Lời này Đinh Tễ không hiểu mấy, cũng ngại không hỏi nhiều, dù sao cũng đang nói về trải nghiệm tình cảm méo mó có hơn không của Lâm Vô Ngung… tuy rằng bản thân anh chẳng có trải nghiệm gì, nhưng cậu vẫn duy trì lịch sự, không thể không kiềm chế suy nghĩ nghiên cứu sâu chuyện riêng tư của người khác.
Nhưng mà Lâm Vô Ngung cũng không cho cậu cơ hội hỏi nhiều, sau khi thu dọn hành lý xong thì đánh răng rửa mặt đi ngủ.
Trước khi lên giường anh còn hét: “Được rồi đấy, ngày mai còn phải dậy sớm đi xe!”
Nghe giống như ông nội cậu.
“Biết rồi!” Đinh Tễ trả lời.
Cậu nằm lên giường nhắm mắt lại, nghe tiếng hít thở cậu biết Lâm Vô Ngung ở giường trên vẫn chưa ngủ.
“Cậu điền nguyện vọng xong sẽ lập tức quay lại đây sao?” Đinh Tễ hỏi.
“Ừ,” Lâm Vô Ngung nói, “Ngồi không cũng không thú vị, chưa biết chừng còn bị trường học kéo đi làm này làm kia.”
“Đúng vậy.” Đinh Tễ mở mắt ra, “Tới lúc cậu lấy danh hiệu thủ khoa tỉnh rồi, có phải là đài truyền hình còn tới phỏng vấn cậu không?”
“Cậu nghĩ cậu trốn được chắc?” Lâm Vô Ngung nói, “Loại cà lơ phất phơ như cậu, bình thường nhìn cũng không giống như học sinh, chỉ cần vào trong top ba, chắc chắn sẽ được coi như nhân vật điển hình tuyên dương.”
“Chưa chắc tôi đã vào được.” Đinh Tễ nói.
“Chắc chắn vào.” Cánh tay Lâm Vô Ngung ở giường trên buông xuống, giơ tới trước mặt cậu, “Tin tưởng học thần.”
“Được bất tử.” Đinh Tễ nắm lấy tay anh.
Lâm Vô Ngung cười nói: “Lời rắm gì vậy.”
“Cậu học xấu rồi,” Đinh Tễ cười rồi thở dài, “Đây là lần đầu tiên nghe cậu nói tới rắm.”
“Đúng.” Lâm Vô Ngung trở mình, “Tôi và cậu đều từng bị đánh rồi trốn thoát, cũng không để ý tới cái rắm này.”
Đinh Tễ âm thầm cười mãi.
Tối hôm nay Lâm Vô Ngung ngủ rất nghiêm chỉnh, đầu không treo ra bên ngoài giường nữa.
Buổi tối Đinh Tễ uống nhiều rượu, đêm dậy đi vệ sinh vẫn đụng phải cái chân của anh bên ngoài.
Người này không nên ngủ trên giường, chỉ xứng đáng nằm dưới đất có thể tùy ý lăn lộn.
Nhưng Lâm Vô Ngung vẫn giỏi dậy đúng giờ hơn, Đinh Tễ không nghe thấy tiếng chuông báo, mấy ngày nay đều dựa vào Lâm Vô Ngung lôi cậu dậy.
Hôm nay khi kéo cậu dậy, Lâm Vô Ngung đã rửa mặt xong rồi.
Đinh Tễ sống dở chết dở lắc lư vào trong nhà vệ sinh, trước khi đánh răng còn đấu tranh hỏi một câu: “Cậu không buồn ngủ hả?”
“Buồn ngủ,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhưng mà nếu như lỡ tàu, cậu trả tiền vé cho tôi sao? Cậu vẫn còn nợ tiền tôi đấy.”
“….Vé tàu là tôi mua!” Đinh Tễ ngậm cả miệng bọt còn chưa nhổ, ló đầu ra trừng anh.
“Phun kem đánh răng đầy người tôi rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ có chút bất đắc dĩ, lại quay lại nhà vệ sinh, vừa mới phun bọt kem đánh răng ra, Lâm Vô Ngung lại ở sau cậu nói một câu: “Con đường trả nợ của cậu vừa dài vừa trắc trở.”
