng bất lộ, hiện giờ xem ra, chỉ sợ là người không thể khinh thường.

Nghĩ đến đây, Khấu Khiêm Chi nhẹ gật đầu, nhìn về phía Cơ Việt nhàn nhạt nói: "Nếu là như vậy, khảo đề này bổn quốc sư tiếp nhận."

Lời của Khấu Khiêm Chi vừa dứt, Cơ Việt cất tiếng cười to. Hắn cũng không hề nhiều lời vô nghĩa, dây cương chuyển động, một bên lớn tiếng cười một bên giục ngựa quay về, tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên trong không trung, chỉ trong chốc lát, Cơ Việt đã biến mất ở trong tầm nhìn của Khấu Khiêm Chi.

Chỉ là, lúc Cơ Việt rời đi, Khấu Khiêm Chi không biết phát hiện ra điều gì, khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên nở ra nụ cười mỉm.

..................

Nhất chiến thành danh*!

(*: Chỉ qua một trận chiến mà trở nên nổi tiếng)

Cái gì gọi là nhất chiến thành danh? Cơ Việt bây giờ chính là nhất chiến thành danh!

Trước ngày hôm nay, có vô số người đều nói tuy Cơ Việt là chuẩn quốc sư của Lưu Tống, nhưng rốt cuộc hắn còn quá trẻ, hơn nữa biểu hiện cùng thành tích cũng quá ít, truyền đến truyền đi, người không tin càng nhiều.

Mà hiện tại, Cơ Việt mượn thế lực của thiên địa, chỉ là mang theo một ít người đào mấy cái hố, đã phá giải được kỳ môn trận pháp của quốc sư Bắc Nguỵ.

Tình cảnh nước lũ tràn vào sơn cốc tàn sát bừa bãi có bao nhiêu đáng sợ, sức mạnh thiên địa có bao nhiêu thâm sâu khó dò, cho nên hiện tại Cơ Việt ở trong lòng mọi người cao lớn thần bí như thế nào.

Trên đường đến Dương Châu, các đạo môn tông sư coi thường Cơ Việt và không tin tưởng hắn. Tuy nhiên, sau khi chứng kiến tài năng của Cơ Việt, họ đã thay đổi cách nhìn nhận. Họ loáng thoáng muốn thu nạp Cơ Việt và xem hắn như một nhân vật có thể sánh vai cùng Khấu Khiêm Chi.

Cho nên, trong lúc Cơ Việt giục ngựa trở về, chung quanh chỗ ở của hắn ngày càng nhiều người tới, khi hắn vừa về tới nơi, cơ hồ là bị mấy ngàn người vây quanh thôn trang.

Cổng lớn thôn trang như muốn bị đạp vỡ, cho dù là đại sĩ tộc hay là tông thất, hoặc là nho sinh các phái đều sôi nổi tới cửa bái phỏng, nhưng tất cả đều bị Cơ Việt cự tuyệt.

Thẳng đến hôm nay, hắn nhận được một tấm thiệp, lại không thể cự tuyệt.

Tấm thiệp rất đơn giản, có đề tên ở cuối thiệp, hành thư cực kỳ phiêu dật phong lưu, rơi xuống bốn chữ "Lạc Dương Thôi Huyền"

Lạc Dương Thôi Huyền!

Là Thôi Huyền vang danh cùng Tạ Lang!

Mỗi khi nhắc đến Thôi Huyền, mỹ nhân Giang Nam lại cảm thấy tim đập nhanh hơn vài phần. Thôi Huyền, đệ nhất mỹ nam phương Bắc, quả thực khiến người ta ngưỡng mộ.

Nghĩ nghĩ, Cơ Việt kêu bọn người Tạ Quảng chuẩn bị ngựa đi đến nơi gặp mặt Thôi Huyền theo lời ước định trong thiệp là trên triền núi phía bắc Ngô huyện, thành Dương Châu.

Hôm nay đúng là trời xuân hòa cùng ánh nắng rực rỡ. Trong thành Dương Châu, những cành đào nở rộ diễm lệ khoe sắc thắm. Khi đoàn người Cơ Việt đi ngang qua, cùng vẻ đẹp của hoa đào đã khiến không ít thiếu nữ si ngốc ngắm nhìn.

Chỉ trong chốc lát, Cơ Việt đã đi tới triền núi phía bắc Ngô huyện.

Phát hiện địa phương này là thảo nguyên rộng lớn, bốn phía không có che chắn, cho dù thích khách có tới cũng không có chỗ ẩn thân, Cơ Việt không nghĩ bị yếu thế nên phất tay lệnh cho đám người Tạ Quảng lui về phía sau rừng cây, sau đó hắn tiếp tục giục ngựa đi về phía sườn núi.

