Đinh Tễ cảm thấy bản thân có rất nhiều lời muốn nói, cũng có rất nhiều cảm xúc dồn lên ngực, bây giờ trừ câu, “Thực sự là cậu làm sao”, cậu không nói được câu nào khác.
“Thực sự là cậu làm sao?”
Khi cậu hỏi câu này lần thứ tư, cuối cùng Lâm Vô Ngung cũng hành động, anh cầm que kẹo trên bàn, chưa bóc giấy bọc kẹo đã nhét vào trong miệng Đinh Tễ: “Ngậm lấy, còn hỏi nữa thì chính là tôi đi mua.”
Đinh Tễ liếm que kẹo, lấy ra nhìn, bóc giấy gói ra, lại nhét vào miệng ngậm.
“Tôi tới tìm Lâm Trạm giúp.” Lâm Vô Ngung nói.
“Tôi đã nói mà.” Đinh Tễ lập tức nhíu mày, “Lâm Trạm làm hả?”
“Cậu nói cái quái gì vậy!” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi ở trong phòng làm việc của anh ấy, dùng dụng cụ của anh ấy làm, cái gì anh ấy cũng có… cái này là dùng laser để cắt, kỳ thực không khó, tôi học Đàm Duy Vũ xong, anh ấy ngồi bên cạnh xem tôi làm.”
Đinh Tễ nhìn anh.
“Những chữ bên trên…” Lâm Vô Ngung cầm thẻ trong tay anh qua, đeo lên cổ cậu, “Tôi cũng không quan tâm, bọn họ cười tôi ít nhất nửa tiếng.”
Lúc này Đinh Tễ mới đột nhiên phản ứng lại, nếu như làm thứ đồ này ở chỗ Lâm Trạm, vì món quà này, mà phải trực tiếp làm phiền phòng làm việc của Lâm Trạm.
Cậu cúi đầu nhìn thẻ bài trước ngực mình, dang tay ôm lấy Lâm Vô Ngung.
Ôm rất mạnh.
“Đây coi như là bất ngờ nhỏ chứ?” Lâm Vô Ngung cũng ôm lấy cậu, vỗ về trên lưng cậu theo tiết tấu, hơi lộ vẻ đắc ý.
“Đây là bất ngờ lớn,” Đinh Tễ nói, “Mỗi chi tiết đều là bất ngờ lớn, cả đời này cho dù tôi có nhận được món quà thế nào đều không qua được bất ngờ này.”
“Có nguyên nhân,” Lâm Vô Ngung nói, “Dù sao nếu để cậu tự chọn, còn gì là bất ngờ.”
Đinh Tễ bật cười: “Kỳ thực trước đây tôi cảm thấy cậu không phải là một người thích bất ngờ.”
“Vậy sao?” Lâm Vô Ngung nghiêng đầu qua, chóp mũi khẽ cọ lên tai cậu.
“Cậu thích ở trong việc mà mình có thể khống chế, cậu quen mở đầu rồi có thể nhìn thấy được kết cục,” Đinh Tễ nói, “Bất ngờ người khác cho cậu, cậu chưa hẳn đã biết là sợ hãi hay vui mừng, bất ngờ mà cậu cho người khác, cậu cũng không nhất định biết liệu đối phương có thật sự bất ngờ hay không.”
Lâm Vô Ngung cười cười không nói gì.
“Nhưng mà tôi thật sự rất bất ngờ,” Đinh Tễ nói, “Tôi bất ngờ tới mức sắp khóc.”
Lâm Vô Ngung nằm trên giường, không biết nên chuẩn bị ngủ hay là chuẩn bị làm xong chuyện ban nãy còn dang dở, Đinh Tễ mặc kệ anh, vẫn đứng trước bàn, nhìn bản thân qua chiếc gương nhỏ trên bàn.
“Thẻ bài này rất phong cách,” Cậu nói, “Rất tinh xảo, rất ngầu.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp một tiếng.
“Nhưng mà… ” Cậu lại lấy thẻ bài ra nhìn, “Chắc chắn sẽ có người nhìn thấy nhỉ, cầm ra… 0.1 giây sau tôi sẽ rút về cái soạt! … Có lẽ là không nhìn rõ chữ bên trên.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung tiếp tục đáp.
“Tại sao mặt trái lại không khắc thêm mấy chữ? Số điện thoại của cậu hay gì đó.” Đinh Tễ quay đầu nhìn anh.