Đinh Tễ không nói gì, vặn vòi nước hất nước lên mặt mình.
Được rồi, tỉnh rồi.
Lần này mua vé cạnh nhau, Đinh Tễ đoạt vị trí cạnh cửa sổ trước: “Cho tôi mượn chuối nhỏ của cậu…”
“Hả?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Cậu văn minh chút được không, hơn nữa cũng không nhỏ.”
“Sao biển! Sao biển!” Đinh Tễ đột nhiên cao giọng, “Đều là màu vàng tôi đột nhiên nói sai thôi! Sao biển nhỏ! Cho tôi mượn sao biển nhỏ dùng đi.”
Lâm Vô Ngung lấy sao biển nhỏ trong túi ra đưa cho cậu: “Mặt có mắt hướng ra bên ngoài.”
“Ừ.” Đinh Tễ nhìn nhìn.
“Hôm xuống tàu đã giặt sạch rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhưng để mặt vào bên kia tương đối sạch.”
“Cậu chú trọng như vậy,” Đinh Tễ đặt sao biển nhỏ dựa vào cửa sổ, “Vậy tại sao lại lấy nước của tôi uống….”
“Ở phương diện ăn tôi rất tùy ý.” Lâm Vô Ngung nói.
“…. Được rồi.” Đinh Tễ gật đầu.
Dùng sao biển nhỏ để ngủ rất được, Đinh Tễ cảm thấy mấy ngày nay bản thân mình cũng không làm gì, nhưng tàu vừa lắc, cậu lại cảm thấy dường như cả tuần rồi chưa được ngủ tử tế một giấc, tàu còn chưa ra nội thành cậu đã ngủ rồi.
Giữa đường Lâm Vô Ngung gọi cậu dậy một lần, lấy một hộp cơm và một hộp sữa bò cho cậu.
Cậu ăn xong dựa vào cửa sổ một lát lại thiếp đi.
Trước khi ngủ còn có chút nghi ngờ, không biết Lâm Vô Ngung có dựa vào vai cậu ngủ hay không?
Không có sao biển nhỏ Lâm Vô Ngung có ngủ không thoải mái không?
Câu hỏi này cậu nhận được đáp án khi sắp vào ga.
Đinh Tễ tỉnh lại Lâm Vô Ngung vẫn còn đang ngủ, tư thế ngủ so với lúc anh ngủ trên giường như hai người khác biệt.
Lúc này anh ngồi ở trên ghế, ôm cánh tay, ngồi rất thẳng, đầu hơi ngửa về sau, trên cằm còn đeo chiếc khẩu trang không biết dùng để làm gì.
Học theo người đàn ông đeo khẩu trang đó sao? Người đó còn chưa chắc là anh cậu đâu?
Đinh Tễ nhìn anh một lát, phát hiện người này thật sự đang ngủ, rõ ràng có thể ngồi thẳng vậy ngủ, còn cần sao biển nhỏ để dựa làm gì… chưa biết chừng sao biển nhỏ của Lâm Vô Ngung chính là một liều thuốc an ủi.
Bên cạnh chỗ ngồi đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Đinh Tễ nhanh chóng nhìn về phía kia, phát hiện ra hai cô gái đang nằm ra chiếc bàn nhỏ, huých nhau không dám ngẩng đầu lên, trong tay còn cầm điện thoại.
Có lẽ là chụp trộm mà quên tắt flash.
Thật là không chuyên nghiệp.
Có lẽ là chụp lén Lâm Vô Ngung, Đinh Tễ phán đoán hình tượng của bản thân, chắc là vết lằn bị sao biển nhỏ đè vẫn còn trên mặt, có lẽ nửa mặt còn đỏ, cậu cào tóc phát hiện tóc vẫn đang dựng đứng.
Lâm Vô Ngung thì khác, Đinh Tễ lại nhìn anh.
Thực sự đẹp trai, từ sườn mặt tới trán, tới sống mũi, tới mắt, từng đường nét rõ ràng….
Đinh Tễ nhìn qua chỗ khác, sợ Lâm Vô Ngung đột nhiên tỉnh lại mở mắt ra, lúc ấy lại không thể nói rõ.
Thứ tôi sợ là thích bản thân.
