Kiều Kiều Vô Song

Chương 167: Tuyên Bố Đính Ước



Edit: Frenalis

Chớp mắt, Tạ Lang ôm Cơ Tự lên xe lừa.

Xe vừa lăn bánh, một giọng nữ vội vã vang lên từ bên ngoài: "Thập bát ca ca, thập bát ca ca, là người sao?"

Tạ Lang ôm chặt Cơ Tự đang vặn vẹo không yên, chậm rãi vén một góc màn xe.

Nhìn thấy suối mắt ôn nhu của chàng, tiểu cô xinh đẹp không biết tên họ kia tức khắc nước mắt tuôn rơi, nàng ta vội vàng nói: "Thập bát ca ca, người vừa rồi nói với bọn họ Cơ thị là phụ nhân của người...... Là thật sao? Người không phải đã sớm từ bỏ nàng ấy rồi sao?"

Đối mặt với lời nói vô lễ của tiểu cô xa lạ, Tạ Lang vẫn giữ thái độ ôn nhã. Chàng khẽ gật đầu, dịu dàng nói: "Ngươi nói sai rồi. Ta chưa từng từ bỏ nàng ấy."

Tiểu cô kia luống cuống không biết nói gì, một hồi lại có thêm vài tiểu cô khác vây quanh. Một người nghẹn ngào nói: "Thập Bát Lang gạt người! Lúc trước người rõ ràng là đã từ bỏ Cơ thị nữ kia!"

Tạ Lang kiên nhẫn lắng nghe, chỉ là khi họ vừa dứt lời, chàng nghiêm túc trả lời: "Ta xác thực chưa từng từ bỏ Cơ thị!"

Nói tới đây, chàng mỉm cười ra lệnh nói: "Đi thôi."

"Vâng." Ngự phu lập tức đáp lời, thúc ngựa đi, bỏ lại những tiểu cô đang ngỡ ngàng trên đường phố.

Khi Tạ Lang chuẩn bị hạ màn xe xuống, đột nhiên chàng kêu r3n một tiếng. Mấy người bộ khúc nghe thấy tiếng kêu, vội vàng lo lắng nhìn vào, nhưng là lần đầu bọn họ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của lang quân nhà mình ửng đỏ, trong lòng lộp bộp một chút, nhanh chóng quay đầu đi.

Tạ Lang khẽ nói: "E rằng dọc đường này sẽ không yên ổn." Mọi người theo ánh mắt chàng nhìn lại, thấy phía trước đường phố có mấy chiếc xe lừa chặn ngang, chặn đường đi của Tạ Lang.

Nhìn những tiểu cô mặt tái nhợt đẫm lệ trên xe lừa, lại quay đầu nhìn vào trong xe, thấy Tạ Lang vội vàng kéo lại vạt áo, cuốn lại mái tóc, thỉnh thoảng còn kêu lên một tiếng vì đau đớn. Tạ Quảng đột nhiên có điểm muốn cười.

Bất quá hắn biết rõ, tuy là lang quân hiện tại đang trong tình trạng chật vật hiếm gặp, hắn cũng không thể cười trước mặt chàng. Vì thế, hắn vội vàng cùng mấy người bộ khúc quay đầu nhìn sang hướng khác, biểu tình vô cùng chuyên chú.

Mấy tiểu cô nhà thế tộc cùng một ít người qua đường lại lần nữa chặn đường Tạ Lang.

Một tiểu cô vén màn xe, khuôn mặt tái nhợt nức nở nói: "Vừa rồi nghe người ta nói, Thập Bát Lang vì Cơ thị nữ làm náo loạn phủ An Hoa công chúa, có chuyện này hay không?"

