Tần Tranh bị ánh nắng sớm chiếu vào qua rèm cửa làm thức giấc. Hắn mơ mơ màng màng nhìn thấy khuôn mặt say ngủ trầm tĩnh của Hoắc Chiêu Lâm nằm bên cạnh, hình ảnh một buổi tối kiều diễm trong nháy mắt toàn bộ tràn vào trong đầu, trên ghế salông một lần, trong phòng một lần, vào phòng tắm lại một lần… Hắn cẩn thận vén chăn lên rồi nhìn xuống, bốn cái chân trơn tuột cuốn lấy nhau, chậc chậc.
Hoắc Chiêu Lâm vẫn chưa tỉnh, chắc tối qua bị mình đùa mệt, nghĩ đến bộ dạng cuốn lấy người kia của mình hôm qua Tần Tranh có chút đỏ mặt đến tận mang tai những vẫn vô cùng đắc ý, có thể coi là đã ăn người vào trong miệng.
Quay người nhìn về phía Hoắc Chiêu Lâm, nhìn kỹ anh ngủ, vẫn đẹp trai như ngày hôm qua càng xem thì càng thoả mãn.
Hắn nhẹ tay nhẹ chân xuống giường rồi ra khỏi phòng, từ trong đám quần áo tán loạn khắp mặt đất ngoài phòng khác tìm điện thoại di động của mình, sau đó quay về phòng một lần nữa bò lên giường kề sát vào bên cạnh Hoắc Chiêu Lâm rồi giơ cao tay chụp khuôn mặt đang ngủ của Hoắc Chiêu Lâm và bàn tay đeo nhẫn của mình vào trong khung hình, post lên vòng kết nối bạn bè, lại còn thêm cái mặt cười đầy đê tiện rồi mới post lên.
Khi Hoắc Chiêu Lâm tỉnh lại thì Tần Tranh đã rời đi, trong hộc tủ ngoài huyền quan có để một tờ giấy nhắn: “Em đi làm, hôm nay đi làm muộn chính là anh nha, đồng chí chiến sĩ thi đua.”
Hoắc Chiêu Lâm lắc đầu cười, tuy rằng muộn hơn ngày thường một tiếng nhưng lúc này nếu lái xe chạy nhanh thì vẫn kịp. Tần Tranh chắc là ngại ngùng nên mới chuồn đi trước?
Trong miệng nói kỹ thuật không tệ nhưng phản ứng ngây ngô tỉnh tỉnh mê mê tối hôm qua lại không lừa ai được. Đối với cái miệng khẩu thị tâm phi của Tần Tranh Hoắc Chiêu Lâm đã có hiểu biết sâu sắc cho nên sáng sớm người đã chạy mất anh cũng không thấy bất ngờ.
Tần Tranh vừa đến công ty liền thu được sự chú ý của đông đảo mọi người, người khác thì không sao, thêm không ít đồng nghiệp hay tin, bài post lúc sáng sớm kia những người trong vòng kết nối bạn bè đều biết. Tần Tranh cả người vui sướng gặp người liền phát bánh kẹo cưới, nghe người khác nói chúc hắn và Hoắc tam thiếu trăm năm hảo hợp, mừng rỡ đến cười không ngậm mồm vào được.
Đám bạn xấu lục tục gọi điện thoại tới chúc mừng hắn thành công bắt được Hoắc lão tam, có tên không biết giữ mồm giữ miệng còn dám hỏi thăm từng chi tiết nhỏ đêm qua, Tần Tranh đương nhiên không nói, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra sự đắc ý không hề che giấu.
Hoắc Chiêu Lâm đoán không sai, sáng sớm Tần Tranh liền tránh đi thật sự là vì xấu hổ. Mà phần này thẹn thùng ngoài Hoắc Chiêu Lâm ra thì không hề tồn tại với những người khác.
Buổi chiều, Tần nhị thiếu gia vẫn không ngoại lệ về sớm, đến dưới lấu cao ốc Trác Lăng lại gặp phải Hoắc gia lão tứ Hoắc Chiêu Nhân.
“Đi uống ly cà phê không?”
Hoắc Chiêu Nhân đưa ra lời mời, câu từ chối đã đến bên miệng nhưng Tần Tranh đưa mắt nhìn đồng hồ thấy vẫn sớm nên nghĩ lại liền đồng ý.