Trong đầu Đinh Tễ tự nhiên lại vang lên câu nói này khi nhìn lướt qua sườn mặt của Lâm Vô Ngung.
Thích, có gì đáng sợ đâu?
Lâm Vô Ngung thích con trai, cho nên thích đối với anh sẽ không đơn thuần chỉ là thích, cho nên sợ sao?
Đinh Tễ cảm thấy lời này có thể áp dụng với người khác, nhưng mà đối với dạng người kiêu ngạo như Lâm Vô Ngung thì không có tác dụng gì, căn bản anh chẳng hề quan tâm.
Vậy Lâm Vô Ngung sợ hãi gì?
Đinh Tễ cầm nước qua uống một ngụm.
Hoặc là lời ấy…không phải nói bản thân cậu ấy?
Suy nghĩ này làm Đinh Tễ giật mình, cái chai trong tay không vững, thiếu chút nữa đã rơi mất, nước văng ra rơi trên tay Lâm Vô Ngung.
“Ưm?” Lâm Vô Ngung mở mắt.
“Cậu tỉnh rồi?” Đinh Tễ đặt chai nước xuống.
“Sắp tới rồi sao?” Lâm Vô Ngung duỗi hông.
“Loa vừa báo sắp tới rồi,” Đinh Tễ nhìn anh, “Cậu đeo khẩu trang làm gì?”
“Ngồi ngửa đầu ngủ như vậy dễ há miệng,” Lâm Vô Ngung kéo khẩu trang xuống, “Dùng cái này che miệng…”
“Gánh nặng thần tượng của cậu có phải hơi nặng không hả học thần?” Đinh Tễ rất ngạc nhiên.
“Tôi dựa vào sao biển nhỏ sẽ không cần phải vậy,” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Không phải bị cậu lấy mất sao.”
Lâm Vô Ngung nhét sao biển nhỏ vào trong túi, thuận tay lấy ra một que kẹo: “Ăn không?”
Đinh Tễ do dự một lát, nhận lấy que kẹo: “Tại sao còn mang theo cái này, không phải vẫn vứt ở phòng khách sao?”
“Mua cái này xong hôm sau tôi đã để mấy cái vào túi rồi.” Lâm Vô Ngung nói, “Lỡ như cậu lo lắng thì có thể tùy lúc ngậm một que.”
“Tôi dễ lo lắng vậy sao.” Đinh Tễ ngậm kẹo, đầu lưỡi liếm vòng quanh viên kẹo tròn, cảm thấy kiên định hơn.”
Ra khỏi sân ga, Đinh Tễ mới đột nhiên hồi thần, cậu ở với Lâm Vô Ngung cả một tuần rồi, trước đây vẫn luôn không có cảm giác gì, lúc này nhìn Lâm Vô Ngung đi về phía xe taxi xếp hàng, cậu đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ.
Nhưng hành trình nhàm chán thế này tại sao lại khiến cho cậu có cảm giác không nỡ, cậu nghĩ không ra.
Trước đây nghỉ hè cậu và ông bà nội đi chơi, cậu sẽ nhớ Lưu Kim Bằng, còn gửi thiệp và thư từ bên ngoài về cho cậu ta, nhưng cảm giác nhớ nhung kiểu trẻ con ấy, sau khi lớn lên thì không còn nữa.
Có đôi khi cậu chơi với Lưu Kim Bằng mấy ngày liền sẽ cảm thấy phiền, thời gian Lưu Kim Bằng tới nhà ở vượt qua ba ngày hai người còn có thể vì chuyện nhỏ nhặt mà đánh nhau…
Đinh Tễ nhìn phía sau Lâm Vô Ngung, rầu rĩ theo sau anh.
“Gọi hai xe hay là một xe?” Lâm Vô Ngung do dự nói, “Gọi một thôi nhé, vòng qua một đoạn đưa cậu về nhà, sau đó đưa tôi về trường.”
Không cần đâu!
Gọi hai xe!
Đi riêng về!
Đinh Tễ rất quả quyết nghĩ như vậy, sau đó gật đầu: “Được, ngồi một xe thôi.”
Rõ ràng vẫn ở trong cùng một thành phố, sau này có lẽ còn học chung một trường đại học, nhưng sau khi lên xe, Đinh Tễ luôn cảm nhận bầu không khí chia tay dày đặc.
