Kiêu Ngạo

Chương 21



“Nhanh lên, trả hết tiền đi,” Đinh Tễ kéo Lưu Kim Bằng đứng bên đường, “Phải gọn gàng, đừng để lại cái đuôi gì sau này lại phiền phức.”

“Ừ, tao có tính toán.” Lưu Kim Bằng gật gật đầu, “Con người của ‘chuẩn bị lên’ kia chơi được đấy, không bắt mày viết giấy nợ cũng không ra điều kiện với mày?”

“Không.” Đinh Tễ quay đầu nhìn Lâm Vô Ngung vẫn còn đang ngồi bên bàn ăn bánh trứng.

“Vậy hay là mày không trả nữa.” Lưu Kim Bằng nói. “Cậu ta cũng không có bằng chứng.”

“Tao là loại người ấy sao?” Đinh Tễ chậc một tiếng.

“Chuyện này coi như tạm thời được giải quyết, mày cứ ổn định ôn tập,” Lưu Kim Bằng nói, “Tao sẽ theo sát Lão Lục… lát nữa hai người còn đi ăn cơm à?”

“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu, “Mày đi chung đi, cũng tới giờ rồi.”

“Không,” Lưu Kim Bằng nói, “Tao ăn cơm với cậu ta không tự nhiên, khó chịu.”

“Có gì mà không tự nhiên?” Đinh Tễ nhìn cậu ta.

“Chính là người không cùng một thế giới, một loại vừa nhìn đã biết là vô cùng thông minh lại có giáo dục,” Lưu Kim Bằng tấm tắc vài tiếng, “Hơn nữa khi cậu ta nhìn người mày có biết tao có cảm giác gì không?”

“Hả?” Đinh Tễ cười cười.

“Chính là cậu ta vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấy tận gốc tầng lớp của tao,” Lưu Kim Bằng nói, “Lúc ngồi chung với cậu ta tao luôn có cảm giác tổn thương tự tôn.”

“Mẫn cảm như vậy,” Đinh Tễ vỗ vỗ lên lưng cậu ta, “Được rồi, tùy mày.”

Trời mùa hè dễ cảm thấy không muốn ăn, chuyện mời Lâm Vô Ngung ăn cơm trở nên vô cùng khó khăn, những quán ăn bình thường thích tới, giờ đây nghĩ đều không có cảm giác muốn ăn.

Đinh Tễ dẫn Lâm Vô Ngung đi dạo loanh quanh mấy con đường phía trước quảng trường nhỏ và bệnh viện.

“Không phải cậu định mời tôi ăn buffet đấy chứ?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Sao nào?” Đinh Tễ dừng lại, buffet thì đơn giản rồi, bọn họ vừa mới đi qua một quán buffet hải sản rất nổi tiếng, nguyên liệu tốt, hơn nữa lại tươi ngon, hoàn cảnh cũng được, trừ có hơi đắt ra thì căn bản không có khuyết điểm gì.

“Đi cho tiêu hết chút bánh trứng ban nãy đã, tranh thủ ăn để hồi lại.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ cười lên: “Chút bánh trứng ấy đã tiêu hết chưa?”

“Cũng tương đối rồi.” Lâm Vô Ngung vuốt vuốt bụng.

“Đi,” Đinh Tễ xua tay, “Buffet.”

Lâm Vô Ngung chính là kẻ thù tự nhiên của quán buffet.

Đinh Tễ nhìn thấy bốn chiếc đĩa lại trống không trước mặt, lần đầu tiên cậu ăn buffet mà có cảm giác thành tựu như vậy, giống như buôn bán lãi tiền.

“Nhìn cậu ăn thật thích.” Đinh Tễ nói.

“Đừng nói như kiểu cậu không có gì ăn ấy.” Lâm Vô Ngung nói.

“Nhưng mà cậu đừng ăn quá no,” Đinh Tễ nói, “Sắp thi đại học rồi, không thể bị ốm được.”

