Kiều Kiều Vô Song

Chương 69: Cái bẫy dịu dàng của Tạ Lang



Thời tiết tháng Mười cũng khá ấm áp, sau khi để mọi người tắm nước nóng xong, Cơ Tự liền sai người phơi xiêm y của đám lang quân ở đuôi thuyền hong khô. Hơn nữa, nàng đã có chuẩn bị từ trước cho chuyến đi này nên đã sai người nấu nước gừng sẵn cho họ. Lúc về đến bến tàu Kiến Khang, tuy đám lang quân vẫn còn kinh hoảng nhưng sức khỏe đã không có gì đáng ngại.

Sau khi từ biệt mọi người, nhóm Cơ Tự liền mang theo năm mươi sáu chiếc rương vớt được trong lúc cứu người về trang viên. Vừa vào phủ nàng đã ra lệnh đóng cửa lại, đi thẳng vào hậu viện, Tôn Phù run run: "Đại lang, lần này người nhất định phải nghe chúng tôi, hãy mang tài vật này đổi thành ruộng đất đi ạ, dù cách xa Kiến Khang cũng được. Chỉ khi nắm đất đai trong tay, chúng ta mới có thể yên tâm."

Cơ Tự mỉm cười: "Được, sẽ đổi những chiếc rương này thành ruộng đất hết."

Nghe nàng nói như vậy, Tần Tiểu Mộc ngạc nhiên: "Đại lang, không phải người muốn mua một căn viện gần học quán của tiểu lang sao?" Nếu không phải vì Cơ Đạo, sao đại lang nhà mình lại liều mạng đến thế?

Cơ Tự lại cười: "Sẽ mua được ngay thôi." Nàng đã cứu mười bốn lang quân sĩ tộc cùng với bộ khúc của họ, thế nào mấy sĩ tộc kia cũng mang vàng đến cảm tạ, với số vàng đó nàng đã đủ mua một căn viện rồi.

Lúc này mọi người đều hiểu ý nàng, liền nhoẻn môi cười. Cơ Tự vui vẻ đi đến cạnh một chiếc rương, ra hiệu cho Trịnh Ngô và Tôn Phù đến, ba người hợp lực mở ra. Chiếc rương này chứa những món trang sức tinh xảo đủ mọi kiểu dáng của các triều đại trước.

Mấy người đàn ông không có hứng thú với đống trang sức muôn màu muôn vẻ này, chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi. Vì thế trong sự chờ mong của họ, Cơ Tự đi đến chiếc rương thứ hai. Chiếc rương được mở ra, bên trong là trân châu và các món đồ bằng ngọc.

Tiếp theo họ mở rương thứ ba, thứ tư cho đến cái thứ mười. Tôn Phù ngạc nhiên nói: "Đại lang, sao mấy rương này không có vàng nhỉ? Lạ thật, chẳng lẽ đám cướp này chỉ thích sưu tầm mấy vật quý hiếm mà không thích cất giữ vàng bạc sao?"

Cơ Tự cười khổ, khẽ thở dài: "Không phải là họ không cất giữ vàng bạc mà là rương chứa vàng bạc quá nặng, đã chìm xuống nước trước rồi. Những thứ chúng ta vớt được đều khá nhẹ."

Đến đây mọi người đều hiểu ra, thoáng lộ vẻ thất vọng. Bấy giờ một bộ khúc Tạ thị nói: "Ở Kiến Khang, những món trang sức bảo thạch chạm trổ tinh xảo có giá trị hơn vàng nhiều." Mọi người lập tức quay đầu lại, y nói tiếp, "Đa số đại sĩ tộc ở Kiến Khang đều có mỏ vàng. Đối với họ, hoàng kim chỉ là một con số mà thôi. Thứ mà nhóm sĩ tộc Kiến Khang yêu thích thật sự chính là mấy trang sức được mài giũa này."