Điều này khiến cho cậu có chút lo âu, cậu nhìn về phía Lâm Vô Ngung.
“Gì?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Cậu muốn về nhà hả?” Đinh Tễ vốn định hỏi Lâm Vô Ngung thêm một cây kẹo, nghĩ ngợi lại đổi lời, “Bố mẹ cậu có biết cậu về không?”
“Ngày mai mới về.” Lâm Vô Ngung nói, “Tối nay suy nghĩ thông, tôi về nhà nói chuyện với bọn họ, không chỉ vì chuyện của Lâm Trạm, mà còn vì chuyện bệnh của mẹ tôi, tôi không giúp được gì, nhưng cũng không định hoàn toàn phớt lờ.”
“Có một chuyện trước đây tôi ngại không hỏi cậu, dù sao tôi vẫn…” Đinh Tễ nhỏ giọng nói, “Vẫn nợ tiền cậu.”
“…Chính là,” Đinh Tễ vẫn nhỏ giọng nói, “Học phí của cậu, tự cậu trả sao? Cậu cứng với gia đình như vậy, bọn họ có thể đưa tiền cho cậu không?”
“Tôi có.” Lâm Vô Ngung nhỏ giọng nói.
Đinh Tễ gật đầu, không hỏi thêm nhiều.
Lâm Vô Ngung chỉ nói anh có, không nói rốt cuộc trong nhà có thể đưa tiền cho anh không, cũng không nói rốt cuộc bản thân có bao nhiêu tiền, cậu cũng không tiện thăm dò.
Chỉ cảm thấy áp lực của mình tăng mạnh.
Xe tới nhà ông bà nội trước, Đinh Tễ xuống xe, cách cửa kính xe do dự một lát, không biết nên nói gì.
“Mang quà về cho ông bà nội,” Lâm Vô Ngung nói, “Trước khi tôi đi sẽ gọi điện thoại cho cậu, phải qua lấy đồ.”
“Được.” Đinh Tễ gật đầu.
Cậu nhanh nhẹn xoay người, đi nhanh vào trong hành lang.
Lời này của Lâm Vô Ngung làm cậu rất không vui, ý là trực tiếp bỏ qua khoảng thời gian điền nguyện vọng, trước khi anh xuất phát, sẽ không gặp mặt cậu nữa sao.
Đinh Tễ đột nhiên cảm thấy bản thân mình không có tinh thần, chút tâm tư nhỏ ban nãy còn phải đắn đo, bây giờ nghĩ lại giống như một kẻ bại não.
Còn thần đồng nhỏ?
Với trí thông minh này thì thần đi đâu?
Sau khi về tới nhà cảm xúc lại dâng lên không ít, nhìn thấy ông bà nội cậu liền vui vẻ.
“Cho ông bà mấy thứ đồ ăn mua ngay ở trong siêu thị,” Đinh Tễ đặt lên sô pha, “Cũng không biết có những gì.”
“Không biết có gì sao cháu còn lấy!” Bà nội oán giận đập cậu một cái.
“Không phải cháu lấy, đều là Lâm Vô Ngung lấy… tiền cũng cho cậu ấy trả,” khi Đinh Tễ nói tới đây cảm giác khó chịu với Lâm Vô Ngung giảm đi một chút, “Cháu cũng không biết cậu ấy lấy những gì, bà mở hộp ra xem thử đi.”
Bà nội nói lãng phí, nhưng vẫn rất vui vẻ mở hộp, lấy những đồ linh tinh bên trong ra: “Cái này là kẹo, cái này là mứt…ôi chao cái này là gì đây, bà xem nào…đây là quạt dùng cho người già hả, đẹp quá…”
“Cái hộp nhỏ này là gì?” Ông nội hỏi.
“Cái hộp này đẹp quá…” Bà nội nói, “Cái này chắc không phải của chúng ta, chắn chắn là của Tiểu Tễ mua tặng, ai mà mua tặng ông bà già cái hộp mốt thế này.”
“Cái gì ạ?” Đinh Tễ ngó qua, cậu không nhớ còn có cái hộp mốt nào.
Ông nội đưa cái cái hộp vuông màu đỏ cho cậu.
