Kiêu Ngạo

Chương 9



Đường về nhà không hề xa, nhưng Lâm Vô Ngung vẫn quét mã một chiếc xe đạp dùng chung.

“Hôm nay bố em tới trường tìm thầy, hỏi về chuyện…..nói ở sân thượng.”

Gió thổi qua tai Lâm Vô Ngung, mang theo mùi cát bụi khô hanh.

“Tại sao lại không trực tiếp tìm em?”

“Có lẽ….vì sợ ảnh hưởng em ôn tập, thầy cũng lo lắng chuyện ấy, nhưng với tính cách của em, thầy vẫn cảm thấy nên nói với em….”

Khi đạp xe đến dưới tầng, Lâm Vô Ngung ngẩng đầu lên nhìn, đèn trong nhà đang sáng.

“Sợ ảnh hưởng tới em ôn tập nên đợi tới khi kết thúc kỳ thi đại học, nếu như thầy không nói với em, ông ấy còn có thể tìm Trần Mang, tìm những bạn học khác của em….em biết rất rõ hai người bọn họ, bọn họ nhất định phải để em biết, nhưng không thể là bọn họ tự nói ra.”

“Để thầy nói với bọn họ trước, bảo bọn họ thi đại học xong hãy nói?”

Lâm Vô Ngung đi vào hành lang, ấn nút thang máy.

“Không cần, em không có thói quen lảng tránh, có thể giải quyết thì lập tức giải quyết.”

Hơn nữa đây cũng không phải là một chuyện cần coi là chuyện lớn để xử lý.

“Sao hôm nay con lại về?” Mẹ cậu nhìn thấy cậu đi vào, đứng từ sô pha dậy nói, “Không ôn tập sao? Lại không mang tài liệu về nhà…..”

“Chúng ta nói chuyện đi.” Lâm Vô Ngung vào phòng, ngồi lên trên sô pha.

“Xem ra thầy Lâm của con vẫn nói với con?” Bố anh không giả ngốc nữa.

“May là nói với con,” Lâm Vô Ngung chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn ông, “Nếu không bố lại tìm bạn cùng phòng ký túc của con, mọi người sẽ lúng túng.”

“Vậy chuyện đó là thật sao?” Mẹ anh nhìn anh.

“Chuyện gì ạ?” Lâm Vô Ngung cũng nhìn bà.

“Trong lòng con tự rõ!” Mẹ anh cau mày.

Kỳ thật Lâm Vô Ngung chưa từng nghĩ nếu như một ngày bố mẹ anh biết được thì sẽ có cảnh tượng thế nào, nhưng thái độ còn không bằng lòng nhắc tới của mẹ anh quả thực làm cho anh có chút bất ngờ.

Anh vẫn luôn cho rằng ngoài thái độ kiên trì “con không được, con không bằng anh con”, bọn họ sẽ thoải mái hơn so với những bậc phụ huynh khác một chút, dù sao trong trí nhớ của cậu “anh con” có cá tính rất thẳng thắn.

“Chuyện con là đồng tính sao?” Lâm Vô Ngung hỏi, nhìn biểu tình đột nhiên cứng ngắc trên mặt bọn họ, anh cong khóe môi, “Là thật, có vấn đề gì không ạ?”

“Tại sao con lại….” Bố anh còn chưa nói xong, có lẽ là đã nuốt hai từ biến thái xuống.

Trong đám bạn cùng tuổi của anh cũng có người dùng từ này với anh, bố mẹ anh biết dùng cũng không có gì kỳ quái.

Mẹ anh không phụ sự kỳ vọng của anh nói ra: “Chuyện này là không bình thường con có biết không? Là biến thái!”

Lâm Vô Ngung nghiêng đầu, khẽ thở dài.

“Bố mẹ không muốn nói quá nặng nề, con còn phải thi đại học, đừng ảnh hưởng ôn tập,” bố anh nói, “Con vốn đã ôn tập không….”

“Không ảnh hưởng được,” Lâm Vô Ngung nói, “Không có gì nặng hay không nặng, bố mẹ muốn nói thế nào thì nói.”

“Rốt cuộc là tại sao con?” Mẹ anh hỏi, “Tại sao? Vì anh con sao? Con cảm thấy bố mẹ thiên vị cho nên muốn dùng phương thức này để trả thù bố mẹ sao?”

