Khi Lưu Kim Bằng lái xe ra khỏi bãi đỗ, Đinh Tễ cảm giác bản thân mình như bị một con sóng cảm xúc ập đến vùi lấp cậu bên trong.
Từ giây phút này, thời gian cậu và Lâm Vô Ngung ở bên nhau bắt đầu đếm ngược.
Mà đếm ngược tới đâu còn chưa biết.
Rất căng thẳng, rất lo lắng.
Tuy rằng nói là tranh thủ ở bên cạnh nhau thêm một lát, tranh thủ nói với nhau thêm mấy câu. Nhưng kỳ thực, cả đường đi bọn họ đều im lặng, không ai nói gì.
Lưu Kim Bằng lại mở radio lên, bầu không khí mới hơi giảm bớt áp lực.
Khi xe chạy tới bên cạnh quảng trường nhỏ, Lâm Vô Ngung hắng giọng.
Đinh Tễ lập tức ngồi thẳng lên, nắm chặt bàn tay của Lâm Vô Ngung mà cậu vẫn đang cầm.
“Dừng ở đây?” Lưu Kim Bằng nhìn qua kính chiếu hậu.
“Ừ,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi đi rẽ vào đường kia là được.”
“Nói địa chỉ đi,” Lưu Kim Bằng nói, “Đang đi xe mà, cũng chỉ mấy bước thôi, tôi thuộc đường ở đây.”
Lâm Vô Ngung do dự một lát, báo địa chỉ nhà mình.
“Biết rồi,” Lưu Kim Bằng gật đầu, “Tôi đưa cậu tới cổng khu nhà nhé.”
“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu có phiền hay không.” Lưu Kim Bằng nói, “Khách sáo nhiều quá đấy.”
“Không phải là khách sáo.” Lâm Vô Ngung nói, “Chẳng qua không tìm được lời tiêu chuẩn để nói chuyện.”
Lưu Kim Bằng ngây ra rồi bật cười.
Đinh Tễ cũng cười theo.
Xe dừng ở trước khu nhà, Đinh Tễ nhìn ra bên ngoài, ít nhiều gì thì cậu cũng quen thuộc nơi này, dù sao cũng đã từng tới mấy lần.
Khi cậu chuẩn bị xuống xe, Lâm Vô Ngung ấn cậu lại: “Ngồi đi, đừng xuống.”
Đinh Tễ ngây người, không xuống nữa.
“Lát nữa tôi về tới nhà sẽ gửi tin nhắn cho cậu.” Lâm Vô Ngung nói.
“Được.” Đinh Tễ gật đầu.
Cậu còn định nói thêm gì đó, nhưng không biết còn có thể nói gì, cả đoạn đường này cũng không hề nói một câu.
Lâm Vô Ngung còn chưa đi vào trong cổng, Lưu Kim Bằng đã quay đầu xe, đi về hướng nhà ông bà nội.
Đinh Tễ quay đầu qua nhìn, chậc một tiếng: “Mày vội đi đầu thai à?”
“Đầu thai vào nhà mày hả?” Lưu Kim Bằng nói, “Tao cũng chẳng muốn vậy đâu, đầu thai vào nhà ông bà nội mày còn được.”
“Cút.” Đinh Tễ bật cười.
“Hôm nay mày đừng buồn quá nhé.” Lưu Kim Bằng nói, “Trước khi ra ngoài tao đã nói với ông bà nội là tao đi đón mày. Tối nay sẽ ăn cơm ở nhà ông bà, ở lại qua đêm, ngày mai tao đi làm luôn.”
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.
“Như vậy cho dù bố mày có nhìn thấy mày, vẫn có tao ở đây, cộng thêm ông bà và cô út cũng có mặt, ông ấy không thể nói gì,” Lưu Kim Bằng nói, “Tối nay coi như…xoa dịu tâm lý, trước kia mày nói là ý này có phải không.”
Đinh Tễ cười vỗ vai Lưu Kim Bằng: “Không có mày thì tao phải làm sao đây.”
“Đừng!” Lưu Kim Bằng nói, “Không có tao thì mày còn có học thần Lâm Vô Ngung của mày, bây giờ mới thân thiết với tao làm gì.”
“Mày thiếu đánh hả!” Đinh Tễ đập cậu ta một cái.
