Lâm Phong cung kính nhận lấy thánh chỉ, nói cám ơn với nội thị, “Bàng nội quan, làm phiền.”
Nội thị tới đây tuyên chỉ chính là đại thái giám Bàng Đắc Tín bên cạnh Hoàng đế, Bàng Đắc Tín có nhãn lực bậc nào, đối với Lâm Phong vị tân quý trong triều, thông gia của Hoàng đế tự nhiên rất ân cần, cười nói: “Đại Điện hạ và lệnh ái đây là chuyện vui bao lớn, ta đang muốn tới dính chút không khí vui mừng đấy.” Giọng nói hết sức khiêm tốn, thân thiết.
Lâm Phong thấy tiểu nữ nhi bảo bối hai mắt sáng trong suốt nhìn mình, liền dịu dàng nói cho nàng nghe, “Nữ nhi ngoan, tỷ tỷ của con được Hoàng đế bệ hạ gả cho đại Hoàng tử rồi, cũng chính là Diệu ca ca của ngươi.”
“Như vậy sao.” Trên khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn tinh tế của Lâm Thấm hiện lên vẻ thất vọng, “Cũng không thấy người làm mai tới cửa cầu hôn.”
Mặc dù nàng nhỏ, cũng biết thành thân cần người làm mai, khi chơi trò quá gia gia với người bạn nhỏ còn từng đóng giả người làm mai đấy.
(*) Quá gia gia: một trò chơi nhập vai của con nít. Chơi cùng với nhóm bạn chia ra sắm vai một thành viên trong gia đình, như ‘bố’, ‘mẹ’, ‘vật cưng’…, sử dụng đạo cụ đơn giản (cũng có thể không cần), bắt chước các hoạt động hằng ngày của người trưởng thành trong gia đình, ví dụ như nấu cơm, chăm sóc con, kết hôn.
Lâm Phong không đành lòng làm hỏng hăng hái của nàng, vội giải thích cho nàng, “Cầu hôn, không mời bà mối, Hoàng đế bệ hạ tự mình xin cưới với cha.”
“Thật sao.” Lâm Thấm sung sướng.
Bàng Đắc Tín nhìn nhiều Lâm Thấm mấy lần, cười nói: “Lâm đại nhân, đây là nhị tiểu thư của nhà ngài sao? Còn nhỏ tuổi, thật là thông minh lanh lợi.”
Lâm Phong không thiếu được khiêm tốn mấy câu, “Đứa bé quá nhỏ, thường nói vài lời khờ dại càn quấy, khiến ngài chê cười.”
Bàng Đắc Tín nói: “Nơi nào, lệnh ái đáng yêu lắm lắm.” Cúi đầu nhìn Lâm Thấm, khôi hài nói cho nàng biết, “Hoàng thượng thật sự xin cưới với Lâm đại nhân, ta chính tai nghe được, có thể làm chứng.”
Lâm Thấm ngọt ngào cười, “Như vậy ta liền yên tâm.”
Nụ cười tinh khiết của tiểu nữ hài nhi này phát ra từ nội tâm cực kỳ có sức cuốn hút, ngay cả Bàng Đắc Tín đại thái giám lâu nay chìm nổi trôi giạt trong cung đình trái tim cũng mềm mại, theo bản năng cười lên theo nàng.
Người Lâm gia cũng không cần nói ra, thấy tiểu Lâm Thấm suy nghĩ thay tỷ tỷ như vậy, cũng cảm động đến không xong.
Tiêu thị và La Châm, La Anh vốn kinh sợ, thấy Lâm gia hài hòa hữu ái như vậy, Bàng Đắc Tín là hồng nhân bên cạnh Hoàng đế còn lấy lòng Lâm Phong, Lâm Thấm rõ ràng như vậy, phần khó chịu kia trong lòng, khỏi phải nói. dfienddn lieqiudoon
(*) Hồng nhân: Người tâm phúc, người tin cậy
“Bàng nội quan cực khổ, mời vào trong sảnh đãi trà.” La Châm lên tinh thần, cười theo nói.