Nhìn thấy Tạ Lang nhìn mình với ánh mắt trong suốt ôn nhu nhưng lại bất đắc dĩ, cũng không nói lời nào, tiểu cô kia càng thêm thương tâm. Nàng ta nghẹn ngào nói: "Thập Bát Lang, người cứ như vậy mà toàn tâm toàn ý với một nữ tử hàn môn, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Lời vừa dứt, một tiểu cô khác nức nở nói: "Thập Bát Lang, nếu người cưới vợ, những nhà quyền quý đều mong muốn được gả cho người. Có Vương - Viên thị chi nữ, chúng ta không thể sánh bằng. Nếu người nạp thiếp, cũng tất nhiên là dòng dõi bất phàm, nữ tử tài tình xuất chúng. Chúng ta ghen tị, nhưng cũng còn có một tia hy vọng. Nhưng người rõ ràng đã từ bỏ Cơ thị nữ. Hiện giờ lại trước mặt mọi người làm náo loạn phủ công chúa, người muốn nói cho chúng ta biết tâm của người đã dành hết cho Cơ thị nữ sao? Người làm như vậy, chúng ta làm sao chịu đựng nổi?"

Ngay sau đó, lại có một tiểu cô khác khóc ròng nói: "Thập bát ca ca, nếu người liên hôn với quý tộc, chúng ta sẽ không hận. Nhưng nếu người vì một người khác mà điên điên đảo đảo, chúng ta sẽ hận khổ suốt đời!"

Tạ Lang thở dài thườn thượt.

Chàng lại giơ tay giữ chặt Cơ Tự đang ở trên người mình không ngừng ma sát. Cơ Tự vuốt v e Tạ Lang quá lợi hại, khiến chàng toát mồ hôi trán. Mỗi khi nàng cử động, yết hầu của chàng lại lăn lộn vài lần, khuôn mặt tuấn tú càng ửng hồng đến mức không thể tả.

Tạ Lang vươn ngón tay thon dài kéo màn xe xuống một chút. Giọng nói ôn nhu như suốt mát của chàng từ từ vang lên: "Các ngươi đều là người đa tình, nên tự nhiên biết rằng thế gian này chỉ có một chữ tình, nhất định phải mà người đó."

Lời nói của Tạ Lang như một lời thừa nhận trắng trợn rằng chàng đã từng điên điên đảo đảo vì Cơ thị, và chàng cũng thực sự rung động trước nàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, các tiểu cô rơi vào tuyệt vọng, tiếng khóc vang lên khắp nơi.

Giữa lúc các nàng khóc lóc thảm thiết, ngự phu vội vàng thúc xe lừa tiến lên. Cứ như vậy, giữa sự hoảng hốt của các tiểu cô, xe lừa của Tạ Lang lại lần nữa xông ra ngoài.

Đi được vài chục bước, Tạ Quảng quay đầu lại. Hắn nhìn thấy vạt áo của lang quân nhà mình bị kéo rộng ra, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang nhẹ nhàng vỗ về nơi xương quai xanh và yết hầu của chàng. Theo từng cử động của bàn tay nhỏ bé ấy, những đường gân xanh nổi lên trên sống mũi của lang quân, vốn dĩ bất động như tượng thần, giờ đây lại nhấp nhô rõ ràng. Tạ Quảng không khỏi nén cười nói: "Lang quân cứ việc kéo màn xe xuống, nếu lại có tiểu cô nào chặn đường, chúng ta có thể lên tiếng đáp lời!"

Ngay khi tiếng Tạ Quảng vừa dứt, cũng không biết Cơ Tự làm gì trong xe lừa, khiến Tạ Lang thiếu chút nữa kêu ra tiếng, chàng vội vàng kéo màn xe xuống thêm một chút, lạnh lùng đáp lời: "Không thể, các nàng dò hỏi là muốn biết sự thật chết tâm này, lời các ngươi nói cũng vô dụng." Vừa dứt lời, Tạ Quảng liền nghe tiếng "ngô" của lang quân, dường như bị thứ gì đó chặn ngang môi.

Nghe tiếng động ấy, Tạ Quảng chưa kịp bật cười thì lại nghe một tiếng "ti" kêu đau của lang quân vang lên từ trong xe lừa. Hắn lo lắng hỏi: "Lang quân, người làm sao vậy?"

Hắn vừa dứt lời, giọng nói hơi ngượng ngùng pha chút tức giận của Tạ Lang vang lên: "Không có gì, không cẩn thận cắn đầu lưỡi một chút thôi."

