Kiêu Ngạo

Chương 6



Đinh Tễ không nói gì, tim nảy lên.

Bình thường cậu liếc một cái đã nhìn thấu được người xa lạ, cảm thụ người khác “tim đập mạnh”, hôm nay đột nhiên bị một người xa lạ liếc mắt nhìn thấu….nghiêm khắc mà nói thì Lâm Vô Ngung là một người xa lạ….

Đúng vậy.

Nhưng làm sao mà cậu ta biết được?

….Làm cho mình mất mặt như vậy!

“Tôi thấy hai chữ thần đồng có dấu vết chà xát qua.” Lâm Vô Ngung nói.

“Không, chỉ là tôi nhận thức được khi mình còn trẻ đã quá ngông cuồng kiêu ngạo.” Đinh Tễ không thừa nhận.

“Ồ.” Lâm Vô Ngung cười cười, không truy hỏi, chỉ xoay người dẫn cậu tiếp tục đi về phía trước.

Từ nụ cười trên miệng anh, Đinh Tễ có thể nhìn ra được Lâm Vô Ngung không hề tin tưởng lời phủ nhận như vậy, hơn nữa ở một trình độ nào đó, lời phủ nhận của cậu có lẽ còn làm cho Lâm Vô Ngung càng khẳng định đáp án.

“Quyển sách này cậu đã giữ mười năm rồi nhỉ?” Lâm Vô Ngung vừa đi vừa hỏi.

“Ừ,” Đinh Tễ đáp lại, “Định làm vật báu gia truyền.”

“Tại sao lại lo lắng sợ mất như vậy?” Lâm Vô Ngung nói, “Nội dung trên sách này chắc cậu đã thuộc hết rồi…..”

“Tôi không nhớ,” Đinh Tễ nói, “Ngày nào tôi cũng phải xem.”

“Không đến mức thế chứ,” Lâm Vô Ngung cười lên, “Tôi xem hai ngày cũng có thể nhớ được tương đối.”

“Chém gió, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu.” Đinh Tễ thuận miệng tiếp lời.

“Màu sắc của bàn tay khỏe mạnh là màu pha tạp, màu của lòng bàn tay nhạt cùng với màu của gò tay thâm.” Lâm Vô Ngung nói xong quay đầu qua, nhìn cậu, “Người do dự không quyết đoán thường rất khó nắm chặt tay, khi nắm tay, thường giấu ngón cái trong lòng bàn tay.”

Đinh Tễ cũng nhìn lại anh.

“Bên cạnh câu này viết ‘không chắc chắn, cũng có thể là không có cảm giác an toàn’,” Lâm Vô Ngung thu lại nụ cười trên mặt, biểu tình rất nghiêm túc, “Học sinh tiểu học mà biết được thứ này thì rất giỏi, bình thường cậu hay đọc sách gì?”

“Đậu.” Đinh Tễ nói.

“Dấu vết ngang móng tay nhô lên chứng tỏ vì phương diện sức khỏe đã xảy ra một số việc khiến cho móng tay có một khoảng thời gian ngừng dài ra,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Đều là những nội dung cậu đánh dấu.”

“Có muốn tôi vỗ tay cho cậu không?” Đinh Tễ nói.

“Được đấy.” Lâm Vô Ngung gật gật đầu.

“Đằng sau phần ngừng dài ra không gạch chân.” Đinh Tễ nói.

“Nếu như tôi nói ra,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu có thể lập tức nghiệm chứng không?”

“…..không thể,” Đinh Tễ nói, “Tôi chỉ nhớ nội dung đại khái.”

“Đại khái là được, tôi cũng chỉ nhớ đại khái.” Lâm Vô Ngung hắng giọng, quay người tiếp tục đi về phía trước, “Khi có đường dài tới đầu nhọn móng tay, sẽ xuất hiện ốm đau. Thời gian dấu vết từ cuối móng dài tới đầu móng tay khoảng tầm sáu tháng, khi xuất hiện tình trạng này thì phải chú ý vấn đề sức khỏe…..”

Lâm Vô Ngung vẫn luôn đọc cho phía sau, Đinh Tễ không muốn nghe nữa, nhưng cậu không thể không thừa nhận giờ phút này cậu bội phục Lâm Vô Ngung.