Mặc dù hắn được Tiêu thị nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, Tiêu thị cũng dung túng Thế tử La Giản không giống như dung túng hắn, nên quản vẫn quản, nên dạy vẫn dạy, La Châm vẫn rất thuần thục đạo lý đối nhân xử thế. Bàng Đắc Tín là thái giám được sủng ái nhất bên cạnh Hoàng đế, hắn tự nhiên sẽ không lạnh nhạt, phải thịnh tình khoản đãi.
“Tạp gia còn phải về cung phục mệnh với Hoàng thượng, cũng không tiện quấy rầy.” Bàng Đắc Tín cười cự tuyệt hắn.
Giọng cự tuyệt của Bàng Đắc Tín rất uyển chuyển, nhưng mặt của La Châm vẫn đỏ.
Còn phải về cung phục mệnh với Hoàng thượng khẳng định là thật, nhưng mà, vào lúc này Bàng Đắc Tín còn nhàn nhã đứng ở đây nói chuyện với Lâm Phong, Lâm Thấm, rõ ràng không vội đi. Không vội đi, lại từ chối lời mời của hắn, chỉ có thể nói rõ hắn không quan trọng thôi.
Bàng Đắc Tín tươi cười rạng rỡ nói cho Lâm Phong, “Xin tôn phu nhân, lệnh ái chuẩn bị một chút, hai ngày nay sợ rằng Thái hậu sẽ triệu kiến.”
Lâm Phong nhất nhất đồng ý, “Bàng nội quan yên tâm, hạ quan biết rõ.”
Bàng Đắc Tín nhìn quen mắt, cười nói: “Lâm đại nhân, nhị tiểu thư nhà ngài sợ rằng cũng phải chuẩn bị một chút rồi, thập tứ Điện hạ mới vừa rồi vẫn nhắc còn đến nhị tiểu thư của ngài với Hoàng thượng đó.”
Lâm Phong hơi mơ hồ, “Thập tứ Điện hạ?” Hắn còn không biết Hoài Viễn Vương từng mang theo Lương Luân và Cao Nguyên Dục đôi biểu huynh đệ này đến phủ Tấn Giang Hầu.
Lâm Thấm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, “Là tiểu mập mạp sao? Tiểu mập mạp cứ thích giận dỗi với ta, ta không thích để ý đến hắn, không thích chơi cùng hắn.”
Bàng Đắc Tín không khỏi ngẩn người một lúc.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người gọi Cao Nguyên Dục là “Tiểu mập mạp”, cũng là lần đầu tiên nghe thấy có tiểu cô nương nói không thích để ý đến Cao Nguyên Dục, không thích chơi đùa cùng một chỗ với hắn.
“Nữ nhi, không được vô lễ.” Lâm Phong sờ sờ đầu nhỏ của Lâm Thấm, ôn tồn nói.
Giọng nói của hắn quá mềm mại, thay vì nói là khiển trách, còn không bằng đang khuyên nhủ.
Lâm Thấm uất ức nhìn cha nàng, đầu nhỏ vô lực dựa vào trong ngực cha.
Lâm Phong đau lòng đến không xong, tự nhiên sẽ không khiển trách con gái nữa, ngược lại ôm nàng vỗ nhè nhẹ, “Nữ nhi ngoan, không sao.”
Lâm Khai và Lâm Đàm cũng tới dỗ muội muội.
Bàng Đắc Tín coi như mở rộng tầm mắt. Vị nhị tiểu thư Lâm gia này được nuông chiều vô cùng rồi, thập tứ Điện hạ, tiểu mập mạp, về sau nếu ngươi muốn chơi đùa cùng với nàng, sợ rằng phí sức rồi. Nghĩ đến dáng vẻ mới vừa rồi Cao Nguyên Dục ở trước mặt Hoàng đế luôn miệng “Lâm Thấm”, “Lâm Thấm”, không khỏi rất đồng tình với Cao Nguyên Dục.
“Nhị tiểu thư, ngươi vào cung gặp được Thái hậu nương nương, lão nhân gia bà thích đứa bé nhất.” Bàng Đắc Tín cũng giúp dụ dỗ Lâm Thấm.
Lâm Thấm cười híp mắt nói, “Ta thích Thái hậu nương nương, ta không có bà nội, cũng không có bà ngoại.”
