Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 103: Trắc Phi Từ Thị



Editor: Trà Xanh

Triệu Yến Bình và Tạ Dĩnh đều có chức vụ, thời gian buổi sáng vội vàng, không thể nói chuyện nhiều, họ hẹn gặp lúc chạng vạng.

Hôm nay Hộ bộ nhiều việc, Tạ Dĩnh ra trễ, Triệu Yến Bình đứng ngoài cổng hoàng thành chờ hắn.

Hắn đứng cách cổng thành một khoảng, lặng lẽ quan sát quan viên từ bên trong đi ra.

Triệu Yến Bình là một quan nhỏ của Đại Lý Tự, không có ý định giao tiếp xã giao, ngoại trừ quan viên của Đại Lý Tự, Triệu Yến Bình không quen các quan viên khác.

Chờ và chờ, bên trong có một chiếc xe ngựa chạy ra, phía trên treo thẻ bài của Tuyên Vương phủ.

Cửa xe đóng chặt, rèm buông xuống, Triệu Yến Bình không nhìn thấy khuôn mặt chủ nhân bên trong xe, hắn cũng không nên nhìn trộm một vị Vương gia.

Triệu Yến Bình cúi đầu, chờ xe ngựa của Tuyên Vương phủ đi xa, hắn mới nhìn sang.

Mỹ nhân có dung nhan cực giống mẫu thân và trạc tuổi, thật sự chỉ là một sự trùng hợp ư?

Trời sắp tối, Tạ Dĩnh mới vội vàng đi ra, nhìn thấy Triệu Yến Bình thì liên tục xin lỗi.

Triệu Yến Bình lắc đầu, đi cùng Tạ Dĩnh đến một bờ sông bên trong thành, hai người sóng bước, đến chỗ khúc sông vắng vẻ mới chọn chỗ ngồi xuống.

Tạ Dĩnh nhìn Triệu Yến Bình, nói rõ lập trường của mình: “Ngươi biết đó, ta là con vợ lẽ, tuy ta gọi Vương phi là tỷ tỷ nhưng nàng lớn hơn ta mười tuổi, ta chưa lớn thì nàng đã xuất giá, tỷ đệ chúng ta không có tình cảm. Cho nên dù Hương Vân cô nương thật sự ở vương phủ, ta sẽ thầm giúp ngươi tìm hiểu tin tức, sẽ không làm phiền Vương phi, kể cả mẹ cả của ta.”

Tạ Dĩnh nói lời thật lòng.

Có quan hệ huyết thống không có nghĩa là tình cảm sẽ sâu sắc, mẹ ruột của hắn là di nương được yêu thương nhất hầu phủ, mẹ cả nhìn có vẻ chưa từng so đo, nhưng đối với hắn rất lạnh nhạt, hai vị huynh trưởng chỉ duy trì vẻ ngoài hòa hợp với hắn, chưa từng thật sự quan tâm. Đây là bản chất con người, Tạ Dĩnh không phàn nàn điều gì, nhưng hắn không muốn Triệu Yến Bình hiểu lầm rằng hắn sẽ giúp Vương phi đích tỷ đối phó với Hương Vân cô nương.

Triệu Yến Bình hiểu rõ, hắn cũng tin phẩm chất của Tạ Dĩnh.

“Tính tình Vương phi thế nào, tình cảm với Vương gia ra sao?” Triệu Yến Bình thấp giọng hỏi. Hắn suy nghĩ kỹ cả ngày, cho rằng việc này chỉ có thể bắt đầu từ Vĩnh Bình Hầu phủ, bởi vì chỉ có người trong vương phủ mới rõ Tuyên Vương dẫn ai ra ngoài vào đêm mười sáu. Đáp án nằm trong vương phủ, Triệu Yến Bình không có cách nào bí mật tìm hiểu, nếu Tuyên Vương phi ghen tị, có lẽ sẽ về nhà mẹ ruột than thở, tin tức truyền tới hầu phủ, Tạ Dĩnh sẽ có cách để biết.

Tạ Dĩnh sống trong hầu phủ, có một số việc dù hắn không cố tình hỏi cũng sẽ nghe được ít nhiều.