“Nếu như con nhớ không nhầm,” Lâm Vô Ngung nói, “Con sống mười mấy năm, trước giờ con chưa từng nói bố mẹ thiên vị, tại sao mẹ lại có suy nghĩ như vậy?”

Mẹ anh không nói gì.

“Tại sao?” Lâm Vô Ngung học theo mẹ anh truy hỏi một câu.

“Cái gì mà tại sao!” Mẹ anh đột nhiên ném cái cốc trong tay xuống, “Mẹ còn muốn hỏi con! Tại sao con lại muốn trả thù bố mẹ như vậy! Dùng phương thức ghê tởm biến thái như thế để trả thù bố mẹ!”

Trong phòng dừng lại mấy giây.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vô Ngung nhìn thấy mẹ anh có thái độ thất lễ ngoài dự đoán như vậy, thậm chí trong thời gian ngắn anh còn chưa tỉnh táo lại.

Mất đi đứa con dành tình cảm chân thành mười năm, con trai không để lại một câu, một chữ nào, cũng không để lại một tin tức gì.

Nghe không thấy, nhìn không thấy, trí nhớ cũng dần dần trở nên mơ hồ, bắt đầu không nhớ rõ một số việc, con trai khóc, con trai cười, con trai tức giận, đã xảy ra hay là chưa từng xảy ra.

Hoang mang cỡ nào.

Mà đứa con còn lại này, đứa trẻ dư thừa, mỗi ngày bà đều phải đối mặt với đứa con mà bà không cần, không coi trọng….không, thậm chí là đứa trẻ mà bà không bằng lòng nhìn thêm một chút, gắng gượng giả vờ bình tĩnh, trong lòng rối rắm lo âu vẫn duy trì vẻ mặt thản nhiên.

Cuối cùng có một ngày.

Thịch!

Lâm Vô Ngung không nói gì, anh không biết phải nói gì.

Mẹ anh chỉ vào anh: “Cái gì mà tại sao! Mày không nói thì không cảm thấy vậy sao!”

“Bà bình tĩnh.” Bố anh đứng dậy kéo lấy cánh tay bà.

“Đừng kéo tôi!” Mẹ anh vùng vẫy khỏi bố anh, tiếp tục chỉ vào anh, gần như đang hét, “Không sai, tao thiên vị đấy! Tao thiên vị đấy! Mày chính là không bằng anh mày! Cái gì cũng không bằng! Mày vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất sắc được như nó! Rõ ràng là mày tự cho là đúng! Ai cho mày tự tin ấy! Dựa vào đâu mà mày cảm thấy mày xứng với cái xưng hô học thần này! Mày dựa vào cái gì!”

Lâm Vô Ngung nhìn bà.

Cũng không biết tại sao lại đột nhiên lạc đề.

Như vậy thi văn vào đại học sẽ không lấy được điểm….

Nhưng mà.

Đột nhiên lại có một loại cảm giác rất dễ chịu.

Từng tế bào đều như được dãn ra, nhẹ nhàng bay trong bầu không khí tươi mát.

Hít —-

Anh đứng lên, bước từng bước về phía mẹ anh.

“Vô Ngung.” Bố anh vươn tay ra cản anh lại.

“Mẹ tự làm tự chịu.” Lâm Vô Ngung nói.

Âm thanh bản thân bình tĩnh, hơi thở vững vàng như mãng xà.

Bố mẹ anh đều sững sờ.

“Bố mẹ,” Lâm Vô Ngung đột nhiên cao giọng, gào lên, “Tự làm tự chịu!”

“Con nói gì?” Mẹ anh sững sờ nhìn anh.

“Không có sự ra đời của bất cứ ai được người đó cho phép cả,” Lâm Vô Ngung cũng nhìn bà, “Tại sao bố mẹ sinh ra con tự bố mẹ phải rõ ràng nhất! Mẹ dựa vào đâu mà sinh con ra rồi bắt con gánh cuộc đời của một người khác trên lưng! Dựa vào đâu con lại sinh ra vì Lâm Trạm? Mẹ dựa vào gì mà quyết định đời này của con trừ Lâm Trạm ra thì không còn ý nghĩa gì khác! Mẹ dựa vào đâu!”

