Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 194



Editor: Trà Xanh

Tuyên Vương trở về vương phủ, biết hai đứa nhỏ ở bên cạnh nàng, hắn không đến Lãm Vân Đường.

Có lẽ bọn nhỏ không ở đó, hắn cũng không qua gặp.

Tuyên Vương không biết nên đối mặt với nàng như thế nào, hắn vẫn nhớ rõ những lời mình nói, mắng nàng đê tiện, bảo nàng tự cầu phúc cho bản thân.

Hắn tức giận vì sự lừa dối của nàng, nhưng so với những cay đắng mà nàng đã trải qua thì còn gì đáng giận?

Trong thư phòng không có đèn, Tuyên Vương ngồi yên lặng trong bóng đêm, nếu Lưu công công không tận mắt nhìn thấy chủ tử đi vào, bên trong yên tĩnh như vậy, hắn còn tưởng rằng chủ tử không ở trong đó.

Không biết mất bao lâu, một giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên trong thư phòng: “Lấy kim chỉ tới đây.”

Kim?

Lưu công công nghĩ tới Từ chủ tử, không, kinh nghiệm của Triệu chủ tử ở am ni cô, hắn đau lòng cho Triệu chủ tử và lo lắng Vương gia làm bậy. Lệnh vua không thể trái, Lưu công công lấy rổ kim chỉ tới, đặt rổ kim chỉ trên bàn sách, hắn hồi hộp chờ ở một bên, thỉnh thoảng liếc nhìn Vương gia.

“Lui ra.” Tuyên Vương nói mà không ngẩng đầu lên.

Lưu công công không dám đi: “Vương gia, ngài cần kim chỉ làm gì?”

Tuyên Vương lạnh lùng nhìn hắn.

Lưu công công bất đắc dĩ cúi đầu lui ra ngoài.

Người đã đi ra, Tuyên Vương lấy một cây kim mỏng và nhỏ, không thể so với một thanh kiếm, nhưng kim lại vô cùng sắc bén.

Tuyên Vương đâm vào cổ tay, tuy đã chuẩn bị nhưng cơn đau buốt vẫn khiến cả người hắn căng cứng.

Nàng thì sao, chín mười tuổi là thời điểm nên vô tư nhất, có lẽ đang nằm trước cửa sổ nhìn bướm bay bên ngoài, lão ni mỉm cười đi tới nói chuyện với nàng, sau đó đột ngột dùng kim đâm nàng, trong lúc nàng đang ôm tay khóc thì bắt đầu tra hỏi các vấn đề liên quan đến thân thế của đại cô nương Từ gia.

Tuyên Vương nắm chặt cây kim trong tay, cho dù đầu kim đâm vào lòng bàn tay, hắn cũng không buông ra.



Sáng sớm hôm sau, Tuyên Vương vào cung làm việc.

Tiêu Luyện đến lớp học tại vương phủ, trên đường nghe Tiêu Huyễn và hạ nhân bên người bàn tán về cậu và mẫu thân, nói rằng mẫu thân vốn là cô nương của nhà Từ thượng thư, hiện tại bị tố cáo là hàng giả, nhà mẹ ruột chỉ có một tiểu quan thất phẩm, quả là chim sẻ bay lên cành cao biến phượng hoàng, nhưng bị đàn phượng hoàng đuổi ra và rớt vào tổ chim sẻ.

Nhìn thấy Tiêu Luyện, Tiêu Huyễn cũng không giấu diếm.

Tiêu Luyện nghiêm mặt đi tới.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Tiêu Sí chưa tới tuổi đi học nên đang chơi đùa với mẫu thân, biến cố của hai ngày trước không quan trọng bằng việc mẫu thân trở về, chỉ cần có thể nhìn thấy mẫu thân, có thể ăn cơm với mẫu thân, ông ngoại, bà ngoại, Cậu là ai cũng không quan trọng, dù sao cậu cũng chưa từng gặp những người đó.

Buổi trưa tứ gia ngủ, Ngọc Lan mới lặng lẽ nhắc nhở chủ tử: “Chủ tử có thể bình an trở về là nhờ Vương gia cầu tình cho ngài, đêm nay sau khi Vương gia trở về, chủ tử đến tạ ơn Vương gia nhé?”

Hương Vân chắc chắn muốn tạ ơn, nhưng nàng không biết Vương gia có muốn gặp nàng hay không, nàng xảy ra chuyện, làm tổn hại đến danh dự của Vương gia, gây ra nhiều rắc rối cho hắn.

Do dự, một ngày sắp kết thúc.

