Kiêu Ngạo

Chương 7



16.

Gió chiều từ ngoài thổi vào nhà. Tôi làm bài thi bao nhiêu lâu, Trình Huống ở bên cạnh tôi ngủ bấy nhiêu lâu. Quả thật đúng như lời hắn nói, không hề quấy rầy đến tôi. Khuôn mặt ngủ của hắn rất ngoan, cảm giác vô cùng mềm mại.

Bên ngoài lầu có tiếng cãi vã. Tôi tò mò đi xuống cầu thang. Phòng khách chật ních người, tất cả mọi người cầm sổ ghi chép và sách trên tay, giống như đang mở hội thảo.

Lúc nói đến một đề tài học thuật nào đó, một chị gái trông không xinh đẹp đứng lên, thoải mái nói ra quan điểm của mình. Trong lúc nói, có lý luận có chứng cứ, tự tin lại sáng ngời.

Có một nam sinh đưa ra vài câu phản bác, cô cũng trả lời rõ ràng. Tiếng vỗ tay vang lên. Tôi ngồi trên cầu thang, nghe họ nói một số quan điểm mà tôi chưa hiểu, nhưng tôi cảm thấy rất thú vị.

"Ăn canh không?"

Mẹ Trình Huống ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa cho tôi canh gà nhân sâm vừa nấu xong.

"Cám ơn dì." Tôi nhận lấy canh, ngoan ngoãn uống. "Ngon lắm ạ."

"Con thích nghe bọn họ nói chuyện không?" Dì dịu dàng hỏi tôi.

"Thích ạ." Tôi thật thà đáp, "Con cảm thấy mọi người giống như đang phát sáng vậy!"

"Dì rất thích con." Dì cười nói, "Bởi vì con khiến người ta cảm thấy con rất nhiệt huyết, con tin tưởng không ai có thể định nghĩa con."

Lần đầu tiên nhận được lời khen như vậy, không phải là lời khen của người ở vị trí cao nhìn xuống người vị trí thấp, mà là khen rất nhiệt tình. Tôi rất hâm mộ Trình Huống, có thể lớn lên trong môi trường như vậy."

"Dì khuyên con hãy lấy tương lai của mình làm chủ, không phải vì cảm thấy con ảnh hưởng Trình Huống, mà là sợ nó ảnh hưởng đến con," dì sờ sờ đầu tôi, "Bỏ lỡ một đoạn tình cảm không có gì to tát, bỏ lỡ một cơ hội để mình tỏa sáng mới là điều tiếc nuối nhất."

"Đồng ý với dì, nếu như tương lai nó và con có xảy ra tranh cãi, xin con hãy kiên định tỉnh táo lựa chọn chính mình được không?"

"Vâng ạ."

17.

"Đi đâu thế, em trai nói con đi ra ngoài cả ngày rồi, không nấu cơm à?"

Buổi tối về nhà, mẹ tôi nhìn thấy tôi liền bắt đầu mắng. Em trai tôi chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng trong nhà cái gì cũng đến tay tôi làm.

"Nó không có tay à?" tôi đi thẳng vào phòng và hét lên. Mẹ tôi vẫn đang lải nhải, nhưng tôi đã đeo tai nghe vào coi như không nghe thấy.

Mở bài thi ra, một lần nữa xem kỹ điểm thi.

Trong cặp sách có rất nhiều đồ ăn vặt Trình Huống một mực đòi nhét cho tôi. Tôi lấy ra đề sai, bắt đầu sửa.

Lúc mở sách ra mới phát hiện, Trình Huống đã chú thích chi chít những thứ cần lưu ý cho tôi. Có nhiều chỗ dùng tư duy giải đề rất nhanh. Chắc là hắn viết lúc tôi đi xuống lầu.

Tôi nghiêm túc xem xong, có nhiều chỗ trước đây tôi không nghĩ ra. Nhưng hắn dùng công thức ngắn nhất dạy tôi. Lật đến trang cuối cùng, ở cuối trang hắn vẽ một khuôn mặt: Chó Pacha giận dữ.

P/s: Không hiểu hỏi anh, cấm nói chuyện với chó Lâm Trú.

Vẽ xấu kinh, Nhưng dễ thương quá.

Kỳ thi cuối kỳ rất nhanh đã tới, toàn thành phố thi chung. Trước khi thi, Lâm Trú nói với tôi: "Lần này tôi sẽ nghiêm túc. Không nhường nữa!"

Thật ra cậu ta có nhường hay không bây giờ cũng chả quan trọng nữa. Bởi vì tôi đã không còn coi cậu ta là kẻ địch nữa. Tôi chỉ muốn thử thách bản thân. Cho nên tôi cũng không để ý tới cậu ta, cầm lấy giấy báo thi cùng túi bút, trực tiếp đi thẳng qua cậu ta trường thi.

Ngày có kết quả thi, trên tờ giấy màu hồng phấn dán kết quả thi vật lý Trình Huống lúc trước, đã đóng dấu thêm bảng xếp hạng thi chung toàn thành phố.

Tên của tôi vẫn đứng ở vị trí thứ nhất. Nhiều hơn Lâm Trú gần năm mươi điểm. Cậu ta sao thế nhỉ? Chỉ lo chơi đùa với Thẩm Tĩnh Nghi thôi sao?