Đây không phải là đại khái, tuy rằng Đinh Tễ nói cậu chỉ nhớ đại khái nội dung, nhưng cậu biết nội dung mà Lâm Vô Ngung nói ra không sai một từ.

Cho dù Lâm Vô Ngung có chuẩn bị trước để giả làm kẻ nhìn qua là nhớ siêu giỏi….không nói tới phần tại sao sắp tới kì thi đại học mọi người đều cảm thấy thời gian không đủ dùng mà còn làm cái việc vừa tốn công vừa nhàm chán thế này…. Trong thời gian ngắn có thể học thuộc được những nội dung này không sai một từ cũng chính là một chuyện khá là lợi hại rồi.

Tuy rằng rất nhàm chán.

Dù sao Đinh Tễ cũng không biết anh sẽ dành thời gian học, cũng không biết anh học ở chỗ nào.

Khi đi tới cổng ký túc xá, Đinh Tễ bước đi chậm lại, những người quản lý ký túc luôn có năng lực nhận mặt kinh người, ít nhất cũng có thể nhận ra đây có phải là học sinh trường mình hay không.

“Tôi đợi ở đây….” Đinh Tễ còn chưa nói xong, Lâm Vô Ngung đã túm lấy cổ tay cậu, kéo cậu đi vào trong.

Đinh Tễ lảo đảo bị anh kéo vào trong cổng ký túc, còn chưa đứng vững, Lâm Vô Ngung đã dùng tay áp gáy cậu xuống: “Chạy.”

“Đậu.” Đinh Tễ thốt ra một từ giữa kẽ hở răng và môi, khom lưng theo anh vọt qua cổng quản lý ký túc chạy vào cầu thang.

“Ký túc xá chúng tôi không cho người ngoài vào,” Lâm Vô Ngung chạy tới tầng hai dừng lại, nói ra một câu, “Ngại quá.”

“Dạ thưa anh! Tôi đã nói là tôi đợi ở bên ngoài,” Đinh Tễ rất cạn lời, “Tôi không vào mà!”

“Tôi cho rằng cậu muốn vào xem.” Lâm Vô Ngung nói.

“Tôi vào ký túc xá nam làm cái quái gì?” Đinh Tễ nói.

“Ồ?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.

“Tôi cũng không hứng thú với ký túc xá nữ,” Đinh Tễ lập tức bổ sung một câu, “Tôi không có hứng thú với ký túc xá học sinh.”

Trong ký túc không có người, Lâm Vô Ngung cầm quyển sách đặt ở đầu giường lên, lật vài cái sau đó đưa cho Đinh Tễ: “Quyển sách này cậu mua khi nào thế?”

“Năm lớp một.” Đinh Tễ nhận lấy sách, vuốt ve bìa sách, “Mua ở hiệu sách.”

“Sách xuất bản năm 1988.” Lâm Vô Ngung nói, “Một học sinh tiểu học lại có thể mua, mấu chốt là hiệu sách lại bán loại sách này.”

“Cậu không hiểu được thú vị thế nào đâu.” Đinh Tễ cầm lấy sách giở ra, cảm giác tay quen thuộc làm cậu cảm thấy chân thực, “Còn tăng giá đấy.”

“Hả?” Lâm Vô Ngung không hiểu.

“Có biết giá gốc là bao nhiêu không?” Đinh Tễ hỏi.

“Hai đồng chín.” Lâm Vô Ngung nói.

“……Cả cái này mà cậu cũng không buông tha?” Đinh Tễ thở dài.

“Phí lời, tôi đã nhìn thấy ngày tháng xuất bản, chẳng lẽ không nhìn thấy giá tiền bên cạnh sao?” Lâm Vô Ngung dựa vào bàn.

“Bây giờ tăng lên mười lần, giá sách qua tay thấp nhất cũng đã hai mươi chín rồi.” Đinh Tễ vỗ vỗ sách.

Lâm Vô Ngung không nói chuyện, chỉ nhìn cậu.

Đinh Tễ cũng nhìn lại anh.

Qua một lát không nhịn được tự mình bật cười: “Có phải là tăng giá hay không!”