“Vậy cậu xem cho tôi đi,” Lâm Vô Ngung đưa tay ra trước mặt cậu, “Liệu tôi có gặp khó khăn khi thi đại học không.”

“Haiz!” Đinh Tễ đập tay anh ra, “Không xem! Chắc chắn là không khó khăn gì!”

“Có phải cậu sợ nhìn ra gì đó không tốt không?” Lâm Vô Ngung bật cười.

“Không có gì không tốt cả!” Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh, “Có chỗ nào không tốt được? Đừng nói linh tinh.”

“Ồ.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, im lặng cười rất lâu.

Đinh Tễ nghĩ ngợi cũng bật cười: “Lời tôi vừa nói thật giống như bà tôi… “

“Khi nào thì bà cậu xuất viện?” Lâm Vô Ngung nói.

“Mấy ngày nữa là xuất viện rồi,” Đinh Tễ nói, “Về nhà tĩnh dưỡng.”

“Vậy cậu về nhà hay là… ” Lâm Vô Ngung lại hỏi.

“Tôi về nhà ông bà nội, trước khi thi đại học tôi không muốn có xung đột gì với bố mẹ tôi,” Đinh Tễ nói, “Ảnh hưởng tới trạng thái của tôi.”

“Dự định thi thủ khoa sao?” Lâm Vô Ngung cười.

“Thôi đi, có cậu mà,” Đinh Tễ nâng cằm, “Không giấu gì cậu, ba năm cấp ba tôi chỉ lấy được hạng nhất hai lần, thi thử lần một lần hai đều chỉ top ba, top năm.

“Cậu luôn không chăm chỉ học tập, khoảng thời gian cuối cùng này cố gắng một lần là có thể giành được hạng nhất… ” Lâm Vô Ngung dừng lại, “Là kẻ địch mạnh của tôi.”

“Còn rất biết cách cổ vũ người khác,” Đinh Tễ cười lên, “Này tôi hỏi cậu nhé, hạng hai của trường các cậu, tên là gì? Có giỏi không?”

“Hứa Thiên Bác,” Lâm Vô Ngung nhìn cậu một cái, “Kỳ thực có thể ở trong phạm vi top năm, top mười, có ai là không giỏi, cậu cũng không cần thiết phải tham khảo người khác, cậu tham khảo bản thân là được.”

“Vậy phải tham khảo thế nào, tôi cũng đã tương đối giỏi rồi.” Đinh Tễ nói.

“Đúng.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

Thời gian ăn bữa cơm này rất dài, hai người vẫn luôn nói chuyện cho tới khi chủ nhiệm lớp Lâm Vô ngung gọi điện tới mắng, bữa cơm này mới kết thúc.

“Mắng cậu à,” Đinh Tễ đứng trước nhà hàng đợi xe với Lâm Vô Ngung, “Tôi nghe thấy quát rất lớn.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung cười cười, “Bây giờ mỗi tối thầy ấy đều tới kiểm tra phòng, không ép chúng tôi đọc sách, nhưng không cho phép chạy lung tung, sợ xảy ra chuyện.”

“Còn mạnh hơn chủ nhiệm lớp tôi,” Đinh Tễ nói, “Chủ nhiệm lớp tôi là một bà chị, vô cùng dữ, tôi thấy cô ấy đều phải đi đường vòng, bắt được là mắng một trận, vô cùng có phong thái của bố mẹ tôi.”

“Đáng ghét không?” Lâm Vô Ngung nói.

“Thật ra cũng không đáng ghét, kỳ thực cũng mắng giống nhau, cũng nói em thông minh như vậy vốn nên càng tốt hơn,” Đinh Tễ nói, “Nhưng có thực sự lo lắng cho bản thân mình không, là điều có thể cảm nhận được, bố mẹ tôi là kiểu ‘con phải’, còn bà chị của chúng tôi lại là ‘tôi lo lắng’.”

Lâm Vô Ngung gật đầu.