Lúc Cơ Việt đi đến trên sườn núi, xoay người xuống ngựa, hướng tầm mắt nhìn xung quanh, đột nhiên, hắn nghe được âm thanh của hàng ngàn tiếng vó ngựa lao nhanh!

Cơ Việt vội vàng quay đầu nhìn lại.

Vừa nhìn, hắn lại thấy được một đàn ngựa mênh mông cuồn cuộn như nước lũ tràn về phía hắn, những gót sắt kia dẫm đạp trên mặt đất phát ra chấn động, cuồn cuộn bụi mù, phảng phất phất tay là có thể đem Cơ Việt như con kiến dẫm thành thịt vụn!

Giờ khắc này, trông Cơ Việt nhỏ bé như vậy, đàn ngựa ở phía trước xuất hiện nhiều đến mức không đếm được, lại mênh mông cuồn cuộn đáng sợ vô cùng!

Nhìn đàn ngựa kia càng ngày càng gần, Cơ Việt vô cùng kinh hãi. Nhìn khí thế hung hãn của đoàn quân, hắn sợ hãi đến mức không dám cử động dù chỉ một chút.

Ngàn con ngựa khí thế lao nhanh tới, không khác gì ngàn thiết kỵ trên chiến trường xông thành mà đến, cái loại sát khí này, phô bày hết thảy sự cuồng mãnh của nó, không phải người phàm có thể ngăn cản!

Người trong thiên hạ đều biết, sĩ tộc Kiến Khang sợ ngựa như hổ, nghe được tiếng ngựa kêu đều phải run lên vài cái! Mà hiện tại, Cơ Việt đối mặt với hơn một ngàn con ngựa như sóng triều xông thẳng mà đến!

Đàn ngựa kia ầm ầm lao đến, chớp mắt như muốn đem Cơ Việt nuốt chửng dưới vó ngựa. Đột nhiên, từ xa xôi phía sau truyền đến một âm thanh của tiếng còi vang lên!

Tiếng còi mười phần rõ ràng vang dội, ngay khi nó được thổi đến tiếng thứ ba, những con ngựa đang chạy như điên hướng đến Cơ Việt, bất ngờ đồng loạt dừng bước!

Tất cả ngựa đều ngừng lại! Mà lúc này, khoảng cách chúng nó cách Cơ Việt chỉ khoảng một trăm bước!

Mặt Cơ Việt vẫn luôn tái nhợt, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại. Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng còi kia.

Từ xa, giữa đàn ngựa, một thiếu niên lang quân mặc áo choàng màu đỏ trong ánh nắng mặt trời rực rỡ, chậm rãi mà đến.

Lang quân kia bước đi rất chậm, vô cùng ưu nhã, rõ ràng là đang đi giữa đàn ngựa, lại phảng phất như là đặt mình trên đường phố xa hoa, mỗi một động tác của hắn làm tay áo rộng tung bay, hiển lộ ra dung mạo đẹp đẽ khí chất quý giá.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, những tia nắng vàng óng ả chiếu rọi lên người lang quân, khiến cho vẻ đẹp lộng lẫy của hắn càng thêm nổi bật. Vẻ đẹp ấy phi thường quý phái cùng thân hình tuấn tú vô song. Phảng phất như hắn đang khoác lên mình một lớp ánh kim huyền ảo.

Ngay từ lúc vừa nhìn thấy người này, Cơ Việt đã biết hắn chính là Thôi Huyền!

Sở dĩ Cơ Việt có suy nghĩ như vậy, là bởi vì lang quân này thật sự quá xuất sắc. Loại ngoại hình tuấn mỹ này không có từ ngữ nào có thể diễn tả bằng lời, chỉ có thế gia đại tộc mấy trăm năm mới có thể dưỡng ra khí độ ung dung như vậy, ở trên địa vị cao lâu năm, nắm quyền sinh sát tôn quý, khiến cho người này vừa xuất hiện, liền như ánh mặt trời ban trưa chói mắt.

Lang quân này chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, trên người hắn chính là một bộ quần áo người Hồ bó sát, bên ngoài khoác thêm áo choàng đỏ đang bị gió thổi bay phất phới!

Tuy cùng là phong độ hơn người, nhưng khí chất của Tạ Lang lại mang nét siêu trần thoát tục, mà Thôi Huyền này, tuổi trẻ đã vào triều làm quan chức lớn của Bắc Nguỵ, nhưng lại sở hữu vẻ đẹp quý khí bức người. Dù cùng là quý công tử, nhưng Tiêu Dịch so với Thôi Huyền, lại ngây ngô kém nổi bật hơn. Chỉ khi nhìn thấy Thôi Huyền, mới có thể hiểu được thế nào là đẹp đẽ quý khí và một đời chi tể!