Lâm Phong e sợ những lời si ngốc này của tiểu nữ nhi người ngoài nghe không hiểu, vội vàng giải thích thay cho Lâm Thấm, “Bàng nội quan, ý của tiểu nữ là bà nội con bé mất sớm, bà ngoại mất sớm, vô phúc nhìn thấy, vì vậy con bé thấy lão nhân gia hiền lành lại cảm thấy dễ thân…”
Khóe mặt Bàng Đắc Tín giật giật một cái, thì ra Lâm nhị tiểu thư này nói một câu, bên cạnh còn phải có người tùy thời giải thích thay nàng, ôi, tiểu cô nương Lâm gia này được nuông chiều mà nuôi.
Từ biệt Lâm Phong, Bàng Đắc Tín ra cửa lên ngựa.
La Châm cố nén bất mãn và úng túng, cũng đầy mặt nụ cười tiễn ra.
Tính tình Bàng Đắc Tín khôn khéo, tất nhiên ân cần với Lâm Phong, cũng vô cùng khách khí với La Châm. Sau khi từ biệt hai người, mang theo tiểu nội thị của hắn phóng ngựa bay nhanh, không lâu lắm, bóng lưng liền biến mất ở góc đường.
La Châm và Lâm Phong đứng ở trước cửa, đều rất xa lánh nhau.
Mấy lần La Châm muốn mở miệng chúc mừng Lâm Phong, nhưng lời sắp đến cổ họng rồi, nhưng vẫn mở miệng không nổi –– nếu như không có chuyện hôm nay còn may, ngày hôm qua hắn mới bởi vì đôi huynh muội La Giản, La Thư này mà đi phủ Thuận Thiên một chuyến, hiện giờ muốn hắn nở nụ cười chúc mừng Lâm Phong, hắn thật sự không phục. Cho dù trên lý trí hắn biết nên biểu hiện tự nhiên thanh thản, nhưng trên thực tế chính là không làm được.
“Ta tới đây, ta tới đây.” La Giản vội vàng hấp tấp, mặt kích động chạy ra, “Nghe nói trong cung có người tới đây tuyên chỉ rồi hả? Cháu gái ngoại của ta được sắc phong làm Hoàng trưởng tử phi rồi hả? Ôi chao, chuyện này thật tốt quá, thật tốt quá.” Hưng phấn xoa xoa tay, không biết nên nói gì mới tốt nữa.
La Châm nhìn thấy hắn, trong mắt sắp tóe lửa.
Chính là người không chịu trách nhiệm trước mắt này, trước khi người một nhà La Thư đến hắn đều rộng rãi phóng khoáng “Toàn giao cho ta, các ngươi mặc kệ!”, sau khi người một nhà La Thư đến đây, vừa đập cửa chính vừa mượn cơ hội gây chuyện, hắn hay rồi, chạy đến không còn bóng dáng!
“Đại ca, huynh thật tốt.” La Châm cắn răng nói.
“Được, được.” La Giản hơi ngượng ngùng, “Nhị đệ, đại ca vô cùng tốt.”
La Châm vốn tức giận, La Giản như vậy, càng thêm châm dầu vào lửa.
Lâm Phong cũng coi như là người có hàm dưỡng có lanh lợi, vào lúc này lại không nhịn được xoay người, len lén bật cười.
Câu “Đại ca, huynh thật tốt.” Kia của La Châm là cắn răng nghiến lợi, căm thù đến tận xương tủy, La Giản lại lý giải theo ý tứ mặt chữ, nói “Nhị đệ, đại ca vô cùng tốt”, không được, không nhịn được, chuyện này thật sự quá buồn cười.
Lâm Thấm không hiểu được, nàng thấy phụ thân như vậy, liền ôm cổ hắn nhỏ giọng hỏi, “Phụ thân, sao vậy.”
Lâm Phong nín cười, “Không có việc gì, cậu cả con nói chuyện cười đặc biệt buồn cười, vì vậy phụ thân liền cười một tiếng.”
Lâm Thấm không khỏi buồn bực, “Cậu nói chuyện cười rồi sao? Con không nghe thấy mà.”