“Quá mỏng,” Lâm Vô Ngung nói, “Tối hôm nay cậu còn ngủ không? Hay là chỉ chơi thẻ thôi?”
“Sao nào,” Đinh Tễ nói, “Cậu muốn ngủ rồi à?”
Lâm Vô Ngung cong cong khóe môi không nói gì.
“Trong đầu óc cậu suy nghĩ cái gì cậu không tự có tính toán sao,” Đinh Tễ nói, “Nói cái gì mà ngủ với không ngủ.”
Đinh Tễ xoay người, cởi áo xuống: “Tôi biểu diễn phong cách cho cậu xem nhé.”
“Múa cột hả?” Lâm Vô Ngung gối đầu lên cánh tay, hứng thú hỏi.
“Cút.” Đinh Tễ ngậm thẻ trước ngực vào trong miệng.
Sau đó lùi về sau hai bước, đột nhiên xông tới bên giường.
Lâm Vô Ngung thừa nhận bản thân mình rất muốn né, cảm thấy Đinh Tễ giống như muốn giết người, một giây sau sẽ đâm vào bụng mình.
Nhưng anh vượt qua phản xạ có điều kiện, cắn răng không cử động.
Khi Đinh Tễ vọt tới cách hai bước bên giường, chân trái đột nhiên phanh lại, sau đó đùi phải vòng lên không trung, thân thể theo quán tính vọt lên, xoay một vòng trên không trung.
Lâm Vô Ngung chưa kịp nhìn rõ, Đinh Tễ đã lăn tới phía trên anh, sau đó cong gối, quỳ lên người anh.
Lâm Vô Ngung vẫn chưa trở lại bình thường, nhìn Đinh Tễ đang ngậm thẻ, đắc ý liếc mắt nhìn anh.
“Thế nào?” Đinh Tễ phun thẻ ra, hỏi một câu.”
“Ngầu nổ trời.” Lâm Vô Ngung nói, “Thâm tàng bất lộ nha, trước đây chưa từng thấy cậu chơi kiểu này.”
“Chỉ chơi ở trên giường, chơi dưới đất thì đầu gối tôi cũng phế,” Đinh Tễ nói, “Trước đây khi tôi về nhà ở cũng hay chơi kiểu này, cậu sẽ không cảm thấy tôi có bệnh chứ?”
“Không đâu,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi sẽ cảm thấy… cậu nhóc này quả nhiên đã nhìn trúng tôi rồi.”
Đinh Tễ bật cười, chống ván giường nhìn anh: “Chính là cậu nhìn trúng tôi trước, đừng có mà thay đổi.”
“Ừ, là tôi.” Lâm Vô Ngung ngẩng đầu, cắn lấy tấm thẻ, kéo xuống dưới, “Nhanh lên, làm việc chính, xong sớm ngủ sớm.”
Bữa cơm sinh nhật ngày hôm sau, Đinh Tễ đeo thẻ cùng mọi người ra ngoài.
Tấm thẻ này rất dễ nhìn thấy, Đinh Tễ mặc một chiếc áo khoác rộng, nhưng vẫn bị mọi người nhìn thấy.
Nhưng mà mọi người đều cho rằng đây là thẻ bài cho chó, trừ Hà Gia Bảo ra, không ai ngó qua xem.
“Mua ở đâu thế?” Hà Gia Bảo cầm lấy thẻ bài, “Có còn dạng nào khác không?”
“Không mua được.” Đinh Tễ khẽ rút tấm thẻ ra.
“Còn có chữ…” Hà Gia Bảo nhìn được một nửa thì dừng lại, sau đó nhìn cậu bật cười, vẻ mặt như tôi biết cả rồi, nhỏ giọng nói, “Là bạn gái tặng hả, không xem thì không xem, chắc chắn là cái gì mà em yêu anh, mãi mãi, mãi mãi, oa….”
Đinh Tễ bị giọng điệu của cậu ta chọc cười: “Oa, cũng tương tự như vậy.”
“Còn cần giữ bí mật hả?” Hà Gia Bảo nhìn một đám người đi phía trước, “Chưa từng nghe cậu nhắc tới.”
“Giữ bí mật trước đã,” Đinh Tễ nhỏ giọng nói, “Sau này có cơ hội thích hợp giới thiệu với mọi người sau.”
