Đối với vị tiền bối anh minh thần võ, sức phán đoán tinh chuẩn này, Ngọc Diệu Âm đương nhiên là nói gì nghe nấy.
Dù sao mọi người cũng chẳng để ý tới hành động của mình, hơn nữa thủ ở doanh trại có ba người, mình lén chuồn một lát chắc cũng chẳng sao, vì vậy nàng lén nói với Lâm Đa Bảo một tiếng rồi chuồn êm.
Tới bờ biển, nàng phát hiện quả như tiền bối Tra Minh nói, nơi đây quả thật hỗn độn, chỉ là sao chỗ này cách chỗ họ cắm trại không xa, động tĩnh lại lớn vậy mà mọi người không ai mảy may phát hiện ra, Ngọc Diệu Âm cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ lại, có lẽ việc đấu đá này đã kết thúc trước khi bọn họ tới!
Ngọc Diệu Âm cảm thấy lý do này khálà đáng tin cậy, vì vậy cũng không hỏi tiền bối Tra Minh.
Tuy trong ngoài khong có ai nhưng Ngọc Diệu Âm vẫn không dám mạo mà y lời tiền bối Tra Minh lấy hoa mạn châu sa ra. Mặt đất sau trận chiến đã trở nên cứng rắn vô cùng, Ngọc Diệu Âm đi tới đi lui cũng chẳng lưu lại chút dấu vết nào.
“Thú tinh” rơi bừa bãi đương nhiên bị Ngọc Diệu Âm thu từng viên một, có vài chi động vật chưa hư thối, nàng cũng nặt lên, bởi qua tiếp xúc với Ngải Lập, Ngọc Diệu Âm biết đồ không hư thối chính là bảo bối, có thể đôiỉ thành tinh thạch, bây giờ may mắn gặp được đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng Ngọc Diệu Âm vẫn cẩn tuân lời của tiền bối Tra Minh, chỉ nhặt thú tinh lộ ra bên ngoài và tứ chi không dính máu.
Nhặt xong, Ngọc Diệu Âm men theo đường cũ trở về, trong lòng vô cùng sung sướng, những vật này Ngọc Diệu Âm tự chia làm hai phần, cái nàng cảm thấy quý và cái nàng cảm thấy không quý, sau đó sắp xếp vào nhẫn trữ vật của mình.
Đang lúc Ngọc Diệu Âm trở lại khu vực an toàn, nhanh chóng thu hoa mạn châu sa lại để trở lại nơi trú quân thì chợt nghe mấy tiếng sột soạt, nàng men theo âm thanh đi tìm, lại phát hiện ra một con chim non vô cùng xấu xí trong bụi cỏ.
Ngọc Diệu Âm từng gặp qua mấy thứ xấu rồi, những xấu cỡ vầy thì vẫn chưa, lông chim như bị đốt, không được trọn vẹn đầy đủ nhưng lại không có dấu vết bị đốt. Hai mắt một bên thì chỉ độc mỗi lòng trắng, bên còn lại chỉ có con ngươi bé tí hin. Lông vũ trên đầu màu vàng và xanh á, nhìn xa như thể phân chó, cũng may mỏ con chim này lớn, chiếm hơn nửa cái mặt, hơn nữa hình như cũng vô cùng sắc bén.
Nếu không phải con chim xấu xí có cái mỏ kì lạ như vậy, nàng cũng chẳng để ý tớ làm gì, vốn nàng tính bắt một con đẹp đẹp xinh xinh bầu bạn, kết quá lại gặp một con xấu đau xấu đớn như vậy.
Nhưng nàng vẫn cẩn thận bỏ con chim vào túi linh thú lớn, cẩn thần từng chút một, nàng nhìn ra con chim này bị thương, có thể không bị nghiền thành bột phấn ở nơi vừa đấu đá kinh dị thế này thì hẳn không phải loại thú bình thường, bởi vì quanh đây chỉ bao trùm vẻ chết chóc, nhìn qua như không có vật sống.
Dưới tình huống này, con chim xấu xí này hiển nhiên đã được Ngọc Diệu Âm coi trọng.
Đối với mấy vết thương trên người con chim này, Ngọc Diệu Âm chẳng am hiểu chút nào, nhưng chắc lát hỏi Ngải Lập cũng chẳng sao đâu.
Ngọc Diệu Âm bỏ đi không lâu, một bóng dáng lớn xuất hiện bên bãi biển, nhìn qua trên mặt đất đã mất rất nhiều Thú tinh thì rất kinh ngạc, nhưng lại không tìm ra được chỗ nào khả nghi, Đan điền không nát, thi thể thú tinh vẫn còn, dùng thần thức thăm dò trăm dặm chung quanh cũng chẳng thấy người nào nhiễm khí tức nơi này cả.