Thấy mọi người mừng rỡ, y lại nói: "Có điều, phần lớn những món trang sức này được cướp từ đại gia tộc nào đó, cho nên có thể không dùng được đâu. Cơ tiểu cô đừng mang ra ngoài thì hơn."

Cơ Tự liền rầu rĩ. Nàng mở thêm mười mấy rương nữa, phát hiện đồ trong mấy rương này đều na ná nhau, hầu hết là trang sức và ngọc bội thời Hán. Hiện giờ Cơ Tự còn chưa nghĩ thông suốt, đám cướp kia dời đến phía Bắc, đường xá xa xôi, dĩ nhiên họ không tiện mang theo đồ đạc cồng kềnh rồi. Vì thế họ đổi hết thành vàng, ngoài ra chỉ có thể mang theo những món đồ cao cấp có trọng lượng nhẹ này thôi. Những món trang sức này được dân vùng Bắc vô cùng yêu thích, giá trị cũng rất cao.

Cuối cùng, Cơ Tự chọn giữ lại một chiếc rương trông niên đại rất xưa, chắc hẳn là cất giữ châu báu thịnh hành mấy mươi năm trước. Rồi nàng bảo nhóm Tôn Phù giấu toàn bộ chỗ rương này vào kho.

Trong phút chốc, mười bốn lang quân sĩ tộc đã mang tạ lễ đến, dường như đã có thương lượng với nhau từ trước, mỗi người đều tặng Cơ Tự một nghìn lượng vàng. Thật ra nàng không biết, đều là ơn cứu mạng nhưng ở kiếp trước mấy gia tộc này tặng cho Vương Ly đất đai và các vật phẩm có giá trị tương đương một vạn lượng vàng, khiến của hồi môn của nàng ta vượt xa mấy đích tỷ.

Cơ Tự cũng không biết, khi đám quản sự của mấy gia tộc đó quyết định đưa một nghìn lượng vàng cảm ơn, còn khinh khỉnh nói rằng: "Nghe nói là con cháu hàn môn hả? Chậc, nói không chừng cả đời hắn còn chưa từng thấy một nghìn lượng vàng đâu. Hắn có phúc mới cứu được Thất lang nhà ta, coi như là nhờ ơn tổ tông tích đức."

"Năm nghìn lượng vàng á? Một kẻ hàn môn mà đáng được năm nghìn lượng vàng sao? Cho hắn một nghìn lượng là đủ hắn tiêu cả đời rồi."

"Đưa một nghìn lượng vàng thôi, mang hết chỗ còn lại đến phòng ta. Chỉ là một tên bần hàn, cứu được lang quân nhà ta là phúc của hắn, cho nhiều vàng sợ rằng hắn không có phúc để nhận đâu."

Đây chính là thời đại phân biệt sĩ thứ, mặt dù trong đám sĩ tộc có rất nhiều người không được ăn học đàng hoàng, vô công rỗi nghề, từ bé đến lớn chỉ biết hưởng thụ xa hoa, hơn nữa còn vô cùng khinh thường tất cả con cháu hàn môn như lẽ đương nhiên, xem người ta chỉ là tá điền và đầy tớ của họ. Mà một kẻ thấp hèn vô danh cứu được lang quân có thân phận cao quý, cho hắn chút tiền thưởng là do chủ nhà nhân từ, dù không cho, có ai dám oán giận?

Mặc dù có một số người nghĩ như vậy, nhưng những người còn lại vẫn thật lòng cảm kích ơn cứu mạng của nàng.

Có điều, Cơ Tự không hề biết đến những việc này, bây giờ nàng đang rất thỏa mãn với số tiền mà mười bốn lang quân kia biếu tặng. Hơn nữa, Thôi Tử Độ cũng phái người đưa đến ba nghìn lượng vàng cảm ơn, vì thế lần này Cơ Tự thu được những mười bảy nghìn lượng vàng.