Hương Vân ăn cơm tối với Tiêu Sí, đoán rằng lúc này Vương gia chắc đã dùng cơm xong, Hương Vân kêu nhũ mẫu ôm hài tử đi, nàng khoác thêm áo choàng, dẫn Ngọc Lan đến chính viện.

Tuyên Vương ở trong thư phòng, đang nói chuyện với ám vệ.

Hắn nhờ Tạ Hoàng Hậu hỗ trợ tìm người, sau đó bắt đầu phái người chú ý mọi động tĩnh của Tạ Hoàng Hậu, sáng nay Tạ Hoàng Hậu đã phái một nhóm người ra khỏi cung đến Từ Châu phủ để tìm người, làm ra vẻ rất giống.

Tuyên Vương không nghĩ rằng Định Từ sư thái còn ở Từ Châu phủ, hắn cũng không quan tâm Tạ Hoàng Hậu làm tư thế này bao lâu, chỉ cần Tạ Hoàng Hậu giao người cho hắn, Tuyên Vương có thể bỏ qua cho ý đồ đối phó người bên gối của hắn, nếu không khi hắn ngồi lên vị trí đó, Tạ Hoàng Hậu, Tạ thị và Vĩnh Bình Hầu phủ đừng hòng hưởng được điều gì.

“Vương gia, Triệu chủ tử cầu kiến.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Giọng nói của Lưu công công đột nhiên truyền vào, Tuyên Vương nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không gặp.”

Lưu công công sửng sốt.

Bên trong Tuyên Vương đột nhiên phản ứng kịp, Triệu chủ tử là Hương Vân, không phải là nữ nhân nào đó ở hậu trạch vương phủ mà hắn không nhớ nổi họ tên.

“Vào đi.” Tuyên Vương đưa mắt ra hiệu cho ám vệ.

Ám vệ cung kính lui ra ngoài.

Lưu công công cười tủm tỉm mời Hương Vân vào trong.

Thư phòng chia thành thính đường và nội đường, vừa nãy Tuyên Vương gặp ám vệ trong thính đường, ám vệ vừa rời khỏi, hắn đi vào trong, ngồi ở án thư thản nhiên cầm một quyển sách lật xem. Hương Vân dừng trước nội đường, liếc nhìn Lưu công công đang ôm áo choàng của nàng lặng lẽ lui ra, nàng cắn môi, lo lắng hỏi: “Vương gia, ta có thể vào không?”

“Ừm.”

Một giọng mũi nhàn nhạt, không nghe được vui hay giận, Hương Vân dừng một chút, vén màn lên đi vào.

Nội đường đã thắp đèn, rộng rãi sáng sủa, Vương gia đang ngồi sau án thư, vẻ mặt lạnh lùng.

Hương Vân tiến lên vài bước, quỳ xuống, dập đầu nói: “Tiện thiếp phạm phải tội khi quân, nhận được sự thương xót của Vương gia, cầu tình với hoàng thượng để giữ được tiện thiếp……”

“Câm miệng!” Tuyên Vương đột nhiên hét lên, Hương Vân sợ tới mức run rẩy cả người, còn chưa rõ mình sai ở đâu, một tràng tiếng bước chân dồn dập, Vương gia sải bước tới trước mặt nàng, Hương Vân còn chưa kịp ngẩng đầu, Tuyên Vương đã cúi người, nắm lấy một bên vai của nàng và nhấc mạnh lên, trừng nàng với đôi mắt đỏ hoe.

Hương Vân sợ hãi cực kỳ, hắn còn tức giận ư?

Nàng càng sợ, Tuyên Vương càng không nén được cơn tức giận, nghiến răng cảnh cáo nàng: “Nếu còn dám nói chữ ‘tiện’ ở trước mặt bổn vương, bổn vương lập tức đuổi nàng ra khỏi phủ, cả đời này nàng đừng mong gặp lại Luyện nhi và Sí nhi!”

Hương Vân bị hắn rống chảy nước mắt.

Tuyên Vương đột nhiên bỏ rơi nàng, một mình đi đến trước cửa sổ, đứng quay lưng về phía nàng thở hổn hển.

Hương Vân vừa khóc nức nở, vừa lén nhìn hắn.

Từ từ, hơi thở của hắn dịu lại, nàng cũng ngừng khóc, thư phòng yên lặng.

“Nếu hiện tại nàng đang ở pháp trường, sẽ bị chém đầu ngay lập tức, nàng muốn gặp ai?” Tuyên Vương đột nhiên quay lưng về phía nàng hỏi.

Hương Vân chỉ cảm thấy lạnh cả cổ, Vương gia vẫn muốn trừng phạt nàng hay sao?

“Nói!”