“Đúng.” Lâm Vô Ngung dựng thẳng ngón cái, “Có đầu óc đầu tư.”

“Cảm ơn,” Đinh Tễ vỗ vỗ sách, “Đi đây.”

“Hay là….” Lâm Vô Ngung do dự một lát, “Cho tôi mượn quyển sách này thêm mấy ngày nhé?”

“Mượn?” Đinh Tễ nhìn anh.

“Không phải cậu nói rất thú vị sao,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi xem xem thú vị tới mức nào?”

“Cậu đều có thể đọc ra không sai một chữ rồi mà.” Đinh Tễ nói.

“Không phải thế, tôi cược cậu không đọc thuộc được, nhưng chắc chắn là có ấn tượng với những vị trí mà mình đã từng đánh dấu, cho nên tôi chỉ nhìn những nội dung được đánh dấu ở hai trang đầu và cuối.” Lâm Vô Ngung thực sự rất thẳng thắn.

Nhưng Đinh Tễ lại chú ý tới cách dùng từ của anh.

Là chỉ xem. Không phải chỉ học. Hơn nữa còn là hai trang trước sau.

Đậu.

Cậu mở sách ra, giở tới trang cậu viết tên mình, chỉ vào chữ bên trên: “Vậy cậu không nhớ rõ mấy từ này sao?”

Lâm Vô Ngung cong cong khóe môi.

“Ở đây viết là,” Đinh Tễ nói, “Không, cho, cậu, mượn.”

Đinh Tễ cầm lấy sách, khí phách hiên ngang đi ra khỏi ký túc.

“Tôi đưa cậu ra ngoài.” Lâm Vô Ngung đi theo ra ngoài.

“Không cần phải khách khí như vậy.” Đinh Tễ nói.

Một người đi từ cầu thang tới, khi nhìn thấy cậu thì sững người một chút, lại nhanh chóng quay đầu nhìn về sau cậu: “Bạn của mày hả?”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung ở sau lên tiếng.

Người này không nói gì khác nữa, cười gật đầu với Đinh Tễ sau đó đi vào ký túc xá bên cạnh.

Không biết tại sao Hứa Thiên Bác đột nhiên xuất hiện, làm Lâm Vô Ngung có chút lúng túng.

Anh cảm thấy Hứa Thiên Bác có lẽ đã hiểu lầm gì đó, nhưng cũng không có cách cũng không có lý do nào để giải thích, thậm chí còn không biết giải thích gì.

Giải thích có ý nghĩa gì?

Anh sẽ không làm những chuyện vô nghĩa.

Nhưng…..

“Sao tôi thấy người này nhìn có chút quen mắt nhỉ?” Đinh Tễ vừa đi xuống tầng vừa nói.

Bởi vì hai người cậu trông giống nhau thần đồng nhỏ ạ, cái này mà cũng không nhận ra sao.

Lâm Vô Ngung không lên tiếng, đi theo cậu xuống dưới tầng.

“A.” Đinh Tễ dựng thẳng ngón trỏ lên, “Có chút giống anh họ tôi.”

…….Được rồi.

Một người rất thông minh, không ngờ rằng tốc độ chỉ số thông minh logout cũng thật kinh người.

“Đúng vậy sao.” Lâm Vô Ngung nói.

“Đúng, hay không đúng, vấn đề đơn giản như vậy mà con cũng không trả lời được sao?” Bố cậu đứng ở trước cửa phòng.

“Hai lựa chọn bố đưa ra rất đơn giản,” Đinh Tễ không quay đầu lại, dựa vào ghế ngửa đầu, “Nhưng vấn đề lại chẳng hề đơn giản.”

“Vấn đề này rất phức tạp sao? Có phải con định từ bỏ thi đại học?” Bố cậu nói, “Con nhất định phải tự tay kéo thấp đẳng cấp cuộc sống của mình xuống sao?”

“Tại sao lại phải phân cuộc sống thành nhiều đẳng cấp?” Đinh Tễ hỏi, “Hơn nữa lại còn dùng tiêu chuẩn của bố để chia? Vậy con có thể dùng tiêu chuẩn của con để phân chia đẳng cấp hay không?”