Đinh Tễ là một người rất đặc biệt, trong những người mà anh đã từng tiếp xúc, không có một điểm tương tự nào có thể lấy ra để so sánh.

Ở chung với Đinh Tễ, giống như là thám hiểm, mỗi một lối rẽ, mỗi một sườn dốc, đều có thể nhìn thấy phong cảnh hoàn toàn khác biệt.

Cậu có thể ngồi ở quảng trường nhỏ đoán mệnh cho người ta không biết thật giả, có thể ngồi xổm trước sạp dưa hấu… cái này không thể nghĩ, vừa nghĩ tới lại buồn cười… Ha ha ha ha ha….

Có thể vì thoát thân mà trợn mắt nói dối, diễn sâu mặt không đổi sắc, cũng có thể đánh cho bọn lưu manh vừa bò vừa chạy vừa cầu cứu, nhưng lại nghĩ tới cuộc sống khó khăn của bố tên lưu manh.

Bắt đầu chấp nhận cậu là một tên lưu manh có khả năng nhìn thấu người khác, sau đó lại phát hiện cậu là người đơn giản thô bạo, còn chưa kịp thích ứng, lại có thể vô ý cảm thấy được người này lương thiện mẫn cảm.

Quả thực là.

… Gà con nghìn mặt.

Lần giao dịch tiền này, có lẽ là lần gặp mặt Đinh Tễ cuối cùng trước khi thi đại học.

Khi Lâm Vô Ngung xách theo bốn hộp cánh gà lớn quay về ký túc xá, thầy Lâm đã cầm chiếc ghế ngồi ở vùng đất trống trước cổng ký túc.

“Có chuyện gì vậy? Anh Lâm?” Lâm Vô Ngung có chút giật mình đi tới trước mặt thầy Lâm.

“… Cánh gà hả?” Thầy Lâm sáp lại gần cái túi ngửi ngửi, “Cho thầy một cái trước.”

“Lâm Vô Ngung mở hộp ra, thầy Lâm lấy một chiếc cánh gà ra gặm.

“Thầy chưa ăn cơm?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Không để ý tới ăn, đâu có thong dong được như em.” Thầy Lâm nói.

“Em chỉ… ra ngoài đi dạo, ăn một bữa cơm với bạn.” Lâm Vô Ngung nói.

“Trước khi thi em cứ làm một người cô đơn đi, bạn bè cứ viết thư, không cần phải gặp mặt,” Thầy Lâm đứng dậy, vừa lau miệng vừa nói, “Thầy cho các em thả lỏng, đừng có căng thẳng ôn tập tự gây áp lực cho bản thân, không phải để em ra ngoài dạo chơi, xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Ăn đau bụng thì làm sao? Hôm nay em đã ăn những gì?”

“Buffet hải sản.” Lâm Vô Ngung nói.

“Dị ứng hải sản thì làm sao bây giờ?” Thầy Lâm nói, “Lạnh quá tiêu chảy thì làm sao?”

“Em biết rồi, em không ra ngoài nữa.” Lâm Vô Ngung thở dài.

“Không còn mấy ngày nữa đâu, cố gắng lên Không Có Cá,” Thầy Lâm vỗ vỗ vai anh, “Thầy có lòng tin tưởng em, nhưng thầy cũng rất lo lắng, hôm nay đột nhiên không thấy bốn người, thầy tìm một lần từ trên xuống dưới… “

“Anh ăn thêm mấy cánh gà nữa đi.” Lâm Vô Ngung vội vàng lấy hộp ra.

“Không cần đâu, thầy đến nhà ăn, bảo mấy dì làm một chút sủi cảo.” Thầy Lâm vỗ vỗ tay anh, “Về ký túc đi.”

Cánh gà rất được hoan nghênh, Lâm Vô Ngung cảm giác mua hai hộp cho một phòng còn thiếu.