Lâm Phong càng cảm thấy buồn cười, nhỏ giọng nói cho nữ nhi, “A Thấm ngoan, vào lúc này không tiện nói, về nhà phụ thân tỉ mỉ nói cho con nghe, có được không?”
Lâm Thấm sung sướng gật đầu, “Được.”
La Giản và La Châm đứng mặt đối mặt, La Châm hận cắn nát răng ngà, La Giản cũng ngây thơ không biết, nhìn qua có vài phần vui vẻ.
Lâm Phong cười một lúc lâu, mới xoay người mặt mày hớn hở chào hỏi La Giản, “Đại cữu huynh, nhiều năm không gặp, tiểu đệ thật nhớ nhung.”
Mặc dù La Giản chậm lụt, nhưng cũng cảm thấy La Châm quá không giống bình thường, khi đang không được tự nhiên, thấy Lâm Phong tới đây chào hỏi, trong ngực còn ôm tiểu Lâm Thấm, mừng rỡ, “Muội phu, đệ trở lại? Đại ca cũng nhớ đệ. Tiểu a Thấm, mau tới mau tới, cậu ôm cháu.” Đưa tay muốn ôm Lâm Thấm.
Đầu nhỏ của Lâm Thấm lắc lắc giống như lắc trống bỏi, ôm cổ Lâm Phong không buông, “Mới không cần cậu, muốn cha cháu.”
Hôm nay tâm tình Lâm Phong thật sự quá tốt rồi, cười làm phiên dịch thay Lâm Thấm, “Đại cữu huynh, a Thấm có ý tứ là, bây giờ con bé có phụ thân rồi, đâu còn cần cậu đâu?”
La Giản không khỏi tối mặt.
“Tiểu nha đầu không có lương tâm.” Hắn căm hận mắng một tiếng.
Lâm Thấm làm mặt quỷ với hắn.
Sau khi Lâm Đàm tiếp ý chỉ liền trở về phòng, La Thư lại không đi, dương dương hả hê khoe khoang với đám người Tiêu thị, La Anh, “Chuyện vui của đại nha đầu nhà ta sắp đến, chư vị, đến lúc đó nhất định phải quang lâm hàn xá uống ly rượu mừng.”
Tiêu thị ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói mừng với nàng, “Chúc mừng ngươi, a Thư, đại nha đầu nhà ngươi kết được mối hôn sự tốt, trời ban duyên lành.”
Tiêu thị rốt cuộc lớn tuổi, trong lòng bà thật ra thất vọng nhiều hơn bất kỳ ai, nhưng ngoài mặt còn có thể miễn cưỡng duy trì, La Anh thì không được, nàng là tiểu cô nương được Tiêu thị nuông chiều từ bé đến lớn, tính nhẫn nại cực kỳ không tốt, lúc này thấy La Thư mà nàng không ưa hả hê, liền âm dương quái khí “Ôi chao” một tiếng, “Ôi chao, không được rồi, về sau nữ nhi của ngươi phải làm Hoài Viễn Vương phi rồi sao, chúc mừng chúc mừng. Ngươi nói, nhị Hoàng tử đã là Khang Vương rồi, tam Hoàng tử cũng là Mục Vương rồi, sao đại Hoàng tử còn là Hoài Viễn Vương chứ, còn không có tước vị cao bằng đệ đệ mình? Tước vị của hắn thấp không cần gấp gáp, làm hại con gái ngươi chỉ có thể làm Quận Vương phi, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc chỉ là một vị Quận Vương phi.” Tiêu thị và Toàn thị hai người mẹ chồng nàng dâu trăm miệng một lời.
“Đúng vậy, đáng tiếc chỉ là vị Quận Vương phi.” Mấy người Nhương thị, La Văn Úy cũng làm ra dáng vẻ tiếc nuối, khóe miệng lại treo nụ cười châm chọc.
La Thư khí thế mạnh mẽ, “Điều này các ngươi lại không hiểu, ý chỉ của Hoàng thượng nhắc tới bốn chữ Hoài Viễn Vương phi rồi hả? Không có, trên thánh chỉ viết rất rõ ràng, là Hoàng trưởng tử phi. Hoàng trưởng tử phi các ngươi có hiểu là ý gì không?” Dáng vẻ đắc ý ngạo mạn đi tới bên cạnh từng người hỏi, “Dì ngươi hiểu chứ? Thế tử phu nhân ngươi hiểu không? Nhị thiếu phu nhân, tam thiếu phu nhân, tứ thiếu phu nhân, các ngươi thì sao, hiểu không?”
