Kiều Kiều Vô Song

Chương 96: Giam giữ



Nhóm người Trần Quận Tạ thị mặt mày sa sầm trầm mặc, Dương Tinh Tú kia vẫn nắm chặt góc áo Tạ Lang, khóc lóc cần xin. Cơ Tự đứng phía sau, nhìn tình cảnh này một lượt mới đột ngột xuất hiện. Nàng mặc nam trang, trên người toát lên hơi thở phú quý trời sinh mà chỉ con cháu sĩ tộc mới có. Đám phụ tá Lưu Nghĩa Khang bắt đầu thầm suy đoán thân phận của nàng.

Cơ Tự đi đến bên cạnh Tạ Lang, khẽ thở dài rồi cúi người xuống đỡ lấy Dương Tinh Tú, thương tiếc nhét khăn tay vào tay nàng ta, ôn hòa nói: "Lau đi."

Đợi Dương Tinh Tú cúi đầu nhận lấy khăn tay, từ từ lau nước mắt, Cơ Tự mới tiếp tục: "Vị tiểu cô này, mỗ cũng họ Tạ, tên là Tạ Quảng..."

Tạ Quảng đứng phía sau trố mắt.

"Mỗ tuy là một nhánh tộc của Trần Quận Tạ thị, nhưng vẫn được Tạ Thập Bát trọng dụng. Tâm ý của tỷ muội cô khiến mỗ vô cùng cảm động." Nàng thoáng ngừng lại rồi thốt ra một câu suýt nữa làm Tạ Quảng ngất xỉu ngay tại chỗ, "A Tinh, Tạ Thập Bát không muốn nạp cô làm thiếp, nhưng mỗ nguyện ý. Nếu cô không chê, vậy theo ta đi?" Rồi Cơ Tự đứng thẳng người nói với đám phụ tá kia, "Ta đem lòng ái mộ vị tiểu cô này, Tạ Thập Bát không ưng nhưng ta thì rất thích. Không biết chư công nghĩ thế nào?"

Tên họ Hà ngỡ ngàng, trầm tư nheo mắt quan sát Cơ Tự. Trong lúc mọi người cho rằng gã sẽ làm khó nữa thì gã lại cười hềnh hệch: "Lang quân Tạ Quảng đã nói vậy rồi, mỗ cũng không dám cưỡng ép. Thôi, phủ tướng quân ta cũng không cần đến tính mạng của hai tỷ đệ này nữa đâu. Ai muốn nạp ả làm thiếp thì cứ tùy ả vậy."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Tinh Tú. Nàng ta kinh hoảng đến mức như hóa đá, ngơ ngác ngồi đấy quên cả khóc, hết nhìn Cơ Tự rồi lại liếc đến Tạ Lang. Giây lát sau, nàng ta nước mắt như mưa, che mặt nói: "Nhưng, nhưng không thể vậy được..."

Không đợi nàng ta nói hết, Cơ Tự đã cất cao giọng ngất lời: "Tại sao không thể? Khoan hẵng bàn đến chuyện tỷ tỷ cô có khiến tình cảm giữa Trần Quận Tạ thị ta với đại tướng quân bị rạn nứt hay không, chỉ bàn đến ân tình của tỷ tỷ cô thôi. Không chỉ Tạ Thập Bát mà còn có cả nhóm bộ khúc bọn ta đều mang ơn của tỷ tỷ cô. Bây giờ, ta ưng cô, cũng nguyện nạp cô để trả nợ ân tình, tại sao cô lại bảo không thể? Lẽ nào mục đích thực sự của cô là Tạ Thập Bát lang?"

Cơ Tự vừa thốt ra lời này, tất cả mọi người đều nhìn Dương Tinh Tú với vẻ khinh miệt ra mặt. Dương Tinh Tú mặt lúc đỏ lúc trắng, thấy Cơ Tự khí thế át người thì khóc nghẹn ngào ra chiều oan ức lắm. Bấy giờ thiếu niên khôi ngô bên cạnh nàng ta lao đến, che trước mặt Dương Tinh Tú, gắt lên: "Nhị tỷ tỷ ta vì các ngươi mới bị đánh chết, bây giờ các ngươi còn muốn bức tử tam tỷ tỷ ta à? Trước kia ta luôn nghe người ta bảo người Trần Quận Tạ thị đạo đức thế này, Tạ Thập Bát lang trượng nghĩa thế kia, nhưng từ nãy đến giờ trước mắt ta đều là hạng người vong ân phụ nghĩa. Tam tỷ tỷ ta đã đau lòng vậy rồi mà ngươi còn ức hiếp tỷ ấy. Ta khinh, uổng công nhị tỷ tỷ ta cứu loại người vô ơn như các ngươi..." 