Thời điểm này còn cách kỳ thi đại học mấy ngày, ôn tập cũng tương đối rồi, những thứ nên nhớ, nên thuộc, nên làm cũng đã ổn, giống như đã có phán quyết tử hình mọi người cùng nhau yên tâm đợi tới hai ngày chết kia, cho nên đột nhiên lại cảm thấy kiên định.

Ai ai cũng đều thèm ăn uống.

Hứa Thiên Bác gặm một cánh gà, khẽ huých vào vai Lâm Vô Ngung: “Này.”

Lâm Vô Ngung đi theo sau cậu ra khỏi ký túc, đi tới đứng ở tận cuối hành lang.

“Chúng ta không cần phải vòng vo nữa.” Hứa Thiên Bác nói.

“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

“Có phải mày yêu rồi không?” Hứa Thiên Bác hỏi.

“Hả?” Lâm Vô Ngung sửng sốt, “Có đâu.”

“Ồ.” Hứa Thiên Bác tiếp tục gặm cánh gà, “Hôm nay thầy Lâm hỏi tao, thầy ấy vô cùng lo lắng, tao cảm thấy có lẽ là không có, nhưng mà thầy ấy vừa hỏi, tao lại nghĩ có phải thực sự có chuyện này không… “

“Thực sự không có.” Lâm Vô Ngung nói.

Từ năm lớp mười quan hệ của anh và Hứa Thiên Bác đã rất tốt, có thể nhìn ra được là Hứa Thiên Bác thực sự sốt ruột, sợ anh có chuyện gì ảnh hưởng tới thi đại học, nếu không với quan hệ còn chưa qua thời gian lúng túng này của bọn họ, với tính cách của Hứa Thiên Bác, có đánh chết cậu cũng tuyệt đối sẽ không hỏi ra mấy lời như “có phải đang yêu hay không” này.

“Cảm ơn.” Anh nói.

“Cảm ơn gì?” Hứa Thiên Bác nhìn anh, “Tao chỉ sợ mày sẽ tặng vị trí thủ khoa cho tao, tao cũng ngại lấy như vậy.”

Lâm Vô Ngung cười lên: “Không thể nào.”

“Cũng không phải là không thể,” Bà nội dựa vào giường, vuốt ve mặt Đinh Tễ, “Chẳng qua nếu cháu không thích cái gì mà thủ khoa không thủ khoa thì có thể tùy ý thi.”

“Bà phải cổ vũ cháu nó chứ,” Ông nội pha trà bên cạnh, nghe lời này có chút không hài lòng, “Đều đã tới lúc này rồi, cố gắng lâu như vậy, bà lại rút van của nó ra, như vậy sao được.”

“Nó không thích nghe mấy thứ này!” Bà nội trừng mắt nhìn, “Đừng giống như bố mẹ nó cả ngày khuyến khích linh tinh, cổ vũ cái mông! Ông cổ vũ thêm nữa là nó nổ đấy.”

Đinh Tễ vui vẻ cầm quyển sách dựa vào thành giường.

“Thằng nhóc thối này chỉ biết cười ngốc thôi!” Bà nội đập một cái vào lưng cậu.

“Không sao đâu bà.” Đinh Tễ ngửa đầu ra sau nhìn bà nội, “Bây giờ cháu đang chạy gấp rút để được top ba, không phải cháu bằng lòng chịu thua kém, chẳng qua phải xem là tranh giành cho ai.”

“Đương nhiên là cho chúng ta rồi.” Ông nội nói, “Cháu ăn của ông, mặc của ông, dùng của ông, cháu muốn tranh giành cho ai.”

“Đúng rồi,” Đinh Tễ cười nói, “Đúng rồi phải tranh giành cho ông bà, cháu muốn cho một số người nào đó nhìn thấy bản lĩnh của ông bà nội cháu.”

Bây giờ quan hệ của ông bà nội và bố mẹ cậu có chút căng thẳng, cũng không phải vì thái độ trước khi bà nội nhập viện, mà là vì cậu.