“Lâm Vô Ngung!” Bố anh rống lên.

“Đúng! Con là Lâm Vô Ngung! Con không phải là em trai của Lâm Trạm!” Lâm Vô Ngung nói, “Con không sinh ra để dự bị chăm sóc cho ai, ngày Lâm Trạm biến mất bố mẹ đã nên hiểu rõ rồi! Bố mẹ không có quyền quyết định cuộc sống của bất cứ ai! Bố mẹ không có quyền mạt sát con! Bố mẹ không có quyền phủ định con!”

“Mày im miệng!” Mẹ anh chỉ vào anh, tay vô cùng run rẩy.

“Con có thông minh hay không, con có ưu tú hay không, con có phải là học thần hay không, con có nên tự tin hay không, con yêu ai, con là ai, con sống như thế nào,” Lâm Vô Ngung nói từng câu từng chữ, “Toàn bộ đều là do con định đoạt!”

“Cút!” Bố anh trừng mắt nhìn anh, “Mày cút….”

Trên sân thể dục rất yên tĩnh, đã hai giờ rồi, cho dù là những học sinh ôn tập trên sân thể dục cũng đã về ký túc xá, bảo vệ trường học đi tuần tra, ánh sáng đèn pin quét có chút qua loa.

Lâm Vô Ngung chờ mong ánh đèn pin có thể quét qua trên người anh.

Nhưng không hề có một lần.

Khi bắt đầu có thể nhìn thấy rõ cây cỏ nhỏ dưới đất gần khán đài và hành lang, ánh sáng của đèn pin biến mất.

Đằng xa xa bắt đầu xuất hiện những học sinh lớp mười hai dậy sớm, trước khi ăn cơm tới sân thể dục đọc sách một lát.

“Mày không về ký túc?” Hứa Thiên Bác đứng trước mặt anh, có chút ngạc nhiên hỏi.

Chuyện này thực ra cũng không khó đoán, buổi sáng anh chưa từng dậy trước khi nhà ăn mở cửa, khả năng duy nhất mà vào giờ này anh ngồi trên sân thể dục đó chính là ngồi cả đêm ở đây.

“Ừ.” Lâm Vô Ngung cười cười.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Hứa Thiên Bác khom lưng nhìn anh, “Sắc mặt vẫn ổn, nhưng cảm xúc dường như không được ổn.”

“Tao điều chỉnh tốt cảm xúc sẽ nói chuyện với mày sau.” Lâm Vô Ngung đứng dậy, đá đá cái chân đã hơi tê, “Mày đọc sách đi, tao chạy vài vòng.”

“Đừng chạy nữa,” Hứa Thiên Bác nói, “Nếu như mày ngồi ở đây cả đêm, bây giờ đột nhiên đứng dậy chạy sẽ không thoải mái, mày đi bộ hai vòng đi.”

“Được.” Lâm Vô Ngung nhảy xuống bậc thang, chậm rãi đi dọc theo đường chạy, ngẩng đầu lên nhìn trời.

Bầu trời rất trong xanh, có lẽ hôm nay là một ngày đẹp trời.

“Sắp mưa rồi.” Thạch Hướng Dương nói, “Tao cược với mày, trong vòng hai tiếng nữa trời sẽ mưa.”

“Cược gì?” Đinh Tễ ngẩng đầu từ trong đống sách.

“Cược trước khi trời mưa mày không làm xong bộ đề này.” Thạch Hướng Dương nói rất kiên định.

Đinh Tễ há miệng, nhìn cậu ta, một lúc sau mới nói: “Rốt cuộc là cược gì?”

“Trong vòng hai tiếng nữa trời sẽ mưa.” Thạch Hướng Dương nói.

“Sau đó thì sao, cược gì?” Đinh Tễ nói xong mới phản ứng lại, giành mở miệng trước Thạch Hướng Dương, “Đặt cược cái gì?”

“Đặt cược?” Thạch Hướng Dương nhìn đề thi trước mặt cậu.

“Cược bộ đề này của tao hả?” Đinh Tễ hỏi, “Thua phải làm hay là thắng phải làm?

Thạch Hướng Dương không nói gì, dựa vào ghế, nhìn ra bên ngoài, ánh mắt có chút xa xăm.