Lưu Kim Bằng là anh em tốt của cậu, là dấu hiệu cuộc sống mười mấy năm tuy không hoàn mỹ nhưng an nhàn của cậu. Có Lưu Kim Bằng ở bên cạnh nói leo, cậu dần dần cũng không còn căng thẳng nữa.
Mười phút sau, Lâm Vô Ngung gửi tin nhắn tới. Đinh Tễ còn tưởng rằng anh tới nhà rồi, nhà anh sẽ nổi cơn giông bão, ít nhất phải nửa tiếng mới gửi tin nhắn tới đây.
Không ở nhà, có lẽ là đi kiểm tra lại, bây giờ đang tới bệnh viện.
Thì ra là không ở nhà, Đinh Tễ ngẩn người.
Sao cậu không đợi ở nhà còn tới bệnh viện làm gì.
Đợi ở nhà chán lắm, cũng phải tìm việc gì đó để làm.
Đinh Tễ nhìn tin nhắn mà Lâm Vô Ngung gửi tới, cậu có chút bội phục, nếu như đổi thành cậu, cậu tuyệt đối sẽ không chủ động đi tìm, chắc chắn sẽ đợi ở nhà, che sẵn ô đợi giông bão tới.
“Cậu ta sao rồi?” Lưu Kim Bằng hỏi.
“Trong nhà không có ai, cậu ấy tới bệnh viện tìm bố mẹ rồi.” Đinh Tễ nói.
“Trâu thật.” Lưu Kim Bằng nói.
So với Lâm Vô Ngung, tình cảnh trước mắt của Đinh Tễ vẫn coi như ổn.
Xe của Lưu Kim Bằng vừa mới dừng ở dưới tầng, bà nội vẫn luôn ngóng trông ở cửa sổ vội hét lên: “Về rồi đấy à.”
“Cháu về rồi.” Đinh Tễ nhảy xuống xe, gào với bên trên.
“Về rồi à.” Bên cạnh bà nội ló ra một cái đầu nhỏ, cũng hét theo, “Anh…”
“Đậu Nhi.” Đinh Tễ cười lên, hét lại một câu.
“Anh thì sao.” Lưu Kim Bằng cũng hét.
“Mau lên đây đi.” Bé Đậu Xanh nói, “Đừng có rống với em, cũng không phải lâu rồi không gặp.”
“Hả?” Lưu Kim Bằng ngây người.
Đinh Tễ dựa vào xe cười như điên. Tuy rằng trên đó còn có bố mẹ mà cậu không muốn gặp mặt, nhưng lúc này tâm tình của cậu thật sự rất tốt.
Giống như là khi trời khô hạn có người đột nhiên hất nước lên mặt cậu, làn da khô cứng lập tức khoan khoái hơn.
Tuy rằng nước bốc hơi lại càng khô, nhưng ngay lúc đó vẫn thoải mái.
Lưu Kim Bằng giành lên tầng trước, Đinh Tễ đi theo sau cậu ta.
Vừa tới tầng hai, Đinh Tễ đã nghe thấy giọng của bà nội: “Lên chưa?”
“Lên rồi,” Giọng của cô út cũng vang lên, “Sao nào, mẹ muốn xuống ấy đón hả? Nó là cháu của mẹ, mẹ là bà nó, mẹ chờ nó chạy lên khóc lóc ôm mẹ không được sao?”
Đinh Tễ cười, vỗ vai Lưu Kim Bằng, lướt qua cậu ta chạy lên trên.
Bà nội đang đứng ở cửa, vừa nhìn thấy cậu đã cười dang tay ra.
“Bà vẫn ổn,” Bà nội cười, vỗ vai cậu, “Cũng không nhớ cháu lắm.”
Đinh Tễ ôm bà nội, nhanh chóng nhìn lướt qua trong phòng. Tất cả mọi người đều có mặt, cô út đứng bên cửa, bố mẹ cậu đang đứng ở cửa phòng bếp, chồng cô út đang đi tới, ông nội ngồi trên sô pha cười cười nhìn về bên đây.
“Ông nội!” Đinh Tễ lại gào lên.
“Mau vào đây, đứng ở cửa làm gì!” Ông nội vẫy tay.