“Được.” Hà Gia Bảo gật đầu, “Tôi giữ bí mật cho cậu, yên tâm.”
Đinh Tễ không lo lắng khi Hà Gia Bảo nhìn thấy tấm thẻ, Hà Gia Bảo rất đơn thuần, cũng có nghĩa khí, nếu như thực sự nhìn thấy gì đó, cậu ta có thể giữ bí mật.
Nhưng thật ra sau khi cả đám người ầm ĩ xong, muốn ăn bánh kem, Đinh Tễ lại bắt đầu lo lắng.
Mọi người đều sẽ mang quà ra, nhưng Lâm Vô Ngung đã tặng quà rồi, bây giờ còn đang đeo trên cổ cậu… lấy gì để tặng?
Bảy người trong ký túc đều ở đây, năm người đã tặng quà rồi, chỉ Lâm Vô Ngung không tặng gì, chẳng phải rất mất mặt hay sao.
Hùng Đại lo liệu bảo nhân viên mang bánh tới, Đinh Tễ nhanh chóng huých huých đùi Lâm Vô Ngung: “Lát nữa cậu đưa lì xì cho tôi là được.”
Lâm Vô Ngung nhìn cậu: “Tại sao? Cậu còn nợ tôi hàng vạn đấy, tôi còn phải gửi lì xì cho cậu hả?”
Đinh Tễ nhìn anh, Lâm Vô Ngung cũng nghiêm túc đón nhận ánh mắt của cậu.
Qua mấy giây, Đinh Tễ ngồi lại xuống ghế, quả nhiên là lo lắng vô ích, người cẩn thận như Lâm Vô Ngung, tại sao lại không nghĩ tới điểm này.
Lại là cơ hội để anh khoe khoang đầu óc của mình.
“Bớt phần hát sinh nhật đi nhé, rất ngốc.” Hùng Đại nói, “Chúng ta cùng nhau hô lên.”
“Vậy không phải càng ngốc à?” Ngô Lãng nói.
“Lãng Lãng?” Hùng Đại nhìn cậu ta.
“Hô.” Ngô Lãng gật đầu.
Lữ Nhạc đẩy bánh kem tới trước mặt Đinh Tễ: “Ước đi.”
Đinh Tễ nhìn bánh kem, không ngờ lại là bánh kem hồng hồng của con gái, bên trên còn đầy hoa hồng, sau đó còn có một tấm bảng bằng chocolate viết Đinh Tễ siêu đẹp trai, sinh nhật vui vẻ.
“Là ai chọn cái này đấy?” Đinh Tễ không nhịn được hỏi.
“Lý Thụy Thần và Lữ Nhạc.” Hùng Đại nói.
“Không phải tôi!” Lý Thụy Thần vội vàng trốn sang một bên, liên tục xua tay, “Tôi chọn cái chocolate đen và hạt dẻ, Lữ Nhạc nói hồng mới vui.”
“Không vui sao?” Lữ Nhạc cầm điện thoại liên tục chụp ảnh, “Đẹp thế này cơ mà, sinh nhật phải hồng chứ.”
“Đúng.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Nào hô!” Hùng Đại vỗ bàn.
Một đám người bắt đầu dùng hai tay vỗ lên bàn, đồng loạt hô: “Sinh nhật vui vẻ! Sinh nhật vui vẻ! Sinh nhật vui vẻ!”
Đinh Tễ nghe vậy, cảm giác giống như quay lại những ngày tháng huấn luyện quân sự.
Trong khẩu lệnh hùng tráng vang vọng, cậu nhanh chóng nhắm mắt lại, cầu nguyện với bánh kem.
Dài lâu. Thuận lợi.
Sau đó dồn sức thổi nến, chỉ sợ chậm một chút nhân viên sẽ vào đây kiểm tra có phải bọn họ muốn đánh nhau hay không.
“Đinh Tễ! Sinh nhật vui vẻ!” Lữ Nhạc lấy từ trong túi ra một hộp quà, “Tặng cậu này.
Sau đó mọi người nhao nhao lấy quà ra, không biết là những thứ gì, chỉ có của Lý Thụy Thần là có thể nhìn ra, một cái hộp dài, màu sắc cổ xưa.
“Quạt?” Hà Gia Bảo hỏi.
“Ừ.” Lý Thụy Thần cười cười, “Tôi vẽ đấy.”
“Cảm ơn.” Đinh Tễ có hơi kinh ngạc, người này còn biết vẽ quạt?
