Hắn hái được Táo liền giao cho nàng, nàng không ăn, chỉ dùng khăn thận trọng gói lại.
“Sao ngươi không ăn?”
Tử Hề nói:“Ta muốn mang về cho tỷ tỷ nếm thử.”
Từ Vĩnh Hàn bị sự ngây ngốc của nàng làm nở nụ cười:“Tỷ tỷ của muội bị
Khang Quận vương mang đi, nàng ấy còn có thể thiếu táo ăn sao?” Hắn đã
hiểu được hắn bị dụ dỗ đến hậu sơn, tìm không gặp Khang Quận vương, mà
lại thấy Nhiễm Tử Hề đứng ngơ ngác, thì ra là Khang quận vương muốn dẫn
Nhiễm Tử Thiến đi, sợ Nhiễm Tử Hề gặp chuyện không may, mới lừa hắn đến
bảo vệ nàng.
Tử Hề không nhớ nổi đã từng thấy hắn cười chưa, hôm nay hắn lại đột
nhiên cười, làm cho nàng giật mình. Hắn cao lớn, tay với đến hái những
chùm táo phía trên, cười đưa cho nàng ăn. Mây đen che mất Mặt Trời, cũng không ảnh hưởng đến khuôn mặt hắn, nụ cười này thật đẹp đến chói mắt.
Tử Hề cảm thấy lúc tâm tình hắn tốt cũng không đáng sợ mấy, hắn nói cũng có đạo lý, nam nhân tốt như vậy sủng ái tỷ tỷ, muốn trăng sao đều có
thể mang đến, đừng nói vài trái táo.
“Mạn che mặt của ngươi bay mất rồi, chúng ta đi đường nhỏ về.”
“Nhưng Ngân Quế đã đi rửa mắt, ta phải chờ nàng ấy trở về.”
Từ thất thiếu lạnh mặt:“ Sao ngươi có thể ngu ngốc như vậy? Nàng ấy trở
về tìm không thấy ngươi, thì sẽ biết ngươi đã về. Hôm nay có gió lớn,
ngươi muốn đợi đến khi nào?”
Tử Hề thấy hắn giận dữ, đành phải đi theo hắn về, ít nhất hắn là chính
nhân quân tử, sẽ không làm chuyện xấu. Hơn nữa hắn có công phu tốt,
tuyệt đối có thể bảo vệ nàng.
Trong rừng rậm, gió nhỏ rất nhiều, áo choàng của hắn lại không tung bay, nàng cũng không sợ gió thổi bụi vào mắt. Vốn muốn hỏi hắn một chút
chuyện bức họa kia, nay có cơ hội lại lười hỏi, cũng không phải cái gì
đáng giá, bức họa kia đối với nàng mà nói là vật báu vô giá, đối với
người khác thì không có chút giá trị nào. Cho dù là danh họa vô giá,
Quốc Công phủ cũng không thèm chiếm làm của riêng, người ta có thứ tốt
gì chưa thấy qua, sao lại cái vụng vặt này? Nếu hỏi, người ta lại nói
nàng nghĩ xấu.
Hai người một trước một sau tiêu sái đi, ai cũng không nói lời nào. Hắn
ăn xong một trái táo, Tử Hề liền lấy từ trong khăn tay ra một trái nữa
đưa cho hắn, sau đó nàng cũng ăn một trái. Ban đầu Từ thất thiếu gia
bước từng bước lớn, Tử Hề theo không kịp, rất nhanh đã bị hắn bỏ xa,
nàng chỉ có thể chạy chậm đuổi theo. Vĩnh Hàn phát hiện hắn không có táo ăn, không thể không dừng lại bước chân chờ nàng. Vì tiện ăn táo, cuối
cùng hắn chỉ phải chậm lại bước chân đi song song cùng nàng.
Rất nhanh đã ăn hết táo. Phía trước đã xuất hiện phòng ốc, phỏng chừng cũng sắp trở lại chỗ ở.
Cây hòe cao lớn thấp thoáng trên bức tường trắng của tiểu viện, từ bên
ngoài nhìn vào không khác gì cái miếu. Khi nhìn đến cửa đá, Tử Hề dừng
bước chân, thân hình không tự giác run lên.