“Con đừng phản nghịch với bố.” Bố cậu nói, “Nếu bố mẹ không vì muốn tốt cho con, đâu cần tốn công tốn sức ngày ngày cãi nhau với con!”

“Vậy thực sự muốn tốt cho con thì bố có thể nghĩ thay cho con không?” Đinh Tễ có chút cáu kỉnh ngồi thẳng dậy, quay đầu lại nhìn ông, “Rốt cuộc là bố mẹ yêu con bao nhiêu? Con lại yêu bố mẹ bao nhiêu? Dù sao bố mẹ cũng đều là phần tử trí thức, không hiểu tâm lý học thì có thể đọc sách, chỗ con có một đống này.”

Bố cậu nhìn cậu không nói gì.

“Trước đây học cấp hai, bố mẹ đối với con chỉ là một xưng hô,” Đinh Tễ nói, “Là một xưng hô không liên quan gì tới con cả, bố mẹ cũng như vậy, con, Đinh Tễ, là con trai của bố mẹ, nghe nói là một thần đồng, một tuổi đã biết chữ, ba tuổi viết thơ, cấp một đọc Tam Quốc, không có gì mà nó không thể học chỉ có cái nó không học…”

“Không….” Bố cậu cau mày.

“Con biết không khoa trương như vậy, con sẽ thay bố mẹ tổng kết một chút tưởng tượng và chờ mong của bố mẹ đối với con,” Đinh Tễ xua tay, “Kết quả vừa quay lại, ài? Xếp hạng của thần đồng mới chỉ đạt top 5 toàn khóa? Có đôi khi lại top 10? Không phải nên vĩnh viễn hạng nhất một nhát giết chết hạng hai hay sao?”

“Câm miệng!” Bố cậu chỉ vào cậu.

“Vậy thì cùng nhau im thôi,” Đinh Tễ nói, “Con không muốn cãi nhau, con cũng không trách bố mẹ không về, thật đấy.”

Bố cậu hít một hơi, dường như còn muốn nói gì đó.

Nhưng Đinh Tễ không cho ông cơ hội, bố cậu học thức uyên bác, lại không thể làm cái loại truyện như tranh luận với người khác này, ông cũng không bằng lòng thắng vì dùng thủ đoạn không chính đáng.

Vì thế cậu đứng dậy đi tới cánh cửa, đóng lại cánh cửa che lấp khuôn mặt giận dữ của ông: “Mười mấy năm đều không có ai quản con, con đã học được cách tự chủ đối với từng việc, giáo dục trẻ con phải bắt đầu từ nhỏ, một khi đã bỏ qua cơ hội này sẽ không có lại nữa.”

Đợi hai mươi phút sau, Đinh Tễ lại mở cửa ra, nhìn ra bên ngoài một cái, ngoài phòng khách đã không còn người nào nữa rồi, bố cậu và mẹ cậu đều về phòng của mình.

Để không ảnh hưởng tới cậu ôn tập, chỉ cần cậu ở nhà, ti vi trong phòng khách nhất định sẽ không được mở.

Áp lực vô hình này vượt qua sự mong đợi năng lực thực sự làm cậu cảm thấy không hít thở nổi.

Đinh Tễ quay lại bên bàn, đứng ngây một lúc lâu cậu mới điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, bắt đầu làm đề.

Cậu cũng không phải là một người đặc biệt cố gắng, nhưng cũng không phải là không biết nặng nhẹ, khi cần ôn tập cậu cũng sẽ tự ép buộc bản thân, kỳ thi nhỏ không cố gắng, kỳ thi lớn cố gắng nhỏ, thi đại học phải cố gắng hết sức mình.

Nhưng cậu không cần cái kiểu không ngừng ép buộc nhìn chằm chằm người khác, có lẽ là cậu đã tự do quen rồi, cho dù là vì tốt cho cậu, cậu cũng chỉ muốn làm theo tiết tấu của mình.

Đừng nhìn chăm chú, còn nhìn nữa sẽ không đỗ.

Nếu đổi cậu thành Lâm Vô Ngung vừa nhìn đã biết tương đối bình tĩnh, tự hạn chế còn vô cùng tự tin, có lẽ bố mẹ cậu sẽ vui lắm nhỉ.