“Sinh nhật vui vẻ.” Lâm Vô Ngung lấy trong túi ra một cái hộp đưa tới.
“Cảm ơn.” Đinh Tễ nhận lấy hộp, cười cười.
Quả nhiên người này có chuẩn bị một phần quà công khai, nhưng mà… chẳng qua….
Khi Đinh Tễ xếp những hộp quà lại với nhau, cậu khẽ lắc… Cmn đây là hộp rỗng!
Cậu quay đầu qua nhìn Lâm Vô Ngung.
Lâm Vô Ngung nghiêng đầu cười rất vui vẻ.
Cũng chỉ có Lâm Vô Ngung mới có thể làm ra chuyện này…
Ăn cơm xong, cả đám người băn khoăn lựa chọn giữa đi hát và quẩy bar.
“Tôi còn chưa từng tới quán bar.” Lý do của Hà Gia Bảo vô cùng đầy đủ, hơn nữa người trong ký túc xá có tính phổ biến, “Tôi rất muốn tới quán bar một lần.”
“Quán bar.” Đinh Tễ nói, “Tôi mời rượu.”
“Chúng ta chia tiền đi,” Lữ Nhạc nói, “Ăn cơm xong vẫn còn thừa này, sao có thể để người được chúc mừng mời.”
“Vậy sao được, các cậu mời tôi ăn cơm mà,” Đinh Tễ nói, còn tặng quà cho tôi, tôi mời rượu, rất là bình thường, tôi đang vui.”
Vì thế mọi người tìm một quán bar nhìn có vẻ thần bí nhất ở cạnh trường.
“Chỉ có một cánh cửa, cũng không có cửa sổ,” Ngô Lãng nói, ” Trên cửa không có chữ nào, nhìn như mấy căn phòng ngủ ở hành lang chỗ chúng ta, hôm đó Hùng Đại nói cho tôi biết đó là quán bar, tôi còn không dám tin.”
Hôm nay không phải là cuối tuần, nhưng trong quán bar cũng ngồi đầy người, khi bảy người bọn họ đi vào, không còn chỗ ngồi nào cả, đợi bên cạnh quầy bar rất lâu, bởi vì quá mức nhàm chán, Lâm Vô Ngung còn tới bên cạnh quét một cái sạc pin dùng chung, sạc điện thoại mình.
Nhưng mà cả đám người ở trong quán bar vẫn vui hơn là lúc ít người, bình thường Đinh Tễ cũng đi bar với Lưu Kim bằng, tương đối im lặng, mỗi người đều nghịch điện thoại, bởi vì quá chán nên mới đi, đi rồi càng chán, cũng không bằng ngồi chém gió ở quảng trường nhỏ.
Nhiều người sẽ không bị rơi vào tình trạng không có chủ đề nói chuyện, tôi một câu, cậu một câu, chỉ chủ đề “rượu này pha lẫn nước phải không” cũng có thể thảo luận mấy phút.
“Trước đây cậu đã từng tới quán bar chưa?” Đinh Tễ lắc cái cốc, đá bên trong khẽ va vào thành cốc.
“Chưa từng,” Lâm Vô Ngung nói, “Rất thú vị.”
“Chẳng qua không khí không được tốt,” Đinh Tễ nói, “Có đôi khi tôi đi hai tiếng ra ngoài cũng đau cả đầu.
Có lẽ bởi vì khi ăn cơm có uống chút rượu, lúc này điều hòa trong quán bar lại quá mức, cộng thêm ánh đèn mờ tối, Đinh Tễ không kiêng nể gì, nghiêng đầu, dựa vào vai Lâm Vô Ngung.
Lâm Vô Ngung cũng không trốn tránh, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu.
Khi quay đầu lại anh nhận thấy ánh nhìn của Lý Thụy Thần, anh nhìn Lý Thụy Thần, Lý Thụy Thần nhìn anh, khẽ nâng cốc, uống một ngụm rượu.
Anh chỉ cười cười, không nhúc nhích.
Qua mấy phút sau, Đinh Tễ mới như đột ngột thức giấc, cậu ngồi thẳng dậy.”
Đinh Tễ nhìn qua đó, Hà Gia Bảo và Lý Thụy Thần cùng nhau ngồi trên chiếc sô pha đôi, lúc này cậu ta đã gác chân lên tay vịn, cả người đè lên người Lý Thụy Thần, Lý Thụy Thần sắp bị cậu ta chen bắn ra ngoài.
