Kiêu Ngạo Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 28: Hết thảy chỉ mới bắt đầu



Sổ tay sinh tồn của gà con • mục thứ 5: vật phẩm công nhận - đây là một môn học vấn, cũng là môn học bắt buộc của gian thương.

Đầu tiên, khi có trang bị. Trang bị trắng lúc đầu trừ bản thân dùng, cửa hàng là nơi tốt nhất dành cho chúng; Những loại trang bị khác - nhớ kỹ một chút, lúc đầu trò chơi, chỉ nên mặc chúng đánh Boss cao hơn mình 2 cấp bậc.

Tiếp theo, vật phẩm quái rơi xuống. Chỉ cần nhớ kỹ một chút, khi trang bị trắng rơi xuống, không nên do dự, cứ bán chúng cho cửa hàng, loại phương thức này được sử dụng tới 99%.

Tiếp theo, nguyên liệu phó chức nghiệp. Lúc đầu trò chơi, bất cứ nguyên liệu gì cũng có chỗ dùng, bán cho cửa hàng là hành vi xa xỉ, thấp mua cao bán mới là hành vi chính xác của một gian thương. Một gian thương xuất sắc phải có khứu giác linh mẫn với các loại nguyên liệu, cái mũi phải không kém với lãng tử tình trường ngửi mùi phụ nữ.

Cuối cùng, vấn đề giá trị vật phẩm. Vĩnh viễn nhớ kỹ một câu —— ít thì quý, thị trường là nơi kiểm tra vật phẩm tốt nhất!

...

Trong quảng trường, đám đông mặc dù không đông như lúc đầu nhưng vẫn òn rất náo nhiệt.

Đoàn người Sở Thiên Biến xuất hiện trên quảng trường không có làm cho ai chú ý, mặc dù ngẫu nhiên có người quét mắt nhìn Vận Mạt, nhưng số lượng rất ít, mọi người phần lớn đều tập trung luyện cấp, ai lại dành thời gian đi chú ý hoa cỏ ven đường chứ.

Năm người cùng nhau trả nhiệm vụ, sau đó liếc nhìn nhau một cái, mọi người đều biết đã tới lúc tách ra.

Vận Mạt cười nói:
-Vô cùng cảm tạ sự giúp đỡ của hai vị, đáng tiếc tôi chỉ là người chơi bình thường cũng không có cách nào khác để bài tò sự cảm kích. Không bằng như thế này, thêm bạn tốt đi, về sau nếu cần xin cứ gọi.

Sở Thiên Biến mỉm cười, vỗ vỗ ba lô nói:
-Vận Mạt tiểu thư khách khí, thù lao tôi rất hài lòng. Về phần thêm bạn tốt, tôi đã quen một thân một mình, có cơ hội sẽ gặp lại.

Nói xong, hắn không nói them lời nào mà chỉ quay đầu rời khỏi.

-Người này sao lại như thế chứ!

Nhạn Tại Lâm Sao tức giận trừng mắt nhìn Sở Thiên Biến:
-Thật sự không đáng khen chút nào.

Vận Mạt lơ đểnh cười nhìn chăm chú Hương Thảo Thiên Không:
-Hương Thảo huynh, chúng ta thêm bạn tốt đi.

Hương Thảo Thiên Không nhún vai, cười nói:
-Tôi cũng quen một thân một mình rồi, vẫn là sau này gặp lại tốt hơn.

Nói xong, hắn khoát tay, khiêng đại kiếm đuổi theo Sở Thiên Biến.

-Này, hai tên này cũng quá . .

Nhạn Tại Lâm Sao mở to hai mắt, cô thật sự không nghĩ tới Vận Mạt chủ động yêu cầu thêm bạn tốt lại bị bọn họ chối từ.

-Được rồi Nhạn nhi.

Vận Mạt thu lại nụ cười, trừng mắt nhìn hai người bạn một cái rồi trầm ngâm, nói:
-Không có gì kỳ quái, hai người kia hiển nhiên là cao thủ khó gặp, bọn họ đã sớm phát hiện chúng ta đang che giấu nhiều thứ. Hai người chịu thiệt nên tất nhiên là không muốn qua lại với chúng ta.

...

Dưới ánh sang mờ ảo, Sở Thiên Biến đi một mình trên đường lớn, nhìn về phía cuối con đường, trong đầu hắn lúc này đang hồi tưởng lại tình cảnh đánh Boss vừa rồi, khi nhớ tới những cử chỉ của Vận Mạt, hắn nhịn không được cười lạnh một cái.

Ngay lúc này, kênh bạn tốt bỗng nhiên xuất hiện, Sở Thiên Biến bất đắc dĩ lắc đầu, hắn chỉ them một người vào khung bạn tốt, không cần hỏi cũng biết người này là ai.

