Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 26: Một Cái Ổ Chăn



Hai chiếc xe ngựa vào phủ thành lúc hoàng hôn.

A Kiều lén vén chút rèm, chỉ thấy cửa hàng san sát hai bên đường phố phủ thành, quần áo bá tánh trên đường phần lớn là tơ lụa tươi sáng, phồn hoa hơn huyện Võ An nhiều, chỉ nhìn khí phái phủ thành có thể đoán được một chút. Đến giờ cơm chiều, quán ăn lớn nhỏ tỏa ra mùi thơm mê người, A Kiều âm thầm nuốt nước miếng.

Càng nhìn càng đói, A Kiều buông rèm xuống, ngoan ngoãn ngồi yên.

“Sao không nhìn nữa?” Triệu Yến Bình hỏi.

A Kiều rũ mặt cười: “Trên đường đều là thức ăn ngon, nhìn làm người ta thèm.”

Triệu Yến Bình nghiêng người vén rèm, xe ngựa đi chậm rãi, chỉ cần liếc mắt là thấy ven đường quả nhiên có một quán ăn vặt, phía trước quán có người lớn con nít, cũng có thiếu nữ thanh xuân và công tử trẻ tuổi.

Triệu Yến Bình buông rèm, che khuất những cảnh tượng đó.

Tới quan dịch.

Khác với trạm dịch trên đường, tòa quan dịch ở trung tâm đoạn đường này dùng để chiêu đãi quan viên các nơi tới phủ thành thực hiện công vụ, thậm chí kinh quan cũng có. Giang Nam vốn phồn hoa từ xưa, phủ thành càng là nơi phú quý, quan dịch này được xây lên mô phỏng theo lâm viên nhà giàu, diện tích rộng rãi, dựng cảnh thanh nhã, ẩm thực ngon, quan viên lui tới đều tán thưởng.

Bên trong quan dịch chia thành đình viện với cấp bậc khác nhau, loại tiểu quan như tri huyện ở tại tiểu viện hẻo lánh phía tây quan dịch, nhóm tri huyện mỗi người một gian phòng khách; thị vệ, gã sai vặt, nha hoàn đi theo ở tại dãy nhà sau. Quan viên cấp bậc càng cao càng được xếp ở giữa, càng khí phái hơn.

Dưới phủ thành có chín huyện, tòa này sắp xếp một tiểu viện có mười gian thượng phòng cho nhóm tri huyện ở.

Tạ Dĩnh là vị tri huyện đến sau cùng, nhưng hắn quản lý huyện Võ An giàu có và đông đúc, trình độ ở bổn phủ chỉ sau phủ thành, cho nên gian phòng tốt nhất trong viện để dành cho hắn. Thuận nhi ở gian ngoài với hắn để tiện việc hầu hạ, bưng trà đổ nước, chỉ thân phận Triệu Yến Bình có chút lúng túng, không phải người hầu, cũng chẳng phải quan chính thức.

Triệu Yến Bình không để bụng chuyện này, chủ động đưa A Kiều đi ở phía sau.

Tạ Dĩnh tuy xuất thân Hầu phủ nhưng không muốn trái với quy củ, nói với Triệu Yến Bình: “Đêm nay Tri phủ đại nhân mở tiệc đón gió tẩy trần cho bọn ta, ta dẫn Thuận nhi đi, các ngươi hiếm khi tới phủ thành, cũng nên ra ngoài đi dạo, trở về trước giờ giới nghiêm là được.”

A Kiều thành thật đứng sau quan gia, nghe vậy sóng mắt lưu chuyển, nàng đương nhiên muốn đi ra ngoài một chút, chỉ không biết quan gia tính toán thế nào.

Triệu Yến Bình đáp lời Tạ Dĩnh rồi dẫn A Kiều đi ra sau.

Dãy nhà sau chia làm hai khu, ở giữa có tường ngăn, bên trái dành cho gã sai vặt ở, bên phải dành cho nha hoàn.

Triệu Yến Bình do dự không biết có nên tách ra với A Kiều hay không.

A Kiều nhìn hắn trông chờ, vẻ mặt tựa như rời hắn là mất người tâm phúc.