Bởi vì sợ đám đạo tặc để ý đến nhà mình, ngay hôm nhận được vàng, Cơ Tự liền nhờ người dắt mối mua ngay một căn viện hai gian ở phía sau Sử Học quán, tốn hết sáu nghìn lượng. Sau khi mua xong, Cơ Tự bảo đám người Tôn Phù cứ đi ra phố rêu rao rằng nàng đã dùng vàng được tặng mua nhà, nếu có ai hỏi thì cứ nói sự thật là được. Tối đó, Cơ Tự dẫn theo ba mươi mấy hạ nhân, khoa trương đi đón Cơ Đạo ở kí túc xá đến căn viện mới nhà mình. 

Hai tỷ đệ đứng trong sân viện, ngắm nhìn bụi trúc xanh um trong sân và khóm hoa cúc nở rộ thơm ngát. Bất chợt Cơ Đạo khóc rấm rức, vừa khóc vừa nhào vào lòng Cơ Tự, ôm chặt lấy eo nàng, dù thế nào cũng không chịu buông tay. Chẳng biết tự lúc nào trên mặt cậu hằn một dấu tay, nhưng gặng hỏi ra sao cậu cũng không chịu nói.

Thấm thoắt lại mấy ngày trôi qua. Hôm ấy, Cơ Tự ngồi trong căn viện nhà mình, thỏa mãn ngắm từng hàng cây bụi cỏ thì bỗng một loạt tiếng bước chân truyền đến. Mấy bộ khúc Tạ thị xuất hiện, một người tươi cười nói: "Cơ tiểu cô, lang quân nhà ta đã trở về, ngài bảo cô đến gặp ngài ạ."

Sao cơ? Tạ Lang trở về rồi ư?

Cơ Tự hớn hở đứng bật dậy, thấy nàng chạy ào đi, bộ khúc kia mới nhẹ giọng nhắc nhở: "Cơ tiểu cô, e là lang quân nhà ta chỉ thích nhìn người mặc nữ trang thôi."

Cơ Tự giật mình, quay đầu nhìn bộ khúc kia. Hắn mỉm cười nhìn nàng, nói tiếp: "Nếu lang quân nhà ta đã trở về, tiểu cô có là nam hay nữ thì cũng đâu có gì khác nhau? Còn ai dám bắt nạt người chứ?"

Câu cuối cùng khiến mắt Cơ Tự sáng lấp lánh. Nàng vui vẻ chạy vào phòng mình, sau nửa canh giờ tắm rửa thay quần áo, trang điểm thật đẹp xong mới chạy ra.

Lúc này trời đã chạng vạng, Cơ Tự ngồi vào xe lừa, cảm thấy tâm trạng mình cũng rạng rỡ hệt như buổi hoàng hôn hôm nay. Thế nên, nàng vừa ngắm cảnh đường phố vừa ngâm nga ca hát. 

Mấy bộ khúc Tạ thị cưỡi lừa đi bên cạnh mặt đều buồn cười, liếc nhìn Cơ Tự rồi thầm nghĩ: Cơ tiểu cô này thích lang quân nhà mình sâu đậm lắm rồi.

Lúc đến nơi, trời đã sập tối, từ đằng xa nàng đã thấy lang quân hoa lệ đang đứng bên hành lang gỗ dẫn đến đình giữa hồ mỉm cười nhìn mình. Chưa từng có giây phút nào Cơ Tự cảm thấy nhớ chàng đến vậy, chỉ biết ngơ ngác đứng bên bờ nhìn về phía ấy. Dưới ánh đèn lồng sáng rực, nàng vô thức đắm chìm vào đôi mắt như thể chứa đựng cả bầu trời đầy sao của chàng, chợt cảm thấy muôn vàn cảnh đẹp trên thế gian này chẳng sánh nổi một nụ cười của Tạ Lang.

Bởi vì quá vui mừng, bởi vì quá hân hoan, bởi vì quá say mê nên Cơ Tự cứ mải nhìn Tạ Lang đắm đuối mà quên cả cất bước.

Đúng lúc này, Tạ Thập Bát ngọc thụ lâm phong bỗng cau mày, hơi gập eo xuống.

