Kiêu Nữ Tu Tiên

Chương 55: Trên đường săn thú



Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

Tốc độ dung nhập vào tổ của Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo rất nhanh, khiến cho Linh Hầu rất thỏa mãn, mọi người thu thập một chút rồi chuẩn bị xuất phát.

“Ngải ca ca, Con hổ thảo nguyên kia có dễ bắt không?”

“Ngọc muội muội à, nếu mà dễ bắ thì cũng chẳng đến lượt làm nhiệm vụ của trung tâm săn thú đâu, Hổ thảo nguyên là thú cao cấp, không dễ bắt cũng không nói, phạm vi sinh sống cũng khó xác định, rất khó tìm, hổ thảo nguyên trên thị trường quả thật là cung không đủ cầu.”

“Cung không đủ cầu?” Ngọc Diệu Âm cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ mọi người ở đây đều thích bắt hổ làm thú cưng, xem ra giới tu tiên đúng là không sinh hoạt theo lẽ thường.

“À, muội còn nhỏ, bây giờ nam tử trẻ tuổi đều lấy thú nuôi hổ làm vui, hổ thảo nguyên lớn lên nhìn rất phong cách không nói, sau khi thuần phục cũng rất nhu thuận nghe lời, trung thành và tận tâm!”

Ồ, trước giờ chỉ mới nghe nuôi chó nuôi mèo làm thú cưng, sao bây giờ còn có cả nuôi hổ nữa thế này? Trong lòng Ngọc Diệu Âm thầm nghĩ, quả thật không tưởng tượng nỏi, hổ cũng coi nhà được sao? Bạn tin sao? Dù sao tôi cũng chẳng tin đâu!

Mang theo một bụng nghi hoặc, Ngọc Diệu Âm chạy theo mọi người, trải qua lần luyện tập công pháp trước, lần này Ngọc Diệu Âm đã đuổi kịp tiết tấu của cả đội, xem ra năng lực rất không tồi.

Trên đường đi, Ngải Lập cũng nói không ít chuyện với Ngọc Diệu Âm, hầu hết đều nói về hổ Thảo Nguyên, nhưng càng nói lại càng khiến nàng mơ hồ.

Trong đầu Ngọc Diệu Âm vẫn nhớ hổ là chúa sơn lâm đấy, còn có câu “Trong núi không hổ, khỉ vượn xưng vương” đấy nhé, những thứ này đều cho thấy hổ sinh sống trong rừng, sao lại đổi thành sống trên thảo nguyên rồi.

Nhưng Ngọc Diệu Âm cũng không hỏi nhiều, dù sao nơi này cũng không giống thế giới trước đây của nàng, hỏi ra không chừng người trong tổ lại sinh nghi về thân phận của mình, vậy sẽ thành hố mất.

Chỉ xoắn xuýt mất một lúc, Ngọc Diệu Âm đã gác nghi ngờ này qua một bên, thuần thục nướng đổ ăn cho mọi người, đồ nướng vốn là sở trường của nàng, ăn mỗi ngày cũng không ngán.

Nàng vừa ngâm nga một điệu dân gian, vừa trở thịt xiên trong tay, thuận tiện trêu chọc Ngải Lập.

“Ngải ca ca, bây giờ võ công của huynh lợi hại như vậy, có thể cho muội thấy lợi hại thế nào không, hay là huynh đánh với Lâm Đa Bảo chút coi?”

“Ngọc muội muốn ta ức hiếp Đa Bảo chắc, đệ ấy vừa tập, sao có thể chặn tấn công của ta.”

“Nếu không huynh bay chút cho muội xem với, tổ trưởng nói trung cấp đều biết bay mà.”

Ngải Lập gãi đầu, cảm thấy Ngọc Diệu Âm dường như có chỗ nào đó nói sai, nhưng cụ thể là chỗ nào thì không nói ra được, hơn nữa quả thật cấp trung cấp đều biết bay, bây giờ mình cũng biết, nếu muội muội muốn xem thì cứ bay vài vòng cho muội ấy xem vậy.

Ngải Lập bắt đaàu bay lên cho Ngọc Diệu Âm xem, nhưng động tác vẫn hơi ngốc, tư thế hơi bất nhã, khiến Ngọc Diệu Âm cười không khép nổi miệng.

“Ngải ca ca, sớm nghe huynh bay rất đặc biệt, hôm nay nhìn thấy quả thật đúng thế!”

Những người khác trong tổ vốn thấy là lạ, bây giờ nghe nàng nói thế liền nở nụ cười.

Ngải Lập vốn đang đắc chí, kết quả nhìn thấy ai cũng đang cười liền biết mình bị Ngọc Diệu Âm đùa mình, “Được lắm, Ngọc muội, muội còn giúp người ngoài ức hiếp đại ca của muội vậy đó!”

“Nào có nào có, muội chưa thấy huynh bay bao giờ nên tò mò mà!” Ngọc Diệu Âm làm nũng nói với Ngải Lập.

Ngải Lập vừa thấy điệu bộ này của nàng liền không có cách nào, Linh Hầu nhìn thấy cũng vui vẻ, câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn đúng là không sai chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.