Cậu thật sự chưa từng nhìn thấy chiếc hộp này, trong siêu thị cũng không có đồ đạc gì, cậu tò mò mở hộp ra, nhìn thấy một mảnh giấy nửa trong suốt.
Sau đó cậu nháy mắt nhận ra.
Có lẽ đây là một tượng đất.
Khi cậu và Lâm Vô Ngung đi dạo tìm đồ, có đi ngang qua một cửa hàng tượng đất, bên trong có rất nhiều tượng đất đáng yêu, cậu còn chém gió với Lâm Vô Ngung rất lâu, nói bản thân khi còn nhỏ dùng đất sét nặn động vật nhỏ rất giỏi.
….Cái này là Lâm Vô Ngung tặng cho cậu.
Nhưng Lâm Vô Ngung mua cái này về từ khi nào, cậu hoàn toàn không biết chút nào.
Đột nhiên cậu cảm thấy không thể nói rõ cảm xúc trong lòng là gì.
Cậu rất cẩn thận bóc lớp giấy bên trong ra, nhìn thấy một con gà đất nho nhỏ…
“Đậu má!” Đinh Tễ đặt cái hộp lên trên bàn.
Ông bà nội lấy hộp qua nhìn vào bên trong, đột nhiên cười không ngừng được.
“Cái này là do thần tiên nhỏ tặng cháu hả?” Bà nội cười, “Đáng yêu biết bao, mau mang về phòng để cẩn thận, lát nữa xô vào lại vỡ.”
Đinh Tễ rất không tình nguyện đứng dậy, cầm cái hộp đi vào trong phòng mình.
Cậu đứng trước bàn học một lát, mở đèn lên, cầm chú chim…à không, con gà đất ra đặt dưới ánh đèn, nhìn ngắm cẩn thận.
Con gà nhỏ này thực sự rất đáng yêu, đầu tròn tròn, trên đầu còn có cái mào nhỏ màu đỏ.
Ừ, là một con gà đực.
Đinh Tễ đặt con gà lên giá sách nhỏ trên bàn.
Cậu vô thức lấy điện thoại ra, muốn chụp một tấm ảnh cho Lâm Vô Ngung.
Nhưng cầm điện thoại trong tay ngây ngốc rất lâu, cậu lại buông xuống.
Thôi bỏ đi, cứ vậy trước đã.
Đợi khi nào làm xong giá sách nhỏ cho Lâm Vô Ngung thì nói sau.
Lâm Vô Ngung quay lại ký túc vẫn luôn không về nhà, điện thoại mà bố anh gọi đến anh luôn không nhận, có cuộc gọi đến anh ấn tắt âm, đặt lên trên bàn, để điện thoại tự kêu tới khi ngắt mới thôi.
Thời gian làm phẫu thuật của mẹ anh đã sắp xếp xong rồi, chuyện nằm viện cũng thuận lợi, chuyện tìm Lâm Trạm anh cũng đã báo cáo như đúng sự thật, không tìm được người, cũng không nhìn thấy một người nào có dáng vẻ tương tự.
Bây giờ anh hoàn toàn không cần phải nhận điện thoại của bố, cũng không muốn giao lưu gì với hai người họ.
Còn hai ngày nữa là có thể tra điểm, Lâm Vô Ngung nhìn thoáng qua cái hòm lớn để trên giường, bên trong là quần áo còn sót lại, những đồ khác đều ở nhà Đinh Tễ, điền nguyện vọng xong là anh có thể thoải mái rời khỏi đây.
Không tìm thấy Lâm Trạm thì không tìm thấy, anh cũng không muốn có bóng dáng của bố mẹ trong cuộc sống của mình nữa.
Mỗi ngày ở trong ký túc xá đối với Lâm Vô Ngung mà nói cũng không khó chịu, đọc sách, nghịch điện thoại, đi lòng vòng quanh sân thể dục, khi không có người thì tới sân bóng rổ ném mấy quả.
Điều duy nhất khiến anh tò mò chính là Đinh Tễ vẫn luôn không liên lạc gì với anh.
Chắc chắn Đinh Tễ đã nhìn thấy con gà con anh nhét trong hộp kia rồi, nhưng không thấy cậu nói gì…không phải chỉ vì tặng một con gà nhỏ mà giận như vậy chứ?
Đinh Tễ rất nóng nảy, nhưng không tới nỗi giận vì chuyện thế này.
