Kiêu Ngạo

Chương 4



9.

"Trình Huống có bạn gái chưa?"

"Không có đâu, nghe nói cậu ta yêu cầu rất cao, hơn nữa ai mà dám trêu chọc cậu ta chứ?"

"Lộc Mộng, cậu và Trình Huống không phải thanh mai trúc mã sao? Cậu tiết lộ một chút đi."

Trong nhà vệ sinh nữ, một đám nữ sinh vây quanh bồn rửa tay tán gẫu.

Tôi đẩy cửa đi vào, đối diện nhìn thấy hoa khôi trường Lộc Mộng.

Cô cười cười, kéo vài sợi tóc: "Các cậu đừng nói lung tung, hai chúng tôi không thân nhau mấy."

Nữ sinh bên cạnh kích động ồn ào: "Thôi đi, tớ thấy cậu đúng là bạn gái cậu ta rồi."

"Mượn dùng một chút."

Tôi định rửa tay.

Lộc Mộng không tình nguyện xê dịch một chút, tiếp theo lên tiếng nói: "Các cậu đừng nói ra ngoài nhé, anh ấy không cho tôi công khai đâu."

"Vì sao?"

"Anh ấy sợ ảnh hưởng đến việc học của tôi, bị thầy biết sẽ không tốt." Vẻ mặt cô ta thẹn thùng khoát tay.

Tôi vặn vòi nước rửa tay, bởi vì cô ta không chịu dịch mông, lúc tôi rụt tay lại, quần của cô ta bị bắn lên vài giọt nước, hung tợn trừng mắt nhìn tôi, "Không có mắt à?"

Tôi lau khô tay, lạnh lùng nói: "Cậu mới không có mắt, mông còn không dịch di chỗ khác, thế nào cũng phải ở nhà vệ sinh ngửi mùi."

"Cậu nói cái gì đó!"

Cô ta tức giận muốn đi lên kéo tôi, bị bạn thân của cô ta giữ lại.

"Đừng để ý đến cô ta, có vài người thiếu thốn nên ghen tị với người khác." Bạn thân của cô ta liếc tôi một cái, "Không chừng là nghe nói cậu là bạn gái Trình Huống, trong lòng chua xót đây mà."

Lộc Mộng từ giận chuyển sang cười, ánh mắt nhìn tôi tỏ vẻ thương hại.

Tôi không thèm bào chữa.

Thời gian cãi nhau, tôi còn có thể làm thêm mấy đề toán.

Trở lại lớp học, ủy viên thể dục đứng trên bục giảng gài thét với lớp học ồn ào:

"Đừng ồn ào nữa, đại hội thể dục thể thao chạy tiếp sức đủ người rồi, còn lại ba ngàn mét ai đăng kí chạy?"

Ba ngàn mét.

Vừa mệt vừa được sắp xếp đến giữa trưa,

Không ai muốn đăng ký.

"Vậy tôi điểm danh," Ủy viên thể dục đảo mắt một vòng, "Anh Lâm Trú, anh có thể không?"

Đừng thấy Lâm Trú vóc dáng cao, tên đàn ông này không giỏi về thể chất.

Quanh năm ở nhà, xuống lầu cũng ngại mệt. Nếu không, mặt cậu ta đã chẳng khó chịu, lạnh lùng không nói gì.

Ủy ban thể chất kinh ngạc, oán giận nói: "Lớp 1 cử Trình Huống chạy ba ngàn mét, người ta vừa học giỏi vừa thể dục toàn năng, mọi người có thể tích cực một chút không?"

"Haizz, vậy khẳng định là hắn được huy chương vàng rồi, luận thể lực ai so được --"

"Tôi có thể." Lâm Trú đột nhiên lên tiếng nói, "Ba ngàn mét thôi mà."

Cân sự thể dục gật gật đầu, nói: "Ok, tôi là đăng kí cho cậu!"

Mọi người trong lớp học cùng nhau ồn ào.

Lâm Trú chỉ cười không nói, rất là hưởng thụ.

Ánh mắt cậu ta dừng ở trên người tôi, sau đó lại vờ quay đi.

10.

Ngày diễn ra đại hội thể dục thể thao, buổi trưa rất nắng.

Nhưng sân chơi chật ních người, nhất là nữ sinh.

Đài phát thanh hô to: "Không phải thí sinh chạy 3000 mét, xin tránh xa đường đua."

Tuyển thủ lớp tôi Lâm Trú ở phía trước uống nước chờ lên sân khấu, bên cạnh vây quanh một đống bạn học.

Mấy ngày nay, mỗi tối cậu ta đều đi vòng quanh tiểu khu điên cuồng luyện tập chạy ba ngàn mét.

Chó ở dưới lầu đều biết cậu ta, đêm khuya sủa inh ỏi.

"Anh Lâm Trú, có nắm chắc không?" Bạn học A hỏi cậu ta.