Nhưng có lẽ không chỉ đơn giản là vô tình cắn đầu lưỡi, mà là Cơ thị, người vừa quấn lấy lang quân đòi hôn, sau khi hôn lại hận đến mức cắn ngài ấy một ngụm?

Tạ Quảng có thể nghĩ đến điểm này, thì các bộ khúc cũng vậy, họ cúi đầu cố kìm nén tiếng cười.

Đúng lúc này, tiếng ồn ào lại vang lên từ phía trước.

Tiếng ồn ào khá vang, Tạ Lang vội vàng cầm khăn tay lau vết máu trên môi, rồi tao nhã vén một góc màn xe ra.

Phía trước có hơn mười chiếc xe lừa chặn ngang, chở theo khoảng bốn năm chục nữ nhân.

Hơn mười chiếc xe lừa đổ xô, bốn năm chục tiểu cô chặn đường, trong chốc lát đã khiến con đường phía trước tắc nghẽn.

Khi xe lừa của Tạ Lang đến gần, một chiếc xe lừa trong đám người đó tiến lên, một giọng nói giòn vang của một tiểu cô vang lên: "Nghe nói Thập Bát Lang ở trong phủ An Hoa công chúa, ôm Cơ thị mà nói ra hai chữ "nội tử", lời này có thật không?"

Ngay khi giọng nói của tiểu cô vừa ra, tiếng xôn xao vang lên khắp nơi. Trong chốc lát, hàng trăm người đi đường hai bên đường phố đều tụ tập lại, bàn tán sôi nổi.

Sau một lúc im lặng, giọng nói êm ái dễ nghe của Tạ Lang từ từ vang lên từ trong xe lừa: "Ngươi nghe không sai. Ta có nói lời này."

Lời Tạ Lang vừa nói ra, đám người vây quanh như ong vỡ tổ, xôn xao bàn tán. Lại nghe giọng nói có phần lạnh lùng của một tiểu cô: "Thập Bát Lang như thế, chẳng lẽ là muốn sủng thϊếp diệt thê sao?"

Ngay khi bốn chữ "sủng thϊếp diệt thê" vừa được thốt ra, con đường vốn náo nhiệt như chợ bỗng chốc trở nên im ắng.

Trong xe lừa, Tạ Lang lại cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của chàng vang lên: "Ta cũng không định cưới vợ, lấy đâu ra chuyện sủng thϊếp diệt thê như lời ngươi nói?"

Chàng thế nhưng nói, chàng không định cưới vợ!

Tạ Thập Bát Lang thế nhưng nói, chàng không định cưới vợ!

Giữa sự im lặng bao trùm, khuôn mặt của một vài tiểu cô đang ngồi trên gác mái cách đó không xa đồng thời tái nhợt. Nhìn vào trang phục và người hầu của họ, có thể biết họ là các thứ nữ của Lang Gia Vương thị và Trần quận Viên thị!

Dòng dõi của Lang Gia Vương thị và Trần quận Viên thị tuy cao quý, nhưng khi họ nạp thϊếp, thân phận của thiếp thất lại thấp hơn họ vài bậc. Vốn dĩ, những thứ nữ do thiếp thất sinh ra thường chỉ có thể gả cho người có thân phận tương đương con vợ lẽ. Tuy nhiên, vì thế hệ này của hai nhà Vương Viên không có nhiều đích nữ, nên những thứ nữ này lại có cơ hội gả cho Tạ Lang.

Nếu một trong số các nàng có thể gả cho Tạ Lang - con cháu đứng đầu sĩ tộc, lợi ích cho bản thân và mẫu tộc của họ sẽ vô cùng to lớn. Không nói đâu xa, chỉ riêng trong "tài hôn" này, thế lực của Tạ Lang ngày càng lớn mạnh. Rất nhiều thế gia dần dần bị con cháu bất hiếu làm cho tan rã, tài sản cá nhân thuộc về Tạ Lang, gia tộc của chàng không có tư cách lấy đi, nên có thể nuôi sống ba bốn thế gia bình thường. Mà chỉ cần chàng cưới vợ, tài sản đó sẽ được giao cho thê thất của chàng xử lý. Tạ Lang bị Hoàng Đế khai đao, nếu một ngày chàng chết đi, những tài sản đó sẽ được truyền cho con trai do chính thê sinh ra. Đến lúc đó, các gia tộc đứng sau những thứ nữ này sẽ có vô số không gian thao tác!