Sau khi chuyển kênh, tiếng quát mắng của Hương Thảo Thiên Không như đại lien không ngừng bắn vang lên.

-Con bà nó! Tôi nói này Thiên Hồi lão đệ, mới đánh xong đã chạy trốn, bỏ tôi lại một mình, có biết như vậy là rất không có nghĩa khí hay không? Người ta nói một đời làm huynh đệ, mà huynh đệ là dung để bán, câu nói này không sai chút nào.!

Sở Thiên Biến nghe vậy, tức giận trả lời:
-Tôi bỏ lại ư, không phải ở lại mới đúng với tâm nguyện của Hương Thảo huynh sao. Anh gia nhập đội ngũ chẳng lẽ chỉ vì muốn hoàn thành? Vận Mạt tiểu thư mới là mục đích thật sụ của anh phải không. Tôi còn đang kỳ quá đây, anh không cùng người đẹp vung đắp cảm tình hay sao mà có thời gian chú ý tới tôi thế. Nói tới thấy sắc quên bạn, thấy sắc bán đứng anh em thì Hương Thảo huynh mới chính là điển hình.

Bị vạch trần, Hương Thảo Thiên Không cũng có chút xấu hổ, hắn cười nói:
-Hắc hắc! Dù sao thì cũng vì nhiệm vụ mà thôi! Cùng ai làm cũng vậy thôi, huống hồ chúng ta xem như là thắng lợi trở về. Kinh nghiệm, danh vọng, trang bị đều có.

"A?" Sở Thiên Biến châm biếm một tiếng, hỏi lại:
-Vậy Hương Thảo huynh hiện đang làm gì? Thật sự cùng người phụ nữ kia ở cùng một chỗ sao? Tôi thấy anh đang chạy sang một góc nào đó một mình đánh quái nha.

Vừa dứt lời, Hương Thảo Thiên Không liền yên lặng, sau một lát, đột nhiên một chuỗi tiếng chửi bậy vay lên:
-Mẹ nó mẹ nó mẹ nó. . . , lão tử thật vất vả mới coi trọng một người phụ nữ. Khó khăn lắm cô nàng mới nhờ trợ giúp, thế nhưng mà tình huống thực tế, cô nàng sau khi làm xong nhiệm vụ còn không them nói thật với lão tử, mẹ nó! Nam nhân đều bị coi thường mà.

-Cũng không xem như làm công miễn phí, ít nhất thì cũng có được kiện áo giáp kia, Không phải sao?

Sở Thiên Biến mỉm cười hỏi lại, giọng nói không mang theo chút đồng tình nào, tình huống của Hương Thảo Thiên Không hắn thấy rất nhiều, Ngụy Kim Tịch từng vài lần bị như vậy, lúc ấy tên kia còn lien tục chửi mắng tới mức gà bay chó sủa.

Lúc này Sở Thiên Biến cũng hiểu được tên động vật giống đực này bi phẫn muốn chết cũng không phải là do muốn lãng tử hồi đầu, mà là bị nữ nhân đùa giỡn, tâm cao ngạo của lãng tử bị chà đạp nên mới bi phẫn như vậy.

Nói tóm lại, xứng đáng!

Lúc này, trong lòng Sở Thiên Biến có thêm một đánh giá mới về đám lãng tử tình trường: con gián!

Quả nhiên, Sở Thiên Biến thuận miệng hỏi lại, Hương Thảo liền nói không ngừng miệng:
-Thiên Hồi lão đệ, cậu cố ý chê cười phải không? 10 cấp áo giáp màu xanh hiện tại tuy hiếm lạ, nhưng con mẹ nó! Tôi dám thề, ban thưởng của Vận Mạt ít nhất cũng phải có giá trị gấp 2 lần thứ Boss rơi ra. Chỉ có một cái áo giáp màu xanh, mẹ nó, thua lỗ lớn!

-A? Có chuyện này? Tôi thật không biết a.

Sở Thiên Biến không mặn không nhạt đáp lại, trong long càng them xác định phỏng đoán lúc đầu của mình.

Hương Thảo Thiên Không nhất thời nổi trận lôi đình, mắng:
-Mẹ nó, lại vờ vịt, lại giả bộ! Thiên Hồi lão đệ, làm người không thể vô sỉ như thế chứ!

-Tôi thật sự không biết, chỉ là trực giác báo hiệu có chút không ổn mà thôi.

Sở Thiên Biến nói.

-Trực giác?