Đinh Tễ buông bà nội ra, khi đi theo bà nội vào trong phòng, cậu nhìn thoáng qua cô út. Cô út gật đầu với cậu, nhìn ý này có lẽ bây giờ sóng yên gió lặng.
“Chú,” Cậu chào chồng cô út, lại ôm bé Đậu Xanh, sau đó quay đầu nhìn bố mẹ đứng ở bên kia, cảm giác cổ họng khô khốc, “Bố, mẹ.”
“Ừ.” Bố cậu lạnh mặt, khó khăn nặn ra một nụ cười, nhìn giống như đang bị co giật.
Mẹ cậu không biểu lộ nét mặt gì, chỉ gật đầu: “Đi rửa mặt đi, mặt toàn bụi.”
“Không tới mức ấy chứ ạ,” Lưu Kim Bằng cũng đi theo vào, ngồi xuống bên cạnh ông nội, “Xe của cháu có hơi cũ thật, nhưng mà không bị lọt gió, chắc chắn mặt không bị bụi, có lẽ chỉ có chút dầu.”
“Bằng Bằng có xe rồi khác thật,” Chồng cô út nói, “Nói chuyện cũng có khí phách hơn.”
Mọi người trong phòng đều bật cười.
Đinh Tễ nhìn bố cậu, cô út ở bên cạnh nói: “Nhìn thấy khuôn mặt thối thối của bố cháu chưa, miệng nổi nhiệt, nói chuyện cũng không mở miệng, cười cũng không cười nổi.”
Lúc này Đinh Tễ mới chú ý tới, miệng bố cậu sưng lên, có lẽ là đang tức.
“Nóng trong.” Mẹ cậu nói.
Đinh Tễ không nói gì, đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.
– Tôi về tới nhà rồi, bây giờ vẫn ổn.
– Người nhà cậu đều ở nhà cả à.
– Ừ, tối nay Bằng Bằng ở đây, có lẽ bố mẹ sẽ không có cơ hội gây phiền phức cho tôi.
– Ngày mai có thể bớt chút thời gian nói chuyện, kéo dài thời gian thêm tôi sợ không chống đỡ nổi nữa.
– Ừ, cậu có chuyện gì thì nói cho tôi.
– Tôi vẫn còn chưa tới bệnh viện, lát nữa gặp mặt xong gửi tin nhắn cho cậu.
– Ok.
Đinh Tễ nhìn chằm chằm khung chat, xem đi xem lại đoạn nói chuyện này mấy lần, sau đó mới để điện thoại vào trong túi.
Rửa mặt xong đi ra ngoài, mọi người đều đang ngồi nói chuyện ở phòng khách, bà nội và cô út đang bận nấu cơm tối ở trong bếp.
“Tiểu Tễ ra kìa,” Cô út ló đầu ra từ phòng bếp, “Mau tới đây kể chuyện ở trường với bà cháu đi, bà cháu sắp lo chết rồi.”
“Có gì để nói đâu ạ.” Đinh Tễ đi vào nhà bếp, “Hôm Quốc khánh đã nói cả đống rồi mà.”
“Lúc đó chỉ vừa mới khai giảng thôi,” Bà nội nói, “Bây giờ đã đi học được một kỳ rồi, cảm giác thế nào? Thi cử sao rồi?”
“Vẫn ổn ạ,” Đinh Tễ bốc một miếng thịt kho tàu trong bát trên bàn cho vào miệng. “Cháu có bao giờ thi kém đâu, bây giờ cháu còn thường xuyên ở lì tại thư viện.”
“Vậy thì được, trước đây bảo cháu đọc sách khó ơi là khó,” Bà nội vừa thái rau vừa nói. “Chắc là bị ảnh hưởng của thần tiên nhỏ, người ta không chỉ thông minh, còn chăm chỉ.”
Lòng Đinh Tễ thắt lại, tay tê dại, căng thẳng nhìn thoáng qua cô út.
Cô út đưa mắt nhìn cậu, tỏ vẻ không sao.
“Cậu ấy cũng chẳng chăm chỉ,” Đinh Tễ nhỏ giọng nói, “Đầu óc cậu ấy rất tốt.”