“Vương phi lớn hơn Vương gia năm tuổi, đã từng có hôn ước với Thái Tử. Năm Vương phi mười bốn tuổi, Thái Tử bị bệnh rồi qua đời, không lâu sau đó Hoàng Hậu đem Tam hoàng tử chín tuổi nuôi nấng dưới danh nghĩa của bà. Tam hoàng tử được phong vương và có phủ đệ riêng năm mười lăm tuổi, cùng năm đó, Hoàng Thượng tứ hôn Vương phi cho hắn. Nghe nói, Vương phi không quên được Thái Tử đã mất, lạnh nhạt tình cảm với Vương gia, cũng ít có hành động ghen tuông.”

Đây là lần đầu tiên Triệu Yến Bình nghe nói về bí mật hoàng gia, Tạ Dĩnh chỉ nói vài lời, Triệu Yến Bình đã có thể hình dung nỗi đau mất con của Hoàng Hậu, nỗi khổ phải gả cho người khác của Vương phi.

Hoàng Hậu nuôi Tuyên Vương đương nhiên vì muốn nâng đỡ Tuyên Vương làm trữ quân mới, gả chất nữ ruột để củng cố quan hệ giữa gia tộc của Hoàng Hậu và Tuyên Vương. Nhưng, Vương phi có người trong lòng, lại lớn hơn Tuyên Vương năm tuổi, Tuyên Vương có thật sự hài lòng với mối hôn sự này không?

Mạch nước ngầm của hoàng gia vô cùng mãnh liệt, chỉ nghe một phần nổi của tảng băng đã khiến người ta suy nghĩ nặng nề.

“Cho dù Vương phi không ghen, nhưng Vương gia dẫn nội quyến ra phủ thì nàng cũng biết.” Triệu Yến Bình phân tích.

Tạ Dĩnh gật đầu: “An ma ma hầu Vương phi là lão nhân thân tín của mẹ cả của ta, chuyện nội trạch của vương phủ không giấu được bà, còn có ma ma quản sự do trong cung phái đến. Triệu huynh yên tâm, cho dù An ma ma không truyền tin cho mẹ cả của ta, Vương gia ra ngoài đi chơi là chuyện lớn, không thể giấu, không chừng mấy ngày nay sẽ có chuyện phiếm truyền ra ngoài, chúng ta cứ lưu ý.”

Triệu Yến Bình đành phải đợi.

Tạ Dĩnh đưa cho hắn một tờ giấy, phía trên viết hai dòng:

Trương trắc phi, đích nữ của Thừa Ân Hầu phủ, vào phủ năm Khánh Hoà thứ sáu, cùng năm với Vương phi, 31 tuổi.

Từ trắc phi, đích nữ của Công Bộ thượng thư, vào phủ năm Khánh Hoà thứ mười ba, trước đây là di nương, sau đó có con trai được phong làm trắc phi, 24 tuổi.

Sau khi Triệu Yến Bình xem xong, Tạ Dĩnh nói: “Đây là tình huống cơ bản của hai vị trắc phi, ta nghe thấy nhưng chưa từng gặp, ta không biết các di nương và thông phòng khác, ngươi có thể điều tra hai vị trắc phi trước, xem thử ngoại hình của họ có tương tự thái thái hay không.”

Triệu Yến Bình cất tờ giấy, nói lời cảm tạ hắn.

Sắc trời đã tối, hai người lần lượt về phủ.

Mới tìm được một manh mối, Triệu Yến Bình không nói cho mẫu thân và muội muội biết, nhưng chiều tối hôm sau, Triệu Yến Bình đến tìm A Kiều.

Triệu Yến Bình tin Tạ Dĩnh, nhưng hắn càng tin A Kiều hơn. A Kiều là người cung cấp manh mối của Hương Vân cho hắn, Triệu Yến Bình không ngại nói cho A Kiều biết những gì mình tra được.

“Hóa ra là Vương gia?” A Kiều kinh ngạc, nhưng ngẫm lại khí chất của người nọ, chỉ có hoàng gia mới có thể bồi dưỡng được, còn hộ vệ mặc đồ đen kia, hở chút là lấy dao găm đe dọa nàng, hộ vệ của gia đình giàu có bình thường làm gì dám kiêu ngạo như thế?