Cho nên, khi Tạ Lang nói câu "Ta không định cưới vợ", những tiểu cô còn ôm chút hy vọng bỗng chốc trở nên vô cùng hận khổ!

Nhìn thấy những tiểu cô đó vẫn còn vây quanh phía trước, Tạ Quảng và các bộ khúc bắt đầu tiến lên đuổi người. Khi chiếc xe lừa lướt qua mọi người lần nữa, Tạ Lang vừa kéo màn xe xuống, vừa hạ giọng phân phó: "Được rồi, sau này chú ý hơn một chút."

Tạ Quảng vội vàng nhịn cười đáp lời: "Tuân lệnh!" Hắn lại dõng dạc nói thêm một câu: "Lang quân cứ yên tâm!"

Tạ Lang không thèm để ý đến hắn.

Màn xe hạ xuống, Tạ Lang quay đầu nhìn về phía Cơ Tự. Do giãy giụa vặn vẹo ban nãy, mà xiêm y của nàng đã cởi ra hơn phân nửa, lộ ra cánh tay và vai ngọc trắng nõn cùng hai đùi thon dài trắng mịn.

Khó khăn dời đi ánh mắt, Tạ Lang liền thấy cổ tay và đùi ngọc của nàng có những vết máu loang lổ.

Xoay người, Tạ Lang nhẹ nhàng đem Cơ Tự - người vẫn đang vặn vẹo như một con yêu xà, đè trên xe lừa. Chàng hôn lên trán nàng, nơi mồ hôi thơm ròng ròng, thanh âm khàn khàn nỉ non mà nói: "A Lang vẫn luôn nghĩ, chờ cho nàng một danh phận rồi mới động đến nàng, nhưng hiện giờ xem ra, lời hứa đó không cách nào thực hiện được."

Chàng nâng cánh tay trắng nõn của nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên những vết thương do kim thoa đâm đ ến rướm máu loang lổ, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Chàng cúi đầu, môi không cử động áp lên miệng vết thương thật lâu, mới cất tiếng nói rất nhỏ: "Nàng xem, A Lang chỉ nói với mọi người rằng sắp tới sẽ rời khỏi Kiến Khang để dưỡng bệnh, vậy mà nàng đã bị người ta hãm hại thành bộ dạng này...... Vậy mà, nàng vẫn luôn muốn từ bỏ ta, luôn muốn chọn một nam nô lệ đẹp trai làm phu quân. Rõ ràng A Lang đã chủ động yếu thế, mà tối hôm qua nàng vẫn cứng rắn như đá, không hề lo lắng ta sẽ té ngã hôn mê...... Bài học ngày hôm nay, nàng phải nhớ kỹ!"

Nói vậy, tuy rằng chính chàng cố ý tung ra tin đồn chàng đã rời khỏi Kiến Khang, mới khiến Cơ Tự bị người ám toán. Nhưng trước mắt, khi Tạ Lang nhìn thấy da thịt trắng nõn của nàng, những vết thương rướm máu do kim thoa đâm ra, trong ánh mắt vẫn hiện lên một tia thương tiếc.

Dựa vào thân hình cao lớn, Tạ Lang vững vàng đè Cơ Tự xuống dưới thân. Sau đó, chàng nhẹ nhàng hôn lên vết thương trên cổ tay nàng, rồi cúi người xuống, dịu dàng dùng đôi môi hoàn mỹ của mình hôn lên những vết thương trên đùi nàng.

Những vết thương đó rất nông, miệng vết thương đã sớm khép lại, chỉ vì không được rửa sạch, máu đọng xung quanh vết thương, in lên da thịt trắng nõn của Cơ Tự, trông thật ghê rợn.