Đinh Tễ bỗng chốc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cậu nghiêng đầu, dựa lên người Lâm Vô Ngung.
Khi mọi người quay lại ký túc xá, mặt còn chưa hết đỏ, không biết là vì nóng hay là vì uống rượu, khi Đinh Tễ rửa mặt, nhìn khuôn mặt của mình, cảm thấy giống như nướng khoai.
Rửa mặt xong quay lại phòng, Lâm Vô Ngung đang đứng trước bàn sắp xếp lại quà của cậu.
Bên trong là một hộp giấy cứng, mở ra nữa, Đinh Tễ nhìn thấy bên trong có một túi giấy bé bằng bàn tay.
Thứ đồ trong túi giấy rất thần kỳ, là bột vụn kim loại, qua mấy giây sau Đinh Tễ mới nhận ra: “Đây là góc vụn của thẻ bài phải không?”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Kỳ thực cơ bản cũng không phải là vụn, đều đã thiêu hủy rồi, tôi cố ý cắt mấy sợi to một chút, để chứng minh tôi làm thứ này.”
Đinh Tễ cười: “Cậu cũng biết cậu nói thứ này do cậu làm rất khó để người ta tin tưởng đúng không?”
“Tôi cũng có thiên phú mà.” Lâm Vô Ngung nói.
Điện thoại Lâm Vô Ngung đặt trên bàn đột ngột sáng lên, Đinh Tễ nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ, còn chưa kịp nhìn rõ, Lâm Vô Ngung đã tắt màn hình.
“Ai đấy?” Đinh Tễ hỏi.
Lâm Vô Ngung nhìn cậu: “Bố tôi.”
“Cậu chặn ông ấy rồi hả?” Đinh Tễ hỏi.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung nói, “Qua mấy ngày nữa mới bỏ ra.”
“Tại sao?” Đinh Tễ hỏi, “Ông ấy không liên lạc được cậu sẽ sốt ruột, đừng làm ra chuyện gì nữa.”
“Mấy ngày nay tâm tình của tôi vô cùng tốt.” Lâm Vô Ngung ôm lấy cậu, “Không muốn bị làm phiền.”
Đinh Tễ dùng trán mình chạm lên trán anh: “Tâm tình của tôi cũng vô cùng tốt.”
Gần một tuần tiếp theo, Lâm Vô Ngung cũng không bỏ điện thoại của bố anh ra khỏi danh sách chặn, bố anh chắc chắn biết bản thân bị cho vào danh sách đen rồi, nhưng cũng không đổi số khác gọi tới, chứng minh cũng không phải chuyện gấp nhất định cần anh phải nghe điện thoại ngay.
Lâm Vô Ngung đã từng nghĩ qua tết mới liên lạc với bố anh, nhưng câu lạc bộ máy bay không người lái nhận được nhiệm vụ, phải quay chuyên đề tết dương cho trường học, còn có biểu diễn máy bay loại nhỏ, kế hoạch anh và Đinh Tễ cùng nhau đi chơi tết hoàn toàn đổ vỡ.
Vì thế anh cũng không tiếp tục tốn hơi với bố anh.
Kỳ thực bây giờ bố anh cũng không phải đang ép anh, bố anh đang ép Lâm Trạm, anh đã không còn quan trọng gì, trong mắt của bố mẹ, nguyên nhân duy nhất để anh được bố mẹ chú ý chắc chắn là vì anh đã tìm được Lâm Trạm rồi.
Nhưng anh không thể đưa bất cứ tin tức nào của Lâm Trạm cho bố anh, cũng không thể chuyển một lời nào của bố anh cho Lâm Trạm, cho nên tất cả áp lực đều dồn lên đầu anh.
Bản thân Lâm Vô Ngung cũng không phải có tình anh em sâu nặng gì với Lâm Trạm, chẳng qua ngày hôm ấy giọng nói của Lâm Trạm mang theo sự hoảng loạn và sợ hãi khiến cho anh thực sự không làm được việc đẩy Lâm Trạm quay lại trước mặt bố mẹ.
Khi Đinh Tễ bị Lữ Nhạc kéo đi làm việc giúp cho khoa, Lâm Vô Ngung ra ngoài, chậm rãi đi dạo bên đường, tìm một nơi để ngồi xuống, gọi điện thoại cho bố anh.
