Kiều Nữ Thương Hộ Không Làm Thiếp

Chương 2: Vào kinh



“Nghe nói Ngũ muội muội ngày mai muốn cùng cô mẫu vào kinh.”

“Sợ là ba bốn năm cũng không trở lại.”

“Có lẽ ba bốn năm đều không trở lại.”

“Đi, chúng ta đi nhìn nàng một cái.”

Vì thế, Ninh Tam Tứ Lục Thất Bát cô nương chi chi thì thầm mà đi tới, trừ bỏ đại cô nương cùng nhị cô nương đã xuất giá, cháu gái Ninh gia bối đều tới phòng Ninh Khanh ở.

“Ngũ muội muội ngày mai phải gả tiến Thần Vương phủ làm người bề trên đi đi.” Ninh Tam cô nương vẻ mặt hâm mộ.

“Nói được dễ nghe, còn không phải làm thiếp sao!” Ninh Tứ cô nương khinh thường.

“Có thể làm thiếp trong thân vương phủ, cũng đều cao quý hơn so với chúng ta!” Ninh Lục cô nương cũng hâm mộ.

“Hừ, dù sao ta mới không làm thiếp!” Ninh Tứ cô nương tiếp tục biểu thị công khai tự cho mình là thanh cao.

“Vì sao là Ngũ tỷ tỷ không phải Tam tỷ tỷ hoặc Tứ tỷ tỷ?” Ninh Thất cô nương nói.

“Ai kêu ngươi không có dung mạo ngây thơ đáng yêu như thiên tiên!” Ninh Bát cô nương đáp.

Nói xong, tất cả mọi người xoát một tiếng mà nhìn phía vai chính trong sự kiện. Chỉ thấy dung mạo ngây thơ đáng yêu như thiên tiên, ngũ cô nương Ninh Khanh chính là vẫn không nhúc nhích mà ngồi ở trên giường, mang theo khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh bạch bạch nộn nộn, môi hồng nhỏ xinh dẩu lên, một đôi con mắt sang trong đong đầy nước mắt ủy khuất, một bộ dáng muốn khóc mà cố nén, quả nhiên đủ ngây thơ đáng yêu!

Ninh Tam Tứ Lục Thất Bát cô nương lại chi chi thì thầm mà phát biểu các loại cảm tưởng ý kiến, liêu tận hứng, mới chưa đã thèm mà rời đi.

Buổi trưa ngày hôm sau, dùng xong bữa trưa, Thần Vương Phi cùng Ninh Khanh khởi hành hồi kinh.

Các cô nương nhìn Ngũ nha đầu đáng yêu ngây thơ cùng các nàng rưng rưng cáo biệt, mới hậu tri hậu giác lả lướt không chứa lên, sôi nổi đem đồ chơi nhỏ mà mình thích đưa cho nàng.

Ninh lão thái thái lại là hận sắt không thành thép. Nương của Ngũ nha đầu sớm chết, cha ruột lại là cái dạng mặc kệ nữ nhi chết sống, hơn nữa Ninh Khanh lớn lên lại xuất sắc, tính cách lại tốt, không khỏi nhiều yêu thương chút.

Làm một phụ nhân thương hộ, giá trị quan của nàng chính là thà làm thiếp của quý nhân, còn hơn làm thê của người nghèo. Có thể làm thiếp cho quý tộc, đó là sự tình phong cảnh! Chỉ cần thể diện phong cảnh, liền vui vẻ, vui vẻ tự nhiên liền hạnh phúc. Ngũ nha đầu này quá không hiểu chuyện đi!

Mọi người nói xong lời từ biệt, mã phu giơ lên roi ngựa “Giá” một tiếng tuyệt trần mà đi.

Ninh Khanh rúc ở một góc thương tâm, một bên Thần Vương Phi khe khẽ thở dài, nhưng nàng là người ăn nói vụng về, không hiểu an ủi người, chỉ đau lòng mà ôm nàng, ôn nhu nói: “Hài tử ngoan, rồi sẽ tốt lên thôi.”