Ông bà nội cũng không phải là người có học thức, từ bé đã không có yêu cầu gì với cậu, chỉ hi vọng cậu có thể vui vẻ, từ khi bố mẹ cậu về nước, hai người bọn họ giống như hủy đi đứa trẻ nhà người khác… bây giờ ông nội luôn thở dài khi nhắc tới đứa con trai của mình.

Đinh Tễ nghẹn họng, Lâm Vô Ngung không phải mục tiêu của cậu, người này thông minh hơn cậu, có kế hoạch hơn cậu, cậu đặt mục tiêu lên người Lâm Vô Ngung thì không quá thực tế, mục tiêu của cậu là top ba, nếu như thực sự không được, top năm cậu cũng có thể vừa lòng.

Không, vẫn là top ba đi, top năm không đủ để ông bà nội nở mặt.

Thời gian cách kỳ thi đại học càng gần, Đinh Tễ càng cảm thấy có chút bay không chạm đất.

Cầm sách lên luôn cảm thấy tất cả đều biết rồi, làm bài cũng không có gì mà không làm ra, nhưng khi đặt sách xuống sẽ giật mình mạnh, luôn cảm thấy bỏ sót gì đó, lại muốn cầm bút lên làm thêm mấy đề.

Cho tới nay, cậu cũng không quen tiếp xúc sâu với người khác, cậu quen gần hết mấy người thường xuyên lăn lộn ở quảng trường nhỏ, cũng đều nói nói cười cười, nhưng chỉ thân thiết với một mình Lưu Kim Bằng, nghĩ tới bạn học, không có ai có quan hệ đặc biệt thân thiết cả, sau khi bố cậu không cho cậu trọ ở trường, bạn học cũng chỉ là bạn học.

Lúc này trong lòng thực sự muốn tìm một người nói chuyện mấy câu, vậy mà lại không tìm được người thích hợp.

Lâm Vô Ngung.

Cậu quyết định thu hồi lại đánh giá cực kỳ sai lầm rằng Lâm Vô Ngung là một người mềm lòng, cái con người máu lạnh này, từ hôm ăn bữa lớn ấy xong thì không liên hệ với cậu nữa, cả khoảnh khắc cũng trống không.

…. Bản thân mình lại suy bại tới mức ngóng trông chủ nợ liên hệ rồi sao?

Cậu chỉ có thể cắn răng nghẹn.

Mỗi ngày cảm giác đầu đều rất nặng nề, chỉ mong chờ thi vào đại học rồi có thể hít thở một chút không khí.

Nhưng đánh giá bị thu về lại nhanh chóng được phát ra lần nữa.

Cách thời điểm còn hai ngày nữa là thi vào đại học, chủ nợ máu lạnh gọi điện thoại tới cho Đinh Tễ.

“Cầm tiền của tôi, cũng không viết giấy nợ, nên cứ thế mà biến mất sao?” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ bật cười.

Có lẽ là buồn phiền lâu lắm rồi, khi nghe thấy giọng của Lâm Vô Ngung, cả người cậu đều thả lỏng không ít, thậm chí còn cảm thấy giọng nói của Lâm Vô Ngung vô cùng dễ nghe, giống như dưa hấu lớn ruột cát.

“Có biết trốn nợ là gì không.” Đinh Tễ cười nói, “Nợ thì phải trốn, thấy chủ nợ thì càng phải trốn.”

“Ôn tập tương đối rồi chứ?” Lâm Vô Ngung nói.

“Chỉ đợi giẫm lên quần chúng Tam Trung, đánh bại học thần Trung học phụ thuộc thôi.” Đinh Tễ nói.

“Thi xong hai chúng ta so đáp án.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi nhìn xem cậu đánh tôi thế nào.”

“Đợi đấy.” Đinh Tễ nói.

Chúng ta cách kỳ thi đại học càng ngày càng gần rồi!

Bọn họ đã nghe lời này không biết bao nhiêu lần, một ngày lại một ngày, từng thầy cô đều treo lời này bên miệng.