“Vậy thì cháu tiếp tục học người ta chơi đi.” Bà nội liếc nhìn cậu, “Cháu xem bố cháu có xử cháu hay không. Lần này cháu về nhà, bố cháu đã chuẩn bị cho cháu một đống sách luyện tập.”
Đinh Tễ không nói gì.
Niềm vui khi về nhà gặp được ông bà nội, dần dần biến mất khi nhìn thấy từng ánh mắt lúng túng của bố mẹ. Đinh Tễ ở trong nhà bếp mười phút, còn không ra nữa sẽ kỳ quái, ông nội cũng đang đợi cậu nói chuyện ở phòng khách…
Cậu không thể không xoay người quay lại phòng khách, Lưu Kim Bằng dịch sang bên cạnh, nhường vị trí bên cạnh ông nội cho cậu, ngăn cách cậu với bố.
Đinh Tễ cảm thấy năm nay cậu phải đưa cho Lưu Kim Bằng một cái lì xì to mới được.
“Ông nội.” Cậu qua đó ngồi xuống bên cạnh ông mình.
“Có mệt không?” Ông nội đang pha trà, rót một chén cho cậu.
“Không mệt ạ, có gì để mệt đâu,” Đinh Tễ nói, “Bạn cháu có người còn phải ngồi mười mấy tiếng mới về tới nhà, vậy mới mệt.”
“Bọn cháu vẫn chạy chứ?” Ông nội hỏi.
“Có, không chạy không được,” Đinh Tễ thở dài, “Bất kể mưa gió.”
“Vậy cũng tốt, ép buộc rèn luyện.” Chồng cô út ngồi phía đối diện cười cười, “Mỗi ngày chú đều dẫn bé Đậu Xanh chạy mấy vòng.”
“Chạy một tiếng không thở hồng hộc.” Bé Đậu Xanh vừa xem ti vi vừa giơ tay hình chữ V về bên này.
“Em giỏi lắm.” Đinh Tễ cười nói.
Bố mẹ cậu vẫn luôn nói rất ít, giống như lúc trước bọn họ tới nhà ông bà nội, cơ bản chỉ ngồi im lặng, xem ti vi, bình thường mà nói chuyện đều là dạy dỗ cậu.
Lúc này rõ ràng bố mẹ không muốn dạy dỗ cậu, vì thế cũng không nói gì, chỉ có bố cậu thỉnh thoảng mới nói một vài câu với chồng cô út.
Lúc vừa mới gặp bố mẹ, suốt một khoảng thời gian Đinh Tễ cảm thấy có lẽ bố cậu là được nhặt về. Khí chất của ông hoàn toàn khác biệt so với cả nhà. Mà bản thân cậu, chưa biết chừng là do cô út sinh ra, nhưng là tuổi tác của cô út thực sự không phù hợp, cho nên tưởng tượng của cậu mới bị phá vỡ.
Chăng qua ánh mắt của bố cậu không hề im lặng, thỉnh thoảng lại liếc qua người cậu, ánh mắt vô cùng sắc bén như có mang dao.
Đinh Tễ vẫn luôn đút tay trong túi quần, chỉnh điện thoại thành chế độ rung, cậu chạm vào điện thoại, sợ bỏ lỡ tin nhắn của Lâm Vô Ngung.
Nhưng khi điện thoại rung lên, cậu lại không dám lấy ra ngay.
Lưu Kim Bằng cầm điện thoại lên xem, sau đó ghé vào gần cậu nói: “Này, Đinh, cho mày xem cái này buồn cười lắm, vừa có người gửi cho tao.”
“Hả?” Đinh Tễ quay đầu qua.
Cậu nhìn thấy tin nhắn hiển thị trên khung chat có tên Lâm Vô Ngung.
Trái tim cậu đột nhiên kích động.
Có lẽ Lâm Vô Ngung đoán ra là cậu không tiện xem điện thoại, cho nên gửi tin nhắn cho Lưu Kim Bằng.
Khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, cậu từ kích động trở thành căng thẳng.
Tin nhắn Lâm Vô Ngung gửi tới chỉ có hai chữ.
Bắt đầu.
Khi bố Lâm Vô Ngung đá anh, anh không tránh.
Có lẽ bố anh muốn đá trúng bụng anh một cách phóng khoáng, tốt nhất là sau đó anh nên bị đá bay.