“Bố còn tưởng khi nào con phải về chịu tang mới liên lạc với bố chứ.” Bố anh nghe điện.
“Khoảng thời gian này ở trường rất nhiều việc,” Lâm Vô Ngung nói, “Con không muốn bị ảnh hưởng tới cảm xúc.”
“Liên lạc với bố mẹ mình sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc?” Bố anh cười lạnh.
“Khi bố mẹ liên lạc với con, cảm xúc của con tốt thế nào được,” Lâm Vô Ngung nói, “Đặt mình trong hoàn cảnh người khác đi.”
“Chúng ta nói ngắn gọn chủ đề chính nhé,” Bố anh nói, “Bây giờ mẹ con sắp làm hóa trị xong rồi, tình huống vẫn ổn, nhưng mà bác sĩ nói mẹ con thể chất yếu, cảm xúc cũng không được tốt, sẽ hồi phục chậm.”
Lâm Vô Ngung thở ra một hơi, hồi phục chậm cũng không sao, tình hình vẫn ổn là được.
“Mẹ tĩnh dưỡng trước đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Yên tâm điều dưỡng thân thể quan trọng hơn tất cả những việc khác, đừng cả ngày rối rắm…”
“Mẹ con sao có thể an lòng?” Bố anh nói, “Nhiều năm như vậy con còn không hiểu tính cách của mẹ con sao? Bác sĩ bảo bà ấy không thể tức giận, không thể lo lắng, con cảm thấy mẹ con có thể làm được sao? Con làm vậy bà ấy làm được sao?”
Có đôi khi Lâm Vô Ngung cũng kinh ngạc, tình cảm của bố mẹ anh, thực sự rất sâu đậm, bố anh vĩnh viễn đứng chung chiến tuyến với bà, vĩnh viễn có thể hiểu và thông cảm cho bà, hơn nữa còn ra quyết định giống như nhau.
Chỉ dựa vào điểm này, có đôi khi Lâm Vô Ngung cảm thấy rất kỳ lạ.
“Cách năm mới còn một khoảng thời gian,” Bố anh nói, “Tất cả đều còn khả năng, bố vẫn hi vọng con có thể giúp đỡ gia đình.”
Lâm Vô Ngung không nói gì, chỉ nhắm mắt, khẽ thở dài một hơi.
“Chẳng qua chỉ bảo anh con về thăm mẹ,” Bố anh nói, “Nếu như con không bằng lòng, bố chỉ có thể dùng hạ sách, con đừng trách bố.”
Lâm Vô Ngung mở to mắt: “Bố muốn nói gì?”
“Bố thật sự muốn hỏi bố mẹ Đinh Tễ,” Bố anh nói, “Tại sao sau khi con trai bố ở cùng cậu ta, quan hệ với người trong nhà lại có thể nghiêm trọng tới mức này, bố thật sự muốn nhìn xem, gia đình bọn họ có thể chấp nhận loại quan hệ buồn nôn của hai đứa hay không.”
“Bố nói gì?” Lâm Vô Ngung chợt cảm thấy cả người phát lạnh, anh không thể tin được nội dung mình nghe thấy.
“Bố không nhắc lại nữa,” Bố anh nói, “Bố tin con sẽ biết suy nghĩ, bố mẹ đã đau khổ vì anh con mười năm rồi, không thể để mẹ con tiếp tục đau khổ thêm nữa.”
Lâm Vô Ngung cảm thấy tay phải cầm điện thoại đang run rẩy dữ dội, anh không thể không đưa tay trái cầm lấy cổ tay phải.
Lời này của bố anh bên ngoài không có ý nghĩa gì, chỉ là một cái cớ tùy tiện mà thôi, ý mà ông muốn thể hiện chỉ có một, con không bảo Lâm Trạm quay lại, bố sẽ để cho người nhà Đinh Tễ biết chuyện.
Lâm Vô Ngung có thể dùng “nhà cậu ấy biết cả rồi” để đối phó lại, nhưng thực sự anh không nghĩ được ra câu này, hơn nữa khi anh nhận ra anh đã bỏ qua cơ hội để đưa ra câu đáp trả.
Một bên là Lâm Trạm, một bên là Đinh Tễ.
Đây là sự sợ hãi thoát khỏi sự khống chế, vượt quá phạm vi mà anh có thể dự đoán được.