Đợi tới khi rốt cuộc ngày đó cũng tới, bọn họ mới giật mình phát hiện kỳ thực cũng không còn bao nhiêu ngày nối tiếp ngày.

Đinh Tễ bị ông nội gọi dậy, khi chân chạm xuống đất rồi vẫn còn cảm giác như mộng du.

Sau khi đứng dậy lại lập tức tỉnh táo.

Đậu má! Chính là ngày hôm nay!

“Bố mẹ cháu đang ở phía dưới tầng đợi cháu,” Ông nội nói, “Đã chuẩn bị tốt cho cháu rồi, bà nội cháu nói ăn chút gì thanh đạm, cháu ăn xong thì xuống ngay nhé.”

“Vâng.” Đinh Tễ gật đầu.

Sau khi rửa mặt xong cậu ăn hai ba miếng đồ ăn sáng, tối hôm qua bà nội đã chỉ huy ông nội nấu cháo cho cậu, còn gói sủi cảo.

Chẳng qua Đinh Tễ không ngờ rằng sủi cảo lại thanh đạm như vậy, lại chỉ toàn là nhân chay.

Cậu vui vẻ chạy xuống tầng.

Bố mẹ cậu không nói nhiều lời, khoảng thời gian này vẫn luôn không gặp mặt, ngược lại bầu không khí lại dịu đi hơn mỗi ngày trước đây, có lẽ là sợ ảnh hưởng tới tâm tình của cậu, bố mẹ cậu vẫn luôn kiềm chế.

“Thả lỏng chút,” Mẹ cậu nói, “Không cần nghĩ nhiều, nhất định con có thể thi tốt.”

“Vâng.” Đinh Tễ đáp lại một tiếng, cúi đầu xem điện thoại.

Nhìn thấy mấy chiếc xe taxi có đeo băng rôn màu đỏ ngang qua bên cạnh, cậu đột nhiên nhớ tới Lâm Vô Ngung.

– Cậu đã tới trường thi chưa?

Cậu gửi tin nhắn cho Lâm Vô Ngung.

– Đang trên đường rồi.

– Cậu đi bằng gì thế? Gọi xe hả?

– Xe chuyên dụng của học thần, lái xe là chủ nhiệm lớp tôi.

Đinh Tễ bật cười, nhưng lại nhanh chóng có chút tức giận.

Cho dù có không chăm sóc hay không vừa lòng với Lâm Vô Ngung, nhưng ngày quan trọng thế này, bố mẹ anh lại có thể không nghe không hỏi gì sao?

– Thi xong gọi điện thoại cho tôi.

Đinh Tễ lại gửi một tin nhắn.

– Lỡ như tôi ra khỏi phòng thi trước thì sao.

– Giữa chúng ta không cần phải kiêu ngạo như thế đâu học thần, chín chắn chút đi.

“Lát nữa bố mẹ cầm điện thoại giúp cho con nhé?” Bố cậu hỏi.

“Đã thống nhất là giao cho giáo viên chủ nhiệm rồi,” Đinh Tễ nói, “Toàn bộ quá trình cô ấy đều đứng ngoài cổng đợi.”

“Được rồi.” Bố cậu nói.

“Đưa điện thoại cho thầy.” Động tác đầu tiên của thầy Lâm khi xuống xe là vươn tay ra trước mặt Lâm Vô Ngung, “Không lát nữa em lại nhét trong túi áo mang vào phòng thi.”

“Không đến mức ấy.” Lâm Vô Ngung cười đặt điện thoại vào tay thầy Lâm.

“Đừng ra khỏi phòng thi trước.” Thầy Lâm chỉ anh.

“Dạ?” Lâm Vô Ngung nhìn thầy Lâm.

“Thầy thấy bây giờ em thoải mái quá, thầy cảm thấy em vô cùng có khả năng làm chuyện này!” Thầy Lâm rất cảnh giác.

“Em đảm bảo thi xong.” Lâm Vô Ngung nói, “Thầy yên tâm, em sẽ không lấy tiền đồ của mình ra để làm ra vẻ.”