Lúc này, gã sai vặt dẫn đường cho bọn họ nói: “Nhị vị nếu là phu thiếp thì ở cùng nhau phía đông, nhóm gã sai vặt là đi theo các lão gia tri huyện tới, buổi tối bọn nha hoàn hầu hạ lão gia, nhóm gã sai vặt ở nơi này, sáng mai trời chưa sáng thì nhóm gã sai vặt đã đi theo lão gia ra cửa, khi bọn họ quay về thì Triệu bộ đầu cũng đã trở lại, không cần lo lắng gì, huống chi đây là phủ thành, ai dám lỗ mãng.”

Triệu Yến Bình ngẫm lại cũng đúng, mới dẫn theo A Kiều chọn một gian phòng.

Phòng bên này giống khách điếm bình thường, một giường một tủ, một bàn một ghế, một bộ trà cụ bằng sứ thô, ngoài ra không có bài trí gì thêm.

A Kiều mở tay nải, lấy quần áo hai người ra bỏ vào tủ quần áo.

Triệu Yến Bình đi ra ngoài dạo một vòng, đem một thùng nước, một bình trà trở về.

“Rửa mặt đi, rửa xong chúng ta ra ngoài đi dạo.”

Triệu Yến Bình đặt thùng nước xuống, nói với A Kiều đang trải giường chiếu.

A Kiều quay đầu lại, mắt đầy vui mừng nhìn hắn: “Thật sự đi sao?”

Triệu Yến Bình nói: “Ta đã hỏi nhà bếp, không còn cơm.”

A Kiều đã hiểu, trải giường xong nhanh chóng rửa mặt, chải đầu, uống miếng trà, rồi cùng quan gia ra cửa.

Hai người đi cửa nhỏ của quan dịch, ra ngoài thì mặt trời đã xuống núi, đường chân trời chuyển từ màu đỏ thành màu chàm, loang lổ như nước sơn.

Quan dịch rất gần phố chính của phủ thành, khả năng vì để các quan viên tiện lui tới thể nghiệm và quan sát phong tục địa phương, hai người men theo tiếng ồn ào đi một khắc là đến, đứng ở đầu đường quan sát, thấy các bá tánh kề vai sát cánh, bọn công tử lão gia mặc tơ lụa phú quý đi tửu lầu hai ba tầng ăn cơm ngon uống rượu say, các bá tánh mặc bố y tùy tiện ngồi quán nhỏ, tiệm ăn nhỏ, ăn say sưa ngon lành.

“Ở đây đông người, nàng theo sát ta, đừng đi rời ra.” Triệu Yến Bình dặn dò A Kiều.

A Kiều càng sợ đi lạc hơn, vào ngõ nhỏ, lúc đầu A Kiều còn đi theo sát hắn, sau thấy người càng ngày càng nhiều, có không ít nam nhân đi ngang qua nhìn chằm chằm nàng, A Kiều hoảng hốt, giơ tay nắm cổ tay áo quan gia.

Triệu Yến Bình chấn động trong lòng.

Hắn nghĩ tới muội muội Hương Vân, khi còn nhỏ hai anh em ra bên ngoài chơi, muội muội cũng thích nắm chặt hắn, chẳng qua muội muội sẽ trực tiếp nắm chặt tay hắn.

Kỳ thật năm Hương Vân bị bán, Triệu Yến Bình mới chín tuổi, mười lăm năm trôi qua, Triệu Yến Bình không còn nhớ rõ hình dáng muội muội, nhưng huynh muội ở chung, Triệu Yến Bình đều nhớ rõ rất nhiều việc nhỏ .

Hắn quay đầu lại, thấy A Kiều nghiêng mình cẩn thận tránh người đi đường một bên, nàng kinh hoảng thất thố như vậy, tựa như nai con trong rừng sâu đi lạc tới phố xá sầm uất của loài người. Có điều, cô nương ở nơi xa xôi hẻo lánh có khác gì nai con trong rừng?

Triệu Yến Bình mím môi mỏng, tránh tay A Kiều.