“Tiếp theo cần làm gì?” A Kiều lo lắng.

Triệu Yến Bình nhìn nàng: “Gần đây phải làm phiền nàng đến phủ tướng quân nhiều chút, nếu nghe nói bất cứ tin tức gì của Tuyên Vương phủ thì báo cho ta biết.”

A Kiều đáp ứng: “Được, Tuyên Vương tới cửa hàng của ta mua đồ, ta có cớ để hỏi thăm cô mẫu.”

Triệu Yến Bình vẫn dặn nàng giữ bí mật.

A Kiều cười gật đầu.

Rõ ràng không còn là người một nhà, nhưng hai người dường như vẫn là một gia đình, tin tưởng nhau, sẵn sàng bôn ba khắp nơi vì nhau.

Tạ Dĩnh đoán đúng, chuyện Tuyên Vương ra ngoài đi chơi được truyền ra từ trong cung, mỹ nhân được Tuyên Vương yêu chiều là người đã sinh hai nhi tử cho Tuyên Vương, trắc phi Từ thị.

Không thể tùy ý hỏi thăm tin tức Vương phủ, nhưng tin tức của Từ trắc phi rất dễ dò xét, đặc biệt là sau khi việc này được truyền ra ngoài, các thái thái nhà quan lại bàn luận về Từ trắc phi.

Không đợi A Kiều đến chỗ cô mẫu uống trà, Mạnh thị tới tiệm thêu trước. Trước khi bà đến đây, hai ngày nay khách hàng đột nhiên nhiều hẳn, A Kiều khảy bàn tính đau cả cổ tay, đến khi cô mẫu vén rèm lên khiến A Kiều giật mình, nàng mới vội vàng mời bà vào. Hạ Trúc và Giang nương tử quá bận rộn, A Kiều sắp xếp Đông Trúc đi phụ thu tiền.

“Cô mẫu, sao người tới đột ngột vậy?” A Kiều rót chén trà cho cô mẫu, nàng cất giọng thắc mắc.

Mạnh thị cười: “Hai ngày nay có phải con buôn bán rất đắt không?”

A Kiều gật đầu, ngày lễ ngày tết đều tốt hơn, nhưng hai ngày nay lượng khách tăng quá nhiều, đúng là kỳ lạ.

Mạnh thị bảo nàng ngồi xuống, giải thích: “Chẳng phải con đã nói có hai vị nam nữ quý nhân tới đây mua hoa lụa hay sao, cô mẫu biết là ai đó.”

Nhờ vậy A Kiều mới biết các thái thái nhà quan đã bàn tán với nhau, hơn nữa còn làm tiệm thêu của nàng muốn bốc cháy theo.

“Vị Từ trắc phi này có xuất thân thế nào mà Vương gia yêu thương như thế?” A Kiều hỏi có vẻ rất tò mò, thật ra đã bắt đầu thầm thất vọng, họ Từ, là trắc phi, tám phần là quý nữ gia đình danh giá, làm sao có thể là Hương Vân cô nương đã mất tích của Triệu gia?

Mạnh thị không phát hiện cảm xúc nho nhỏ của chất nữ, kể chi tiết tất cả những gì mình biết.

Có một làn sóng đàm tiếu khi Từ trắc phi vừa vào Tuyên Vương phủ, lúc ấy phụ thân và mẹ kế của Từ trắc phi làm quan ở kinh thành, Từ trắc phi được Tuyên Vương trực tiếp mang về từ thành Từ Châu, tức là quê quán của Từ thượng thư. Theo cách nói của Tuyên Vương, hắn đi cứu trợ ở Giang Nam, trên đường đi ngang một sơn trang thì phát hiện sơn trang bị cháy, Tuyên Vương cứu người mới phát hiện tiểu thư sống trong sơn trang là nữ nhi của Từ đại nhân, tiện đường đưa về kinh thành, không bao lâu sau, Từ cô nương vào vương phủ làm thiếp.