Đinh Tễ thừa dịp ánh mắt của cậu ta vẫn còn đi chưa về, nhanh chóng đẩy con dao trong ngăn bàn cậu ta vào sâu trong cùng, người này có lẽ gần đây áp lực ôn bài quá nặng nề, cả người đều có chút ngẩn ngơ.

“Có đôi khi đột nhiên tao lại có một loại cảm giác,” Thạch Hướng Dương nói, “Dứt khoát buông bỏ tất cả là xong.”

“Đã tới nước này rồi,” Đinh Tễ nói, “Nói buông bỏ có phải là hơi muộn?”

“Hả?” Thạch Hướng Dương quay đầu nhìn cậu.

“Buông bỏ phải nhân lúc còn sớm,” Đinh Tễ nói, “Buông bỏ ngay từ đầu tương đối có lợi, bây giờ sắp thi rồi, còn thừa chút thời gian chơi game cũng không thể lên được cấp cao nhất, không có lợi.”

Thạch Hướng Dương có chút đăm chiêu tiếp tục nhìn cậu.

“Mày nhìn tao,” Đinh Tễ chỉ bản thân mình, “Sống những ngày tháng không học vấn không nghề nghiệp, thi cử toàn bộ đều dựa vào chép bài, tao kém mày rất xa, tao còn không buông bỏ, mày buông bỏ không phải thiệt hay sao?”

“Mày đều chép bài sao?” Thạch Hướng Dương hỏi.

“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu vô cùng chân thành, “Nhưng thi đại học tao không dám chép, tao đành phải ôn thi, tao ôn tập, mày lại buông bỏ sao?”

“Không thể buông bỏ.” Thạch Hướng Dương nói.

“Haiz! Vậy là đúng rồi,” Đinh Tễ vỗ vỗ cậu ta, “Nào, học bá, giảng cho tao đề này đi.”

Khi Thạch Hướng Dương bắt đầu giảng bài, Đinh Tễ thở ra một hơi.

Nói thật Thạch Hướng Dương rất ngốc, nhưng rất cố gắng, áp lực lớn nhất chính là đám người, nếu trong lớp có dạng học thần giống như Lâm Vô Ngung, còn có mấy người xếp sau dùng đèn cồn nấu mì cay, bọn họ cũng sẽ không áp lực lớn như vậy, hoặc là nói áp lực của bọn họ cũng rất lớn, nhưng áp lực chủ yếu tới từ khiêu chiến sinh tồn khi kết thúc kỳ thi bố mẹ sẽ xử lý họ như thế nào.

Về phần bản thân mình…

Áp lực cũng rất lớn, thiếu tráng bất nỗ lực, lão đại đồ bi thương.

Đinh Tễ còn nghiêm túc nghe Thạch Hướng Dương dùng một lưu trình phức tạp gấp bội để giảng cho cậu nghe đề bài mà cậu nhắm mắt cũng có thể làm ra.

Cảm thấy áp lực giảm bớt không ít.

Hôm nay là ngày đã hẹn Lâm Vô Ngung trả sách cho cậu, đúng vào cuối tuần, Đinh Tễ rời khỏi trường trước, thời gian này có thể cầm sách vở về tới nhà đúng giờ, có lợi cho đoàn kết gia đình.

Khi cậu chạy xuống tầng đụng phải Thạch Hướng Dương ôm theo sách luyện tập đi từ WC ra.

“Đi đâu thế?” Thạch Hướng Dương vẻ mặt chính nghĩa.

“…..Về nhà.” Đinh Tễ nói.

“Không mang theo chút tài liệu học tập nào sao?” Thạch Hướng Dương rất đau lòng.

“Trong nhà có.” Đinh Tễ tiếp tục muốn chạy xuống tầng.

“Này,” Thạch Hướng Dương đưa tập đề trong tay cho cậu, “Mấy ngày nay tao không làm đề này, mày cầm lấy, đề bên trên tao đều đã làm rồi, mày có thể….”

“Cảm ơn.” Đinh Tễ cầm lấy tập đề chạy xuống dưới.

Khi Lâm Vô Ngung từ vội vàng chạy ra khỏi cổng trường, Đinh Tễ đang cầm điện thoại gọi cho anh, nhìn thấy anh đi ra, cậu vội vàng chạy qua đó cản anh lại: “Này học thần.”