Trí nhớ xa xôi giống như sống lại, dũng mãnh xông vào đầu, ngày đó lúc
nàng cũng mẫu thân đến ngắm tháp, trời đột nhiên đổ mưa to. Hai người
vội chạy vào con đường nhỏ, chính tại cửa đá của tiểu viện, họ liền đi
vào tránh mưa, vừa đi vào vài bước, lại thấy một nam nhân đi ra. Họ vội
vàng đi ra ngoài, không ngờ đến nam nhân này cứ ướt đẫm như vậy đi trong mưa.
Nam nhân này không bung dù, bị mưa xối đến không nhìn rõ hình dáng. Hắn
cùng mẫu thân hình là chỗ quen biết, đuổi theo nói mấy câu. Lúc ấy mẫu
thân vội vã mang nàng đi, không nhìn vẻ mặt của hắn, Tử Hề lại quay đầu
nhìn hắn. Người nọ trong mắt lóe lên hàn ý muốn giết người, làm nàng
lạnh cả sống lưng. Nàng không nhìn rõ cũng không nhớ diện mạo của hắn,
nhưng nàng nhớ mãi ánh mắt giết người ấy.
Tai họa của Nhiễm gia không biết là do ai, hiện tại ngẫm lại, tháng tư
gặp người này, tháng tám Nhiễm gia liền xảy ra chuyện, có thể liên quan
đến hắn hay không? Tiểu viện này là của ai, người nào đang ở đây?
Từ Vĩnh Hàn khoanh tay, đứng tìm tòi nghiên cứu tiểu cô nương này, rõ
ràng đang sợ đến phát run, nhưng vẫn còn thò đầu ra xem xét. Không dám
bước vào, lại không chịu rời đi.
Tử Hề quay đầu, mắt to ngập nước, ánh mắt thành khẩn cầu xin nhìn hắn: “Ta sợ.”
Bị mỹ nhân mảnh mai khẩn cầu như vậy, tướng quân luôn không gần nữ sắc
cũng biết phải thể hiện khí khái anh hùng, bước lên phía trước, hùng hổ
tiến vào bên trong. “Đi theo ta.”
“Dạ.” Tử Hề mừng thầm sao hôm nay hắn dễ nói chuyện đến vậy, liền bước theo chân hắn.
Nơi này hình như không thường có người đến, qua một đoạn gấp khúc sẽ
thấy nhà, hai bên không có sương phòng, chỉ thấy cây hòe cao to che trời xanh um lắc lư trong gió, hai bên đường nhỏ trồng rất nhiều hoa hồng và tường vi. Nơi này âm u, ánh mặt trời thưa thớt, trên đường có nhiều rêu xanh, đạp lên hơi trơn trượt.
Mắt nhìn đăm đăm vào nhà giữa, tim Tử Hề đập thình thịch, răng cắn vào
môi dưới, hai tay theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo choàng của Vĩnh Hàn.
Từ lão thất cảm giác người sau lưng khác thường, quay đầu lại nhìn,
khuôn mặt nhỏ trắng bệch đang dùng sức nắm chặt áo choàng của hắn, cố
gắng đem thân mình giấu sau lưng hắn, đầu nhỏ lại thò ra xem xét phía
trước.
“Nếu ngươi sợ thì đừng vào.” Từ lão thất thật sự không rõ nha đầu này vì cái gì cảm thấy hứng thú với căn phòng này, trong ấn tượng, nàng không
phải là người hiếu kỳ.
“Không... Ta muốn vào xem.” Tử Hề quả thật rất sợ hãi, nhưng cũng chịu buông tha cơ hội này.
Thấy nàng kiên trì, Từ lão thất không nói nữa, tiến lên vài bước, dùng
chân đá văng cửa gỗ loang lổ nước sơn. Bên trong không phải thiện phòng, cũng không phải phòng cho khách hàng hương ở. Chỉ có một pho tượng bằng đá thật lớn.
Tử Hề đi quanh tượng đá một vòng, cẩn thận quan sát, do dự nói: “Đây có
phải là Cố Sức trong truyền thuyết đã hạ cố đến Bạch Tháp?”
Cố Sức – Con thứ sáu của Long Vương, bộ dáng giống rùa, thích phụ trọng. Tương truyền thời thượng cổ, nó thường đến tam sơn ngũ nhạc gây sóng
gió. Sau bị Hạ Vũ thu phục, nó đã lập không ít công lao hãn mã. Sau khi
trị thủy thành công, Hạ Vũ liền khắc công đức của nó lên bia đá, bia đá
sẽ để phía dưới pho tượng của nó, ghi rõ là công tích này là do Cố Sức
lập, không có Cố Sức sẽ không có công tích này. Người đời sau liền theo
đó mà lập tượng thờ phụng. Hình dáng Cố Sức rất giống con rùa, nhưng
nhìn kỹ cũng có sai biệt. Cố Sức có răng nanh, rùa không có, vỏ ngoài
cũng có sai biệt về hình dạng và số lượng mảnh ghép. Cố Sức cũng được
gọi là thạch quy, ý nghĩa là trường thọ cát tường.