Cậu ta khinh miệt liếc mắt một cái, bạn học B bên cạnh trêu ghẹo: "Đây là anh Lâm Trú của chúng ta đó!"

Lâm Trú vặn nắp bình, nhếch khóe miệng: "Thi đấu mà thôi, tôi chưa luyện tập ngày nào."

Tôi ngồi ở chỗ hậu cần râm mát phía sau làm bài thi. Thỉnh thoảng phân phát nước khoáng và bánh mì.

Trước khi lên sân chạy, Lâm Trú đột nhiên đi về phía tôi, trước ánh mắt của mọi người, ném áo khoác đồng phục cho tôi.

Bốp bốp, đập vào bài thi của tôi, giống như ban thưởng vậy.

Tôi cau mày, ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Trên mặt lộ vẻ đắc ý của thiên chi kiêu tử: "Đừng giả vờ nghiêm túc, xem trận đấu đi."

Nói xong, xoay người đi về phía trung tâm sân thể dục.

Tôi nhìn về phía trước theo hình ảnh của cậu ấy.

Trung tâm sân thể dục, Trình Huống vóc dáng cao nhất rất là bắt mắt.

Dây thun vận động màu đen dựng thẳng tóc hắn lên, ngũ quan càng lộ ra nhiệt huyết. Sống mũi cao thẳng nghịch quang, tăng thêm vài phần kiêu ngạo.

Lộc Mộng đi tới bên cạnh hắn đưa nước, hắn lạnh mặt cự tuyệt.

Ánh mắt hắn quét một vòng sân thể dục, rơi vào lều của lớp tôi, nhìn thấy mặt Lâm Trú, lại thấy được tôi ở phòng hậu cần.

Hắn vô cùng khó chịu khi tôi và Lâm Trú cùng xuất hiện.

Trong nháy mắt thay đổi, khuôn mặt giận dỗi, hừ dài một tiếng.

"Các thí sinh vào vị trí."

Lâm Trú liếc mắt nhìn Trình Huống.

Đối phương thì một ánh mắt cũng không thèm cho.

Tiếng súng vang lên, trận đấu bắt đầu.

Lâm Trú ổn định hơi thở, chạy ở chính giữa.

Trình Huống bình tĩnh đi theo bên cạnh cậu ta.

Tốc độ của hai người không chênh lệch nhiều lắm.

Năm vòng trôi qua, tuyển thủ các lớp khác rõ ràng không theo kịp. Trên sân thi đấu còn lại Lâm Trú và Trình Huống.

Bạn học lớp tôi lớn tiếng hô cố lên: "Lâm Trú đệ nhất! Lâm Trú đệ nhất!

Lâm Trú hô hấp có chút rối loạn, nhưng cậu ta cố gắng điều chỉnh.

Cậu ta liên tục nhìn Trình Huống bên cạnh.

Đối phương tuy rằng duy trì cùng tốc độ, nhưng hô hấp cùng biểu tình thoải mái giống như đang tản bộ.

Cuối cùng còn một vòng rưỡi, Lâm Trú bắt đầu tăng tốc.

Cậu ta đội mặt trời chói chang dùng sức chạy như điên, cũng không để ý tới biểu hiện khuôn mặt dữ tợn.

Tiếng la hét trong lớp càng lúc càng dữ dội.

Còn lại một vòng, Lâm Trú cuối cùng đem Trình Huống bỏ lại phía sau. Hô hấp đều rối loạn, liều mạng chạy về đích.

Còn Trình Huống thong thả chạy phía sau, lúc đi ngang qua lều của tôi, ánh mắt vẫn còn tìm tôi, cười ngốc nghếch nhưng vô cùng rực rỡ.

Lâm Trú liều mạng chạy, hắn còn lẹt đẹt ở đây đi dạo phố.

Đồ trẻ con.

Tôi không nói gì, há miệng ra hiệu với hắn: "Chạy nhanh lên."

Còn lại nửa vòng.

Lâm Trú mắt thấy điểm cuối càng ngày càng gần, trên mặt rốt cục có nụ cười.

Cậu ta lọi ra khuôn măth bình tĩnh như ngày thường, quay đầu nhìn Trình Huống.

Lại phát hiện Trình Huống phóng lên như tên lửa, nhanh đến mức người ta không thấy rõ, phút chốc đã vọt qua điểm cuối.

Lưu Lâm Trú sững sờ tại chỗ.

"Oa! Thứ nhất! Thứ nhất là Trình Huống!

Nam sinh lớp tôi kích động vỗ tay: "Thấy chưa, anh Trình căn bản không để Lâm Trú vào mắt!"

"Ôi! Thầy ơi! Lâm Trú té xỉu rồi!"

Mấy bạn học phía trước tinh mắt, nhìn Lâm Trú chạy đến đích thì té xỉu trên đường băng sân thể dục nóng bỏng giữa trưa.

Chủ nhiệm lớp sốt ruột chỉ vào tôi: "Bạn học hậu cần, mau lấy nước tới!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.