…..Cũng không nhất định, dù sao lúc này rồi mà cậu ta còn học “Ẩn ngữ tướng tay”.

Ồ, không đọc thuộc, chỉ xem.

Điện thoại vang lên một tiếng, có tin nhắn tới.

Đinh Tễ không xem, một khi cậu đã bắt đầu ôn tập, cậu sẽ cố gắng không để bị làm phiền, cho dù đầu óc có dạo chơi bốn biển rồi nhưng bút vẫn phải làm đề, một khi đã dừng lại, có lẽ cậu sẽ lười bắt đầu lần nữa.

– Có thể xác định không? Bây giờ em cũng không biết anh ấy trông thế nào nữa?

– Chính vì không thể xác định được, cho nên chị mới hỏi em, anh ấy còn khả năng ở lại bản địa sao? Hoặc là nếu như anh ấy tới vùng khác rồi, gần đây có ngày gì tương đối đặc biệt có thể làm anh ấy quay lại không?

Lâm Vô Ngung nhìn tin nhắn trên điện thoại, ngón tay dừng lại trên màn hình, giữ không cho màn hình tối xuống.

Hai vấn đề này anh đều không thể đưa ra đáp án, cũng không có phương hướng phỏng đoán nào.

Hoặc là nói anh vẫn luôn tránh suy nghĩ tới bất cứ nội dung nào có liên quan tới “anh con”, rất nhiều lúc, người này tồn tại trong ký ức xa xôi bị cố gắng đóng kín lại, cũng không thể phân tích.

– Liệu có phải vì em sắp thi đại học hay không?

Điện thoại lại nhận được tin nhắn của Cung Lam.

Lâm Vô Ngung suy nghĩ một lát, gõ mấy cái lên màn hình.

– Hình như bọn em cũng không phải dạng tình anh em sâu nặng.

– Khi đó em còn quá nhỏ, anh ấy rất quan tâm em.

– Ngày mai em qua đó ngồi một ngày, xem có thể gặp hay không.

– ….Chị đi là được rồi, em không ôn tập sao?

– Em ôn tập không xem thời gian địa điểm, chỉ xem tâm tình.

– Đúng là ngứa đòn.

Lâm Vô Ngung cười cười, trả lời lại một emo ngủ ngon, đặt điện thoại sang một bên.

Mấy năm nay Cung Lam cung cấp cho Lâm Vô Ngung hơn chục manh mối, tổng hợp lại, tỉ lệ đáng tin bằng không.

Dù sao trong manh mối của cô có lẫn quá nhiều tình cảm riêng tư.

Nhưng Lâm Vô Ngung vẫn dự định đi thử vận may, cậu cần tìm đầu mối khiến cho sự rối rắm kỳ vọng cùng thất vọng của bố mẹ đặt trên người cậu.

Cung Lam nói nơi này không tính là xa, một quảng trường thương mại ở bên cạnh Tam Trung.

Nhưng mà người tới người đi quá nhiều, cho dù là thật, cậu cũng không nhất định có thể tìm ra khuôn mặt của mười năm trước.

Sự thật cũng chính xác là như thế.

Sau khi ăn sáng xong Lâm Vô Ngung liền tới quảng trường thương mại, đi lòng vòng ba tiếng đồng hồ, tốn công vô ích.

Vô số cửa hàng, cửa hàng tổng hợp liền vách, ô tô, xe đạp, xe điện và người đi đường giống như côn trùng bò trên mặt đất, còn chưa kịp nhìn rõ đã bị những người bên cạnh che khuất.

Lâm Vô Ngung cảm thấy bản thân mình căn bản không muốn tìm người, chỉ là kiếm cớ ra ngoài dạo một vòng.

Bên này có một quán mì xào, ăn ngon tới bùng nổ.

Anh có thể ăn liền ba phần đĩa số lớn nhất.

Nếu như tới sớm, còn không cần xếp hàng.

Lâm Vô Ngung bưng hai bát mì xào tìm một bàn nhỏ hai người ngồi bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Tới ăn giờ này, còn không cần phải giành chỗ ngồi.