Trong lòng Tiêu thị trèo lên trèo xuống.
Đúng vậy, trên thánh chỉ nói là Hoàng trưởng tử phi, mà không phải là Hoài Viễn Vương phi…
La Thư hỏi từng nữ quyến của phủ Tấn Giang Hầu, hết sức hài lòng, đặc biệt kéo La Anh, thành thật cởi mở, “Hoàng trưởng tử phi này được sắc mệnh như vậy, đến Hoàng thứ tử, Hoàng tam tử, ngươi nói thử xem, sẽ là tình hình gì? Ta đoán trên chiếu thư nhất định sẽ viết “Sắc phong làm Hoàng thứ tử phi’ ‘Sắc phong làm Hoàng tam tử phi’, ngươi nói có đúng không? Chao ôi, trưởng tử và con thứ kém xa rồi, Thẩm đại thiếu phu nhân, ngươi nói đúng không?”
La Anh căm tức bỏ qua nàng.
La Thư thật sự muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
La Anh à La Anh, ta nói đến chỗ đau của ngươi đi? Đừng luôn mồm nói Thẩm Minh Họa của ngươi nữa, nó tỏ vẻ nữa, tương lai chẳng qua cũng chỉ là Hoàng thứ tử phi mà thôi.
“Đừng như vậy, Hoàng thứ tử phi cũng vô cùng tốt.” La Thư có ý tốt, vẻ mặt thành khẩn nói.
La Anh giận đến chân mày dựng lên, La Thư lại cười đến càng vui vẻ hơn.
Hôm nay La Thư đại triển kỳ tài, chọc La Anh nổi giận đùng đùng rời khỏi phủ Tấn Giang Hầu, nói đến Tiêu thị che ngực thiếu chút nữa mềm oặt ngã xuống, nói đến đông đảo nữ quyến phủ Tấn Giang Hầu mặt mày xám tro không còn chút máu, mới dương dương hả hê mang theo vị hôn phu và con trai con gái, trở lại Lâm Lang hiên.
Trở về, La Thư liền kéo Lâm Đàm ra ngoài quan sát từ trên xuống dưới, càng quan sát càng hài lòng, mở cờ trong bụng, “A Đàm nhà ta vừa đẹp lại đoan trang, trời sinh chính là phải làm Vương phi.”
Tuy Lâm Đàm hào phóng, nhưng cũng bị nương mình nói đến xấu hổ, cả hai gò má bị nhiễm đỏ bừng.
Lâm Phong mỉm cười, “Phu nhân, đừng nói tiếp nữa, mặt a Đàm đã đỏ lên.”
Lâm Khai cũng nói vào giúp, “Đúng vậy, nương, đừng nói nữa, ngay cả sau tai a Đàm cũng đỏ rồi.”
Lâm Hàn kéo La phu nhân, “Nương, tỷ tỷ xấu hổ, không thể nói nữa.”
Trong số người cả nhà, chỉ có Lâm Thấm chú ý tới điểm khác biệt, nàng cười hì hì, gẩy bàn tính, “Tỷ tỷ phải gả cho Diệu ca ca, vậy không phải chúng ta thêm thân thích sao?”
Cha mẹ nàng, ca ca tỷ tỷ cả nhà cười ầm lên.
A Thấm, trong cái đầu nhỏ này của con, cả ngày đều nghĩ cái gì.
Lâm Khai trêu ghẹo nói: “A Thấm nói rất đúng, chúng ta lại thêm thân thích A Thấm, thân thích của chúng ta không chỉ nhiều hơn, mà còn rất rộng rãi đấy, nói ví dụ như, bây giờ Hoàng đế bệ hạ cũng là thân thích với muội đấy.”
Lâm Thấm say mê vô hạn, “Hoàng đế cũng là thân thích của muội nha, thật tốt quá, hì hì.”