Tạ Lang đột ngột giơ tay lên ngắt lời, xung quanh yên ắng, thiếu niên kia cũng im bặt.

"A Tịnh, mang năm mươi lượng vàng cho hai tỷ đệ này đi, để họ mua một chiếc quan tài tốt cho tiểu cô Dương Nguyệt Tú." Thoáng chốc chàng nhìn về phía Dương Tinh Tú lao đao sắp ngã kia, không buồn giải thích hay biện minh lấy một lời, mất kiên nhẫn nói, "Nếu họ không đồng ý thì đuổi khỏi đây."

Câu cuối cùng đã kết thúc chuyện này. Chàng nói đuổi người là đã không hề coi đối phương là ân nhân, mà là người đáng khinh rồi. Phút chốc, tiếng cười loáng thoáng vang lên, trong ánh nhìn khinh bỉ của mọi người, tỷ đệ Dương Tinh Tú bị cưỡng ép đuổi ra khỏi Tây viện.

Sau khi mọi người giải tán, Cơ Tự cũng đắc ý trở về phòng. Tạ Lang cũng đi đến phòng nàng trong vòng vây của mọi người.

Thấy Cơ Tự sững sờ nhìn mình, chàng vung tay lên bảo mọi người lui ra. Sau đó chàng đóng cửa phòng lại, nhìn Cơ Tự, lạnh lùng nói: "Lần này Lưu Nghĩa Khang ép mời chúng ta đến đây quả thật có mưu đồ. Khi gã vẫn chưa tỏ rõ ý định, nàng lại nhảy ra để bọn chúng nhìn chòng chọc... Cơ A Tự, lẽ nào nàng vẫn đang cho rằng những gì mình đã làm là đúng lắm sao?"

Cơ Tự mặt mày trắng bệch, không còn vẻ huênh hoang hí hửng nữa.

"Tạ Thập Bát ta hằng năm bôn ba bên ngoài, đến đâu cũng có vô số nữ tử trăm phương nghìn kế quyến rũ, ta đã quen với cảnh này lắm rồi, cũng tự có kế sách đối phó. Lý do khi nãy chúng ta im lặng là vì muốn biết rõ một số chuyện thôi. Cơ A Tự, nàng vội vàng nhảy ra như vậy quả thật là ngốc nhất trần đời đấy."

Cơ Tự đã qua lại với chàng hơn một năm, đây là lần đầu nàng nghe thấy chàng trách mắng mình nặng như vậy. Thoáng chốc mắt nàng đỏ hoe, vô cùng ấm ức. Nàng hít mũi, giọng nghèn nghẹn: "Ta, không phải là vì ta sợ hay sao? Nãy giờ chàng vẫn im lặng, ta cứ nghĩ chắc phen này chàng định nạp nàng ta làm thiếp đây mà!" Nàng vừa dứt câu, tất cả nỗi uất ức trong lòng đều tuôn ra, nàng không nhịn được lại khóc òa nức nở.

Đúng lúc này thân thể nàng chợt ấm áp vì được Tạ Lang ôm vào lòng. Chàng cúi đầu cọ cằm lên tóc nàng, bất đắc dĩ dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc nữa. A Tự, nàng không biết con người Lưu Nghĩa Khang thế nào đâu... Từ trước đến nay gã luôn bất chấp mọi thủ đoạn, nàng nên biết, hiện nay hoàng thượng lên ngôi không danh chính ngôn thuận, e rằng Lưu Nghĩa Khang cũng đang có ý định tạo phản." Chàng dịu giọng giải thích, "Danh tiếng của ta vang xa, gã muốn thông qua ta gây sức ép cho chúng sĩ tộc. A Tự, nếu Lưu Nghĩa Khang biết nàng là nữ, lại còn là người ta yêu mến, chỉ sợ gã sẽ xuống tay với nàng mà không hề đắn đo. Hắn là Đô đốc quân sự tám châu, trước giờ lại hợm hĩnh ngông cuồng, đến lúc ấy chúng ta sẽ khó lòng phòng bị."

Nghe đến đây, Cơ Tự tỉnh ngộ, áy náy nói: "Thật, thật, thật xin lỗi."

Sau một hồi, nàng lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của chàng: "Tóm lại kể từ bây giờ, nàng phải hết sức cẩn thận. Ta sẽ phái thêm vài người bảo vệ nàng."