Vậy chỉ vì một thái độ nào đó của bản thân.
Lâm Vô Ngung cũng không định tìm Đinh Tễ, người này có trái tim mẫn cảm, có đôi khi anh không đoán chắc được suy nghĩ của Đinh Tễ, không biết thái độ của cậu, không biết nguyên nhân phản ứng nào đó của cậu, cũng không biết nên duy trì nguyên trạng hay là đánh vỡ cục diện bế tắc, thậm chí còn không thể xác nhận Đinh Tễ có còn muốn tiếp tục tình hữu nghị giữa hai người nữa hay không.
Thôi…cứ như vậy trước đã.
Hôm có điểm Lâm Vô Ngung dậy rất muộn, bản thân cảm thấy vừa trấn định vừa kiêu ngạo.
Cũng không biết tại sao anh có thể ngủ như vậy, bị tiếng điện thoại kêu đánh thức, làm cho anh không thể tiếp tục ngủ tiếp.
Là thầy Lâm gọi tới, Lâm Vô Ngung cầm điện thoại lên, mới vừa ấn nghe đã thấy thầy lâm gào hét: “Lâm Vô Ngung! Em đã tra điểm chưa!”
Lâm Vô Ngung vừa mới nghe thấy âm thanh này, biết ngay thầy Lâm chắc chắn đã xem điểm của mình rồi, tư liệu của anh đều ở chỗ thầy Lâm, hơn nữa thầy Lâm còn hét lạc cả giọng đi, thành tích của anh chắc là rất tốt.
“Anh tra rồi thì nói cho em đi.” Lâm Vô Ngung cười cười.
“Em rất bình tĩnh?” Thầy Lâm hét, “Nếu như em biết em được bao nhiêu điểm sẽ không bình tĩnh như vậy nữa!”
“Bao nhiêu ạ?” Lâm Vô Ngung trước giờ vẫn luôn nắm chắc thành tích của mình, cũng không quá lo lắng về điểm số.
Cho tới bây giờ, tới giây phút này, anh mới giống như vừa tỉnh ngủ, đột nhiên căng thẳng.
Bàn tay cầm điện thoại bắt đầu không khống chế được mà run rẩy.
“Em không tự tra sao?” Thầy Lâm nói, “Lỡ như thầy già rồi hoa mắt rồi thì sao?”
“Anh còn chưa sinh con đâu,” Lâm Vô Ngung nói, “Không đến mức hoa mắt chứ…”
“Bảy trăm! Ba mươi hai! Tình yêu ơi!” Thầy Lâm không nhịn được, chưa đợi anh nói xong đã rống ra điểm số, “Cục cưng ơi! Bố yêu con! Nghe rõ chưa! Bảy trăm ba mươi hai! Thủ khoa năm nay là em! Là em là em là em là em là em…là em!
“…Nghe thấy rồi.” Lâm Vô Ngung nói, cảm giác nếu không lên tiếng nữa thầy Lâm sẽ hát lên.
“Em đang ở ký túc xá à?” Thầy Lâm hỏi.
“Vâng.” Lâm Vô Ngung nói.
“Em đợi thầy, đừng đi đâu!” Giọng thầy Lâm có hơi khàn, “Bây giờ thầy qua đó tìm em, em ở ký túc đợi thầy!”
“Vâng.” Lâm Vô Ngung đáp lời.
Sau khi tắt máy, anh đứng ở trong ký túc xá hơn mười giây mới lấy lại tinh thần, cầm điện thoại đập mạnh xuống giường.
Sau đó nhào tới trước bàn, đập bàn rầm rầm hơn mười cái, sau đó lại vừa đá chân giường vừa chạy vòng vòng trong ký túc.
Chạy vòng vòng rồi anh nhảy lên trên chiếc giường trống, dùng sức giẫm giẫm lên ván giường, ván giường bị anh giẫm gãy răng rắc.
Cuối cùng anh nhào lên giường mình, sau khi đập giường mấy cái, anh mới vùi mặt vào gối đầu, khóc lên.
Khóc rất lớn tiếng đến mức bản thân anh cũng cảm thấy ồn.
Vừa khóc vừa đạp chân lên xuống, đập vào thành giường sắt mới dừng lại.