Từ lão thất nhìn xung quanh, gật đầu: “Nơi này gần sau núi, xem ra là
chỗ cung phụng Cố Sức, do nơi này hẻo lánh nên không ai đến thắp hương,
thời gian lâu dần thì bị bỏ hoang phế.”
Tử Hề lại đi vòng quanh hai vòng, không phát hiện gì khác thường, chỉ
phải ngậm ngùi đi ra. Khi Từ lão thất đi ra, nàng liền đứng trước cửa sổ xuất thần nhìn tấm màn màu trắng bằng lụa mỏng. Tuy không thường có
khách hành hương đến, trong miếu cũng có phái người quét tước dọn dẹp,
màn cửa sổ bằng lụa mỏng mà không bị rách nát, cho thấy cũng có người
chăm nom.
Tử Hề còn miên man suy nghĩ, thân hình bỗng dưng bay lên trời, không kịp la lên thì đã đứng trên cành cây mộc tùng, phía sau cây hòe.
“Có người đến.” Từ lão thất thấp giọng nói bên tai nàng.
Tử Hề sợ đến mức không dám thở ra, cúi đầu lẳng lặng nghe động tĩnh phía dưới.
Từ lão thất là một quân tử, nên đã buông cánh tay ôm bên hông nàng ra,
vừa rồi gấp gáp nên không thể không dùng phương pháp này. Nhưng hôm nay
nàng mặc quần áo sáng màu, trốn trong nhánh hoa vẫn có thể thấy được,
sáng choanh một mảnh. Vì để không bị phát hiện, Từ lão thất chỉ đành lấy áo choàng của mình khoác lên thân ảnh bé nhỏ. Cứ như vậy đem tiểu nữ
nhân ôm vào trong ngực.
Tử Hề không thèm nhìn qua hắn, hắn sống cùng nàng nửa tháng, nếu không
có chuyện hắn sẽ không làm như vậy, về phương diện này nàng có thể tin
hắn.
Áo choàng màu xám của hắn quả thật giống với vỏ cây, nàng liền an tâm tránh trong ấy nghe tiếng bước chân ngày càng gần.
Trong lúc này, trí não của Từ lão thất lại đang giao chiến kịch liệt,
không chân chính ôm lấy nàng, nhưng áo choàng vẫn làm thành vòng vây,
hai người lại cách nhau non nửa bước chân. Hơn nữa, nha đầu ngốc này
không ý thức được nguy hiểm, vẫn duy trì tư thế bất động, ngược lại lão
thất lại dán sát thân hình lên thân cây sau lưng, cố gắng tránh né nàng. Bởi vì hắn biết lão nhị không chịu sự khống chế của hắn đang tự dựng
lều trại phía dưới, đỉnh lều gần như đã sắp đụng vào người nàng.
Vừa cố sức tránh né, hắn vừa nổi lên ý niệm kỳ quái, tư thế như vậy làm
cho hắn muốn vươn tay ra kéo nàng vào ngực mà ôm ấp. Ráng kiềm chế. Cánh tay hắn đã vòng qua nàng, chỉ cần dùng chút sức là có thể ôm nàng vào
ngực, nhưng hắn không thể động đậy.
Tiểu cô nương trong lòng sắc mặt bình tĩnh, hoàn toàn không có ý thức
đang đứng trước miệng lão hổ. Không có sợ hãi run rẩy như vừa rồi, cũng
không có mặt đỏ thẹn thùng, chỉ vụng trộm lấy ánh mắt quan sát người xa
lạ đang tiến vào sân.
Từ lão thất không nói nổi chỉ nhìn lên trời, không biết nên tức giận hay vui mừng. Sự bình tĩnh của nàng cho thấy nàng tín nhiệm hắn, nhưng sao
nàng hồ đồ ngốc nghếch mà quên hắn là một nam tử thành niên khỏe mạnh,
cũng sẽ động tình, cũng sẽ muốn chiếm lấy cô nương vừa ý.