[Pháp trượng cháy đen]: cấp bậc 5, phẩm chất: Ưu Tú
Công kích: 15~20
Thể lực +2
Trí tuệ +2
[Hỏa Linh Chủy]: cấp bậc: 6, phẩm chất: Ưu Tú
Công kích: 10~15
Nhanh nhẹn +3
Lực lượng +1
Sở Thiên Biến ngồi xuống nhanh chóng nhặt vật phẩm, hắn không nói tiếng nào liền ném vào trong ba lô.
Đây là lần đầu tiên Sở Thiên Biến có được Ưu Tú trang bị từ khi chơi Dạ Tước, hơn nữa không phải một món, mà là 3 món, nói không hưng phấn chính là gạt người.
Trên thực tế, Sở Thiên Biến lúc này đang rất hưng phấn, nhưng hắn không hề biểu hiện ra bên ngoài sự hưng phấn của mình.
Chính mình đoạt quái của người khác, cuối cùng còn rớt xuống 3 món Ưu Tú trang bị, nếu cầm trang bị xong còn đứng trước mặt người khác khoe khoang chính là ngu ngốc, chuyện như vậy Sở Thiên Biến sẽ không bao giờ làm.
Sở Thiên Biến còn rất xa lạ với thế giới trò chơi, nhưng hắn tinh tưởng bất cứ lĩnh vực nào đều có sự tương tự, cho dù là một thợ săn cấp A từ từ phát triển hay là một cao thủ trò chơi từ từ phát triển Sở Thiên Biến đều cho là sẽ giống nhau.
Muốn trở thành một cao thủ thủ thì mạng lưới quan hệ là chuyện không thể thiếu, đây cũng là tiền vốn quan trọng không thể thiếu.
Cùng Phi Vũ Thiên Mang giao chiến mấy phút ngắn gủi, tuy rằng trong trò chơi không có sụy nguy hiểm, nhưng sự kiên nghị, tự tin, ý chí tuyệt không chịu thua của nữ Thợ Săn đã làm cho Sở Thiên Biến chấn động.
Ngay khi Phi Vũ Thiên Mang vì Bổ Đao mà bắn tên càng thêm lưu loát, Sở Thiên Biến rốt cục hiểu được vì sao Ngụy Kim Tịch nói nữ Thợ Săn này là cao thủ.
Có nhận định này không chỉ vì kỹ thuật di chuyển của Phi Vũ Thiên Mang chẳng những làm cho Sở Thiên Biến mệt mỏi, quan trọng hơn đó là một loại ý chí trên người cô ta!
Một loại ý chí bất khuất làm người khác phải ngước nhìn!
Sở Thiên Biến cũng không muốn mới vào trò chơi đả đắc tội một cao thủ như vậy, hắn không sợ phiền toái, nhưng hắn ghét khi mình làm nhiệm vụ lại đi tìm phiền toái.
Cho nên, hắn thu 3 món trang bị xong liền nghênh ngang rời đi.
-Chờ một chút!
Ngay khi Sở Thiên Biến xoay người, giọng nói êm tai của Phi Vũ Thiên Mang vang lên, nghe thấy vậy hắn liền nhíu mày, bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn chăm chú vào hai tròng mắt xinh đẹp kia, sắc mặt trầm tĩnh như nước, hắn chờ đợi Phi Vũ Thiên Mang mở miệng.
-Ba người, hai cận chiến một viễn trình. Nếu ba người muốn vây công mình, kết cục chính là chết chắc.
Sở Thiên Biến phán đoán tình huống một chút liền đưa ra nhận xét, lúc này tỉ lệ thoát thân của hắn đã tiếp cận 0.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, 3 người Phi Vũ Thiên Mang cũng không phải tới đòi trang bị hay là gì khác, nữ Thợ săn lạnh lùng nhìn 2 Chiến Sĩ phía sau một cái rồi nói: -Lan Ngũ Lan Lục.
Lan Ngũ Lan Lục nhìn nhau, cúi đầu đi đến trước mặt Sở Thiên Biến, thành khẩn nói: -Huynh đệ! Rạng sáng cướp quái là 2 chúng tôi không đúng, xinh huynh đệ đừng để trong lòng.