“Sao cậu lại ở đây?” Lâm Vô Ngung nhìn thấy cậu có chút ngạc nhiên.

“Mới mẻ ghê nhỉ,” Đinh Tễ nói, “Ba ngày, tôi tới lấy sách bảo bối của tôi.”

Lâm Vô Ngung vẫn nhìn cậu, một lát sau mới ngại ngùng nói: “Tôi đã quên chuyện này rồi, hay là….”

“Hả?” Đinh Tễ nhìn anh.

Lâm Vô Ngung quay đầu nhìn cổng trường, dường như quyết tâm mà xoay người đi vào trong: “Cậu đợi tôi một chút, tôi quay lại ký túc lấy cho cậu.”

“Không cần, đợi đã,” Đinh Tễ túm lấy áo anh, “Có phải cậu có chuyện gì gấp không?”

“….Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp lời.

“Vậy cậu đi trước đi, khi nào rảnh thì trả sách cho tôi.” Đinh Tễ nói, “Không sao.”

Lâm Vô Ngung là một người nhất ngôn cửu đỉnh, nói lời giữ lấy lời, bây giờ cũng rõ ràng thực sự rối rắm.

“Tôi cũng không cần sách gấp, nói ba ngày là đùa cậu thôi.” Đinh Tễ nói.

“Được,” Lâm Vô Ngung đi qua đường đi bộ, “Buổi tối tôi cầm trả cậu….đậu.”

Đinh Tễ nhìn thoáng qua, chiếc xe đạp dùng chung cuối cùng bên đường đã bị người ta dắt đi rồi.

Lâm Vô Ngung quả thực hơi vội, anh không biết thời hạn tối hậu thư của mẹ anh, cũng không biết qua thời hạn này, đồ đạc trong phòng anh sẽ có kết quả xử lý thế nào.

Cũng không quan tâm Đinh Tễ vẫn còn ở bên cạnh, anh chạy về hướng nhà mình.

“Này!” Đinh Tễ chạy theo sau anh, “Này!”

“Không phải đã nói tối nay lấy cho cậu sao?” Lâm Vô Ngung có chút kinh ngạc quay đầu nhìn cậu, “Tôi còn có thể ăn sách của cậu sao?”

“Tôi có xe!” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung dừng lại: “Xe gì?”

“Xe điện chứ còn có thể là xe gì,” Đinh Tễ vừa chạy về điểm đỗ xe vừa nói, “Lúc này rồi mà cậu còn chờ mong một chiếc Lamborghini sao…..”

Lâm Vô Ngung bật cười, Đinh Tễ thuận miệng nói một câu, làm cho anh thả lỏng không ít.

Xe điện của Đinh Tễ rất lớn, vừa nhìn đã biết là dạng vi phạm quy định còn quá giới hạn, dáng vẻ như transformers.

“Chiếc xe này không bị cảnh sát tóm sao?” Lâm Vô Ngung sải bước ngồi xuống ghế sau, “Gần đây có cảnh sát giao thông.”

“Có phải cậu vội quá nên thành bệnh không?” Đinh Tễ nghiêng đầu nhìn anh một cái, “Đi hướng nào?”

“Phía trước rẽ phải.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ vặn tay ga, xe điện lao xuống đường lẫn vào dòng xe cộ: “Sau đó thì sao?”

“Chạy tới cuối.” Lâm Vô Ngung nói.

“Sau đó nữa?” Đinh Tễ hỏi.

“Là đến rồi.” Lâm Vô Ngung hắn giọng.

“……Bây giờ để cậu xuống chạy bộ còn kịp không?” Đinh Tễ chẳng còn lời nào để nói.

“Cảm ơn nhé.” Lâm Vô Ngung nói.

“Không cần khách khí, còn không tới giá lăn bánh.” Đinh Tễ nói.

Xe nhanh chóng tới nơi, là một khu nhà không tồi, môi trường xung quanh đẹp đẽ tĩnh mịch.

“Nhà cậu xảy ra chuyện gì hả?” Đinh Tễ xuống xe, “Có cần giúp không?”

Không cần, cảm ơn.

Trên lý thuyết thì nên trả lời như vậy.

“Nếu cậu có thời gian.” Lâm Vô Ngung không biết tại sao mình lại nói như vậy, “Có thể giúp tôi chuyển hành lý không?”