Nhưng bởi vì bố anh không tập thể dục, có lẽ không nâng chân lên cao được, cho nên anh có thể trực tiếp dùng tay che bụng dưới.
Quả nhiên bố anh chỉ đá trúng bụng dưới của anh.
Lâm Vô Ngung lùi về sau một bước, đứng vững.
Khi bố anh lại đá tới lần nữa, anh né sang bên cạnh.
“Làm cái gì đấy!” Một bác sĩ đi ngang qua chạy tới, hét lên, “Tại sao lại đánh nhau ở đây! Đây là bệnh viện!”
“Đánh con cũng không thể đánh như vậy,” Một bác trai ở bên cạnh nói, “Đã lớn vậy rồi, không thể làm như thế…”
“Nó không phải là con tôi!” Bố anh chỉ vào anh, “Tôi không có đứa con thế này!”
“Vâng,” Lâm Vô Ngung nhìn ông ta, “Từ trước tới giờ đều không có.”
“Hai người đừng cãi nhau ở đây.” Bác sĩ nói, “Sẽ ảnh hưởng tới bệnh nhân! Ra bên ngoài nói chuyện! Còn đánh nhau nữa tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Xin lỗi bác sĩ.” Lâm Vô Ngung nói một câu với bác sĩ, xoay người đi ra khỏi bệnh viện.
Bố anh cũng ra theo, hai người cùng nhau đi tới một gốc cây ven đường.
“Tao hỏi lại mày,” Bố anh trừng mắt nhìn, “Mày cố ý có phải không? Mày luôn muốn trả thù bọn tao đúng không, mày muốn nhìn thấy bọn tao khó chịu! Nhìn thấy bọn tao đau khổ!”
“Con không rảnh như vậy,” Lâm Vô Ngung nói, “Con chỉ muốn tới nói với bố mẹ, con không tìm được Lâm Trạm, con cũng không thể tìm được anh ấy.”
Bố anh cười lạnh lùng.
“Bố đừng nghĩ tới chuyện nhà Đinh Tễ nữa, cậu ấy đã nói với người nhà rồi, không cần bố phải nói.” Lâm Vô Ngung nói, “Nhưng con vẫn muốn nhắc nhở bố, nếu như bố dám gọi điện, con dám đập tan nhà bố.”
“Thái độ của mày là sao?” Bố anh nhìn anh, “Mày uy hiếp tao? Mày nghĩ mày là ai? Mày dùng thái độ nào để nói chuyện với tao?”
“Thái độ của người xa lạ,” Lâm Vô Ngung nói, “Lẽ nào không phải sao?”
“Bố, con xin lỗi, lần cuối cùng rồi.” Lâm Vô Ngung nhìn ông, “Mười mấy năm nay, con không mang lại ký ức tốt đẹp nào cho bố mẹ cả, nhưng con cũng đã hoàn thành nhiệm vụ mà bố mẹ mong muốn khi sinh con ra. Con không muốn sinh ra, nhưng vì bố mẹ mà con được sinh ra, bây giờ con đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, những ngày tháng còn lại là của con.”
Miệng bố anh run rẩy, run rẩy mạnh, nhưng không nói nên lời.
“Con muốn sống thế nào thì sống thế đó, không cần quan tâm tới con.” Lâm Vô Ngung nhìn ông, “Từ trước tới giờ chưa từng có ai làm bố mẹ vừa lòng, làm bố mẹ vui vẻ, cũng không tồn tại người làm bố mẹ thất vọng, đúng không?”
“Mày muốn làm chúng tao chết đúng không?” Bố anh nói.
“Bố đừng nói mấy lời như vậy, bố mẹ cũng nên buông tha cho bản thân đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Lâm Trạm cũng đã đi rồi, trong lòng bố mẹ chắc chắn cũng biết, chẳng qua bố mẹ chỉ không muốn biết mà thôi. Tình yêu của bố mẹ giống như một con dao, đâm xuống từng nhát, anh ấy đã sớm chết, người sống ở một nơi nào đó kia đã không còn là con của bố mẹ nữa, không phải là Lâm Trạm…”
Bố anh tát một cái lên mặt anh.