A Kiều khiếp sợ nhìn thân ảnh cao lớn kia, thất vọng chua xót vừa nổi lên trong lòng, thấy mắt quan gia bỗng nhiên nhìn phía dưới, sau đó cầm tay nàng.

Mắt A Kiều sáng lên, nhìn hai người nắm tay nhau, trong lòng ngọt ngào hơn ăn mật, khi nàng ngẩng đầu, Triệu Yến Bình đã xoay người sang chỗ khác với gò má lạnh lùng, hắn nắm tay nàng đi về phía trước.

A Kiều cười tươi đi theo.

Triệu Yến Bình chọn một tiệm cơm nhỏ ít khách, món ăn chính của tiệm này là huyết vịt, các món khác cũng đều treo ở trên bảng gỗ.

“Nàng muốn ăn gì?” Triệu Yến Bình hỏi A Kiều.

A Kiều nhìn theo hắn, nhịn cơn đói nói: “Ta muốn một tô mì huyết vịt.”

Triệu Yến Bình ngoắc tay gã chạy đường, gọi hai tô mì huyết vịt và một đĩa bánh bao nhỏ.

Bánh bao nhỏ được đưa ra, tổng cộng mười cái, ba cái bánh bao nhỏ mới vừa lòng bàn tay.

A Kiều cảm thấy mình ăn một tô mì là đủ, không cần bánh bao nhỏ.

Triệu Yến Bình ăn thử một cái, vỏ bánh mỏng nước canh bên trong tươi ngon, ngon hơn nhiều so với lão thái thái làm, nên gắp vào chén A Kiều hai cái.

Hắn không nói gì nhưng ý tứ rõ ràng, chính là để A Kiều ăn.

A Kiều tưởng quan gia là người như vậy, ít lời nhưng săn sóc người khác bằng hành động.

“Quan gia thích ăn bánh bao nhỏ sao?” A Kiều ăn một cái, nhẹ giọng hỏi.

Triệu Yến Bình nói: “Cũng tùy.”

A Kiều am hiểu các món điểm tâm Giang Nam, nghe vậy nóng lòng muốn thử: “Quan gia thích ăn, về nhà ta làm cho quan gia.”

Triệu Yến Bình nhìn tay nàng còn mềm mại hơn vỏ bánh bao, rũ mắt nói: “Không cần, ta quen ăn đồ Thúy Nương nấu.”

A Kiều thất vọng cắn môi.

Hai tô mì được bưng lên bốc khói nghi ngút. Giờ đang là chạng vạng cuối thu, một tô mì nóng làm người ta khuây khoả.

Ăn uống no đủ, Triệu Yến Bình trả tiền, hai người lại ra đường.

“Có muốn đi dạo nữa không?” Triệu Yến Bình hỏi.

A Kiều thầm nghĩ muốn đi, nhưng thân thể không ráng nổi nữa, một đường xóc nảy tuy không đụng nàng, nhưng cũng mệt mỏi hoảng sợ, hiện tại nàng chỉ muốn quay về ngủ.

Nhìn mặt nàng buồn ngủ, Triệu Yến Bình đã hiểu, nắm tay nàng đi về, ra khỏi hẻm nhỏ náo nhiệt mới buông tay ra.

Lúc này màn đêm bao phủ tứ phía, rời địa phương rực rỡ ánh đèn, đường cái tối đen, xa nơi ồn ào càng thêm tĩnh lặng.

“Quan gia từng tới phủ thành sao?” A Kiều gợi chuyện.

Triệu Yến Bình: “Đã tới hai lần, đều đi bắt người.”

A Kiều hỏi hắn là loại án tử gì.

Chờ Triệu Yến Bình nói xong hai vụ án cũ kia, quan dịch ở ngay trước mắt.

Gã sai vặt hậu viện hầu như đã ngủ hết, Triệu Yến Bình đưa A Kiều vào phòng, hắn lại đi lấy một thùng nước ấm, để A Kiều lau trước, hắn canh giữ ở cửa. Ở đây không có lão thái thái nhìn chằm chằm, làm việc tiện nghi hơn nhiều.

Đến phiên Triệu Yến Bình lau người, A Kiều lên giường nằm.