Trong phòng làm việc, chủ nhiệm lớp đang làm công tác tư tưởng cho Lâm Trú, "Cậu nhìn Tần Tê xem, lúc trước không bằng cậu, ngay cả mông cậu cũng với không tới, bây giờ người ta nhảy lên phía trước, cậu ngay gót chân của em ấy cũng không chạm được.

"Cho nên thầy mới cảnh cáo em," Chủ nhiệm lớp đẩy mắt kính, "Đừng ỷ vào chút thông minh mà lười biếng không học tập, đại sự có thành hay không phải dựa vào kết quả học tập."

Tôi đi ngang qua cậu ta, tìm giáo viên tiếng Anh hỏi về vấn đề ngữ pháp. Lúc trở về phòng học, chỉ còn lại mấy bạn học đang quét dọn vệ sinh. Lâm Trú dừng lại bên cạnh bàn tôi, giọng nói trào phúng: "Vui vẻ chưa? Vị trí thứ nhất cơ mà!"

Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, bình tĩnh nói: "Rất vui vẻ."

Con người thật sự rất kỳ quái. Lúc tôi dùng hết toàn lực, coi cậu là đối thủ thì cậu ta khinh thường tôi, vì chuyện này tôi còn rơi nước mắt.

Bây giờ tôi thắng cậu ta. Tôi lại cảm thấy bình thường. Bây giờ tôi chỉ muốn tập trung vào bản thân mình.

Toả sáng!

18.

Mãi cho đến kỳ thi tốt nghiệp trung học, Lâm Trú cũng không vượt qua được tôi. Tôi bỏ cậu ta lại phía sau. Tôi tốt nghiệp trung học với hạng thứ nhất toàn trường, lọt vào bảng vinh quang của trường.

Ảnh chụp của tôi được đặt bên cạnh ảnh của Trình Huống. Trình Huống bảo tôi lúc chụp ảnh nhớ giơ tay trái lên làm hình trái tim. Tôi xấu hổ, không giơ tay.

Cho nên cuối cùng ảnh chụp trên bảng vinh quang biến thành hắn - giơ tay phải lên làm hình trái tim, mà tôi bên kia biểu cảm lạnh nhạt vô tình.

Hắn giận một tuần nhưng rất muốn nói chuyện với tôi. Cho nên chính hắn tha thứ cho tôi trước, chạy đến dưới bảng vinh quang, dùng bút đánh dấu vẽ tình yêu vào bên trái ảnh của tôi.

Con hàng này, có thể đừng đáng yêu ngốc ngếch như vậy được không.

Ngày lễ tốt nghiệp, hắn bị giáo viên chủ nhiệm xách ra trước mặt mọi người, bảo phải sách thùng nước đi lau sạch chỗ vẽ linh tinh. Học sinh khoá sau đi ngang qua đã sớm nghe được hành động vĩ đại của hắn trên sân thể dục, nhao nhao dừng chân quan sát.

"Thầy biết em có thể làm được mà," Chủ nhiệm lớp vỗ vỗ bả vai tôi, cười híp mắt nói với tôi, "Em chính là học sinh cố gắng nhất của lớp ta."

Tôi cười mà không nói, đưa tay nhận bằng khen của mình.

"Thầy đã cảnh cáo rồi, đừng yêu sớm đừng yêu sớm, bây giờ thì tốt rồi, Lâm Trú người ta đi học ở Bắc Đại, em còn phải ở lại trường học lại." Ở góc bàn làm việc khác, thầy giáo lớp bên cạnh đang khổ sở khuyên bảo Thẩm Tĩnh Nghi khóc lóc.

Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi một cái, lại cúi đầu. Lâm Trú thi đại học phát huy rất ổn định, duy trì thành tích ban đầu của cậu ta.

Cậu ta vẫn luôn là cậu ta. Còn tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi là người tiến bộ, cũng là người đã bỏ lại cậu ta.

Tôi đi ra khỏi văn phòng, đứng trên hành lang, nhìn thấy Trình Huống xách thùng lau bảng Quang Vinh ở cổng trường.

Hắn ngồi xổm trên mặt đất, nhưng thân hình thẳng tắp, mái tóc trên trán đón ánh sáng đầu hạ bay lên trong gió. Một đám nam sinh đi qua đùa giỡn với hắn, chỉ trỏ vào bảng Quang Vinh trêu trọc hắn.

Hắn đi đến đâu, đều là tiêu điểm của đám đông. Rất khó tưởng tượng, một thiếu niên như vậy, ngay từ đầu bị tôi lôi kéo trước từng bước từng bước dạy hắn hôn môi như thế nào, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng đáng yêu biết nao nhiêu.

Rõ ràng hắn mới là người làm hư tôi.

Trình Huống xách thùng nước, đi về phía hồ sau sân thể dục. Dòng nước lay động phản ánh sáng trên ngọn cây.

"Trình Huống."

Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Tôi đến bên hồ nước, vòng cổ hắn, cúi đầu và hôn lên môi hắn như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Gió thổi, xuyên qua tóc tôi. Gió đầu hạ, khô nóng lại tươi đẹp. Hắn từ trước đến nay am hiểu học tập, vừa học đã biết.

Lúc đầu, tôi chỉ muốn tìm kiếm niềm vui ngắn ngủi khi yêu đương với hắn, nhưng hắn lại chân thành tha thiết quý trọng tôi.

Mà sự chân thành của hắn, cuối cùng khiến tôi tìm được chính mình.

_ Hoàn toàn văn_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.