Hương Thảo Thiên Không cười lạnh,
-Mẹ nó, Tà Thú Nhân đầu mục Cuồng Hóa treo, chúng ta nhận được vinh dự +50, Tuân Thủ trận doanh +30 danh vọng. Hai loại ban thưởng này chỉ có phó bản hình thức Địa Ngục mới có. Tin tức này có lẽ người chơi bình thường không biết, nhưng cậu thì phải biết? Cố Nói vậy là ám chỉ tôi có mắt không tròng, bị phụ nữ đùa giỡn phải không?

-Bị đùa giỡn cũng chỉ có thể cam chịu, lúc đó tôi có thể làm gì được chứ? Chẳng qua tôi chỉ nhiều hơn anh một quyển sách kỹ năng mà thôi. An tâm luyện cấp đi, trò chơi chỉ mới bắt đầu mà thôi. . .

Sở Thiên Biến nghĩ nghĩ, nói:
-Người phụ nữ kia không đơn giản, Hương Thảo huynh không nên chọc tới mới tốt.

Sở Thiên Biến úc này đã có thể khẳng định nhiệm vụ Hi Hữu tuyệt đối không phải tùy tùy tiện là có thể gây ra, cũng giống như lời ghi trong sổ tay sinh tồn, nhiệm vụ Hi Hữu cũng không phải là người chơi bình thường có thể gặp được. Vận Mạt có thể gây ra nhiệm vụ Hi Hữu nói lên một việc cô ta là một cao thủ hoặc là sau lưng cô ta có một thế lực không tầm thường ủng hộ.

Mà Vận Mạt sở dĩ cần đi tìm đội ngũ là vì trò chơi mới bắt đầu, thế lực sau lung cô ta không có tập trung ở Phong Ngữ trấn. Cho nên Sở Thiên Biến và Hương Thảo Thiên Không mới có thể gặp mặt cô ta rồi cùng nhau làm nhiệm vụ.

-Hừ! Lời này còn nghe được.

Hương Thảo Thiên Không có chút dịu lại, khẽ thở dài:
-Đúng vậy! Trò chơi chỉ mới bắt đầu. . .

Dưới ánh trăng mờ ảo, trên cánh đồng thỉnh thoảng có ánh huỳnh quang bay qua, gió nhẹ từ hướng Nam thổi tới giống như một khúc hát dịu dàng.

Một gã Đức Lỗ Y cầm trượng, cô độc đi trên con đường, ánh trăng chiếu rọi xuống kết hợn với hắn tạo thành một cái bóng dài, thật dài, cánh đồng lúa mạch hai bên như tạo thế không ngừng lay động.

Cuối con đường, ánh đèn của Phong Ngữ trấn dần dần xuất hiện. . .

...

Cùng lúc đó, ở một góc bí mật, ba người Vận Mạt đang giao tấm da dê nhận được cho một NPC mặt áo choàng đen.

-Cám ơn, người mạo hiểm. Đây quả thật là di vật của bạn tôi, như vậy đi, tôi dung thứ này làm thù lao, xem như là giúp cô ấy hoàn thành ước nguyện cuối cùng đi.

Nói xong, tên NPC khoát áo choàng đen đưa cho Vận Mạt một tấm thẻ bài, Vận Mạt run rẫy nói:
-Cám ơn Ngài, tôi nhất định sẽ kế thừa di chí của đại pháp sư, tôi sẽ làm cho Hỗn Loạn trận doanh phải run rẫy.

-Nhớ kỹ lời thề này, người mạo hiểm.

NPC nói xong liền rời khỏi.

Đám người Vận Mạt nhìn thấy NPC biến mất, sau đó bắt đầu vui vẻ cười chúc mừng.

-Mạt tỷ, chúng ta rốt cục cũng thành công. Không thể tưởng được Dạ Tước vừa mới bắt đầu, chúng ta lại may mắn như vậy.

Nhạn Tại Lâm Sao hoan hô nhảy nhót, giống như người được thưởng chính là cô ta vậy.

Vận Mạt lúc này cũng rất kích động, cô ta liên tục gật đầu:
-Đúng vậy! Thật sự là may mắn, trong lúc vô ý có thể phát hiện tung tích NPC. Cũng may là trước đó tổ tỉnh báo có sưu tầm được tin tức của người nên trước tiên nói với chúng ta, nếu không thì chúng ta cũng đã bỏ lỡ.

Di Nhiên Chi Nhận thở ra một hơi rồi cười nói:
-Cuối cùng cũng công đức viên mãn, tổ trưởng đạt được ban thưởng, năng lực nhất định sẽ áp đảo những người khác.

-Áp đảo những người khác ư? Không, như vậy không đủ.

Vận Mạt nắm chặt tấm thẻ bài trong tay, trong đôi mắt cô ta lóe lên tia sang dã tâm:
-Giỏi hơn cô ta mới là mục tiêu của tôi. Hết thảy chỉ mới bắt đầu. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.