Sao thế kia, chàng bị thương ư?

Cơ Tự kinh hãi, nhanh chóng cúi đầu nhìn thật kỹ. Ánh mắt lập tức chuyển đến nơi eo chàng, thấy được một mảng lớn màu đỏ như máu.

Sắc mặt nàng thoắt trắng bệch, chạy ào đến nhanh như chớp, ôm thật chặt Tạ Lang, lắp ba lắp bắp: "Thập Bát lang, người thế nào? Người bị làm sao?"

Trong lúc nàng sợ đến mức tay run lẩy bẩy thì bỗng dãy hành lang phía sau nàng, đèn đuốc chợt rực sáng, đồng thời còn có mấy tiếng cười vang dội.

Cơ Tự giật mình, quay đầu lại liền nhìn thấy đám người Viên Tam Thập lang và Thôi Tử Độ. Mấy người bạn thân của Tạ Lang vừa bước đến vừa nói oang oang: "Ngươi hay lắm Tạ Thập Bát, nói muốn giới thiệu một người cho chúng ta biết, làm ta còn tưởng là đại danh sĩ nào đấy. Hóa ra là người trong lòng ngươi."

Trong tiếng cười vang, những người này vây lại, không ngừng giễu cợt Tạ Lang.

Mãi một lúc lâu sau, Cơ Tự mới hiểu ra. Nàng nhìn Tạ Lang đang dịu dàng cười với mình, lại nhìn nhóm lang quân đang cười ầm ĩ bên kia rồi lập tức cúi đầu khẽ kéo đai lưng của chàng, rút ra một vật màu đỏ lấp lánh từ bên eo. Đó là một tấm gương đồng khảm rất nhiều hồng bảo thạch và huyết ngọc đậm như máu.

Vừa rồi nàng thấy vật này mới cho rằng chàng bị thương, tâm trạng kích động nên không hề nghĩ ngợi đã sà vào lòng chàng trước mặt mọi người như thế.

Lúc Cơ Tự đang trợn tròn mắt nhìn chiếc gương, Tạ Lang nhẹ nhàng nhét nó vào tay áo nàng, rồi khẽ nghiêng người, hơi thở phả lên mặt nàng, dịu dàng đến mức khiến người ta say mê: "Mặt trái của chiếc gương này gắn mười tám viên hồng bảo thạch có giá trị liên thành, ở giữa có gắn huyết ngọc có một không hai trên đời. A Tự, đây là quà ta tặng nàng, nàng thích không?"

Ba chữ cuối cùng quả thật vô cùng dịu dàng. Thế là, Cơ Tự chỉ còn cảm thấy ngọt ngào, cơn giận vừa le lói đã lập tức bay biến.

Lúc này, Thôi Tử Độ ở phía sau Tạ Lang bắt đầu không kiên nhẫn thúc giục: "Được rồi, được rồi. Đã tình tứ ngọt ngào đến độ ấy còn rề rà gì nữa? Tạ Thập Bát, ngươi làm việc dứt khoát một chút đi, chuyện tối nay xem như mấy người bọn ta làm chứng cho ngươi đấy."

Bỗng chốc, Cơ Tự bừng tỉnh, biết được mình đã trúng kế của Tạ Lang rồi. Chàng cố ý để bạn bè đứng ở chỗ tối, cố ý khiến nàng hiểu lầm chàng bị thương, khiến nàng không kiềm lòng được để lộ tâm ý trước mặt bao nhiêu người như vậy, chính là vì muốn cho mọi người biết Cơ Tự nàng đã yêu chàng đây mà!

Bây giờ cưỡi hổ khó xuống, dù nàng có mạnh miệng thế nào đi nữa thì có dám nói rằng mình không có tình cảm gì với Tạ Thập Bát trước mặt những người này không? Nàng đã sà vào lòng chàng như thế, đã si mê vui mừng ôm chàng đến vậy, nàng còn dám nói với ai rằng Cơ Tự nàng không muốn gả cho Tạ Thập Bát nữa chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.