Tạ Lang hôn vài cái, lại tỉ mỉ kiểm tra những vết thương đó một lần nữa, lúc này mới ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng đầu, Cơ Tự - vẫn luôn chìm trong d*c vọng không ngừng vặn vẹo, lại cọ xát hai chân vào dưới háng chàng.

Lại nghe tiếng người ồn ào bên ngoài truyền đến, Tạ Lang vội vàng nuốt lời định nói, chàng nhanh chóng vươn tay, một tay gắt gao giữ chặt Cơ Tự đang cọ xát lung tung, một bên ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Nhìn Cơ Tự, Tạ Lang duỗi tay lấy một bình rượu nhỏ từ một cái ngăn trên vách tường của xe, đem toàn bộ rượu hắt lên người Cơ Tự!

Vì để hoàn toàn khống chế Cơ Tự, An Hoa công chúa đã hạ lượng thuốc cực lớn, nên Cơ Tự vẫn luôn trong trạng thái mê loạn hoàn toàn mất đi lý trí.

Mà rượu có thể giải một phần tác dụng của thuốc kích dục!

Cơ Tự bị rượu hắt lên người, dần dần chớp chớp hàng mi dày, chậm rãi mở mắt ra.

Cơ Tự mở to mắt, Tạ Lang không khỏi ngẩn người. Bởi vì lúc này, ánh mắt Cơ Tự mê ly, tròng trắng vốn trong sáng ửng đỏ, lại mị hoặc yêu diễm đến cực điểm!

Loại vẻ đẹp này phảng phất như phong nguyệt nơi kinh quán, nhưng lại toát ra vẻ mị hoặc từ một xử nữ, khiến cho Tạ Lang, vốn đã trải qua nhiều chuyện, cũng phải kinh diễm đến ngẩn ngơ.

Chậm rãi, Cơ Tự ngước đôi mắt mê ly nhìn Tạ Lang.

Khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, Tạ Lang liền thấp giọng ôn nhu hỏi: "A Tự, nàng có nhận ra ta là ai không?"

Cơ Tự chớp chớp lông mi, nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Lang một hồi với vẻ mặt mơ màng, ngây ngốc cười, lẩm bẩm kêu: "Thập Bát Lang, chàng là Thập Bát Lang của ta."

Nhận được câu trả lời này, Tạ Lang - người vẫn luôn cố gắng kiềm chế bản thân, nở một nụ cười, chàng buông lỏng tay vẫn luôn chống hai bên sườn của nàng, mặc cho cả người mình phủ lên cơ thể mềm mại của Cơ Tự. Tạ Lang cúi đầu, dùng đôi môi hoàn mỹ như cung ngậm lấy vành tai Cơ Tự, thấp giọng lại nói: "A Tự, hôm nay Thập Bát Lang muốn lấy đi thân mình của nàng, nàng có thích hay không?"

Cơ Tự tuy đã giải được phần nào dược tính, nhưng tình triều vẫn cuộn trào mãnh liệt. Nghe Tạ Lang nói vậy, hai má nàng ửng đỏ, đôi mắt rưng rưng sắp trào nước mắt, nỉ non nói: "Thích, ta rất thích." Nàng đảo mắt, vươn hai tay ôm lấy cổ Tạ Lang, một bên vuốt v e mặt chàng, một bên nghẹn ngào nói: "Thập Bát Lang, ta thật khó chịu, A Tự thật khó chịu!"

Tạ Lang vẫn không hề dao động mà áp chế nàng, chàng nhìn chằm chằm nàng, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng hỏi: "A Tự, qua hôm nay, nàng sẽ trở thành phụ nhân của Tạ Lang. Không có động phòng hoa chúc, không được mũ phượng khăn quàng vai, nàng hận hay không hận?"

Chàng nói quá dài, Cơ Tự si ngốc ngơ ngẩn nhìn chàng, cố gắng quấn lấy chàng để hôn nhưng không thành. Nàng nghẹn ngào trả lời: "Ta không hận." Khi Tạ Lang mỉm cười, Cơ Tự lại nói: "A Lang, ta thật khó chịu." Vừa dứt lời, hai má nàng đã bị bóp chặt, sau đó, Tạ Lang cúi đầu hôn lên.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.