A Kiều nghe nói đến thành Từ Châu, trong lòng bừng lên một tia hy vọng! Từ Châu cách huyện Võ An hơi xa, nhưng cả hai nơi cùng thuộc một quan bố chính!

“Cô mẫu, vì sao Từ đại nhân làm quan ở kinh thành lại để một mình Từ trắc phi ở lại quê nhà?” A Kiều vội vàng hỏi.

Mạnh thị giải thích: “Nghe nói khi còn nhỏ nàng rơi xuống nước, bị ám, có ý định phóng hỏa đốt nhà, trong nhà mới đưa về thôn trang nuôi dưỡng, sau đó Từ đại nhân vào kinh làm quan nhưng không dẫn nàng theo. Đây là lý do Từ gia nói, bên ngoài đều đoán là do mẹ kế không thể dung thứ nữ nhi của phu nhân đầu tiên lưu lại, cố ý làm hại nàng, Từ đại nhân yêu thương và tin lời vợ kế, đơn giản mắt nhắm mắt mở cho qua. Tuy nhiên chuyện xảy ra đã lâu, thật thật giả giả, không ai phân biệt được.”

A Kiều cũng không rõ, nhưng nàng biết, chỉ cần có manh mối, Triệu Yến Bình nhất định sẽ điều tra ra.

A Kiều viết một phong thơ, sai Đông Trúc đưa cho Triệu Yến Bình.

Triệu Yến Bình đã biết, ngoại trừ bức thơ của A Kiều, Tạ Dĩnh cũng tìm hắn nói riêng.

“Còn muốn tra không?” Ngồi cạnh mép nước, tâm trạng Tạ Dĩnh nặng nề, “Nếu điều tra ra nàng không phải là Hương Vân cô nương, ngươi phí công vô ích. Nếu điều tra ra nàng là, nàng lấy thân phận là nữ nhi của Từ gia được phong làm trắc phi, toàn bộ Từ gia sẽ gánh tội khi quân, ngay cả các ngươi cũng bị liên lụy. Hơn nữa chỉ cần ngươi bắt đầu điều tra có thể khiến người khác để ý, mặc dù ngươi muốn giúp nàng giấu giếm, những kẻ muốn hại nàng sẽ không nương tay.”

Triệu Yến Bình hiểu, nhìn mặt nước nói: “Không tra nữa, nàng là đích nữ của nhà quan, không thể là Hương Vân.”

Tạ Dĩnh nắm chặt tay, muốn nói lại thôi.

Triệu Yến Bình thoáng nhìn động tác nhỏ của hắn, im lặng một lúc mới nói: “Tiểu Anh và gia mẫu cũng có vài phần tương tự, ta định lấy lý do họ không hợp với khí hậu ở đây nên sẽ đưa họ về Thẩm Gia Câu sống, để họ khỏi gặp rắc rối vì có ngoại hình tương tự.”

Tạ Dĩnh cảm giác trong lòng trống rỗng, nếu Thẩm Anh thật sự rời đi, sẽ không thể quay lại kinh thành.

Nhưng hắn cũng hiểu sự sắp xếp của Triệu Yến Bình, dù sao đó cũng là tội khi quân.

“Họ đi rồi, ngươi có dự định gì?” Tạ Dĩnh rối rắm hỏi.

Triệu Yến Bình rũ mắt: “Dù sao nàng cũng giống Hương Vân, ta vẫn muốn xác nhận.”

Hắn muốn chờ một chút, xem thử có cơ hội gặp Từ trắc phi hay không. Nếu nàng không phải là Hương Vân, Triệu Yến Bình sẽ đón mẫu thân và Tiểu Anh quay lại, nếu nàng là, vậy mẫu thân và Tiểu Anh sẽ ở quê nhà, hắn tiếp tục ở kinh thành âm thầm bảo vệ nàng, lỡ như ngày nào đó sự việc bị bại lộ, cho dù chức quan của hắn thấp, không thay đổi được gì thì ít nhất có thể cùng chịu hình phạt với muội muội.

Đây là điều duy nhất mà huynh trưởng như hắn có thể làm cho muội muội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.