Anh vừa ăn vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Nhìn người, nhìn mặt, đầu óc lại hiện lên đề bài tối qua, anh viết lên quyển sổ nhỏ tùy thân, tối hôm qua buồn ngủ quá muốn đi ngủ, cho nên anh chỉ nhìn đề bài một lần, lúc này mới làm.

Tuy vậy thỉnh thoảng anh cũng sẽ suy nghĩ, sẽ nghĩ tới những người bố mẹ tốn mấy chục năm đi tìm đứa con mất tích.

Tình yêu như thế nào, tình yêu sâu đậm bao nhiêu, tình yêu “không lý trí” thế nào mới có thể làm người ta kiên trì như vậy.

Bố mẹ cậu cũng đã từng đi tìm, nhưng tìm rất bình tĩnh, không hề ôm hi vọng gì.

Đứa con cả của bọn họ quá thông minh, có năng lực giải quyết rất nhiều vấn đề, sẽ không bị tổn thương. Đứa con cả của bọn họ quá thông minh, không muốn về nhà, không ai có thể tìm được anh ấy.

Lâm Vô Ngung lại thở dài một hơi.

Đứa con cả thông minh như thế này, có lẽ chỉ có thể cầu bán tiên.

Ví dụ như Đinh bán tiên.

Nghĩ tới Đinh bán tiên….Lâm Vô Ngung cầm điện thoại lên.

Khi Đinh Tễ tới lấy sách, hai người đã thêm wechat, nhưng chưa từng nói chuyện.

Avatar wechat của Đinh Tễ là ảnh tự chụp của cậu, còn là chính diện, người này tương đối tự tin về tướng mạo của mình.

Nhưng quả thực cũng không tệ lắm, có sức mạnh như mèo hoang lưu lạc.

Anh Gà mà.

….Không thể gọi là anh Gà, sẽ biến thành con quay chạy bằng điện sáng nhất.

Lâm Vô Ngung cong khóe môi, thuận tay mở ra “Khoảnh khắc” của Đinh Tễ.

Có thể thấy ba ngày.

Nhưng Lâm Vô Ngung kéo lên trên mấy lần cũng chưa hết, anh đột nhiên cảm thấy có nên suy nghĩ một chút che tên nói nhiều này lại không.

Tin khoảnh khắc cuối cùng làm cho Lâm Vô Ngung dừng một chút, đăng từ mấy phút trước.

– Tín Gia có cuộc thi ném rổ, giải nhất là một chiếc lò vi sóng.

Tín Gia là một cửa hàng tổng hợp, ngay bên cạnh.

Lâm Vô Ngung nhìn ra bên ngoài.

Do dự vài giây, anh gửi cho Đinh Tễ một tin nhắn.

– Cậu đang ở Tín Gia à?

Đinh Tễ trả lời ngay.

– Bên cạnh Tín Gia, sao nào, nhà cậu thiếu lò vi sóng à?

– Tôi đang ăn mì xào.

Đinh Tễ không trả lời lại nữa, Lâm Vô Ngung tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Nhiều lắm cũng chỉ một phút sau, Đinh Tễ đi xe thăng bằng xuất hiện ở con đường đối diện.

Sau đó lại lướt về phía anh, linh hoạt đi ngang qua đám người, mắt thường có thể thấy được, Lâm Vô Ngung dám lấy mười quyển “Ẩn ngữ tướng tay” ra để cược bình thường cậu ấy không như vậy, lúc này rõ ràng là khoe khoang.

Trẻ con.

Lâm Vô Ngung vẫy tay với cậu qua tấm kính thủy tinh.

Đinh Tễ dừng ở bên ngoài, dán lên kính thủy tinh nói gì đó, Lâm Vô Ngung cũng không nghe thấy.

Trong quán bắt đầu đông người, có chút ồn.

Trong tầm mắt xuất hiện người bưng một cái khay đi về phía Lâm Vô Ngung, anh đẩy một đĩa mì về phía đối diện: “Ngại quá, chỗ này có người rồi.”

Đinh Tễ dùng tay ôm mặt dán lên kính thủy tinh nhìn vào trong.

“Vào đi,” Lâm Vô Ngung chỉ chỉ vị trí đối diện mình, “Nhìn gì đấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.