Lâm Vô Ngung có thể tránh, nhưng anh không tránh, cái tát này khiến cho đầu óc anh choáng váng.
Mười mấy năm qua bố mẹ anh chưa từng đánh anh, nói chính xác hơn là căn bản chưa từng chạm vào anh. Không ôm ấp, không nắm tay, không an ủi, thậm chí còn không bằng lòng đưa bàn tay về phía anh.
Hôm nay vừa tát vừa đá, lại là lần “tiếp xúc thân mật” nhất mà bố anh chủ động trong nhiều năm qua.
“Lâm Vô Ngung, rốt cuộc mày muốn thế nào!” Bố anh gào hét.
“Con muốn làm trẻ mồ côi,” Lâm Vô Ngung xoay người, “Bố mẹ yên tâm, nghĩa vụ con phải làm con vẫn sẽ làm, những chuyện khác… cứ như vậy đi.”
Kết cục này không phải là kết cục mà Lâm Vô Ngung mong muốn, chẳng qua bọn họ cũng không đi theo hướng mà anh tưởng tượng, anh nghĩ ít nhất mình cũng có một cơ hội để nói chuyện.
Nhưng mà mẹ anh trực tiếp đập cốc, bố anh đánh anh.
Tất cả đều không nằm trong kế hoạch, nhưng lại chẳng có gì bất ngờ.
Lời anh nói, quyết định anh đưa ra, chẳng qua chỉ là một lần bốc đồng trong phạm vi anh có thể khống chế mà thôi.
Chỉ cần xác định bố anh sẽ không liên lạc với người nhà Đinh Tễ, anh có thể không kiêng nể gì, anh khiến bố anh nhìn thấy bản thân chẳng hề sợ hãi, anh có thể chẳng hề sợ hãi.
Chẳng qua lần bốc đồng này viết dấu chấm hết cho tất cả.
Anh đi một lúc lâu, từ bệnh viện về nhà, cầm hành lý của mình đi, lại thu dọn một số đồ đạc trước kia mình muốn mang nhưng lại không mang theo, xếp vào trong vali, rời khỏi nhà.
Anh kéo hành lý đi mãi, cuối cùng vào một khách sạn.
Anh không nhìn rõ tên của khách sạn là gì.
Sau khi vào phòng, anh gọi điện thoại cho lễ tân, bảo người ta mang đồ ăn lên.
Kiếp trước cậu là heo hả?
Giọng nói của Đinh Tễ vang lên bên tai anh.
Lâm Vô Ngung bật cười, cười không dừng lại được.
– Mọi chuyện bên này rất thuận lợi, không có vấn đề.
Đinh Tễ đứng trong nhà vệ sinh, dựa vào cửa, nhìn tin nhắn Lâm Vô Ngung gửi tới, thở phào một hơi.
Đêm nay cậu cũng không thoải mái, khi ăn cơm mọi người đều rất vui vẻ, cậu cố gắng giấu cảm xúc của mình đi. Nên nói gì thì nói, cũng cười không ít, cậu không muốn ông bà nội nghi ngờ.
Nhưng mỗi lần ánh nhìn của bố cậu lướt qua, lại làm cậu run rẩy, cậu có thể cảm nhận được, mỗi lần “phản ứng bình thường” của cậu đều như một sự khiêu khích với bố mẹ.
Mãi cho tới khi nhận được tin nhắn của Lâm Vô Ngung, cậu mới thả lỏng hơn một chút.
Sau khi điều chỉnh lại tâm tình, cậu ra khỏi nhà vệ sinh.
“Bà ơi,” Lưu Kim Bằng giúp bà nội thu dọn bàn ghế, “Buổi tối làm cho cháu và Đinh Tễ chút bánh nhé, bọn cháu ăn khuya. Có lẽ đêm nay bọn cháu sẽ thức thâu đêm để nói chuyện.”
“Được.” Bà nội gật đầu cười.
“Đinh Tễ hôm nay…” Bố cậu đột nhiên mở miệng, “Con về nhà với bố mẹ nhé.”
Đinh Tễ sửng sốt, Lưu Kim Bằng cũng sửng sốt, há miệng không nói nên lời.
“Con không về.” Đinh Tễ lấy lại tinh thần, không thèm nghĩ ngợi gì đã nói luôn.