Trước khi đi, Triệu Yến Bình dặn A Kiều đem theo rèm ngăn kia, nhưng phòng này không có màn, đầu giường đuôi giường trụi lủi, cũng không có chỗ treo, thậm chí giường cũng cũ, khi A Kiều nằm lên liền có tiếng kẽo kẹt, thanh âm kia làm A Kiều nhớ tới những ngày ở Hoa Nguyệt Lâu, mỗi khi đêm xuống, ngoại trừ tiếng kêu tiếng cười các cô nương trong lâu, còn lại là các tiếng kẽo kẹt.

A Kiều chưa từng làm chuyện đó, không biết thanh âm truyền ra bằng cách nào, nơi này giường kêu bởi do cũ nát, Hoa Nguyệt Lâu có tiền như vậy, không có khả năng dùng loại giường hư cũ.

Ký ức duy nhất của A Kiều đối với chuyện đó là hình ảnh bọn bộ khoái xông tới khi dễ kỹ nữ , nghĩ đến gương mặt thống khổ tuyệt vọng của nhóm kỹ nữ như bị đại hình, A Kiều không khỏi ôm cánh tay mình, tràn ngập đủ loại tưởng tượng nghi hoặc và bất an đối với chuyện vợ chồng. Nếu rất thống khổ, vì sao có nhiều tiếng cười đùa ở Hoa Nguyệt Lâu vào buổi tối, nếu làm người thích, vì sao lại thống khổ như vậy khi bị người cưỡng ép.

Đột nhiên, ván giường dưới thân bị trũng xuống, âm thanh kẽo kẹt càng to hơn.

Cả người A Kiều khẩn trương. Tiêu rồi.

Triệu Yến Bình nhăn mày, nhưng ghét bỏ cũng vô dụng, hắn nằm xuống như không có việc gì, nằm xong liền bất động, thanh âm ái muội kia cũng ngừng lại.

A Kiều chờ, thấy quan gia chậm chạp không kéo chăn, nàng nhỏ giọng hỏi: “Quan gia không đắp chăn sao?”

Triệu Yến Bình nói: “Không lạnh, ngủ đi.”

A Kiều yên lặng thở dài.

Nàng nhẹ nhàng xoay người, chịu đựng âm thanh kẽo kẹt mất tự nhiên kia, đem chăn trên người phủ qua phía hắn, đồng thời giải thích: “Quan gia theo đại nhân tới phủ thành làm việc, càng nên cẩn thận chăm sóc thân thể, đã cuối thu rồi, phòng bên này lâu nay không có người ở, râm mát ẩm ướt, quan gia không đắp chăn, nhiễm phong hàn làm chậm trễ việc thì sao?”

Triệu Yến Bình mím môi, ngầm đồng ý A Kiều an bài.

Phòng chuẩn bị cho hạ nhân toàn chăn đơn, cũng không lớn, A Kiều tận lực giúp hắn che toàn thân, lại muốn duy trì khoảng cách, khi nàng nằm xuống lại, toàn bộ phía sau lưng đều lộ ra ngoài. A Kiều cố ý nằm đưa mặt về phía quan gia để hắn không thấy.

Triệu Yến Bình vận dụng hết tâm tư tự kìm chế, vẫn luôn nhắm mắt nên chưa chú ý tới A Kiều bên kia.

Hai người không nhúc nhích, chẳng biết từ khi nào từng người chìm vào giấc ngủ.

A Kiều ở Hoa Nguyệt Lâu 5 năm ăn mặc tinh tế như tiểu thư quan gia, về nhà Cậu cũng không thiếu chăn, đêm nay lúc vừa ngủ lòng nàng toàn là quan gia, nóng hầm hập không sợ lạnh, ngủ đến canh hai rốt cuộc cảm nhận được lạnh, bản năng muốn nhích tới nơi ấm nóng. Mới đầu là muốn cướp chăn, giường nhỏ nên cướp được nửa chừng đụng tới lồng ngực ấm như lò sưởi, A Kiều lập tức không cần chăn, cả người đều lăn vào trong lồng ngực Triệu Yến Bình, tay nhỏ ôm eo hắn, khuôn mặt nhỏ dán ngực hắn, cực kỳ thoải mái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.