(Một đời chi tể: nhân vật phi thường, tài năng xuất chúng, có thể làm chủ cuộc đời mình. Cụm từ này thường được sử dụng để miêu tả những người có tầm ảnh hưởng lớn đến xã hội, có khả năng lãnh đạo và tạo ra những điều phi thường).

Thôi Huyền nhàn nhã tản bộ mà đến, hắn đi tới đâu, những con ngựa đó đều ôn thuần cúi đầu, thân mật mà ngửi tay hắn.

Trong nháy mắt, lang quân đó đã đến trước mặt Cơ Việt. Lúc đó ánh mặt trời đang lên cao, ánh nắng xán lạn chiếu rọi trên người hắn rực rỡ khôn cùng, thân ảnh tuấn mỹ vô biên.

Thôi Huyền đứng cách Cơ Việt khoảng hai mươi bước, khoanh tay đứng yên.

Nhìn Thôi Huyền với khoảng cách gần như vậy, Cơ Việt mới phát hiện người này là không có chỗ nào không đẹp. Đúng vậy, người này chẳng những diện mạo trời sinh quý khí tuấn mỹ, tay hắn cũng trắng nõn thon dài khớp xương đều đều, hai chân thẳng tắp thon dài, cần cổ lộ ra ngoài cũng hoàn mỹ như bạch ngọc điêu khắc ra. Bề ngoài này, toàn thân trên dưới chỉ có thể dùng hai từ "hoàn mỹ" để hình dung!

Lại một lần nữa, Cơ Việt âm thầm cảm khái ở trong lòng: Trách không được thiên hạ mỹ nam nhiều như vậy, chỉ có Thôi Huyền là có thể cùng Tạ Lang nổi danh.

Nhìn thấy Cơ Việt, khuôn mặt hoa mỹ hiện lên một nụ cười, hắn nhẹ gật đầu, cực có phong độ mà nói: "Ta là Thôi Huyền."

Khi hắn nói lời này, phong độ nhẹ nhàng, ánh mắt hắn nhìn về phía Cơ Việt, khiến cho Cơ Việt cảm giác mình được tôn trọng, được hưởng sự ôn nhu của hắn. Nhưng trên thực tế, người này không hề hành lễ với Cơ Việt, cũng không hỏi tên họ Cơ Việt. Hắn chỉ là dùng thái độ cực kỳ sơ sài để nói ra tên của mình, lại còn gật đầu cười như vậy, khiến cho bất luận kẻ nào đều sẽ sinh ra ảo giác: nhân vật cao cao tại thượng như vậy rất có phong độ, đối với ta thực ôn nhu.

Giống như Tạ Lang, nhân cách Thôi Huyền cũng có một loại mị lực mãnh liệt, mà lúc phóng ra mị lực như thế này, có thể dễ dàng câu đi hồn phách của người khác.

Sau khi Thôi Huyền tự giới thiệu, liền ngậm cười yên lặng mà đánh giá Cơ Việt.

Cơ Việt đón nhận ánh mắt Thôi Huyền, một lát sau, mới nhàn nhạt nói: "Đám ngựa này là do Thôi Lang đưa tới? Mới vừa gặp mặt, Thôi Lang đã đưa ngàn con ngựa ra đón tiếp ta, Cơ mỗ thật là vinh hạnh!"

Lời này của Cơ Việt mang theo vài phần tức giận, cũng mang theo vài ý tứ trào phúng!

Nhưng thật kỳ quái, ngay khi Cơ Việt thốt ra lời này, con ngươi thâm thuý như sao trời của Thôi Huyền hiện lên một tầng thất vọng, hắn nhìn Cơ Việt, phong độ nhẹ nhàng, ngữ khí ôn nhu mang theo thở dài mà nói: "Cơ lang đã trải qua cảnh tượng vừa rồi, chỉ nghĩ đến Thôi Huyền vô lễ thôi ư?"

Hắn nói câu này mười phần ôn nhu, cũng mười phần tiếc hận.

Cơ Việt đầu tiên là ngẩn ra, sau đó minh bạch lời hắn nói. Thôi Huyền đây là muốn cho Cơ Việt thấy được bản lĩnh đáng sợ của hắn, đó là có thể hiệu lệnh cả ngàn con ngựa! Loại bản lĩnh này nếu dùng trên chiến trường, là một việc đáng sợ cỡ nào? Mà Cơ Việt - chuẩn quốc sư Lưu Tống, nhìn thấy kẻ địch có thủ đoạn phi thường như vậy, lại chỉ nghĩ đến sự nhục nhã của bản thân, làm sao mà Thôi Huyền không thất vọng?

Thật hiếm thấy một bộ mặt vì quẫn bách của Cơ Việt mà bắt đầu phiếm hồng.