“Cố lên.” Thầy Lâm vỗ vỗ vai anh.

Bên ngoài trường thi rất đông người, phụ huynh học sinh, thầy cô và cảnh sát.

Lâm Vô Ngung có chút thất vọng.

Khi nhìn thấy những phụ huynh ôm vai đứa con của mình cổ vũ, nháy mắt trong lòng anh cảm thấy không mấy dễ chịu.

“Tới sớm vậy sao!” Giọng nói của Hứa Thiên Bác vang lên ở đằng sau.

“Tao theo xe anh Lâm qua đây.” Lâm Vô Ngung quay người lại, “Tao nghi ngờ anh ấy dậy từ bốn giờ sáng.”

“Chưa biết chừng là không ngủ,” Hứa Thiên Bác cười nói, “Tao vừa nhìn thấy quầng thâm mắt của thầy ấy rất đậm.”

“Mày cũng có quầng thâm rồi.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.

“Tối qua tao không ngủ ngon, không vững vàng.” Hứa Thiên Bác vỗ vỗ vai Lâm Vô Ngung, “Sáng tí nữa là ngủ quên.”

“Cố lên, thi tốt nhé.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cố lên.” Hứa Thiên Bác cười cười.

Ban nãy quên mất không nói cố lên với Đinh Tễ.

Lâm Vô Ngung vô thức sờ túi, nhớ ra là điện thoại đã bị thầy Lâm cầm đi rồi, có lẽ điện thoại của Đinh Tễ cũng đã không còn trên người cậu nữa.

Anh do dự một lát, xoay nửa vòng, nhanh chóng làm giơ tay làm kí hiệu chứ V về hướng trường thi của Tam Trung.

Cố lên!

Ve kêu bên ngoài cửa sổ.

Tiếng ve kêu trong ánh nắng lại hiện lên vẻ vô cùng im lặng.

Đinh Tễ không nhớ rõ là hè năm nay ve bắt đầu kêu từ lúc nào, rất nhiều chuyện đều lơ đãng xảy ra, thậm chí còn lơ đãng qua đi.

Nhưng cậu nhớ cực kỳ rõ tiếng ve kêu ngày hôm nay, có lẽ rất nhiều năm sau này, khi cậu nghe thấy tiếng ve kêu đều sẽ nhớ lại ngày này, trong một ngày tràn ngập ánh nắng, cậu ghé vào bàn trả lời câu hỏi một cách căng thẳng nhưng lại kiên định.

– Thần đồng nhỏ, đã ra chưa?

– Ra rồi, vừa mới lấy điện thoại.

– Tôi vừa ra đã bói một chút, cậu thi rất tốt.

– Lẽ ra tôi phải nói câu này chứ, cậu có bản lĩnh bói toán sao?

– Bói trong lòng.

Đinh Tễ cười rất lâu, gọi điện thoại qua cho Lâm Vô Ngung: “Có so đáp án không học thần.”

“Tôi ăn cơm trước đã.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cậu đi đâu ăn?” Đinh Tễ hỏi, “Ăn bên ngoài à?”

“Ừ, nếu không tôi phải về nhà ăn của trường ăn sao?” Lâm Vô Ngung cười cười.

“Buổi trưa cậu nghỉ ngơi ở đâu?” Đinh Tễ vội vàng hỏi tiếp.

“Không nghỉ ngơi, tôi không có thói quen nghỉ trưa.” Lâm Vô Ngung nói.

“Được rồi,” Đinh Tễ nhíu mày, “Vậy cậu vừa đi vừa nói, đi ăn trước đi.”

“… Tôi tưởng rằng phải tắt máy rồi ăn xong mới gọi lại cho cậu chứ?” Lâm Vô Ngung cười nói.

“Tôi vừa thi xong rất chóng mặt,” Đinh Tễ thở dài, “Nói chuyện với cậu một lát… tôi vững tâm hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.