Hai người chờ khoảng hai khắc, Từ Văn Thanh dìu một đồng đội, cùng những thủy thủ khác khập khiễng xuất hiện trước mắt Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên.
Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên tự giác tiếp lấy đồng đội bị thương từ tay Từ Văn Thanh, mọi người yên lặng trở về, xuất phát hai mươi lăm người, lúc về chỉ vẻn vẹn hơn năm người.
Lúc trở lại nơi hạ trại, Tè Văn Thanh lấy ra hai bầu nước, trong ba lô thủy thủ bị què chân hai bầu, trong tay đồng đội bị thương vẫn nắm chặt một bầu, tổng cộng năm bầu lại phải đổi lấy cái giá đắt là tính mạng của hai mươi đồng đội.
Từ Văn Thanh trầm mặc một lúc lâu, sau đó đi về phía lầu vải, kể rõ tình huống với những tổ trưởng khác.
Theo được biết, tình huống của những tổ khác cũng không lạc uan hơn, rất nhiều tổ chỉ còn một hai người, có tổ còn chưa có ai trở về. Mà những tổ đã trở về so ra còn bết bát hơn tổ của Từ Văn Thanh, trong tổ Từ Văn Thanh còn mười người, một phần ba lúc đầu, mà những tổ còn lại thì tám người là nhiều nhất. Tổ ít nhất chỉ có ba người.
Thu hoạch không được bao nhiêu mà mất đi bao nhiêu tính mạng như vậy, đủ biết đảo này quả là nơi đại hung.
Thuyền trưởng Từ Trường Phát nghe xem tình hình xong, nhìn sắc trời chậm rãi đen dần bên ngoài, chỉ có thể an ủi tất cả những tổ trưởng: “Đảo này hung hiểm khó lường, xem ra không có cách nào thu thập tài nguyên, chúng ta tu tập mọi người về đủ, ngày mai về lại thuyền, các ngươi cũng về nghỉ ngơi đi!”
Tất cả tổ trưởng mang theo bộ mặt nặng nề trở về, lại không ngờ đây chỉ mới gần bắt đầu.
Ban đêm, các tổ nhóm lửa, một bên nấu ăn, một bên vây lại sưởi ấm.
Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên kéo Ngọc Diệu Âm lại kể khổ, kê rlại những chuyện khó mà tiếp nhận hôm nay, mong được nàng ai ủi.
Kết quả lại khiến hai người thất vọng, Ngọc Diệu Âm không những không an ủi hai người mà còn hỏi hoa mạn châu sa lúc nãy mang về.
Lâm Đa Bảo lúc này mới nhớ tới đóa mạn châu sa bên trong tíu áo khoác mình, tranh thủ thời gian lấy ra gốc mạn châu sa lúc nãy hai người đào được, đóa hoa vẫn không có bất kỳ hư tổn nào, tươi đẹp ướt át.
Ngọc Diệu Âm nhìn đóa mạn châu sa, lâm vào trầm tư, bình thường hoa mạn châu sa nở nhiều ở nơi ẩm ướt, màu đỏ như máu, nở vào lúc trời gần cuối thu, mà đóa hoa này rõ ràng không phải là hoa mạn châu sa bình thường, hơn nữa bây giờ lại mới chỉ cuối xuân.
Hoa mạn châu sa chỉ có một loài, cũng chỉ có hai màu đỏ trắng, đây dường như là loài cao cấp, bình thường chỉ mọc ở bờ sông, bởi vì hương hoa có thể khiến người chết nhớ lại lúc còn sống, với tư cách là hoa tiếp đón linh hồn, cũng được gọi là hoa bỉ ngạn.
Trong lòng Ngọc Diệu Âm khẽ loạn, nếu như bông hoa trước mắt này là hoa bỉ ngạn, vậy biển đảo này là nơi nào? Đoàn người bọn họ rốt cục đã tới nơi nào?
Lâm Đa Bảo thấy Ngọc Diệu Âm nhìn bông hoa chằm chằm, không để ý đến mình, trong lòng hắn buồn bực, chẳng lẽ hắn không đẹp mắt bằng bông hoa, nghỉ tới đây lại không nhịn được cười, hắn quả thật cũng không quá đẹp mắt!
Hà Kỳ Nguyên nhìn thấy Lâm Đa Bảo ngẩn người, một lát lại nhíu mày, một lát lại cười cười, hắn tranh thủ thời gian đưa tay lên sờ trán Lâm Đa Bảo, “Rất bình thường, không sốt mà, sao lại thành ra thế này?”
“Nói gì đấy, nói gì đấy hả!” Lâm Đa Bảo hung dữ trừng Hà Kỳ Nguyên.
“Ai vừa rồi mặt ngốc thì ta nói người đó!” Hà Kỳ Nguyên không hề yếu thế mà trả lời, tiểu tử, hổ không phát uy, ngươi liền xem ta là mèo bệnh hả!