Hai người cùng nhau đi tới quán cà phê gần đó, ngồi xuống một vị trí gàn cửa sổ, câu được câu không nói chuyện phiếm. Tần Tranh ung dung thong thả khuấy ly cà phê, nghe Hoắc Chiêu Nhân quanh co lòng vòng dò hỏi chuyện giữa mình và Hoắc Chiêu Lâm tâm lý có chút không thoải mái.
“Hoắc lão tứ, cậu không thấy là cậu quan tâm đến chuyện của chúng tôi một cách thái quá sao?”
Hoắc Chiêu Nhân có chút lúng túng cười mỉa một tiếng: “Không có, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”
“Tôi thấy không chỉ như vậy thôi đâu? Cậy không cảm thấy mình rất kỳ quái sao?” Tần Tranh là người không dấu được chuyện gì, cũng không phải người có tính tự giác nể mặt người khác, nghĩ cái gì thì nói cái đó, nếu không cũng sẽ không đến đây ngồi uống cà phê.
“Thật ra tôi chỉ là… Không biết có nên nói cho cậu hay không…” Nét mặt Hoắc Chiêu Nhân có chút rối rắn, do dự mãi mới giải thích, “Tuy rằng cậu và anh Ba sớm đã có hôn ước nhưng có thể kết hôn khiến tôi rất bất ngờ. Anh Ba… trước đây vẫn luôn có người thích, hiện tại có lẽ đã quên đi được. Tôi không rõ cậu có biết việc này hay không, cho nên mới do dự không biết có nói cho cậu hay không.”
Tần Tranh nhíu mày: “Cậu nói tới ai?”
“Trước đây khi đi du học anh ấy có quen một người bạn, tôi cũng là tình cờ biết được quan hệ của bọn họ rất tốt, sau đó thì không biết tại sao lại chia tay.”
Tần Tranh nghe có chút cảm giác khó chịu, nghĩ đến câu nói “từng có” của Hoắc Chiêu Lâm, thì ra là thật sự từng có.
Thế nhưng Hoắc Chiêu Nhân ở trước mặt hắn cũng không muốn biểu hiện ra, chỉ cười cười, một mặt không thèm để ý nói: “Thì sao? Cho dù anh ấy từng có thì đã sao, bây giờ người kết hôn với anh ấy là tôi, cậu kể cho tôi chuyện này còn có ý nghĩa gì sao?”
“Tôi chỉ là cảm thấy lừa dối cậu là không tốt, cậu nếu không để bụng thì càng tốt…”
“Tôi không nhận ra luôn đấy, Hoắc lão tứ cậu từ bao giờ cậu quan tâm đến chúng tôi như vậy?” Tần Tranh cười chế nhạo, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Hoắc Chiêu Nhân muốn giải thích lại bị hắn đánh gãy: “Thôi! Cậu không cần phải nói nữa, cậu không biết là ý định gây xích mích của mình rất rõ ràng không? Muốn làm bộ quan tâm tôi thì đi học diễn xuất trước đi đã.”
Trên mặt Hoắc Chiêu Nhân có chút không kiềm chế được, thấp giọng nói: “Cậu nói như vậy thì quá là lòng dạ tiểu nhân quá đi?”
“Là tôi lòng tiểu nhân hay cậu có ý đồ đen tối thì trong lòng cậu rõ ràng, tôi nghi ngờ cậu không muốn nhìn thấy tôi và Hoắc Chiêu Lâm hóa hợp. Cuối cùng là cậu yêu thầm tôi… hay là thật ra cậu yêu thầm Hoắc Chiêu Lâm?”
Dường như chỉ là một câu nói đùa không mang hàm ý nhưng biểu cảm vặn vẹo thoáng qía trên mặt Hoắc Chiêu, Nhân Tần Tranh thấy rõ ràng trong mắt. Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ đồng thời lại có chút không có gì để nói.
Trước đây ấn tượng của hắn về Hoắc Chiêu Nhân xác thực cũng không tệ lắm, nhưng từ lúc này trở đi người trước mặt này cũng sẽ bị hắn xếp vào hàng ngũ những người không nên lui tới.