Nhưng họ không ngờ rằng, có một số việc dù đã được dự đoán trước, hơn nữa đã vô cùng cẩn thận nhưng vẫn không thể tránh khỏi, vởi vì dù sao họ cũng đang ở trên địa bàn của người ta. Tối đó, Cơ Tự còn chưa đi ngủ đã ngửi thấy hương nhang trong phòng khác lạ. Nàng giãy dụa định gọi người tới thì đã hôn mê mất rồi. Đến khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang ở một nơi âm u, ngồi dậy mới thấy tay chân mình cũng bị khóa lại bằng sợi dây xích rất ngắn, chỉ đủ cho nàng không gian hoạt động trong vòng hai bước. 

Khi nàng lê từng bước, cố gắng tìm cách đi ra ngoài thì bỗng nghe thấy người bên ngoài nói chuyện.

"Nàng ta đã tỉnh chưa?"

"Bẩm quản sự, khoảng nửa canh giờ nữa mới tỉnh ạ."

"Trông chừng cho cẩn thận."

"Vâng. À, ngài quản sự, tiểu nhân nghe bảo, hình như người trong phòng này là người yêu của Tạ Thập Bát đấy, khá được hắn quan tâm."

"Có thể thôi, còn chưa được xác minh đúng vậy hay không nữa."

"Lúc nãy người xem cốt tướng đến nhìn, ngoại trừ bảo nàng ta là một tiểu cô dường như còn nói gì nữa thì phải, ngài có nghe không?"

"Có, họ bảo tiểu cô này là một nử tữ tuyệt sắc căn cốt nội mị hiếm có. Vừa rồi lúc ta bẩm báo với đại tướng quân, ngài vẫn đắn đo xem có nên tặng cho bệ hạ không."

"Ồ phải rồi, tiểu nhân đã bảo tiểu cô này trông cũng bình thường, sao lại được Tạ Thập Bát ưng mắt? Hóa ra căn cốt nội mị, nhưng vậy thì thông tỏ rồi."

Sau đó hai người nọ rời đi, không khí yên tĩnh trở lại. Đến chiều, khi Cơ Tự đói đến mức tay chân bủn rủn mới có hai tỳ nữ đến, hầu hạ nàng dùng bữa, giúp nàng tắm rửa. Thời điểm tắm, một tỳ phụ trung niên không ngừng nắn bóp người Cơ Tự, hình như thị tinh tông tướng cốt, mỗi hành động cử chỉ đều đang xác định cốt tướng của nàng.

Nói ra, Cơ Tự vốn là người cực kỳ thích hợp với việc trang điểm ăn vận. Bởi vì do có một chút trí nhớ của kiếp trước nên ánh mắt nàng ít nhiều mang theo vẻ quyến rũ, đồng thời trên người nàng cũng loáng thoáng ẩn chứa phong vận mà thiếu phụ mới có. Chỉ cần người giỏi trang điểm là sẽ làm nổi bật sự cuốn hút đang ẩn núp trong người nàng, có thể khiến nàng trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều.

Sau khi trang điểm cho Cơ Tự một phen, hai tỳ nữ mới tháo xiềng xích trên chân nàng, áp giải nàng ra khỏi căn phòng u tối. Trang viên này rất lạ, nàng không biết mình đang ở nơi đâu. Đi trên con đường hai hàng liễu rủ, nàng nhìn lầu các xa xa, thầm nghĩ: Không biết bây giờ mình có còn ở trong trang viên kia không nữa.

Bất chợt một tỳ nữ nói với nàng: "Chốc nữa đại tướng quân sẽ triệu kiến cô, nếu cô không muốn chịu khổ thì ngoan ngoãn ăn ngay nói thật. Không biết cô gặp vận may gì, đại tướng quân còn định tặng cô cho thái tử điện hạ nữa đấy."

Gì cơ? Tặng nàng cho thái tử điện hạ á? Sắc mặt nàng thoắt trắng bệch, một cơn gió thổi đến khiến nàng thấy hơi lành lạnh, cúi đầu nhìn mới phát hiện ra váy áo trên người mình mỏng tang, hơn nữa áo yếm và đai lưng rất tinh tế, có thể che đi những bộ phận quan trọng trên người nhưng làn da trắng nõn bên trong lại như ẩn như hiện dưới lớp sa. 

Cơ Tự hoảng hốt mấp máy môi, thấp giọng hỏi mấy tỳ nữ: "Thập Bát lang đâu? Tạ Thập Bát có ở nơi này không?"

"Tạ Thập Bát ư?" Nghe đến cái tên này, một tỳ nữ mắt sáng rỡ, "Cô đang nói Tạ Thập Bát nào? À, Tạ lang ấy hả, tất nhiên người đang ở Kiến Khang rồi, làm sao có thể ở đây được."

Lòng Cơ Tự chùng xuống, bấy giờ nàng mới hiểu ra, không biết mình đã ngủ mê man bao nhiêu ngày và cũng không biết đã bị chuyển đến đâu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.