Ninh Khanh lau nước mắt, gật gật đầu.

Đúng vậy, cũng chỉ có thể kỳ nguyện như thế! Thời gian còn dài đâu, nàng chưa chắc phải cho người ta làm tiểu thiếp!

Ở trong cảm nhận Ninh Khanh, tiểu thiếp di nương gì đó đều là tồn tại không đạo đức!

Bởi vì nàng cũng không phải là người cổ đại, mà là một người xuyên không tới, tới nơi này đã nửa năm.

Nếu là người khác xuyên qua gặp được tình huống như nàng, sớm đã vung quyền đánh lão thái thái, chân đá Thần Vương Phi! Không phải rời đi Ninh gia lang bạt thiên hạ, thì chính là ở Ninh gia nháo đến gà bay chó sủa.

Nhưng nếu là người xuyên qua nguyên bản liền sống trong nhung lụa, là cô gái nhỏ mỗi ngày hết ăn lại chơi, ngốc ngốc manh manh thì như thế nào đây?

Đáp án là: Không thể được!

Chỉ có thể xe đến trước núi ắt có đường, thuyền cập bến tự nhiên có chỗ đậu. Đi một bước tính một bước, tóm lại sẽ có biện pháp, hiện tại liền tính toán vỡ đầu cũng vô dụng a! Nàng thực hiểu được bảo hộ chính mình, cũng không giãy giụa vô ích, chỉ đánh nếu đã có sẵn gậy a!

Việt Thành nằm gần Thượng Kinh, là thành phủ lớn thứ hai ở Thiên Thịnh quốc sau đế đô Thượng Kinh. Từ Việt Thành Ninh gia lấy tốc độ không nhanh không chậm, mỗi đêm ở trọ nghỉ tạm một chút, không sai biệt lắm mất nửa tháng lộ trình.

Sau mười lăm ngày, Ninh Khanh cùng Thần Vương Phi rốt cuộc tiến vào cửa thành Thượng Kinh.

Nhìn chợ cùng cửa hàng càng ngày càng phồn hoa, lực chú ý của Ninh Khanh bị chuyển di, cuối cùng lộ ra tươi cười. Việt Thành tuy rằng nằm gần Thượng Kinh, nhưng rốt cuộc đường xá không gần, bọn tỷ muội đều là nữ nhi gia mảnh mai, cho nên chưa bao giờ tới.

“Hài tử ngoan, chờ nghỉ ngơi mấy ngày, cô mẫu liền mang ngươi đến trên đường đi dạo một chút.” Thần Vương Phi nói.

“Vâng.”

“Vương phi, Thần Vương phủ so với chỗ kia còn lớn hơn sao?” Khác với Ninh Khanh, Sơ Nhụy, nha hoàn của Ninh Khanh hưng phấn nhiều hơn thương tâm. Nàng nửa vén rèm, nhìn một khu nhà sát đường đi, trên cạnh cửa cao cao treo thẻ bài đề Trang Quốc Hầu phủ. Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy chiếm nửa con phố.

“Đúng. Thần Vương phủ là trạch phủ chiếm nhiều đất nhất ngoại trừ hoàng cung.”

“Thế tử rất khó ở chung sao?” Sơ Nhụy khẩn trương mà nói.

Thần Vương Phi cười nói: “Không phải khó ở chung, mà là chúng ta đều ở chung không dậy nổi.”

Cỡ nào đả kích người a! Nhưng lại là sự thật! Ninh Khanh thật sâu mà u buồn, đây là lần đầu tiên nàng hơi hơi cảm nhận được sâu sắc về cấp bậc dưới chế độ tôn ti.

“Hài tử ngoan, không sợ, tới nơi đó rồi ngươi theo ta ở chung. Tuy rằng cùng dưới mái hiên, nhưng có khi hai ba tháng ta đều không chạm mặt hắn. Chỉ cần ngươi không chê nhàm chán, ngày qua ngày nhưng thật ra thanh tĩnh.”

