Lần đầu đi theo mọi người làm nhiệm vụ làm cho Ngọc Diệu Âm sâu sắc cảm nhận được năng lực của mình quá yếu, kinh nghiệm cũng không đủ, bây giờ có thể an tâm ở lại trung tâm săn thú, còn có phòng luyện công thuộc về mình, tất nhiên phải dốc sức sử dụng để giỏi hơn.
Không chỉ có Ngọc Diệu Âm, tất cả mọi người trong tổ đều chăm chỉ luyện công, đường tu luyện như đi ngược dòng nước, không tiến ắc sẽ lùi.
“Hảo tiểu tử, còn lôi kéo huynh mệt mỏi theo đệ!” Linh Hầu vừa cười vừa đi trước.
Lâm Đa Bảo cầm Tinh kim đoán thể trong tay, trong lòng rất là kích động, Tinh kim đoán thể, tên như ý nghĩa, nếu công pháp này có thể luyện thành công, vậy sẽ giống như tiểu cường đánh không chết.
Không chỉ có Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo tranh thủ thời gian luyện tập mà cả người cẩu thả như Ngải Lập cũng nghiêm túc luyện công.
Thay đổi của Ngải Lập làm cho Linh Hầu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, trăm triệu lần không ngờ người luôn luôn lãnh đạm như Ngải Lập lại bị Ngọc Diệu Âm mới tới ảnh hưởng sâu sắc như vậy, vốn luôn không chịu luyện công, luôn tránh né tu luyện, bây giờ lại chủ động tu luyện.
Trong lòng Linh Hầu âm thầm nghĩ: ai, thật không dễ dàng a, vốn như cây vạn tuế bình thường khó ra hoa, nói con hư biết nghĩ lại thì quý hơn vàng, bây giờ Ngải Lập có thể tỉnh ngộ, chính mình về sau khi thấy Ngải Duy cũng có thể giao phó.
Trong lòng Linh Hầu đối với ba người đang chăm chỉ luyện tập kia có một tia chờ mong, không biết đến khi tu luyện chấm dứt ba người họ sẽ cho mọi người kinh hỉ gì đây.