Rốt cuộc nhìn thấy điểm thất thố của Cơ Việt, Thôi Huyền cười cười, hắn xoa xoa bên hông tuấn mã, thưởng thức vẻ mặt Cơ Việt một hồi, sau lại tiếp tục nói: "Từ trước đến nay, Thôi Huyền nghe người ta nói sĩ tộc Kiến Khang sợ ngựa như hổ, thật làm Thôi Huyền sinh ra thất vọng."

Hắn nói thất vọng, đó là chân chính thất vọng, khi nói lời này, khuôn mặt tuẫn mỹ quý khí của Thôi Huyền hiện lên một tầng buồn bã, hắn nhìn về phía chân trời hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Sĩ tộc Kiến Khang chẳng những sợ ngựa như hổ, mà ở thành Dương Châu đất rộng này, cũng quản chế ngựa không hề nghiêm, ta tùy tùy tiện tiện cũng có thể từ nơi trại nuôi ngựa mua được ngàn con ngựa."

Khi nói đến Kiến Khang quản chế ngựa không nghiêm, biểu tình Thôi Huyền lại lần nữa buồn bã vô cùng.

Một lát sau, Thôi Huyền cười, lại tiếp tục nói: "Sau khi ta mua cả ngàn con ngựa này, đã dạy dỗ sơ qua mấy ngày, cuối cùng cũng có thể làm bọn chúng nghe hiểu được tiếng huýt sáo của ta." Khi nói lời này, hắn lại liếc mắt nhìn Cơ Việt một cái, phát hiện vị quốc sư Lưu Tống trước mắt này thật sự không hiểu được bản lĩnh của bản thân mình có ý nghĩa như thế nào đối với một quốc gia, Thôi Huyền lộ ra hàm răng tuyết trắng cười cười.

Lúc này, Thôi Huyền đột nhiên hướng về phía Cơ Việt ôn nhu nói: "Cơ gia lang quân, những con ngựa này của ta, tặng cho ngươi hết được không?"

Cơ Việt ngẩn ra.

Một lát sau, Cơ Việt nhàn nhạt hỏi: "Tại sao?" Hắn hồ nghi mà nhìn Thôi Huyền, nói: "Ngàn con ngựa tốt, đặt ở trong quân đều là một thế mạnh lớn, còn đối với cá nhân thì càng là tài phú kinh người, Cơ mỗ có tài đức gì, có thể làm Thôi Lang ưu ái như thế?"

Thôi Huyền mỉm cười nói: "Thôi Huyền cùng Tạ Thập Bát lang là bạn cũ, hơn nữa ngày xưa ta còn thiếu Tạ Thập Bát một ân cứu mạng. Tạ Thập Bát trí tuệ lỗi lạc, tất nhiên sẽ không để ý Thôi mỗ tạ lễ."

Cho nên, những con ngựa này thực chất là đưa cho Tạ Lang, chỉ là thông qua tay mình chuyển giao thôi?

Cơ Việt thầm nghĩ: Loại ngựa này thích hợp dùng làm trang bị trong quân, đưa cho người của Tạ Lang sử dụng vẫn tốt hơn rơi vào trong tay Bắc Nguỵ.

Nghĩ đến đây, Cơ Việt gật đầu nói: "Tâm ý của Thôi Lang, Cơ mỗ liền nhận lấy."

Thanh âm Cơ Việt vừa dứt, Thôi Huyền lại cười.

Lần này hắn cười, đặc biệt quỷ dị và hoa lệ, khí chất hắn loá mắt mà uy nghi hiển hách, nụ cười giờ phút này, càng là sáng ngời tới cực điểm, trong khoảng thời gian ngắn, Cơ Việt lại có cảm giác đôi mắt bị bỏng rát.

Khóe miệng mang vài hàm ý cười, Thôi Huyền đột nhiên cất bước, đi tới về phía Cơ Việt.

Trong nháy mắt đã đứng đối diện Cơ Việt, hắn cúi đầu mỉm cười nhìn Cơ Việt đánh giá thật lâu, đột nhiên hắn tiến đến bên tai Cơ Việt, dùng âm thanh cực thấp nói: "Ngươi là nữ tử ư?"

Ngươi là nữ tử!

Hắn nói, ngươi là nữ tử!

Cơ Việt rùng mình, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt như rơi vào hầm băng.

Đúng lúc này, bên tai Cơ Việt lại lần nữa ấm áp, hơi thở Thôi Huyền ấm áp từng đợt phun vào lỗ tai Cơ Việt phát ngứa, chỉ nghe thanh âm trầm thấp ôn nhu của hắn lần nữa truyền đến, "Kỳ thật ta vừa rồi lừa ngươi, sở dĩ ta đưa ngựa cho ngươi, không liên quan gì đến Tạ Lang......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.