Ninh Khanh liên tục gật đầu đồng ý.

Xe ngựa lung lay mà đi tới Thần Vương phủ ở Vinh Xương phố, xốc mành có thể nhìn thấy đại môn cao rộng sơn son thiếp vàng của Thần Vương phủ, hai bên là sư tử đá cao bằng người giương nanh múa vuốt, ở Thượng Kinh tấc đất tấc vàng này, đình đài lầu các liên miên vây sau tường cao chiếm ước chừng toàn bộ Vinh Xương phố. So dọc với các phủ đệ nhìn thấy dọc theo đường đi đều khí phái hơn hẳn.

Cửa chính của Thần Vương phủ đóng chặt, xe ngựa tự nhiên không đi cửa chính, mà là vòng đến cửa nách Tây Nam mà vào.

Xe ngựa đi một hồi, liền dừng lại, hai người xuống xe, lại thay đổi cỗ kiệu, ngồi khoảng mười lăm phút, mới chân chính tới chỗ ở của Thần Vương Phi.

Ninh Khanh ngẩng đầu, chỉ thấy bức hoành phi khắc ba cái chữ vàng “Tĩnh Tâm Uyển”. Bên trong vườn nhiều loại hoa cỏ, mặt sau một loạt dãy, tây sườn trồng một loạt cây liễu, phía trước còn lại là hơn mười chậu xuân cúc xếp thành hàng đôi, trông thật thanh nhã. Bài trí trong nội thất cũng lấy thanh nhã gọn gàng là chủ đạo.

Đúng như lời Thần Vương Phi nói, là chỗ ở thanh tĩnh.

“Vương phi đã trở lại!” Mấy người ăn mặc kiểu nha hoàn ma ma cười tiến lên chào hỏi.

“Đây là chất nữ nhà mẹ đẻ ta, ta đãi nàng giống nữ nhi thân sinh, các ngươi nhưng đừng đi tâm.” Thần Vương Phi nói.

Bọn nha hoàn nhất nhất chào hỏi, Thần Vương Phi giới thiệu người trong phòng, Ninh Khanh âm thầm lưu tâm.

Hai đại nha hoàn Tĩnh Văn cùng Tĩnh Tư, bốn nhị đẳng nha hoàn, hai thô sử nha hoàn. Ngoài ra còn có một quản sự ma ma, hai thô sử bà tử.

Trong ngoài hạ nhân lên tới mười một người, đối với một Vương phi mà nói là cực kỳ khó coi.

Vương phủ ở phương diện ăn ở không có bạc đãi nàng, ở phương diện dùng người tự nhiên cũng sẽ khôngbạc đãi đi.

Nhưng Thần Vương Phi tự cảm thấy mình xuất thân đê tiện, chỉ là vật bài trí đem gác xó, nên liền nói chính mình yêu thích thanh tĩnh, người đủ dùng là được rồi, đem một ít kẻ nói như rồng leo, làm như mèo mửa, dương phùng âm vi đuổi đi ra ngoài.

Thần Vương Phi mỗi ngày đều bình đạm như nước, không phải trồng hoa chính là thêu hoa, việc gì cũng không có, mười một cá nhân xử lý cuộc sống hàng ngày của nàng thật đúng là có thừa!

Ninh Khanh vào kinh chỉ dẫn theo hai người, một cái là nha hoàn Sơ Nhụy, một cái khác là bà vú Tề ma ma. Thần Vương Phi nghĩ hàng ngày nàng và mình ăn ở cùng một chỗ, liền không có phái thêm người, chỉ đem một cái nhị đẳng nha hoàn của chinh mình, tên là Tuệ Bình cho nàng. Lại phân phó Tĩnh Văn đem một gian tây sương Uyển tốt nhất Tĩnh Tâm thu thập tốt cho Ninh Khanh ở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.