Nam nhân có vẻ sốt ruột tới cực điểm, hai chân Hương Vân mềm nhũn, quỳ xuống nói: “Ta, ta muốn gặp Luyện nhi, Sí nhi, muốn gặp nương, ca ca và muội muội, cầu xin Vương gia cho ta được toại nguyện.”

Cho được toại nguyện?

Tuyên Vương cười lạnh, ngay cả lúc này, nàng còn lo lắng hắn sẽ giết nàng.

Mỉm cười, Tuyên Vương đấm một quyền lên cửa sổ.

Hắn dùng sức đấm quyền này, tựa như muốn trút hết cơn tức giận của hai ngày qua, cửa sổ kiên cố bị một quyền của hắn làm thủng một lỗ, những mảnh gỗ vụn sắc nhọn đâm vào mu bàn tay hắn, máu chảy ra từ những vết thương lớn bé, toàn bộ nắm tay nhanh chóng bị nhuộm đỏ.

Nước mắt Hương Vân tuôn ra như suối, khóc lóc nhào tới, ôm tay hắn van xin: “Vương gia, ngài làm gì vậy, ngài muốn phạt thì phạt ta, vì sao hành hạ bản thân?”

Tuyên Vương nhìn nàng nước mắt ràn rụa, những giọt nước mắt này là vì hắn sao?

Không màng vết thương trên tay, Tuyên Vương đột nhiên đẩy nàng vào cửa sổ bên cạnh, bóp cằm nàng cưỡng hôn.

Lưu công công bưng thuốc trị thương vào, vừa ló đầu thì nhìn thấy màn này, hắn xoay chân thật nhanh lui ra ngoài.

Nụ hôn này của Tuyên Vương thô bạo và tàn nhẫn, môi Hương Vân bị hắn làm rách, miệng đầy máu.

Nàng yên lặng chịu đựng, chờ hắn nguôi giận.

Đột nhiên hắn không hôn nữa, ấn đầu nàng vào ngực hắn, chỉ ôm nàng thật chặt.

Hương Vân nghe được tiếng tim đập dồn dập của hắn, thật lâu sau, lâu đến độ chân nàng đau nhức, hắn đột nhiên hỏi trên đỉnh đầu: “Nàng không muốn gặp ta hay sao, từ đầu tới cuối nàng chỉ nhắc tới Luyện nhi, Sí nhi, ta thương nàng chín năm, trong lúc nàng tưởng chừng sắp rơi đầu, nàng cũng chưa nghĩ tới chuyện dùng tình cảm của chín năm để cầu xin ta tha cho nàng, nàng nói đi, rốt cuộc nàng coi ta là gì?”

Hương Vân khóc không ra tiếng.

Tuyên Vương vẫn tựa như đang tự nói: “Nàng sợ Luyện nhi và Sí nhi sẽ rất đáng thương khi không có nương, nàng không nghĩ tới chuyện ta cũng là người, không nghĩ nếu nàng thật sự rơi đầu, ta cũng sẽ khổ sở hay sao? Nàng đáng thương, bọn nhỏ đáng thương, ta không đáng thương ư? Nữ nhân ta đặt trong lòng lừa ta chín năm, sắp chết cũng không nhắc đến ta một câu, không nhìn ta một lần, không xin lỗi thì tạ ơn, chỉ coi ta như hoàng tộc Vương gia máu lạnh vô tình có phải hay không?”

Hương Vân đã không nói nên lời, chỉ liên tục lắc đầu.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy hắn máu lạnh vô tình, chín năm qua hắn dành cho nàng sự dịu dàng và săn sóc mà nàng không dám mơ tới, là người tốt nhất trên đời này đối với nàng, Hương Vân tham luyến sự ấm áp này, nàng biết ơn hắn, cũng đặt hắn trong tim. Nhưng nàng biết mình là con gái giả của thượng thư, nàng sợ mọi sự yêu thương của hắn đều vì thân phận của nàng, sợ ngày nào đó sự việc bị bại lộ, hắn sẽ thẹn quá hóa giận muốn nàng chết.

Cho nên Hương Vân không dám đổi lòng biết ơn đó thành điều gì khác, không dám hiểu sự yêu thương của hắn thành thứ khác, nàng thừa nhận Vương gia đối với nàng rất tốt, nhưng nếu hắn không nói ra những lời vừa nãy, cho dù tất cả mọi người xung quanh nói rằng Vương gia chỉ thích nàng, Hương Vân cũng không dám tin.

Bởi vì không dám tin, cho nên Hương Vân mới không nghĩ tới việc cầu xin hắn thương tiếc.