Dường như có một loại cảm giác vui vẻ khi rạch vết thương vẫn luôn không lành.

“Chuyện xấu trong nhà.” Cảm giác vui vẻ càng muốn khoe ra ngoài.

Mẹ anh nói, có phải anh đang báo thù không.

Không biết.

Có lẽ đã từng có loại ý tưởng này.

Anh cũng từng là trẻ con mà.

“Có nhiều đồ không?” Đinh Tễ đứng trong thang máy nhìn anh, “Nhìn cậu rất giống như một người có kế hoạch, sao đi lấy hành lý lại không có chút chuẩn bị nào?”

“Cậu có thể đoán một chút.” Lâm Vô Ngung cười cười.

“Còn cần đoán sao,” Đinh Tễ nói, “Cãi nhau với người nhà, sau đó định chuyển hành lý bỏ nhà đi, hoặc là…cũng có khả năng bị đuổi ra ngoài.”

Lâm Vô Ngung nhìn cậu.

“Tuy rằng có chút trẻ con, nhưng có thể hiểu.” Đinh Tễ nói.

“Quan hệ của cậu với bố mẹ không quá tốt, đúng không?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Lúc này hai chúng ta không cần phải đấu trí đấu dũng được không.” Đinh Tễ quay đầu qua.

Đinh Tễ cảm thấy bản thân mình là một người vô cùng lễ phép, khi Lâm Vô Ngung mở cửa ra, mặt cậu đã bày sẵn nụ cười, Lâm Vô Ngung cãi nhau với bố mẹ thì cậu vẫn phải chào hỏi.

Chào cô chú hay gì đó.

Vậy mà sau khi cửa mở ra, trong nhà không có người.

Lúc này cậu lại phát hiện, Lâm Vô Ngung cũng là một người rất lễ phép, khi trong nhà không một bóng người, hơn nữa anh còn đang vội vàng chuyển hành lý, vẫn không quên nói một chuỗi: “Không cần phải thay giày đâu vào đi, đây là phòng khách nhà tôi, chỗ đó là nhà bếp, phòng ngủ, kia là phòng ngủ khác, đây là phòng ngủ của tôi….tôi không dẫn cậu đi tham quan đâu mau tới đây đi….”

Đinh Tễ theo anh bước nhanh vào trong phòng ngủ.

“Đây là vali đựng sách,” Lâm Vô Ngung kéo từ dưới gầm giường ra một vali lớn quăng cho cậu, “Cảm ơn.”

“…….Cậu muốn bỏ nhà đi cũng không cần phải mang hết vậy chứ?” Đinh Tễ nhìn giá sách đầy sách của anh, còn cả sách để đầy bàn học, đầu giường, đã không biết nên khiếp sợ việc Lâm Vô Ngung muốn mang cả sách đi hay là khiếp sợ vì bước bắt đầu thu dọn hành lý của anh, “Cái vali này đựng cũng không hết được.”

Lâm Vô Ngung nhìn cậu, dường như đang suy nghĩ.

“Cậu còn đọc qua là không quên mà?” Đinh Tễ khuyên bổ sung.

“Vậy để những thứ kia, có thể đựng bao nhiêu thì đựng,” Lâm Vô Ngung chỉ một ngăn tủ khác, “Sách thì tôi có danh sách, có thể mua lại được.”

“Máy bay không người lái?” Đinh Tễ mở ngăn tủ ra, sững sờ.

“Ừ.” Lâm Vô Ngung bắt đầu ôm quần áo trong tủ ra ngoài.

“Những máy bay không người lái lớn nhỏ này không thể tùy tiện chơi phải không?” Đinh Tễ nói.

“Tôi có điều khiển.” Lâm Vô Ngung nói.

“….Ồ.” Đinh Tễ gật đầu, vừa cẩn thận lấy ra một cái điều khiển từ xa, “Tôi cảm thấy cậu mang chút quần áo là được rồi, những thứ đồ này….chạy nạn mới mang chứ.”

“Tôi sợ không mang đi mẹ tôi sẽ đốt hết.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ sửng sốt: “Đến mức ấy sao? Có thù gì vậy.”

“Không thù,” Lâm Vô Ngung nhét quần áo vào vali. “Người dư thừa mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.