Không muốn nhiều lời với y, Tần Tranh đứng lên đặt lại cà phê lên bàn rồi xoay người rời đi.
Đến phòng làm việc của Hoắc Chiêu Lâm tại tầng trệt lại được thư ký của anh thông báo nửa tiếng trước Hoắc Chiêu Lâm đã rời đi. Tần Tranh nhìn đồng trên tay thấy vẫn chưa đến giờ tan tầm, Hoắc Chiêu Lâm cũng sẽ về sớm sao?
Hắn gọi một cuộc điện thoại, vừa mở miệng liền hỏi Hoắc Chiêu Lâm đi nơi nào.
“Đến sân bay đón một người bạn.”
“Bạn gì mà còn phải tan ca sớm để đi đón?” Giọng Tần Tranh có chút chua.
“Là bạn khi còn đi du học trước kia. Em về trước đi, anh đi ăn cơm với hắn chắc về hơi muộn.”
Tần Tranh bật thốt lên: “Không phải là tình nhân cũ của anh đó chứ?”
Hoắc Chiêu Lâm rất bất đắc dĩ nói: “Đầu em ngoài hạt dưa ra thì cả ngày suy nghĩ cái gì vậy.”
“Làm sao em biết? Lỡ như thật sự là tình nhân cũ đến tìm anh thì sao.”
“Buổi tối không chỉ có mỗi anh và hắn ăn cơm, em thấy chán thì cùng đến đi.”
“Được, được.” Tần Tranh một chút cũng không lúng túng, hắn phải nhanh chóng đến xem rốt cục là tiểu yêu tinh đến từ nơi nào, nhưng cũng không đáng sợ, cho dù “từng có” thì thế nào, bây giờ còn không phải đã là của hắn rồi sao.
“Vậy anh đi đón người ta trước, lát nữa gửi địa chỉ nhà hàng cho em.”
Tần Tranh cúp điện thoại liền trực tiếp đi về nhà tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo đẹp trai lồng lộn hơn hẳn mọi ngày. Lại làm tóc, xịt nước hoa, xem thời gian không sai biệt lắm mới bắt đầu xuất phát.
Hoắc Chiêu Lâm và bạn học của anh đã tới trước, đối phương một người đàn ông ngoại quốc hỗn huyết vô cùng thanh tao nhã nhặn. Tần Tranh không dấu vết nhìn từ đầu đến chân đối phương một lần, khi đối phương cười vươn tay qua hắn cũng đưa tay lên, tự giới thiệu mình: “Xin chào, tôi là chồng của Hoắc Chiêu Lâm, Tần Tranh.”
Hoắc Chiêu Lâm ho nhẹ một tiếng, dường như là không quen Tần Tranh giới thiệu quan hệ của bọn họ như vậy, nhưng trên mặt vẫn luôn mang theo tươi cười.
Tần Tranh rất vui, Hoắc Chiêu Lâm không lừa hắn, trừ mấy người bọn họ, vị con rể quý của Dương gia kia cũng ở đây, đúng thật chỉ là một buổi gặp mặt của các bạn học.
Mấy người vừa dùng cơm vừa trò chuyện, vui vẻ nói lại những kỷ niệm lúc trước, đề tài cũng không có gì khác người bình thường. Tần Tranh nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt thỉnh thoảng xẹt qua người đàn ông ngồi đôi diện mình, thầm nghĩ hắn sẽ là người mà Hoắc Chiêu Nhân nói kia sao? Thực sự thì thưởng thức của Hoắc Chiêu Lâm cũng không tệ.
Giữa chừng khi Tần Tranh đi rửa tay, vị Dương gia kia có việc đi trước, trên bàn ăn chỉ còn Hoắc Chiêu Lâm và bạn học cũ của anh, đối phương cười hỏi: “Là hắn sao?”
“Hắn nhìn qua rất tốt, hai người rất xứng đôi.” đối phương nâng ly rượu lên, “Chúc phúc cho hai người.”
Hoắc Chiêu Lâm cười, cùng hắn chạm cốc: “Cảm ơn.”
Khi Tần Tranh trở về thấy hai người bọn họ từng người uống rượu, không nhịn được não bổ đây là tình huống nhân cũ gặp lại nhau nhưng cảnh còn người mất, chỉ có thể nhìn nhau không nói gì nên đành mượn rượu tiêu sầu, sau đó hắn tự làm mình phát điên.