Bởi vì biết cho dù nàng chết, bản thân hắn là Vương gia cũng có thể sống thoải mái dễ chịu, nên trong lòng nàng chỉ toàn là bọn nhỏ, không nghĩ tới hắn.

“Ta không dám, ta không dám!” Nhìn bàn tay đầy máu của hắn, Hương Vân rốt cuộc nói ra: “Ta biết Vương gia yêu thương Từ thị, nhưng ta không dám có hy vọng xa vời là Vương gia sẽ yêu thương Triệu thị, càng không dám hy vọng Vương gia sẽ khổ sở vì cái chết của ta, ta cho rằng ngài giận ta đã lừa dối ngài, chỉ mong ta chết đi……”

“Nàng cho rằng, nàng cho rằng, chính vì nàng tự cho là thông minh, bởi vì nàng gạt ta mới bị người khác vạch trần trước, nếu nàng nói sớm cho ta biết, có lẽ ta đã tìm được Triệu Yến Bình cho gia đình nàng đoàn tụ!” Tuyên Vương đẩy nàng ra, cơn giận lại nhen nhóm lần nữa, xét đến cùng, nàng không tin hắn!

Hương Vân đứng ngây ra.

Tự cho là thông minh ư?

Nàng không tự cho là thông minh, nhưng nàng không dám đánh cuộc, gạt còn có thể sống thêm vài năm, đánh cuộc trái tim sai lầm, nàng sợ không đợi được ngày đoàn viên với mẫu thân và huynh trưởng.

Tuy nhiên, hiện tại nói những điều đó có ích gì? Những gì cần xảy ra đã xảy ra, không ai thay đổi được.

Hương Vân ngẩng đầu, nhìn thấy bàn tay phải đẫm máu của hắn.

Nàng lau nước mắt, hành lễ: “Vương gia không muốn thấy ta, ta cáo lui trước, để Lưu công công vào hầu hạ ngài bôi thuốc.”

Nói xong, Hương Vân đợi một chút, hắn không nói lời nào, Hương Vân khụyu gối lần thứ hai, xoay người rời đi.

Tuyên Vương nhìn nàng u ám.

Lưu công công ở bên ngoài, nghe rõ tiếng cãi vã bên trong, tuy rằng giọng của Vương gia rất lớn, dáng vẻ vô cùng tức giận, nhưng Lưu công công nghe ra, Vương gia gần như móc tim ra đưa cho Triệu chủ tử, quá giận chỉ vì Triệu chủ tử không tin tưởng, cơn giận vẫn chưa tiêu tan, cần phải trút bỏ nó.

Khi Hương Vân vén rèm bước ra, Lưu công công đưa mắt nhìn vào trong, nhìn thấy gương mặt ủ rũ của Vương gia.

Rèm cửa rơi xuống, Lưu công công còn sợ hãi nhìn mỹ nhân đang rơi lệ bước ra.

Hương Vân nhẹ nhàng nói: “Vương gia bị thương ở tay, ngươi đi vào bôi thuốc đi.”

Lưu công công liên tục lắc đầu, nhét cái khay trên tay vào tay nàng, vẻ mặt đau khổ cầu xin: “Ngài mau đi vào, trong lòng Vương gia toàn là ngài, ngài thật sự rời đi, đêm nay Vương gia ngủ không ngon, tối hôm qua còn bảo lão nô lấy kim chỉ vào, lão nô không dám tưởng tượng Vương gia ở bên trong làm gì.”

Hương Vân chấn động toàn thân, nhìn Lưu công công với vẻ khó tin.

Lưu công công gật đầu, mắt đỏ hoe: “Ngài đã chịu nhiều cực khổ, lão nô nghe thấy rất đau lòng, Vương gia càng đau hơn.”

Nước mắt Hương Vân rơi như mưa, không do dự nữa, nàng bưng khay đi vào.

Cách một tấm rèm, Tuyên Vương nghe thấy hai người khe khẽ nói nhỏ, trách Lưu công công lắm miệng, hắn sải bước đến ngồi trên giường sau bình phong.

Hương Vân bước vào thì không thấy ai, nhìn xung quanh mới phát hiện có bóng người sau bình phong, dùng khuỷu tay lau sạch nước mắt, nhẹ nhàng bước vòng qua.

Tuyên Vương lạnh lùng nhìn nàng: “Tại sao lại là nàng?”

Hương Vân không giải thích, đặt khay ở mép giường, nàng cúi xuống, cẩn thận nâng tay hắn lên, nhìn rồi khóc, vừa lặng lẽ rơi nước mắt vừa lau rửa vết thương cho hắn.

Tuyên Vương quay mặt đi, ánh mắt dần dần an tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.