Sở Thiên Biến nhất thời há hốc mồm, hắn có chút phát hiện mình không rõ cách làm việc của người chơi chuyên nghiệp, mình đoạt Boss, cầm 3 món trang bị, kết quả là bọn họ lại chạy tới giải thích.
Một cao thủ hàng đầu, hơn nữa còn là cao thủ có bối cảnh có thế lực, vậy mà cô ta lại đồng ý cho cấp dưới của mình đi xin lỗi một gà con? Hơn nữa nguyên nhân còn là vì chuyện cướp quái rạng sáng?
-Quả nhiên, trò chơi quả thật là một lĩnh vực cao thâm!
Sở Thiên Biến cảm khái trong lòng, hắn thậm chí không biết nên trả lời như thế nào, hắn rất muốn không nói gì mà xoay người rời đi, nhưng hắn biết rõ làm như thế là không ổn.
Rồi đột nhiên, Sở Thiên Biến nhớ tới mục thứ 3 của sổ tay sinh tồn gà con nên hờ hững gật đầu: -Cướp quái là chuyện bình thường thôi!
Nói xong, Sở Thiên Biến thấy Lan Ngũ Lang Lục như trút được gánh nặng, hắn có chút không hiểu nhưng không dể ý nhiều, hắn xoay người lại rời khỏi.
Cho tới khi Sở Thiên Biến biến mất khỏi tầm mắt 3 người, Lan Ngũ Lan Lục mới hoàn toàn trầm tĩnh lại, vỗ vỗ ngực mình một chút, mà Phi Vũ Thiên Mang thì chăm chú nhìn thi thể Cuồng Bạo Hỏa Oanh trên mặt đất, tâm trạng cô lúc này đang rất phức tạp.
-Đội trưởng, tiểu tử này thật sự...
Tuy rằng sự thật đã diễn ra trước mắt, nhưng Lan Ngũ Lan Lục lại không tin nổi đội trưởng của mình bị cướp quái, hơn nữa người cướp quái còn là một tên Đức Lỗ Y.
Trong lúc đầu trò chơi, có ai có thể giành quái với Thợ Săn? Tuy rằng Sở thiên Biến đã cầm 3 món trang bị chạy mất nhưng hắn vẫn muốn hỏi một chút.
Phi Vũ Thiên Mang gật đầu, nói: -39%! Bổ Đao cũng không cướp được.
"Ti", "Ti" ...
Lan Ngũ Lan Lục đồng thời thật hít vào một hơi, hai người bọn họ không ngờ đội trưởng mà mình luôn kính nể lại cướp quái thua người khác, hơn nữa còn là thua một cách hoàn toàn.
-Các người làm sao vậy? Bị người đoạt quái chỉ là chuyện bình thường.
Phi Vũ Thiên Mang thấy hai kẽ dỡ hơi ngẩn người liền mắng một câu, sau đó nói: -Cho nên tôi đã sớm cảnh cáo 2 người phải khiêm tốn một chút, rất nhiều cao thủ vắng bóng trên diễn đàn đã tiến vào Dạ Tước, hiện tại biết lợi hại rồi chứ. Hai người xem như là thông minh, nếu không 2 người đã làm chúng ta gặp phiền toái rồi, đến lúc đó 2 người chỉ có thể bị đuổi thì, không có con đường nào khác.
Hai Chiến Sĩ liên tục gật đầu, Lan Lục vẫn là có chút khó có thể tin, líu lưỡi nói: -Lảm sao ngờ một tên Đức Lỗ Y chưa chuyển chức lại mạnh như vậy, có thể cướp quái từ tay đội trưởng, miếng thị đã đến miệng còn có thể bay đi? Ngay cả Bổ Đao cũng không cướp được?
-Có gì mà kỳ quái, cướp quái mà thôi, ưu thế liên quan tới chức nghiệp, cách di chuyển, bước đi, khoảng cách, sự tính toán và nhiều thứ khác, hai người là Chiến Sĩ, có nói cũng vô dụng.
Phi Vũ Thiên Mang nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi tiếc nuối nói: -Có điều tên Đức Lỗ Y kia cướp quái từ tay ta cũng có chút thành phần may mắn.
-Tôi nói mà...
Lan Lục nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ quả nhiên là thế, nhưng vẻ mặt này chỉ kéo dài vài giây đã chuyển thành khiếp sợ, bởi vì Phi Vũ Thiên Mang nói tiếp một câu.