Hắn một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Hoắc Chiêu Lâm, bình tĩnh tiếp tục ăn uống, thèm vào quản bọn họ, mình mình vui là đủ rồi.
Bữa tối kết thúc sau khi đã tống tiễn được bạn học cũ về khách sạn, hai người liền lái xe trở về nhà.
Không còn người ngoài nữa, Hoắc Chiêu Lâm hỏi Tần Tranh: “Nói đi, cả buổi tối kỳ lạ, em đang nghĩ cái gì vậy?”
Tần Tranh khẽ hừ một tiếng: “Anh mau thành thật khai báo, hắn có phải là tình nhân cũ của anh hay không, hắn tới đây làm gì?”
Hoắc Chiêu Lâm cau mày nhìn về phía hắn: “Sao em lại nghĩ như vậy?”
“Anh nói cho em biết trước được không?”
“Không phải.”
“Thật sự không phải?”
“Hắn từng theo đuôi nhưng anh không đáp ứng, chính là như vậy. Chuyện đều đã qua, hắn lần này tới đây là để công tác, đến đây làm việc cũng chỉ hai ngày nữa liền trở về.”
“Vậy trước đây anh có mấy tình nhân cũ?”
“Anh đã trả lời em một vấn đề, hiện tại em nên trả lời anh, vì sao lại hỏi như vậy?”
Tần Tranh có chút bực mình, tức giận nói: Là em Bốn tốt đẹp nhà anh cho đó, buổi chiều khi không lôi kéo người khác nói một đống lời như có như không. Lại còn nói anh có người mình thích, là bạn học khi anh đi du học trước đây, kết quả y mới vừa nói xong thì bạn học của anh đã tới, em không thể hoi nhiều hơn mấy câu hả?”
Hoắc Chiêu Lâm có chút cạn lời, lại cảm thấy Tần Tranh cái gì cũng không giấu được như vậy cũng rất tốt, có sao nói vậy, ít nhất có thể để tránh rất nhiều hiểu lầm.
“Anh chưa từng có tình nhân cũ gì cả, anh cũng không biết nó ra ngoài nghe được những ifnafy ở đâu. Có lẽ là tự nó bịa ra, sau này chuyện hoang đường của nó một câu em cũng đừng tin.”
“Tại sao? Y bịa ra lừa gạt em làm gì?”
Hoắc Chiêu Lâm có chút lúng túng, do dự không biết nên giải thích thế nào. Tần Tranh nhớ tới vẻ mặt Hoắc Chiêu Nhân khi bị mình chất vấn liền cười lạnh một tiếng: “Anh đừng nói nữa, em đoán ra được.”
“Vậy em còn tức giận không?”
“Em giận cái gì, là y gạt em. Em mới không thèm giận anh.”
Hoắc Chiêu Lâm thở phào nhẹ nhõm, anh cũng không có kinh nghiệm đi giỗ dành người khác. Nếu như Tần Tranh vì mấy chuyện này mà giận dỗi anh thật sự sẽ nhức đầu.
“Vậy anh nói “từng có” là lúc nào “từng có”?”
Hoắc Chiêu Lâm: “…”
“Không muốn nói thì thôi, em cũng không muốn biết. Sau này không có là được, không đúng, có em thì tốt hơn.”
Tần Tranh nhỏ giọng lầm bầm, Hoắc Chiêu Lâm nghe được có chút mềm lòng liền nắm chặt hắn tay.
Anh vẫn luôn biết Tần Tranh yêu mình, anh cũng yêu Tần Tranh, đây là sự thực mà trước đây anh vẫn luôn không dám thừa nhận, cho dù phần yêu thích này rất phức tạp còn kèm theo rất nhiều không cam lòng.
Thế nhưng hiện tại anh đột nhiên cảm thấy có lẽ anh càng yêu thích Tần Tranh trước mắt như thế này hơn. Đây mới thật sự là Tần Tranh, dù cho hắn không hoàn hảo nhưng có lẽ anh cũng có thể thử bao dung hắn không phải sao? Cần gì phải lần nữa trốn tránh tự làm khó chính mình.