Có lẽ là mình đa nghi rồi, đám thú này liều mạng đánh nhau, có khi đã bị đối thủ chọc thủng đan điền, không lưu lại thú tinh rồi, dù sao thì khí tức nơi đây vẫn tràn đầy như lúc chiến đấu, cũng không có bất kì hơi thở của ai mà.
Ngoại trừ đống thi cốt còn dư lại, mấy loài chim bay qua đều biến thành tro, bị thổi tan bốn phía, có lẽ song phương đánh nhau đến mức cá chết lưới rách, chẳng lưu lại chút nào. Bóng dáng cự lớn thỏa mãn gật đầu, xác định lại chung quanh không có bất kì năng lực siêu quần nào, người có thể cướp đoạt không kiêng nể gì cũng không thể biến mất trong nước mà không để lại dấu vết gì được.
Ngọc Diệu Âm đương nhiên hoàn toàn không hay biết gì chuyện này, nàng nhặt được nhiều đồ như vậy nên trong lòng rất vui vẻ, vừa đi vừa ngâm nga, vừa hay đụng phải Ngải Lập đang hứng chí bừng bừng quay về.
“Ngải ca ca về rồi sao, hôm nay có thu hoạch gì không ạ?”
“Ngọc muội muội, lần này chúng ta có chuyện vui rồi, chúng ta thăm dò nơi này lâu như vậy rồi, phát hiện ra quanh đây có rất nhiều thú con, nhưng lại chẳng trông thấy con thú thành niên nào, ta bị phái về thu thỏ mồi, thứ này không cần thiết nữa, chúng ta tranh thủ tìm thú con bốn phía, hẳn là sắp gặp chuyện vui rồi, nếu may mắn có thể làm một lần là xong nhiệm vụ!”
Ngọc Diệu Âm lập tức liên tưởng đến bờ biển đầy thi cốt kia, đoán chừng là dã thú trưởng thành đã xuất động đánh nhau ở đó hết cả rồi, vì thế cũng nghe lời Ngải Lập trở về thu dọn đồ đạc, mọi người nghe theo đề nghị của Ngải Lập tản ra đi tìm thú con.
Đương nhiên phạm vi của mọi người tìm cũng chỉ trong vòng mười dặm, những nơi xa hơn bọn họ cũng không dám xâm nhập, nhưng cho dù như vậy thì số thú con thu thập được cũng rất phong phú.
Thời gian hơn nửa tháng thoáng cái đã qua, những nơi chung quanh cũng tiếp tục được lục soát, Linh Hầu triệu mọi người lại một chỗ, tập trung chỗ thú con trong tay mọi người lại.
Sau khi lên danh sách, Linh Hầu trả lại cho mỗi người một đến hai con, thận trọng nói với mọi người rằng người mang của là người có tội, xung quanh nơi này đã có vô số người võ công cao cường chạy tới, những con thú con khác đều do một mình tổ trưởng mang theo.
Linh Hầu là tổ trưởng, hắn nói thì đương nhiên không ai dám phản bác, Ngọc Diệu Âm thấy mọi người tỏ ra rất bình thường, hẳn loại chuyện này đã thường xảy ra nên cũng chẳng ai phản đối nữa.
Sau đó mọi người liền chia nhau ra về, từng người một trở về trung tâm săn thú. Ngọc Diệu Âm phát hiện ra mọi người đều rất ăn ý, phân ra ba tổ để về.
Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo đương nhiên đi theo Linh Hầu và Phạm Vạn Thông.
“Tổ trưởng sư phụ, chúng ta không phải đến tìm hổ thảo nguyên sao, có tìm được không ạ?”
“Ừ, tìm được mấy con rồi, chỗ có hổ thảo nguyên này là lúc trước ta đi làm nhiệm vụ ngang qua phát hiện ra, chỉ không ngờ có nhiều loại thú con như vậy, hơn nữa cấp bậc cũng không đồng đều.”
“Tổ trưởng sư phụ, có thể cho muội liếc qua con hổ một xíu không, muội còn chưa thấy qua chúng bao giờ!”
Linh Hầu thấy Ngọc Diệu Âm ham học hỏi như vậy, trong lòng lập tức biết rõ cơ hội chuyển đồ sang trên người Ngọc Diệu Âm đã tới. Vì thế lấy ra một cái nhẫn trữ vật, lấy một con hổ từ trong đó ra.
Ngọc Diệu Âm thấy vậy liền tỏ ra vui vẻ, hổ này rõ ràng là chó ngao tây tạng, sao ở đây lại biến thành tên hổ thảo nguyên rồi, xem ra trong núi không hổ, khỉ vượn xưng vương, mà ở đây là trong núi không hổ, chó ngao tây tạng xưng vương mới đúng!
Linh Hầu lập tức nhân cơ hội Ngọc Diệu Âm chỉ chú ý đến hổ thảo nguyên mà buộc chiếc nhẫn trữ vật đựng tất cả các con thú con vào dưới vạt áo của nàng.