-Nhưng thời gian đọc chú ngữ thuật Phẫn Nộ giảm xuống chỉ còn 2.5 giây, hắn hẳn là có thể giảm thời gian xuống dưới 2.5 giây.
Hai Chiến Sĩ lúc này cảm thấy mình muốn hộc máu, Lan Ngũ nói chuyện mà giọng nói đã biến dạng: -Trò chơi bắt đầu chưa tới một ngày, tên kia đã đem thời gian đọc chú ngữ giảm xuống dưới 2.5 giây, này... . Này...
-May mắn, may mắn, hai ta đều đủ thông minh...
Lan Lục liên tục nói may mắn.
-Đúng vậy! Dưới 2. 5 giây...
Phi Vũ Thiên Mang thở dài một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra sự tiếc nuối: -Người tham gia trò chơi chưa tới 1 ngày đã giảm thời gian đọc chú ngữ 0.5 giây, vì cái gì lại chọn Đức Lỗ Y chứ, thật đáng tiếc.
Nghe vậy, Lan Ngũ Lan Lục cảm thấy lẫn lộn, hai người không có chút nghiên cứu nào với những chức nghiệp khác, vì vậy hai người không rõ Phi Vũ Thiên Mang nói gì.
-Đội trưởng, chẳng lẽ Đức Lỗ Y rất yếu sao? Không thể nào, dù sao cũng là một chức nghiệp trong Dạ Tước, nó cũng không thể nào yếu hơn những chức nghiệp khác được? Cho dù có chút thua thiệt, khi điều chỉnh sẽ có ưu thế thôi mà.
-Đức Lỗ Y là chức nghiệp mới xuất hiện torng Dạ Tước, tất nhiên là không kém cỏi hơn những chức nghiệp khác, thậm chí trên nhiều khía cạnh, Đức Lỗ Y còn cường thế hơn.
Phi Vũ Thiên Mang lắc đầu, thở dài: -Khi chuyển chúc Đức Lỗ Y có 4 chi nhánh, cũng là chức nghiệp có nhiều chi nhánh nhất: Kiến tập Ác Điểu Đức Lỗ Y, kiến tập Bình Hành Đức Lỗ Y, kiến tập Sâm Lâm Đức Lỗ Y cùng với kiến tập Tự Nhiên Đức Lỗ Y.
-Trong 4 chi nhánh, Ác Điểu Đức Lỗ Y tương đương với sự kết hợp của Thuẫn Giáp-Chiến Sĩ và Cuồng Bạo Giả, Ám Sát Giả-Đạo Tặc, tình huống cụ thể phải chờ thời gian tới mới biết được, nhưng có thể đoán được Ác Điểu Đức Lỗ Y sẽ rất mạnh Sâm Lâm Đức Lỗ Y có thể triệu hồi Sâm Lâm Thủ Hộ Giả tới chiến đấu, ta đoán trắc nó giống như chi nhánh Triệu Hồi Sư, là Triệu Hồi Sư thì không thể nào yếu thế được, mà Tự Nhiên Đức Lỗ Y còn có thể trị liệu. Là chức nghiệp có thể trị liệu, chỉ cần có thể thêm HP thì sẽ có một vị trí trong đoàn đội.
Phi Vũ Thiên Mang nói tới đây, tạm dừng một lát, cười khổ nói: -Về phần Bình Hành Đức Lỗ Y, nó là chức nghiệp ta biết nhiều nhất, đây là một chức nghiệp chủ yếu dựa vào các pháp thuật tự nhiên để tấn công, nhưng chức nghiệp này là chi nhánh có địa vị xấu hổ nhất.
-Có địa vị xấu hổ nhất?
Lan Ngũ Lan Lục vừa nghe, hai người lập tức ý thức được điểm quan trọng, liền hỏi: -Kỹ năng có chỗ thiếu hụt?
-Không sai! Đúng là có thiếu hụt.
Phi Vũ Thiên Mang gật đầu: -Cũng không phải nói ma pháp của Bình Hành Đức Lỗ Y có sự thiếu hụt, mà là so sánh với Pháp Hệ, nó có sự chênh lệnh rất rõ với Pháp hệ nguyên tố. Nguyên tố Pháp sư am hiểu Băng Hỏa song hệ ma pháp, ma pháp kỹ năng của họ có đơn thể giảm tốc, quần thể giảm tốc, đơn thể khống chế, quần thể khống chế cùng với đa dạng kỹ năng, có thể nói nguyên tố Pháp sư là chức nghiệp toàn diện nhất. Nhưng mà Bình Hành Đức Lỗ Y, chức nghiệp này tuy có thương tổn cực cao, nhưng những mặt khác không thể nào so với Nguyên tố Pháp Sư được, tình huống càng tệ hơn là đáng lẽ do có thương tổn cực cao nên Bình Hành Đức Lỗ Y sẽ có một vị trí trong đoàn người nhưng vì sự tiêu hao Mp còn nhiều hơn Nguyên tố Pháp sư nên họ thường không được hoan nghênh.
-Nói cách khác, tên Đức Lỗ Y kia trong tương lai sẽ làm nên sự nghiệp, nhưng vì hạn chế của chức nghiệp nên hắn rất khó có thể đạt được thành tựu tương xứng với khả năng.
Lan Ngũ cũng tiếc nuối, hắn và Lan Lục tuy có tình xấu, nhưng hai người cũng có chút nhãn lực, nghe vậy nên cũng thở dài:
-Hiện tại gọi hắn đổi chức nghiệp cũng không còn kịp rồi, muốn một lần nữa đổi chức nghiệp phải chờ một thàng sau, đến lúc đó thì đã muộn.
Lan Lục nháy mắt mấy cái, nói: -Có thể tên này sẽ không chọn Bình Hành Đức Lỗ Y? Nói không chừng thiên phú cận chiến của hắn cũng không tệ, đến lúc đó hắn sẽ chọn Ác Điểu Đức Lỗ Y cũng không chừng.
Nói đến đây, Lan Lục cũng cảm thấy mình nói có chút hoang đường, cho dù cận chiến có thiên phú xuất sắc thế nào đi nửa cũng không thể so với việc chỉ dùng chưa tới một ngày đã giảm thời gian đọc chú ngữ xuống 0.5 giây, chỉ chuyện này thôi đã cho thấy thiên phú trên phương diện ma pháp của tên Đức Lỗ Y này xuất sắc thế nào.
-Thật sự là đáng tiếc, nếu như người này chọn Pháp sư mà không phải Đức Lỗ Y...
Phi Vũ Thiên Mang cười tiếc nuối, cô tiếc hận nói: -Theo ta được biết, khi thời gian đọc chú ngữ được đưa vào Game Online, người chơi chỉ trong vòng một ngày đã giảm thời gian đọc chú ngữ xuống dưới 2.5 giây chỉ có một người mà thôi.
Yên lặng tiếc hận một trận, Phi Vũ Thiên Mang cười nói: -Có lẽ người này sớm biết tình huống, muốn đi một con đường khác thường cũng không chừng, cho dù tương lai thế nào đi nữa thì hàng ngũ cao thủ trong tương lai cũng sẽ có bóng dáng của hắn. Tốt lắm, chúng ta không cần lo cho người, tất cả trờ về luyện cấp.
Hai Chiến Sĩ liên tục xác nhận, hai người theo sát phía sau Phi Vũ Thiên Mang trở về trà nhiệm vụ.
Lan Ngũ lặng lẽ cười nói: -Cũng là, chơi trò chơi thôi! Thực lực bản thân, trang bị, cấp bậc mới là là quan trọng nhất. Trong tương lai mình thế nào cũng phải trở thành nhân vật ngang hàng đội trưởng!
-Chỉ bằng anh, lão Ngũ, anh không ngủ tỉnh phải không?
Lan Lục khinh thường bĩu môi, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: -Đội trưởng, người chỉ trong một ngày giảm thời gian đọc chú ngữ xuống dưới 2.5 giây là ai?
Phi Vũ Thiên Mang ngẩng đầu lên đón nhận ánh mặt trời, khuôn mặt như cười như không, cô nhớ lại một chút rồi nói ra một cái tên: -Thấm Nhiễm Yên Vũ.
"Bùm", "Bùm" ...
Ám Dạ Tinh Linh nói xong, phía sau liền truyền tới 2 tiếng ngã...